Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 21: Chân tướng tàn khốc, tình đầu sầu bi

“Ca ca, anh định dẫn

em tới đâu vậy?” Thất Thất thắc mắc nhìn Cố Cẩn Hi chỉ một mực kéo tay

cô chạy về phía trước, không hiểu tại sao sáng sớm đã kéo cô ra đây làm

gì.

Cố Cẩn Hi quay đầu lại, dịu dàng nở nụ cười, ra vẻ thần bí nói, “Muội nhìn thấy sẽ hiểu.”

Thất Thất nổi vạch đen, đây là diễn phim thần tượng hả? Sau đó hiện ra một

trái tim làm từ hoa đào tươi gì đó, rồi pháo hoa gì đó. Nhưng Thất Thất nhìn cái gáy của Cố Cẩn Hi, lông mày nhíu chặt, không phải nam chính,

đây chính là ca ca của cô đó! Ngẩng đầu nhìn phong cảnh hai bên dần dần

cách xa, nhíu mày, nếu người đang lôi kéo cô chạy là Nhan đại ca thì tốt biết mấy.

Hôm qua đột nhiên tiểu Chiêu chạy tới, nói rằng Âu

Dương Ngữ đã tỉnh rồi, hiện tại Đệ Ngũ Uyên đang túc trực bên người Âu

Dương Ngữ, không rời nửa bước. Lúc này thằng bé mới dám không xin phép

ca hắn, chạy vào trong cung tìm cô. Cũng nói để cô trở về sớm.

Cô nói với Cố Cẩn Hi phải về phủ Thừa tướng, Cố Cẩn Hi liền kêu ca nhức

đầu, hi vọng cô có thể ở lâu thêm vài ngày. Khuyên can đủ đường, hắn mới miễn cưỡng đồng ý, để cho cô rời đi, chỉ là phải đợi thêm hai ngày.

“Tới rồi!” Đột nhiên Cố Cẩn Hi mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của Thất Thất. Thất Thất không ngờ hắn sẽ dừng chân đột ngột. Mặt đâm thẳng vào sau

lưng của hắn.

“Ui da…” Thất Thất bị đau, cảm giác cái mũi bị đập bẹp đau đớn y như cắn phải đầu lưỡi khi nhai cơm.

Cố Cẩn Hi xoay người, thấy cô bịt mũi, mắt ngập nước. Lòng đau như cắt.

Khom người, tay chân có chút luống cuống, “Nghê… Nghê Thường, muội bị

thương có nặng lắm không? Đau lắm sao? Đều tại ca… Lỗi của ca, huynh

không nên dừng quá đột ngột… như thế, Nghê Thường cũng sẽ không…”

Thất Thất nhìn bộ dạng hốt hoảng của hắn, chịu đựng cơn đau cười nói, “Ca ca, em không sao.”

“Để ca ca xem nào.” Nói xong, Cố Cẩn Hi nhẹ nhàng lấy cái tay đang bịt mũi

của Thất Thất ra, cắn cắn môi dưới, chân mày nhíu chặt, “Đỏ hết rồi. Đều tại ca ca! Khiến Nghê Thường bị thương!”

“Ca ca, thật sự không

đau mà.” Thất Thất vô cùng thành khẩn nhìn hắn, còn cố ý dùng sức chớp

mắt, cố gắng để hắn đừng tự trách nữa.

“Đỏ hết rồi, để ca ca thổi thổi.” Dứt lời, Cố Cẩn Hi liền sát lại gần, nhẹ nhàng thổi thổi lên chóp mũi của cô.

Hơi thở âm ấm giảm bớt đau đớn trên mũi, có chút cảm giác ấm áp. Thất Thất

nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, hàng mi thật dài chớp động,

dường như sắp chạm tới đôi mắt cô, Thất Thất không nhịn được đỏ mặt.

Nghiêng đầu sang một bên, thầm mắng: không có đức hạnh, ngay cả ca ca của bản thân cũng dám có suy nghĩ lộn xộn.

Trong lúc nghiêng đầu, chợt phát hiện lúc này bọn họ đang đứng trong một khu

rừng mai, muôn vàn bông hoa mai nở rộ đầu cành, đỏ thắm tựa nắng ban

mai, mềm mọng như đôi môi thiếu nữ, khi cành mai lay động hệt như cánh

tay thon dài của người con gái, uyển chuyển khiêu vũ. Một trận gió lạnh, nhành hoa lay động, cánh mai rung rinh, dường như càng tăng thêm vẻ yêu kiều.

Cố Cẩn Hi nhìn Thất Thất vì lạnh, cổ hơi rụt lại. Cởi ra

chiếc áo choàng lông chồn trên mình khoác lên người Thất Thất, còn nhẹ

nhàng thắt lại sợi dây thay cô, “Là sơ suất của ca ca, quên mất Nghê

Thường vô cùng sợ lạnh.”

“Ca ca?” Thất Thất hơi lộ vẻ xúc động,

ngón tay sờ lên áo choàng trên người, bên trên tỏa ra hơi ấm còn sót lại của hắn, từng chút một sưởi ấm lòng cô, dường như cô cũng không đến nỗi xung đột với cái thế giới hư cấu này cho lắm.

Cố Cẩn Hi không cúi đầu nhìn, ngắm vườn mai nở rộ, khóe môi câu nhẹ.

Giơ tay, vỗ ba cái.

Thất Thất không hiểu, nhìn theo tầm mắt của hắn về phía trước.

Mười mấy bạch y nữ tử che lựa mỏng chợt bay ra từ trong góc tối, làm cho

cánh hoa mai xung quanh khẽ rung rinh, giống như tiên nữ hạ phàm từ chín tầng mây, biến hóa mà duyên dáng. Trắng đỏ tương xứng, đan dệt thành

một loại màu sắc khiến người ta phải rung động.

“Dạo gần đây,

thấy Nghê Thường không vui, ca ca cũng buồn bực không thôi. Nhớ tới Nghê Thường từng nói, muốn xem điệu múa khuynh thành của Vũ tiên tử, nên lần này thay Nghê Thường mời tới.” Cố Cẩn Hi nghiêng đầu quay lại, nhẹ

cười, dịu dàng, “Nghê Thường, muội có thích không?”

Nói không cảm động là giả, Thất Thất gật đầu, đón lấy nụ cười của hắn, rạng rỡ cười, “Có chứ, cảm ơn ca ca!”

Tựa như thời gian ngừng lại ở giờ phút này. Nhiều nhiều năm sau đó, mỗi lần Thất Thất hồi tưởng lại phút giây này, trên khuôn mặt chất đầy nếp

nhăn, kéo lên một nét cười, như thể ngọt ngào, lại giống như có lệ

quang.

‘Tùng’! ‘Tùng’! ‘Tùng’!

Ba tiếng trống chấn động khiến lòng người sợ hãi thu hút hai người quay đầu lại.

Lúc này mới phát hiện, những bạch y nữ tử trước đó đang quỳ trên mặt đất,

làm thành hình một đóa hoa. Từ trên trời giáng xuống, hồng y thiên nữ,

hồng sa che mặt, mái tóc đen nhánh bay tán loạn, một chiếc hoa cổ* màu

đỏ xinh xắn bên hông, bay đáp xuống, chân trần chuông bạc, nhẹ nhàng đặt lên vai bạch y nữ tử, tung bay trên không trung, ống tay áo đỏ như máu

phất ngang, cánh hoa giống như tuyết lả tả rơi xuống, không gian mộng

ảo…

(Hoa cổ: trống, dạng hay được dùng để múa trống cơm ấy.)

“Quả nhiên Vũ tiên tử trong truyền thuyết danh bất hư truyền.” Cố Cẩn Hi

cười yếu ớt, xoay đầu lại, “Nghê Thường, muội cảm thấy Lạc Nhan Cơ như

thế nào?” Đột nhiên phát hiện hai mắt cô ngẩn ngơ nhìn hồng y vũ nữ kia, thất thần.

Vỗ vỗ bả vai của cô, có chút lo lắng, “Nghê Thường, muội làm sao vậy?”

Lúc này Thất Thất không còn để ý thứ gì khác nữa, chạy nhanh về phía Lạc

Nhan Cơ vẫn mải mê múa. Đẩy bạch y nữ tử bên cạnh ra, từng bước một, khó nhọc về phía nàng ta.

Bởi vì người múa phụ đã tản sang một bên,

Lạc Nhan Cơ không thể không chạm chân trần xuống đất. Nhìn Thất Thất đi

về phía nàng, chỉ chậm rãi quỳ trên mặt đất, “Dân nữ Lạc Nhan Cơ tham

kiến bệ hạ, tham kiến công chúa điện hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn…”

Nàng còn chưa nói xong, Thất Thất đã lột xuống khăn che mặt của nàng.

Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, gương mặt mỹ nhân đẹp đẽ. Xinh đẹp mị hoặc, đâu còn vẻ thanh nhã thánh khiết của ngày xưa?

Lời từng nói của người ấy văng vẳng bên tai cô: ‘Cô nương không cần để ý,

chỉ là chuyện nhỏ thôi, nói báo đáp thì quá nghiêm trọng rồi. Về phần

tên họ của tại hạ, tại hạ là Nhan Lạc.”

Một trận hàn phong, quét

cuốn đi ít nhiều vụn hoa. Thất Thất níu chặt lấy áo choàng lông chồn

trên người, hai mắt mông lung nhìn nữ tử xinh đẹp đang quỳ gối dưới chân cô. Lạnh, thật sự lạnh quá.

Cố Cẩn Hi phát giác có gì đó không

đúng, nhưng lại không biết nguyên nhân vì đâu khiến đột nhiên cô luống

cuống như thế. Đứng sau lưng cô, ân cần hỏi, “Nghê Thường, muội làm sao

vậy?”

Thất Thất miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, xoay đầu lại, cười tươi, đôi mắt trong suốt lóe lên, “Ca ca, em thật sự tò mò Lạc Nhan Cơ

xinh đẹp dường nào, mọi người thường nói nàng ấy có một vẻ đẹp khuynh

thành. Hôm nay vừa nhìn, quả thật khiến muội thán phục. Quả nhiên không

hổ lời tán thưởng khuynh quốc khuynh thành.”

Chẳng hiểu tại sao,

nhìn nụ cười của cô, Cố Cẩn Hi không khỏi đau lòng, một tay kéo cô vào

lòng, “Vô luận nàng ta đẹp thế nào, trong lòng ca, Nghê Thướng mới là

người đẹp nhất, nàng ta có thể đổi thành lấy nước, nhưng Nghê Thường à,

muội trong lòng huynh, có dùng mạng huynh cũng không đổi được.”

“Ca ca.” Lúc này Thất Thất chẳng còn nghe rõ cái gì nữa rồi, nhẹ nhàng đẩy

hắn ra, ủ rũ nhìn hắn, “Nghê Thường hơi mệt, đi về trước.”

Dứt lời, không đợi hắn trả lời, xoay người vội rời đi.

Nhìn mọi người đang quỳ dưới đất, phút chốc Cố Cẩn Hi cũng mất hứng, phất tay một cái, “Tất cả lui xuống.”

Chờ đến khi tất cả mọi người lui xuống, Cố Cẩn Hi ngồi xuống dựa vào cây

mai, bỗng nhiên có chút mệt mỏi, mí mắt chớp chớp, bất giác khép lại,

không hề mở ra nữa, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng hít thở đều

đều chậm rãi…

Bên này, trở lại Lưu Niên điện từng ở trước khi

xuất giá, Thất Thất đuổi thị nữ hầu hạ bên cạnh ra. Trực tiếp chạy vào

buồng trong, nhào lên giường, vùi đầu thật sâu vào trong chăn, không

chịu ra ngoài.

Đây chính là mối tình đầu hai đời của cô sao? Ai

có thể nói cho cô biết, tại sao nam tử mỹ lệ tao nhã dịu dàng kia đột

nhiên biến thành một nữ tử quyến rũ? Hơn nữa, Lạc Nhan Cơ không phải tên diêm dúa Vạn Giang Hồng sao?

Tại sao mối tình đầu của cô đột nhiên biến thành Vũ cơ danh chấn thiên hạ?

Thất Thất cắn chặt cánh môi, rất muốn khóc, nhưng thế nào cũng khóc không

nổi. Lật người nằm ngửa trên giường, nhìn hoa văn phức tạp trên trần

nhà, nhớ tới một chuyện.

Cô từng hỏi thăm tác giả về chuyện Nhan

Lạc, kết quả mụ ta nói rằng Nhan Lạc là một kinh hỉ dành cho cô. Lại

liên tưởng đến chuyện nữ chính rơi xuống nước gần đây, càng ngày càng

cảm thấy tất cả chuyện này là tác giả cố ý chỉnh cô.

Nhăn trán

nhíu mày, vươn tay, nhìn ánh sáng xuyên qua mu bàn tay hắt vào, Thất

Thất lạnh lùng khẽ hừ, thuận miệng mắng câu, “Khốn kiếp!”

Đột nhiên, trên đầu truyền tới một tràng cười khẽ.

Thất Thất nghiêng đầu về hướng phát ra âm thanh, phát hiện trên xà nhà có

một người đang nằm. Mặt thoa phấn y phục trắng, trên đầu còn vấn búi tóc nữ tử, hai lọn tóc mai đen tuyền rủ xuống, chính là kiểu trang điểm của những bạch y vũ nữ kia.

“Sao ngươi lại ở đây? Tiểu Hồng!” Thất Thất tức giận nói.

Người tới chính là Vạn Giang Hồng. Y nhìn xung quanh không còn ai khác, nhẹ nhàng nhún một cái, liền nhảy xuống.

“Có trò hay để xem, làm sao thiếu vắng Vạn Giang Hồng ta được?” Vạn Giang

Hồng cười vô lại, bước tới trước giường, rất tự nhiên ngồi bên cạnh cô,

“Không ngờ lúc này rồi, miệng vẫn thối như thế. Một ngày ngươi không đối chọi ta thì không thoải mái sao?”

Thất Thất quay đầu sang, mặt

không đổi dõi theo y, “Anh đừng cả ngày lẫn đêm lúc ẩn lúc hiện trước

mắt tôi, tôi sẽ không trách móc anh.”

Vạn Giang Hồng che miệng cười, ném tới một cái mị nhãn, “Như vậy sao được? Ta không nỡ bỏ mỹ nhân của ta!”

“Hừ!” Thất Thất tức giận xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa lại bóng lưng cho y.

“Ái chà, bờ mông thật tròn trịa!” Vạn Giang Hồng kêu lên.

Thất Thất xoay đầu lại, đá một cước, “Một ngày ngươi không chọc ta sẽ chết

à!! Cút! Tâm tình lão nương ta không tốt, đừng chọc đến ta!”

Vạn

Giang Hồng nhìn chân cô đá tới, mũi chân còn chưa kịp đụng vào bụng y

thì y đã lùi về phía sau, ngã chổng vó xuống đất, cau mày nói, “Ai ô!

Chân này của mỹ nhân nhi quả nhiên ác liệt!”

“Bớt nhiều lời đi!

Tôi còn chưa đá trúng! Cũng biết giả bộ đó! Một ngày nào đó, anh giả

chết luôn đi!” Nhìn bộ dạng tức cười của y, Thất Thất nghẹn cười, phiền

muộn trước đó cũng vơi đi rất nhiều. Có lẽ quen đụng chạm với tên diêm

dúa này rồi, cảm giác y cũng sẽ không thật sự gây tổn thương cho cô.

Mắt đào hoa của Vạn Giang Hồng hơi khép, “Ta không thể chết được, chết rồi cướp mỹ nhân nhi kiểu gì đây?”

“Phi! Đồ không biết xấu hổ, không lượn tôi sẽ gọi người vào! Đến lúc đó để cho bệ hạ ca ca của tôi lột da anh.”

Chẳng hiểu sao, Thất Thất có cảm giác Vạn Giang Hồng giống như đột nhiên có

chút không vui, mặc dù đôi mắt hoa đào vẫn mang nét cười, nhưng cô lại

không cảm thấy chút ý cười nào.

Vạn Giang Hồng đứng lên, đi được

vài bước về phía cửa, chợt xoay đầu lại, cười hết sức xấu xa, “Tiểu cô

mụ của ta có xinh đẹp không? Còn muốn gả cho nàng ấy không? Ta có thể

thay ngươi nói vài lời.” Dứt lời, không đợi Thất Thất trả lời, đẩy cửa

liền rời đi.

Nghe tiếng y cố nén cười, Thất Thất nghiến răng ken

két, “Đồ chết tiệt mi tiếp tục cười trên nỗi đau người khác như vậy sẽ

sớm lở mồm cho coi! Lần sau gặp lại, không cắn chết mi, ta không gọi là

Thất Thất nữa!”

Ngày hôm đó, Thất Thất ‘không cẩn thận’ làm rơi vỡ năm cái bình hoa, rồi mới ngưng chém giết.

......

Ban đêm, khi Thất Thất đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe thấy bên

ngoài tràn đến âm thanh ồn ào xôn xao. Cô mở mắt ra, xuyên qua màn cửa

sổ, hình như có rất nhiều đuốc.

Còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên một đôi tay chặn miệng cô lại.

“Không được lên tiếng!”