Từ lúc Lý Vạn Sơn nghèo khổ, lão phu nhân cũng không để ý cha mẹ phản đối gả cho cho Lý Vạn Sơn, chính là nhìn ra tiềm lực tương lai của Lý Vạn Sơn. Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão phu nhân, dưới sự giúp đỡ của nhà bà, sự nghiệp Lý Vạn Sơn bừng bừng như mặt trời lên cao. Vốn cho là cả đời mình đều sẽ hạnh phúc như vậy, ai biết vào lúc con cháu đầy nhà hôm nay, vậy mà Lý Vạn Sơn dẫn về một con nhóc như vậy tới vướng mắt của bà, đến nhắc nhở sự nhục nhã của bà.
Lý Vạn Sơn trước mắt đã không phải là Lý Vạn Sơn năm đó cần dựa vào nhà bà. Nhà bà kể từ cha qua đời, quan hệ của nhà bọn họ và nhà họ Lý đã xảy ra đảo lộn, rất nhiều nơi trên con đường làm quan của các anh bà cần quan hệ của Lý Vạn Sơn, vì nhà mẹ, lão phu nhân cũng chỉ có thể kiên cường cười vui tiếp nhận cô gái này. Nếu Lý Vạn Sơn thương yêu đứa cháu gái này, bà sẽ tăng gấp bội thương yêu con bé này, chỉ cần nó muốn, bất kể cái gì bà đều thỏa mãn yêu cầu của nó. Bài học lễ tiết gì, những thứ đó cũng chỉ là một hình thức, biết hay không lại có quan trọng gì.
Đời trước đời này, lão phu nhân vẫn dùng thủ đoạn phủng sát với cô. Từ khi vào cửa lớn nhà họ Lý, chi phí ăn mặc của Mạn Dao đều là tốt nhất ở nhà họ Lý, chỉ cần đồ mà cô để mắt tới, cũng không quan tâm tới không hợp lễ nghi, thậm chí không nên, lão phu nhân cũng sẽ bảo người ta đưa đến trên tay của cô. Nếu không phải là sau này Lý Vạn Sơn phát hiện tính tình của mình sau đó quản giáo, có lẽ ngay từ lúc dưới sự cưng chiều của lão phu nhân mình đã hoàn toàn bị phá hủy trong chốc lát rồi. Có điều, Lý Vạn Sơn vẫn là phát hiện trễ rồi, cho dù khi đó nghĩ hết biện pháp muốn Mạn Dao thay đổi, nhưng đã tạo thành ấn tượng trong mắt ở bên ngoài thì làm sao có thể thay đổi. Đây cũng là một nguyên nhân mà tương lai sau khi thân phận Mạn Dao bại lộ không có người nào đồng tình. Đời này, Mạn Dao đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện như vậy. Trước mắt, cô không cách nào phản kháng lão phu nhân, cũng chỉ có thể theo ý lão phu nhân, không để cho bà ta nghi ngờ thôi.
"Kết quả giám định DNA của Tháng Tư ra rồi, đúng là người của nhà họ Lý chúng ta. Sau này, đừng để cho tôi nghe thấy một số lời không nên nghe thấy." Ngày hôm sau, Lý Vạn Sơn trở về nhà họ Lý, trừ con trai cả nhà họ Lý ra, tất cả mọi người tụ tập đến nhà họ Lý.
"Tháng Tư, đến bên ông nội này." Lý Vạn Sơn cảnh cáo mọi người ở đây, vẫy vẫy tay về phía Mạn Dao đứng ở bên cạnh Tĩnh Xu, "Tháng Tư, nếu con đã là người của nhà họ Lý, cũng đừng gọi tên trước nữa. Mấy ngày nay, ông nội giúp con lấy một cái tên, con sẽ gọi là Mạn Dao, Lý Mạn Dao."
"Mạn Dao, Lý Mạn Dao rất êm tai, cám ơn ông nội." Tất cả con cái của nhà họ Lý đều là lấy chữ Tĩnh làm thế hệ, dù là cháu gái còn là cháu ngoại cháu đều có một chữ Tĩnh, một mình cô khác loại đặt tên là Mạn Dao. Đời trước, cô không để ý đến những thứ này, vẫn còn gật gù đắc ý vì mình không giống với bọn Tĩnh Xu, cho là ưu đãi của nhà họ Lý đối với mình, mới để cho mình vượt qua khuôn sáo cũ, khác biệt với những người đó.
Dù sao mình là đứa bé mà vợ đầu của ông nội để lại, tự nhiên không thể giống với con cái chi thứ hai (vợ sau), nhưng hôm nay nghĩ lại, lại cảm thấy cái tên này có giễu cợt không nói ra được. Từ đầu đến cuối, Lý Vạn Sơn cũng không xem cô thành một thành viên của nhà họ Lý, đến cả công sức ngoài mặt cũng không muốn làm.
Nhớ từ trên truyền hình biết được Lý Như Tuyết vừa xác định quan hệ với Lý Vạn Sơn, lập tức được Lý Vạn Sơn sửa lại tên, chính thức trở thành một thành viên của nhà họ Lý.
"Mạn Dao thích là tốt rồi. Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật cha 75 tuổi, cha dự định ngày nay chính thức giới thiệu Mạn Dao cho bạn bè trên chỗ làm ăn. Ngọc Lam, mấy ngày nay con hãy dẫn Mạn Dao đi mua mấy bộ quần áo, mua thêm một số đồ trang sức. Mạn Dao chưa từng gặp gỡ trường hợp đó, con tiện thể nói một chút chuyện chú ý cho cháu nó, đừng để ngày hôm đó xảy ra tình trạng hỗn loạn."
"Cha, con biết rồi. Ngày mai, con sẽ dẫn Mạn Dao đi mua quần áo, cô gái lớn như Mạn Dao chính là lúc muốn trang điểm, cũng nên mua thêm vài món quần áo vừa người. Lần này coi như là một chút tấm lòng của người cô như con cho cháu gái." So với chị gái lỗ mãng, Ngọc Lam càng biết ẩn giấu cảm xúc, mấy bộ quần áo, nếu như có thể đổi lấy khen ngợi của cha, đối với Ngọc Lam mà nói là cuộc mua bán rất đáng giá.
Lý Vạn Sơn mừng thọ, đây là lần đầu tiên cô lấy tư cách cháu gái Lý Vạn Sơn xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng kết quả lại khiến cô biến thành cô gái phóng đãng không biết tự ái trong mắt mọi người. Tuy rằng bên trong xã hội thượng lưu lén lút nam trộm nữ kỹ, nhưng ngoài mặt lại đều là bộ dáng đạo mạo nghiêm trang. Sau khi xảy ra chuyện kia, cô gái hơi biết một chút tự ái cũng không muốn lui tới với Mạn Dao, mà cô đối mặt với sự giận dữ lôi đình của Lý Vạn Sơn lại không hiểu chỉ là một cái váy thôi mà, đáng là gì.
"Mẹ, tại sao mẹ đồng ý mua quần áo cho con bé mồ côi đó, con bé mồ côi đó có quần áo hay không mắc mớ gì tới chúng ta. [email protected]đlqđ@bubble editor Tháng sau mừng thọ ông nội, tại sao để con bé mồ côi đó nổi hết danh tiếng, thật là không công bằng." Ngồi ở trên xe về nhà, Tĩnh Quân kéo cánh tay mẹ mình oán hận nói.
"Tĩnh Quân, cái con bé chết tiệt này sao con lại không di truyền nửa phần thông minh của mẹ. Nếu không phải là lúc ấy trong bệnh viện chỉ có một bé gái là con, mẹ gần như đã cho rằng ôm nhầm con rồi. Hôm nay nhiều người đều ở đây như vậy, con nói cho mẹ nghe một chút sao ông nội lại nhắc đến tên của mẹ con chứ?"
Lòng dạ con của mình quá thành thật rồi, lúc nhỏ còn không tính là cái gì, nhưng so với Tĩnh Xu lớn lên cùng một cặp, trong lòng Ngọc Lam cũng có chút chán nản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mặc dù mình không hy vọng con mình cấu kết mưu tính giống như là Tĩnh Xu vậy, không có một chút đáng yêu nũng nịu mà bé gái cần có, nhưng cũng không thể đần độn bị người coi như súng dùng như hôm nay vậy, cũng nên bắt đầu giáo dục con gái một chút chuyện nên biết.
"Tại sao chỉ gọi mình mẹ, đó không phải là ông nội thấy mẹ thì kêu, việc này còn có thể có cái gì." Tĩnh Quân không chút nghĩ ngợi bật thốt lên đáp án, khiến chân mày Ngọc Lam càng ngày càng nhíu chặt......
"Chị Mạn Dao, chị thay quần áo xong chưa?" Bên ngoài, Tĩnh Xu đẩy cửa đi vào thì thấy Mạn Dao mặc áo đầm ngắn màu trắng, soi gương chải tóc, trong mắt lóe lên một tý ghen tỵ. Thời gian mới mấy ngày, cô hai đã ăn mặc cho đứa nhà quê này giống như thay đổi cả bộ dáng, nếu như hôm nay để cho cô ta cứ như vậy đi ra ngoài, vậy tất cả bọn họ sẽ trở thành vật làm nền đứa nhà quê này.
Trước kia mỗi lần ngày sinh của ông nội bà nội, ông nội đều kéo tay của cô, cô mới là tiêu điểm trong mắt mọi người, nhưng hôm nay lại phải tặng vị trí này cho đứa nhà quê này, làm sao Tĩnh Xu có thể cam tâm như thế. Lần trước, trong lúc vô tình em họ Tĩnh Quân mặc một bộ quần áo, khiến Tĩnh Xu nghĩ tới một biện pháp tốt một mũi tên bắn hai chim.
"Hôm nay, chị Mạn Dao thật là xinh đẹp, em giúp chị sửa sang tóc một chút, a!" Tĩnh Xu giống như bị cái gì vấp ngã, sâm banh trên tay bay thẳng ra ngoài, trực tiếp hất tới mặt váy trên người Mạn Dao. Áo đầm màu trắng dính vào một mảng vết bẩn lớn như vậy, dù thế nào thì cái váy này cũng không mặc ra ngoài được.
"Tại sao có thể như vậy, cái này là cô đặc biệt chọn lựa ra cho chị hôm nay mặc. Bây giờ váy hỏng rồi, dáng vẻ chị như vậy đi ra ngoài nhất định sẽ bị mọi người chê cười. Bên ngoài nhiều người đều chờ đợi như vậy, Tĩnh Xu, em mau nghĩ biện pháp đi!" Mạn Dao nhìn váy bị hỏng, nôn nóng xoay vòng tròn ở trong phòng.
"Việc này, chị đừng sợ. Nếu không chị đến chỗ của em, em tìm một cái váy cho chị, em có một cái váy là cao cấp ở bên Italy làm riêng, vẫn chưa có mặc, hôm nay sẽ cho chị mượn mặc." Tĩnh Xu nói tới chỗ này, trong mắt còn có chút không muốn, kéo Mạn Dao chạy đến căn phòng sát vách của cô, lấy ra một cái hộp bằng giấy đưa tới tay Mạn Dao. Mạn Dao nhìn váy trong hộp giấy này, cổ áo chữ v thấp ngực màu máu đỏ, sau lưng toàn bộ khoét trống thẳng đến mông, eo cao xẻ tà khiến mông bắp đùi thoắt ẩn thoắt hiện......
"Cái này không phải là quá lộ liễu rồi, ngực này cũng sắp lộ ra rồi. Tĩnh Xu, chị vẫn là không mặc cái này đâu." Cái váy này tuy đẹp đẽ nhưng tuyệt đối không thích hợp với một cô gái mười lăm tuổi mặc lên ở lễ mừng thọ ông nội, huống chi, hôm nay Mạn Dao còn là nhân vật chính. Đời trước, Tĩnh Xu chính là lợi dụng cái vái này, khiến cô lên sân khấu thành trò cười trong mắt mọi người.
"Chị nói gì? Chỗ chúng ta chính là thịnh hành cái này, chị xem một số minh tinh trên ti vi không phải đều mặc dạng này à. Nếu như chị không phải là chị em, em cũng không nỡ cho chị mượn váy đẹp như vậy. Hôm nay, nếu không phải là mẹ giúp em chuẩn bị bộ váy này, có lẽ là em có thể mặc cái váy này rồi."
Thấy Mạn Dao chần chờ, Tĩnh Xu bắt đầu bận rộn tự nhiên lừa bịp khèn ngợi cái váy này, "Chị, chị xem chị trắng như vậy, mặc cái cái váy này nhất định rất đẹp." Tĩnh Xu mặc kệ của giãy giụa của Mạn Dao, kéo Mạn Dao muốn cô tới mặc thử cái váy này.
Xoạt, "Tĩnh Xu, váy của em!"
Hai người lôi kéo thì nghe được một tiếng xoạt, tiếp đó Mạn Dao chỉ vào váy của Tĩnh Xu hoảng sợ đầy mặt. Tĩnh Xu cúi đầu vừa nhìn, theo hai người lôi kéo váy của mình vậy mà rách ra một cái lổ hổng lớn từ bên hông, cái váy này đã không có cách nào mặc đi ra ngoài rồi.
"Tĩnh Xu, lần này làm thế nào, váy của em cũng hỏng rồi. Có điều không sao, em thích cái váy này như vậy, em mặc đi, chỗ của chị cô còn mua cho chị một số quần áo khác, chị chọn lựa một cái mặc là được. Cái váy này vốn là làm theo vóc người của em, chị mặc lên nhất định không đẹp mắt như em mặc. Em thích như vậy, tới đây, chị giúp em thay váy một tý." Mạn Dao nói rồi bèn bắt tay vào kéo xuống khóa kéo trên người Tĩnh Xu, giúp đỡ Tĩnh Xu thay váy lên.
Từ lúc váy bị xé rách, Tĩnh Xu cũng hơi sững sờ, cái váy này là đặc biệt làm riêng từ bên nước Pháp làm sao lại đến tình trạng bỏ đi này. Căn phòng này tuy là phòng của cô, nhưng trong ngày thường cô không thường xuyên ở nơi này, nơi này chỉ có một số quần áo bình thường, hoàn toàn không thể có lễ phục thay thế. Nếu như muốn phái người mua một bộ lễ phục lại lần nữa, thời gian đã không kịp nữa rồi. Trong một lúc, Tĩnh Xu thông minh cũng không nghĩ ra phương pháp gì tốt để giải quyết, đang lúc sững sờ, lại phát hiện trên người mình đã mặc xong quần áo cô đặc biệt chuẩn bị tốt cho Mạn Dao.