“Không được lên tiếng!” Âm thanh trầm thấp khó nghe mang theo tiếng thở dốc khẽ khàng.
Thất Thất sững sờ, giọng nói này thật quá quen thuộc. Mặc dù hơi lạnh toát
ra từ con dao đang kề bên cổ họng, cô vẫn thẳng người, hơi nghiêng
nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, “Nhan… À, không! Phải là Lạc cô nương mới
đúng.” Nói đến đoạn phía sau, cô khẽ nhếch miệng, tự cười giễu một
tiếng.
“Nghê Thường?” Lạc Nhan Cơ buông lỏng chủy thủ đặt bên cổ cô, cắm chủy thủ vào vỏ dao bên hông.
Đúng lúc này, đột nhiên đèn đuốc chiếu sáng ngoài cửa, có người gõ cửa,
“Khởi bẩm công chúa, có thích khách xông vào, xin hỏi công chúa vẫn bình an chứ?”
Thất Thất xoay đầu lại. Trong đêm tối, đối diện với đôi mắt đen láy của Lạc Nhan Cơ, ánh lửa xuyên thấu qua màn cửa sổ, ánh vào đôi mắt của nàng ấy càng thêm thâm thúy.
“Không có việc gì, các ngươi đến nơi khác lục soát đi.” Thất Thất bình tĩnh nói, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Nhan Cơ.
”Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Nghe tiếng bước chân bên ngoài dần xa, lúc này Thất Thất mới lên tiếng hỏi,
“Tại sao lại bỏ chủy thủ trên cổ tôi xuống, chị không sợ tôi sẽ tiết lộ
hành tung ra sao?”
Lạc Nhan Cơ nhíu mày cười một tiếng, mắt hoa
đào xinh đẹp mà mị hoặc. Bây giờ nhìn lại, thật sự giống với tên Vạn
Giang Hồng diêm dúa đến bảy phần. Cố ta cứ như vậy tùy ý nằm lên giường
phía sau lưng, chống cằm, sáng rực nhìn Thất Thất, “Sẽ không, giống như
tại vườn mai, tôi tin tưởng em sẽ không vạch trần tôi. Tôi tin em.”
“Chị rõ ràng biết tôi đối với chị…” Thất Thất muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ
bản thân lại nảy sinh tình cảm với một cô gái, liền xấu hổ đến nỗi hận
không thể lập tức nhảy vào trong hố.
“Đúng vậy, tôi biết rõ.” Lạc Nhan Cơ cứ như vậy cực kỳ bình thản nói, sự thật khiến Thất Thất ảo
não, “Từ lần gặp đầu tiên đã biết. Sau đó, ở Nguyệt Nguyệt Hồng, em càng lớn mật nói ra.” Nhớ đến chuyện hôm đó, Lạc Nhan Cơ nhẹ nhàng cười
cười, “Trên đời này, tôi chưa từng gặp qua cô gái nào lớn mật như em.”
Thất Thất cười khổ, “Đấy gọi là không biết xấu hổ đó.”
“Không, tôi rất yêu thích người có tính cách dám yêu dám hận như em, nữ tử thời nay chính là bị mấy thứ giáo điều cứng nhắc của những kẻ sĩ đại phu kia trói buộc quá nhiều. Vì sao nữ tử không thể bảo vệ nước nhà như nam tử
hả? Ai nói nữ tử phải canh giữ bên trong khuê các cầu xin người khác bố
thí?”
Thất Thất không thể không bội phục nàng ta, những tư tưởng
này của nàng, theo kịp thời hiện đại đã là không bình thường rồi. Nhìn
một vài truyện tổng giám đốc phổ biến, toàn là tiểu bạch nữ mơ tưởng hão huyền dựa vào đàn ông sinh sống. Còn không nhìn thông suốt bằng cổ nhân trước mắt này. Cũng khó trách kết thúc của tiểu thuyết, người này trở
thành nữ đế đầu tiên của Đại Yến, K.O lão hoàng đế cùng một đám hoàng
tử.
Cảm động thì cảm động đấy, nhưng muốn cô thản nhiên đối mặt
với mối tình đầu đã qua, thật sự làm không nổi. “Người đuổi bắt chị đã
đi rồi, chị mau mau rời đi.”
“Em không hỏi gì sao?” Đôi mắt hoa đào của Lạc Nhan Cơ khẽ nheo lại, chợt hoài nghi nhìn vào mắt cô không rời.
Thất Thất xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa lại bóng lưng cho nàng, “Nếu tôi hỏi, chị sẽ nói sao?”
Lạc nhan cơ lắc đầu, “Không biết.”
“Vậy là được rồi. Mặc kệ chị có lý do gì, tôi giúp chị lần này, chỉ lần này
thôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn gặp lại chị.” Thất Thất nghiêng đầu,
liếc nhìn nàng ta, cực kỳ oán hận, “Trừ phi chị biến thành nam.”
Lạc Nhan Cơ lúng túng, đứng dậy tiến tới phía sau cô, đơn giản ôm cô vào
lòng, “Thành thật xin lỗi… Tôi lại không phải.” Dứt lời, không đợi Thất
Thất tỉnh dậy từ trong kinh ngạc, buông ra, đi về hướng cửa.
Bóng lưng mỏng manh, tại ban đêm, bị kéo dài dằng dặc, chẳng hiểu tại sao,
nhìn nàng ấy mạo hiểm xông ra vậy, không khỏi có chút lo lắng.
”Đứng lại.” Cuối cùng Thất Thất vẫn không nhịn được.
Nhìn Lạc Nhan Cơ dừng bước chân, Thất Thất tiếp tục nói, “Bây giờ bên ngoài
phòng bị chắc hẳn sẽ cực kỳ nghiêm ngặt, tối nay chị ở tạm chỗ này đi.
Ngày mai chị đi hay ở, tôi đều không ngăn cản.”
“Không phải em không muốn gặp tôi sao?” Lạc Nhan Cơ không quay đầu lại.
Thất Thất vài bước đi tới, đấm một quyền mạnh vào vai nàng ta, nghe tiếng
nàng rên, nhất thời trong lòng thoái mái hơn rất nhiều, “Không phải chị
bị thương sao, tới bôi chút thuốc đi.”
Lạc Nhan Cơ để mặc cô dắt
mình ngồi ở trước giường, nhìn bóng dáng cô bận rộn tìm thuốc cùng băng
gạc, “Trong lòng đã dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Thất Thất thừa
nhận, vì nhìn thấy thương tích trên vai nàng, lúc đó mới hung hăng đấm
vào vết thương. Thất Thất gật đầu, “Tốt hơn nhiều.”
Lạc Nhan Cơ cười, “Vậy thì tốt rồi.”
Nhớ tới lần trước Vạn Giang Hồng diêm dúa từng đưa cho cô một bình thuốc,
cô đã thử, hiệu quả rất tốt. Liền lấy bình sứ từ trong ngăn kéo ra. Kéo y sam trên vai Lạc Nhan Cơ xuống, nhìn đống máu thịt lẫn lộn bên trên, do cú đấm trước đó của cô mà hình như lại bắt đầu ứa ra. Không khỏi có
chút lúng túng, có phải quá độc ác rồi hay không?
Gảy ra một viên thuốc, hướng về phía vết thương trên vai nàng, dùng sức bóp một cái,
bột màu trắng từ bên trong viên thuốc phun ra, bám lên trên vết thương.
Mắt thấy vết thương kia từ từ ngưng chảy máu. Cô không thể không cảm
thán, quả thật là linh dược.
Lạc Nhan Cơ ngửi được mùi hương hoa
sen, nàng cũng không lạ lẫm gì, chỉ hết sức kinh ngạc quay đầu, nhìn cái bình trong tay Thất Thất, “Là tiểu Hồng tặng em.”
Thất Thất gật đầu, “Lần trước mặt bị tát sưng, anh ta lại còn đến bắt nạt ta, thuốc này do lương tâm anh ta cắn rứt để lại.”
“Ha ha…” Lạc Nhan Cơ cười như không cười nhìn cô, “Xem ra sau này không gặp lại, quả thật không làm được rồi.”
“Tại sao?” Thất Thất vừa cuốn băng gạc lên người chị ấy, khó hiểu nhìn chị, “Tôi không hề có ý định gặp lại chị.”
“Thuốc trong tay em tên là ‘Tuyết Lộ’.” Lạc Nhan Cơ nhìn ánh mắt mờ mịt của
cô, không khỏi lắc đầu một cái, nói tiếp, “Trên đời còn sót lại ba bình
hiếm hoi. Lần trước mặt tiểu Hồng bị thương, cái tên chú trọng dung mạo
kia lại không chịu dùng.” Nói xong, Lạc Nhan Cơ có chút ái muội đánh mắt qua Thất Thất, “Mà giờ đây nó lại cho em…”
Thất Thất sững sờ, nhìn bình sứ trong tay, mày nhíu chặt, “Chẳng lẽ anh ta chập mạch rồi sao?”
Nghe Lạc Nhan Cơ giải thích thuốc này quý giá dường nào, Thất Thất hạ quyết
tâm, bất luận Vạn Giang Hồng diêm dúa chèo kéo thế nào, cô sẽ kiên quyết không trả lại. Nhưng cô không hề biết rằng, căn bản Vạn Giang Hồng
không muốn cô trả lại.
Lạc Nhan Cơ cứng họng, vì đường tình cảm
tương lai của Vạn Giang Hồng, mặc niệm. Thật ra thì từ lâu nàng đã phát
hiện chút manh mối, nàng đã nhiều lần khuyên y trở về Đại Yến, chung quy y đều từ chối. Cứ tùy thời điểm mà biến mất, hiện tại nghĩ lại, có lẽ
toàn đến bên cạnh cô thôi. Lạc Nhan Cơ nhìn khoảnh lông mày vẫn rối rắm
như cũ của Thất Thất, đành thở dài một hơi. Nếu như tương lai Vạn Giang
Hồng bị cô chỉnh đốn đến phát khóc, người cô này có thể cho y mượn một
bờ vai.
Đêm này, bởi vì bên ngoài lục soát thích khách, người
trong cung ngoại trừ Lưu Niên điện, bị kinh sợ quấy rầy cả đêm. Còn Thất Thất và Lạc Nhan Cơ lại an tĩnh nằm trên giường, mỗi người một bên, yên giấc.
......
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Thất Thất
tỉnh dậy đã phát hiện người bên cạnh đã không còn, đưa tay sờ sờ trên
giường, lạnh ngắt, đoán đã rời đi từ lâu.
Hôm nay cô cũng nên trở về phủ Thừa tướng thôi, nghĩ tới lại có thể được gặp tiểu Chiêu, đau
đớn trong lòng được an ủi đi chút chút. Xem ra vẫn là tiểu Chiêu cô tốt
hơn, những người khác đều là kẻ xấu!
Nhớ tới hôm qua cứ thế bỏ
lại Cố Cẩn Hi, tức khắc lương tâm có chút cắn rứt, đi tìm hắn nói câu
xin lỗi, thuận tiện nói lời từ biệt luôn.
Gọi thị nữ trắc điện của cô tới, trang điểm mặc đồ đơn giản rồi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Lưu Niên điện không lâu, chỉ nghe thấy hình như có người ở chỗ
tối bàn tán xôn xao. Thất Thất không kiềm chế được tò mò trong lòng,
lặng lẽ ẩn núp, cẩn thận lắng nghe.
“Tối qua động tĩnh lớn thật, tên thích khách kia thật to gan, lại dám trộm đồ bệ hạ.”
”Rốt cuộc là thứ gì?”
“Làm sao ta biết, chỉ nghe nói thích khách kia chính là vũ cơ Lạc Nhan Cơ
được mời tới ngày hôm qua, hôm nay, mấy vũ nữ múa đệm đều bị liên lụy,
nghe nói đến thẩm vấn cũng không làm, bệ hạ trực tiếp ra lệnh chém đầu
toàn bộ.”
“Ôi trời, thật đáng thương.”
“Có gì đáng thương, không chừng là gian tế từ Đại Yến đó!”
......
Thất Thất nghe mấy câu thì không nghe tiếp nữa. Chẳng qua cô bị hồ đồ rồi,
ca ca ôn nhu tựa bảo ngọc kia sẽ làm ra mấy chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Hơn nữa, rốt cuộc tên Vạn Giang Hồng diêm dúa kia có gặp phải chuyện
không may gì không?
Không nán lại nơi này nữa, bước nhanh tới Ngự thư phòng.
Vừa tới trước cửa Ngự thư phòng, tiểu thái giám canh giữ trước cửa co rúm,
thấy Thất Thất, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, “Công chúa điện hạ, bệ hạ
phân phó hiện tại không gặp bất cứ ai. Kính xin công chúa dời bước.”
“Như vậy sao?” Thất Thất nhìn ngó cửa chính khép chặt, loáng thoáng nghe thấy bên trong có âm thanh đồ sánh sứ vỡ.
“Phế vật! Đến thích khách cũng không bắt nổi! Trẫm lưu lại các ngươi còn có
ích lợi gì!” Giọng nói tàn nhẫn truyền từ trong ra, Thất Thất sững sờ,
giọng điệu này, chẳng lẽ là nhân cách thứ hai? Lúc này không trốn còn
đợi đến bao giờ!
Về phần những chuyện khác, vẫn nên chờ hỏi ca ca ôn nhu của cô. Chỉ mong tên diêm dúa Vạn Giang Hồng đừng chết sớm như vậy.
......
Vừa về tới phủ thừa tướng, vội tới Chiêu Hòa viện, ai ngờ tiểu Chiêu lại đi luyện võ, không có ở đây, hại cô lại vồ hụt.
Trên đường trở về, đột nhiên bị người gọi lại.
“Công chúa điện hạ, xin dừng bước!”
Mềm mềm dịu dịu, thật dễ nghe. Thất Thất xoay người, nhìn thấy người nào đó mặc một thân vàng nhạt, gương mặt phù dung thanh lệ, hôm nay nhìn lại
thế nào cũng thấy không vừa mắt.
“Xuân Hoa phu nhân phải không?
Không biết đột ngột gọi tôi lại là có chuyện gì?” Thất Thất hơi nhăn
mày, tuy rằng không thích người này, nhưng lại không dám thể hiện quá
nhiều, gây thù oán quá nhiều không phải chuyện tốt.
Xuân Hoa gật
đầu, “Công chúa có thể nhớ tới ta, thật là vinh hạnh của ta.” Ả ta cười
rực rỡ, đột nhiên Thất Thất lạnh đến rùng mình, đây mới thật xứng với
chức danh nữ phụ à, cho dù chỉ là cười, cũng có thể cười ra nét thâm độc cùng cực. Còn loại nữ phụ như cô cũng không thể nhận được bằng tốt
nghiệp.
“Công chúa là phu nhân do đại nhân cưới hỏi đàng hoàng,
còn Âu Dương Ngữ kia thì tính là gì? Danh không chính ngôn không thuận,
còn luôn quấn lấy đại nhân, công chúa không tức giận sao?”
Đây là tới chia rẽ nội bộ sao?
“Công chúa chẳng lẽ nghi ngờ ta tới gây hiềm khích sao?” Xuân Hoa che miệng,
làm ra vẻ tổn thương, “Nếu công chúa nghĩ vậy, thật sự oan uổng ta. Công chúa ngài suy nghĩ một chút đi, trước khi Âu Dương Ngữ đến, đại nhân
chưa bao giờ tiến vào phòng của bốn thị thiếp chúng ta, mà sau khi Âu
Dương Ngữ xuất hiện, càng thêm ghẻ lạnh. Nếu ta gây xích mích cho công
chúa và Âu Dương Ngữ, đối với ta có ích gì.” Ả cúi đầu, lặng lẽ gạt lệ,
khóc nức lên, “Ta… Ta là uất ức thay cho công chúa mà thôi.”
Nói
đến thành khẩn chân thành tha thiết, chỉ là đáng tiếc, ngay từ lần đầu
tiên gặp mặt thì cô đã chụp cho ả mác ‘tiểu nhân’ rồi.
Nhìn ả
diễn trò như thật, tất cả nước mắt đều nặn ra hết rồi, Thất Thất cũng
rất phối hợp cầm ống tay áo che mắt, “Hu hu… Nhưng phu quân không yêu
thích, còn cách nào cho tôi?”
“Công chúa chớ đau lòng, ta thay
người quyết định…” Xuân Hoa thấy Thất Thất mắc câu, hai mắt vụt sáng,
tiến lên vài bước, tới bên tai Thất Thất thì thầm.
Sau nửa chung trà, Thất Thất thầm kêu: quả nhiên ác độc! Nhân tài!
Bất quá trên mặt tỏ vẻ cảm động nắm lấy tay ả, “Xuân Hoa! Nếu tương lai tôi được sủng ái, nhất định sẽ không quên cưng!”
Xuân Hoa cũng là cao thủ diễn kịch, cười nhạt lắc đầu, “Ta không cầu gì, chỉ mong công chúa tương lai ban cho ta một miếng cơm ăn là tốt lắm rồi.”
Cái gì gọi là vô sỉ, Thất Thất coi như được mở rộng tầm mắt!