Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 27

Nàng trông thật đáng yêu khi ngồi ở mép giường anh, những ngón tay mảnh mai vô thức nắm chặt tay anh đầy tin tưởng. Mái tóc đen nhánh của nàng đã lại xổ tung, buông xõa xuống vai và lưng. Nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi và in thành từng vệt ẩm ướt trên hai gò má xanh xao của nàng. Môi nàng thật mềm mại, mong manh, đôi mắt lấp lánh ánh vàng qua lớp nước mắt vẫn còn đọng lại. Lưỡi nàng, hóa ra nó không có vị mâm xôi mà đậm đà và ngọt ngào hơn, lấp ló giữa hai bờ môi đang hé mở vì kinh ngạc trước những lời anh nói.

Anh không thể quay ngược thời gian và xóa hết những chuyện đã xảy ra với nàng. Anh sẵn lòng đánh đổi gần như bất cứ thứ gì mình có để làm điều đó, nhưng đáng tiếc rằng đó lại là một việc bất khả thi. Anh chỉ còn biết giúp nàng bằng cách mở lòng với nàng như nàng đã làm. Anh sẽ an ủi nàng bằng cách chia sẻ những bí mật cay đắng mà anh những tưởng sẽ không bao giờ thổ lộ với ai.

“Em còn nhớ gì về Elizabeth?” Matt hỏi, sau một thoáng cân nhắc thật cẩn thận. Anh không muốn làm nàng thêm đau lòng bằng những tiết lộ không cần thiết về chị gái nàng. Nhưng có lẽ nàng nên biết.

Caroline chớp chớp mắt nhìn anh. “Ít lắm. Mặc dù Mary đã kể với em khá nhiều.”

Matt ngạc nhiên. Đôi mắt anh nheo lại. “Cô ấy đã kể với em rồi à? Anh không nghĩ Mary lại là người bép xép như vậy.”

Caroline lắc đầu. “Cô ấy chỉ kể với em những gì em cần biết thôi mà.”

“Cô ấy đã nói với em rằng Elizabeth... có đầu óc không bình thường?”

“Vâng.”

“Cô ấy đã kể với em rằng một trong những triệu chứng của bệnh tình Elizabeth là... thèm khát đàn ông?” Câu hỏi này khó nói hơn anh nghĩ nhiều. Biết mô tả thế nào về tình trạng của Elizabeth với một cô gái đoan trang đây?

“Vâng.”

Bây giờ Matt lại cảm thấy biết ơn Mary - nhờ cô mà anh kể chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

“Được rồi. Hồi mới gặp Elizabeth, anh đã không biết rằng cô ta chẳng ngây thơ như vẻ bề ngoài. Cô ta sống với bà dì trong một ngôi nhà nhỏ trên khu đất đã từng là của gia đình anh, và nếu cuộc nội chiến không đẩy gia đình anh vào cảnh nghèo túng, thì Elizabeth sẽ không bao giờ gặp được anh. Vì vậy em có thể đổ lỗi cho ông vua Charles của em về tất cả những chuyện xảy ra sau đó.”

Matt xen vào một lời trêu chọc và nhận được một nụ cười dịu dàng. Anh tiếp tục: “Vì mưu sinh, bọn anh đã phải bắt tay vào việc đồng áng, và một trong những cánh đồng của bọn anh nằm ngay gần nhà cô ta. Hầu như ngày nào cô ta cũng ra ngắm bọn anh làm việc. Lúc đó anh chẳng bao giờ nghĩ rằng cô ta làm vậy là vì... thèm khát đàn ông. Cô ta lớn tuổi hơn anh, nhưng hồi đó anh cũng chưa biết. Hơn nữa, anh cũng già dặn trước tuổi. Anh chỉ biết đấy là một cô gái xinh đẹp, rất vui vẻ, tinh nghịch, và rất thích anh. Anh đã đón nhận sự quan tâm của cô ta như một thằng ngốc và...” Matt ngừng lại, tìm một cách diễn đạt phù hợp, “...cuối cùng cô ta bảo anh rằng mình đã có mang. Thế là anh lại tiếp tục cư xử như một thằng ngốc! Anh đã cưới cô ta.” Matt khẽ nhếch mép khi một mẩu ký ức lạc loài thoáng xoa dịu cảm giác tự ghê tởm bản thân. “Anh thậm chí còn tới gặp cha em để xin cưới cô ta, và anh đã quen ông Marcellus Wetherby như thế đấy- Anh không biết hồi đó em ở đâu, nhưng anh không nhớ là đã nhìn thấy em.”

“Hồi nhỏ em sống với mẹ,” nàng đáp. “Bà và cha em kết hôn ngay sau khi mẹ của Elizabeth qua đời, nhưng mẹ em sớm mệt mỏi với cảnh sống lên voi xuống chó chỉ trong nháy mắt nên bà đã mang em về nhà mình. Mãi tới lúc bà mất cha mới tới đón em đi.”

Anh gật đầu. “Ra là thế - thảo nào em chẳng có chút gì giống Elizabeth. Anh thực lòng phải cảm ơn Chúa về điều đó. Nhưng để anh kể tiếp nhé, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra rằng đứa bé mà Elizabeth đang mang trong bụng không phải con anh. Cô ta đã lợi dụng anh để che giấu tội lỗi của mình.”

Đôi mắt Caroline mở to. “Ý anh là John…?”

Matt lắc đầu. “John là con anh, anh chắc chắn như vậy. Davey cũng thế. Vì anh căn cứ vào thời gian... và ngoại hình của chúng. Có lẽ cũng nhờ trời mà cô ta mới không sinh ra một bầy con hoang. Tuy anh canh chừng cô ta rất kỹ, nhưng anh biết cô ta vẫn qua lại với những người đàn ông khác. Cô ta thậm chí còn quyến rũ các em anh.” Nhắc đến điều đó Matt cảm thấy thật cay đắng.

“Nhưng nếu John không phải là đứa bé chị ấy mang trong bụng lúc đó, thì chuyện gì đã xảy ra với cái thai?”

“Elizabeth bị sảy thai ngay sau khi bọn anh kết hôn. Anh vẫn sẽ nghĩ nó là con mình nếu như cô ta không thú nhận tất cả, không phải với sự ăn năn mà là chế nhạo, trong một lần cô ta nổi cơn giận dữ vì anh đã không làm điều mà cô ta muốn. Cô ta mau chóng hối hận vì đã nói ra sự thật, nhưng đã quá muộn: Anh đã bắt đầu nhận ra con người thật của cô ta”.

“Đó là?”

Matt ngập ngừng, rồi lắc đầu. “Anh sẽ không gọi đích danh. Suy cho cùng cô ta từng là vợ anh, và là mẹ của các con anh. Khi đưa cô ta và các em anh tới đây, anh cứ tưởng bọn anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cô ta cứ ngày một tệ hơn.”

“Và anh cảm thấy nhơ nhớp vì chuyện đó ư? Anh đã hành xử rất cao thượng trong hoàn cảnh ấy mà?”

Matt không nói gì một lúc vì anh phải vật lộn với sự hèn nhát lạ lùng đang bất ngờ dâng lên. Trông nàng quá non nớt và ngây thơ khi ngồi đó với cái đầu khẽ nghiêng về một bên, chẳng nhớ gì đến những giọt nước mắt của chính mình vì còn mải lắng nghe chăm chú. Trong một thoáng anh đã muốn giấu giếm phần còn lại của câu chuyện. Anh không muốn tiết lộ một điều đáng hổ thẹn của mình... nhưng nàng cần biết về con người tội lỗi của anh.

“Em còn chưa được nghe điều tồi tệ nhất mà cưng,” Matt nhẹ nhàng nói, và theo bản năng siết chặt tay nàng, lấy can đảm để tiếp tục. Làn da hồng hào của nàng thật mịn màng, những khớp xương thật mảnh mai. Đôi mắt nàng mở to đợi anh. Anh sợ phải nhìn thấy sự thay đổi trong chúng khi nàng biết được sự thật... nhưng anh vẫn muốn cho nàng biết. Kể với nàng sự thật về bản thân mình là liều thuốc duy nhất mà anh có để xoa dịu tâm hồn bị thương tổn của nàng.

“Vậy hãy kể em nghe đi.”

Matt nuốt khan khi thấy cổ họng mình bất chợt khô khốc. “Anh đã có con với cô ta, em thấy đấy. Mặc dù anh biết cô ta là kẻ lăng loàn và điên rồ, mặc dù tâm hồn cô ta làm anh ghê tởm nhưng thân thể cô ta vẫn quyến rũ anh. Anh vẫn mò tới ngủ cùng cô ta, không chỉ trong hai lần hoài thai các con anh. Cô ta chế nhạo anh không có bản lĩnh đàn ông, rồi lấy thân thể ra để khêu gợi, và anh không đủ sắt đá để cưỡng lại. Chỉ tới khi thức dậy rồi thấy cô ta say xỉn và cười nhạo mình vào buổi sáng sau đêm hoài thai Davey, anh mới giữ được lời thề tránh xa cô ta. Nhưng anh làm được điều đó không phải vì ý chí. Anh thừa nhận rằng mình tránh xa cô ta chỉ bởi vì cơ thể cô ta sau đó đã khiến anh thấy ghê tởm.”

Caroline vẫn lặng lẽ suốt thời gian anh kể chuyện, và Matt không thể đoán ra nàng đang nghĩ gì. Chỉ đến khi bàn tay nàng động đậy thì anh mới nhận ra mình đang siết tay nàng quá chặt.

“Em nghĩ sao?” Giọng Matt khản đặc, nhưng nàng chỉ nhìn anh mà không nói gì cả, và anh cảm thấy lo sợ.

Rồi đôi mắt nàng bừng lên, và nàng liếm môi.

“Elizabeth là vợ anh mà,” Caroline nói, nàng lật bàn tay để nắm lấy những ngón tay anh khi anh buông nàng ra. “Anh có quyền làm vậy với chị ấy.”

Đôi mắt anh tối sầm lại. “Ừ, anh biết. Nhưng đó chỉ là thứ quyền lợi về mặt luật pháp, chứ không phải về đạo đức. Ký ức đó khiến anh thấy kinh tởm.”

“Cũng như ký ức về Simon Denker đối với em vậy”.

“Đó là tên của gã khốn ấy à? Kể từ tối nay anh sẽ cầu cho hắn bị đày xuống địa ngục mãi mãi.”

Nàng khẽ mỉm cười. “Một người Cộng hòa ngoan đạo không nên ăn nói như vậy.”

“Tại anh bị kích động quá mà. Và em phải gọi là Thanh giáo mới đúng.”

Rồi họ mỉm cười với nhau, và Matt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi trút được gánh nặng mang trong lòng bấy lâu. Caroline có vẻ không khinh ghét anh, vì vậy có lẽ anh cũng có thể ngừng khinh ghét bản thân mình.

“Thế là bây giờ giữa chúng ta không còn bí mật nào nữa nhé,” Matt nói sau một thoáng lật ngửa bàn tay nàng lên và chăm chú ngắm nghía những ngón tay mảnh mai.

“Vâng,” Caroline đồng ý, nhìn anh quan sát bàn tay mình. Một lát sau nàng nắm tay lại và rút ra khỏi tay anh. Matt ngẩng lên thắc mắc khi nàng đứng dậy.

“Anh cần bôi thuốc mỡ lên những vết xước kia”, Caroline nói, rõ ràng có ý định tiếp tục làm việc. Nàng vội vã quay sang cái bàn cạnh giường và bắt đầu lục tìm đống thuốc của mình.

“Anh biết giải thích thế nào về chúng nếu có người hỏi nhỉ?” Matt bằng lòng để nàng đi. Nàng đã mở lòng với anh, mặc dù vẫn còn thận trọng và chưa sẵn sàng lắm, và bây giờ, giống như một bông hoa xấu hổ, nàng lại khép mình vào. Anh hiểu điều đó, và thấy rằng không cần thiết phải thúc ép nàng.

“Anh có thể đổ lỗi cho Millicent.” Nàng quay sang mỉm cười, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên má anh. Matt để yên cho Caroline chăm sóc, cố gắng kìm chế cảm xúc trước hình ảnh, sự đụng chạm và mùi hương khi nàng đang ở quá gần. Nàng cần thời gian để chữa lành vết thương trong tâm hồn. Nốt nhọt tủi nhục của nàng đã được trích, chất độc bên trong nó đã được giải. Nếu được chăm sóc cẩn thận, nàng có thể hoàn toàn hồi phục. Trong thời gian chờ đợi, anh phải gắng sức để kiềm chế ham muốn thấp hèn của mình. Cho đến khi nàng bày tỏ cho anh thấy rằng mình đã sẵn sàng đón nhận anh.

Bôi xong thuốc cho anh, nàng đặt cái lọ nhỏ xuống bàn rồi nhặt miếng bánh bị anh vứt đi lên.

“Em phải đi nấu bữa tối đây,” Caroline nói, và bắt đầu đi ra cửa. Khi tới nơi, nàng ngập ngừng, rồi ngoảnh nhìn lại đằng sau.

“Và Matt này,” nàng nhẹ nhàng nói, đôi má ửng hồng, “Cảm ơn anh.”

Nàng đi khỏi một lúc lâu rồi mà Matt vẫn còn nhìn chằm chằm vào chỗ nàng vừa đứng.