Mặt Caroline bừng đau đớn. Nàng không cần phải trả lời nữa. Anh đã hiểu tất cả.
“Hắn đã cưỡng bức em, đúng không? Hắn ép em lên giường với hắn, đúng không?”
Caroline nhắm mắt và rùng mình. Những ký ức nhục nhã, khủng khiếp bỗng chốc tràn về. Nàng không thể xua chúng đi, cũng không thể kiềm chế những giọt nước mắt.
“Em... xấu hổ lắm,” nàng thì thầm, ngoảnh mặt đi khi từng giọt nước mặn chát tuôn ra bên dưới hàng mi và tràn xuống hai gò má. Bên trên nàng, dường như anh vừa hít mạnh một hơi.
“Em không cần phải xấu hổ.” Đôi tay anh lại ôm trọn người nàng, lần này hết mực âu yếm. Nàng nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp rắn chắc của anh. Anh ngả lưng xuống và kéo nàng theo để nàng dựa lên ngực mình. “Đừng khóc. Em không có lỗi gì cả.”
“Em... Em không chịu nổi sự đụng chạm.” Nàng vùi mặt vào ngực anh, bàn tay bám chặt anh như thể anh là sợi dây cứu đắm trên một dòng sông chảy xiết. Nàng không nức nở, mà chỉ lặng lẽ khóc, đôi mắt nhắm chặt. “Sự đụng chạm của đàn ông. Nhưng anh... anh có thể chạm vào em mà em không cảm thấy buồn nôn...”
“Chỉ thấy kích động thôi,” anh thì thầm trêu chọc, và Caroline mở bừng mắt.
“Em không đùa đâu!” nàng hét lên, đẩy ngực anh ra để ngồi bật dậy. Matt vội giữ chặt lấy tay nàng.
“Tin anh đi, anh có cười đâu,” Matt nói. Nhìn cái miệng nghiêm nghị của anh, Caroline biết anh nói thật. Nàng miễn cưỡng giật tay ra thêm lần nữa. Khi anh không buông ra, nàng không giằng co nữa mà tiếp tục ngồi cạnh anh, đồi chân co lại, bàn tay vẫn đặt trong tay anh. Thật ra, nàng cũng không biết liệu mình có muốn rời bỏ anh hay không nữa. Nàng khao khát sự an ủi của anh nhưng sợ rằng lời thú nhận kia đã khiến anh ghê tởm nàng. Cho dù Matt không khinh ghét nàng, thì nàng cũng tự khinh ghét chính mình. Nàng cảm thấy mình chẳng còn chút giá trị. Cảm giác tuyệt vọng đè nặng lên lồng ngực khi nàng nhận ra ngay cả Matt cũng không thể giúp nàng thoát khỏi cơn ác mộng mà Simon Denker đã gây ra.
“Em phải đi thôi. Em còn phải nấu bữa tối và...”
“Mặc xác bữa tối.” Anh lại siết chặt tay nàng. “Em kể với anh chuyện gì đã xảy ra được không? Có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta.”
“Ôi, không! Em... em không thể nhắc tới chuyện đó!” Lòng Caroline quặn thắt trước ý nghĩ đó.
“Em phải nói ra thì nỗi đau ấy mới nguôi ngoai.”
Caroline nhìn Matt chằm chằm. Anh nhìn lại nàng điềm tĩnh, những ngón tay anh lồng vào ngón tay nàng.
“Em biết là chuyện này cũng liên quan đến anh mà”, anh khẽ nói. Và khi nghe ra câu nói ấy, đôi mắt nàng mở to, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, thình thịch thình thịch trong lồng ngực nàng.
“Anh ư?”
Matt nở nụ cười rầu rĩ. “Em nghĩ anh có thể hôn bất cứ người đàn bà nào ngã vào lòng mình sao? Kể cho anh nghe đi, Caroline.”
Vậy là Caroline bắt đầu kể, mặc dù điều đó gần như đang xé nát tim nàng. Nàng kể cho anh nghe chuyện cha nàng phải nằm trên một tấm ván cạnh một ngọn lửa nhỏ xíu, cơ thể run lên từng đợt vì lạnh; về những bữa ăn đạm bạc mà nàng phải cố ăn thật ít để dành phần nhiều cho cha, những mong ông mau lại sức; về việc nàng phải nhìn cha chết dần chết mòn ngay trước mắt, trong khi bản thân không làm được gì để cứu ông... và cuối cùng, nàng kể cho anh nghe về Simon Denker. Giọng nàng nghe trống rỗng.
Sau nhiều tuần lảng tránh hắn, nàng những tưởng mình đã được tự do. Mặc dù hết sức đau buồn trước cái chết của cha, nhưng nàng vẫn có phần nhẹ nhõm vì biết rằng mình không còn phải chịu đựng những hành động càng lúc càng dâm ô của Simon Denker nữa. Chỉ cần mang Milicent cùng với đồ đạc ra khỏi căn hộ là nàng sẽ được tự do. Viễn cảnh lang thang không nơi nương tựa khiến nàng lo sợ, nhưng nó còn tốt hơn nhiều so với mối đe dọa từ phía Simon Denker.
Nhưng hắn đã đợi nàng trong căn hộ, và ngay khi thấy nàng chuẩn bị rời đi, hắn đã vật nàng xuống sàn và lao vào nàng. Caroline đã chống trả quyết liệt, nhưng chẳng ăn thua gì. Chóng vánh và thô bạo, hắn đã chiếm đoạt nàng. Rồi sau đó, với một nụ cười tự mãn, hắn đứng dậy và bỏ đi, để mặc nàng nằm đó, với cơ thể trần trụi đẫm máu. Rồi nàng kinh hoàng nghe thấy tiếng khóa cửa. Khi nàng đập thình thình vào cánh cửa, gào thét đòi hắn thả ra, thì hắn nói rằng một lần tốc váy nàng vẫn chưa đủ để trả tiền thuê nhà. Hắn sẽ giữ nàng lại cho đến khi nào thấy chán chê mới tống nàng đi.
Căn hộ nhỏ xíu nằm trên tầng ba chỉ có một ô cửa sổ duy nhất, và nó bé đến mức không đủ để nàng chui ra ngoài. Cho dù nàng cố gào thét tới đau cả phổi thì cũng sẽ chẳng có ai tới giúp. Những tiếng la hét như vậy đã quá đỗi quen thuộc trong khu ổ chuột đó.
Vì vậy nàng đã nấp sau cánh cửa, đợi cho hắn đến rồi dùng cái bô đánh hắn bất tỉnh. Rồi nàng túm lấy Millicent và đồ đạc của mình, nhốt hắn lại trong căn hộ, nhét chìa khóa vào túi và bỏ chạy. Một cỗ xe ngựa hai bánh đã đưa nàng tới bến cảng, nơi chiếc Dove đang đợi thủy triều lên để nhổ neo.
Nàng đang nằm bên cạnh anh, đầu gối lên vai, tay đặt trên ngực anh. Kể xong nàng ngẩng lên, và thấy hàm anh nghiến chặt, đôi mắt đầy oán giận. Nhưng nàng biết vẻ mặt đáng sợ đó không phải dành cho mình.
“Vậy là anh đã hiểu tại sao em phải dùng cái trâm rồi đấy,” Caroline rầu rĩ kết thúc câu chuyện. “Em không có tiền, và hắn sẽ đi tìm em.”
“Em đã làm một việc đúng đắn. Anh mà biết toàn bộ chuyện này từ trước thì anh đã vỗ tay khen ngợi sự dũng cảm của em rồi.”
“Dũng cảm ư?” Nàng ngước lên nhìn anh, ngạc nhiên vô cùng.
“Đúng vậy, em dũng cảm lắm. Bất cứ ai cũng có thể bị khuất phục trước một đối thủ ghê gớm hơn. Như anh đây, bị một cái cây quái quỷ đổ vào người! Nhưng em đã không cho phép mình thất bại mà chống trả lại bằng thứ vũ khí tốt nhất có thể tìm được, và em đã chiến thắng”.
“Vâng!” Nàng hít một hơi sâu run rẩy. Và rồi, khi chợt nhận ra mình đang nằm cạnh Matt thân mật đến nhường nào, nàng liền ngồi bật dậy và mỉm cười ngượng ngùng với anh, cố gắng thoát ra khỏi sự kềm giữ của anh lần nữa. Nàng nói tiếp với chất giọng hơi thừa sốt sắng. “Em phải bôi ít thuốc mỡ lên những vết xước kia, rồi còn phải nấu bữa tối nữa. Mặc dù mấy chị bạn của anh đã mang tới hai cái bánh táo, nhưng em vẫn phải chuẩn bị thêm...”
Anh vẫn siết chặt tay nàng, mặc cho nàng khẽ giằng ra. “Caroline.”
Nàng liếc anh một cái thật nhanh.
“Em không được làm thế này với mình nữa. Nếu em còn để cho gã đàn ông đó ám ảnh cuộc đời em, tức là em đã trao cho hắn thứ quyền năng mà hắn không đáng được nhận. Vụ tấn công thô bạo ấy thật khủng khiếp, nhưng nó đã kết thúc rồi. Em cần phải quên nó đi, có như thế vết thương của em mới lành được.”
“Nhưng em cảm thấy mình quá... nhơ nhớp.” Caroline thì thầm thú nhận, đầu cúi xuống, mắt nàng nhắm lại, bàn tay vô thức siết chặt tay anh.
“Em cảm thấy nhơ nhớp ư?” Sự gay gắt trong giọng anh khiến nàng mở bừng mắt và nhìn anh kinh ngạc. “Chỉ vì bị cưỡng ép, trong tình thế vô phương chống đỡ, mà em cảm thấy nhơ nhớp ư?”
Matt thốt lên một tiếng cười khẩy. “Nếu em muốn biết thế nào là nhơ nhớp, thì cưng ơi, hãy để anh kể cho em nghe.”