Nhà nó….
Lúc nó đang nằm hôn mê trong bệnh viện, một nơi xa lạ. Không một người thân bên cạnh.
- Con không biết bác ạ. Nó có nói gì với con đâu. Hôm qua con đi với nó
cả ngày mà có nói gì đến việc về quê con đâu hả bác. Vậy là sao? - giọng Trinh hoảng hốt. sáng nay nó qua nhà Vân định rủ Vân đi chơi cho khuây
khoả. Ai ngờ nghe ba mẹ Vân thông báo một tin động trời.
Mọi người nhốn nháo cả lên. Anh trai Vân đã gọi điện cho bạn bè Vân hỏi
tin tức mà không được gì. Gọi vào máy Vân thì bọn ăn cướp đã tắt máy. Mẹ nó khóc sưng cả mắt còn ba nó thì bối rối ngồi bên cạnh.
Trinh xin phép ra về. Nó nói nó sẽ tìm ở những nơi nó và Vân thường hay
tới xem có thấy Vân không. Ba mẹ nó đặt hết hy vọng vào Trinh vì dẫu sao Vân cũng là đứa bạn thân nhất của nó. Trinh chạy xe đến thẳng nhà Duy,
ấn chuông inh ỏi. Nó đang lo cho Vân nên không quan tâm gì đến phép lịch sự tối thiểu cả. Duy ra mở cửa cho nó. Anh hơi bất ngờ trước bộ dạng
hớt hải của Trinh. Chưa kịp vào nhà Trinh đã hỏi Duy:
- Tối hôm qua Vân có nói gì với anh không? Nó có nói nó muốn đi đâu
không? tT sáng tới giờ nó có gọi cho anh không?- Nó hỏi một mạch.
- Có chuyện gì với Trinh hả? Nói cho anh nghe đi. Anh không biết. Vân
chỉ nói chia tay rồi bỏ đi. Cũng không hề gọi cho anh. Sao thế? Nói anh
biết đi. – Duy hốt hoảng. anh đoán Vân đã xảy ra chuyện gì đó.
- Nó bỏ đi đâu rồi. Mọi người tìm không được.- Giọng Trinh thất vọng
- Bỏ đi? Tại sao lại bỏ đi? Đi đâu mới được chứ?
- Vì ai? Vì ai mà nó bỏ đi hả? Anh còn hỏi à. Vì anh. Vì anh với con
người yêu cũ của anh. Nó đi đâu tôi là người hỏi mới đúng. Tại ai mà nó
ra nông nỗi này hả? Nó mà có làm sao anh đừng hòng sống yên ổn.- Trinh
hét vào mặt Duy một cách tức giận. Chưa bao giờ nó tức giận đến thế.
- Anh… Tại sao em làm vậy hả Vân? Anh sai rồi. em đi đâu thế hả? Anh sẽ giải thích tất cả. - Duy điếng người. Anh đứng như chôn chân tại chỗ.
Đúng rồi. Vì anh. Vì anh tàn nhẫn quá.
- Anh đang nói cái quái gì thế hả? Giải thích cái gì?- Trinh không hiểu Duy đang nói gì.
- Vào nhà đi em. Anh sẽ kể hết cho em nghe.
30 phút nặng nề trôi qua. Giờ thì Trinh đã hiểu tại sao Duy lại đối xử
với Vân như vậy. Vì Duy quá yêu Vân. Nước mắt Trinh rơi lã chã. Nó mắng Duy. Sao anh ngốc vậy chứ. Giờ biết đi đâu mà tìm con bạn đáng thương
của nó bây giờ. Ông trời sao thích trêu đùa con người vậy chứ.
Hai ngày nặng nề trôi qua mà vẫn không có tin tức gì của Vân. Mẹ nó nhớ nó nên lên phòng nó ngồi đờ đẫn, cầm bức ảnh của nó mà khóc như mưa.
Anh trai nó thì kiệt sức vì đi tìm nó. Ở nhà mọi chuyện cứ rối tung cả
lên như mớ bòng bong trong khi nó thì đang hôn mê ở một bệnh viện xa lạ.
Không một ai biết tin tức gì của nó. Duy như người điên đi tìm Vân khắp mọi nơi có thể nhưng cũng vô vọng.
Reng…reng… điện thoại nhà nó vang lên.
- Alô. Ai đấy? – Anh trai nó trả lời, một tia hi vọng mong manh là nó gọi điện về.
- Xin lỗi cho tôi hỏi đây có phải nhà cô Hoàng Thiên Vân không ạ? -Giọng con gái vang lên bên đầu dây bên kia.
- Vâng đúng. Ai đấy? Vân là em gái tôi. Cô là ai?
- Tôi là nhân viên làm ở công ty du lịch đảo Phú Quốc. Cô Thiên Vân đã
đăng kí một suất trong tour du lịch vừa rồi. Xin lỗi phải thông báo với
gia đình chuyến đi gặp trục trặc nên… có lẽ gia đình cũng đã biết…- Cô
nhân viên dừng lại, lấy hơi để thông báo một tin quan trọng mà cô nghĩ
có lẽ gia đình nó đã biết.
- Em gái tôi đã tham gia chuyến đi đảo ư? Chuyến nào thế hả? Đừng nói
với tôi là…- Anh nó không dám nói tiếp. Hi vọng không như anh nó nghĩ.
- Vâng. Xin chia buồn với gia đình. Chuyến đi gặp sự cố nên… Không còn
ai trong chuyến đi còn sống sót. Công ty tôi sẽ chịu một phần phí tổn.
thành thật chia buồn cùng gia đình…- Cô nói, giọng hơi nghẹn. Có lẽ
trong suốt quá trình làm việc của cô, chưa bao giờ cô phải đối mặt với
tình huống này. Quả thật quá khó khăn để thông báo một tin như vậy.
Anh trai nó buông rơi chiếc điện thoại. Anh trai nó rất thương nó. Giờ
đây nghe tin này…Suy sụp…Làm thế nào…Đây không phải sự thật…Đứa em gái
bé bỏng của anh…Không thể nào…Làm sao nói với ba mẹ đây…Anh nó khóc…Bối
rối…Chuyện gì đang xảy ra vậy…
Chuyện là thế nào? Thật ra trước khi quyết định vào SG thăm con bạn thân thì nó đã định đi đảo.vé mua rồi. Ra đến sân bay rồi. vào phòng chờ
rồi… Chỉ còn bước lên máy bay nữa thôi…Nhưng nó đã không đi chuyến bay
tử thần ấy…Quá may mắn… Nó đúng nhìn máy bay cất cánh mà lòng nặng
nề…Không muốn quay về…Nó quyết định quay ra mua vé đi SG…Mọi chuyện là
như thế đấy…2 chuyến bay…Đều là định mệnh. Một là ra đi mãi mãi…hai là
quên sạch mọi thứ…Nó không chọn lựa. Chính ông trời đã chọn giúp nó. Cái nào cũng được…Nó đã đạt được mục đích của chuyến đi… Nó đã quên
anh…Quên
Hết…Quên tất cả…Gia đình…Bạn bè…Cuộc sống…Kí ức…Quên luôn cả cái tên của mình.Chỉ còn lẩm bẩm tên anh…Chỉ là một cái tên mà đáng ra nó nên quên…
Trinh đã biết tin. Duy cũng đã biết. Ai cũng đã biết tin. Rằng nó không
còn trên cõi đời này nữa…Nhưng không ai tin điều đó là sự thật. nó ra đi như thế sao? Không đúng. điều đó không thể xảy ra. Ngơ ngác… vô hồn…Ba, Mẹ, Anh trai, Trinh, Duy, mọi người…không ai tin nó đã ra đi.
“ Em đang đùa anh phải không? đừng đùa như thế mà. Nói với anh đây chỉ
là giấc mơ đi. Quay về và nói đi em…”- Duy nói trong tâm thức.
Lễ tang của nó diễn ra trong nước mắt. Nó- một con bé luôn được mọi
người yêu mến. Sao không khóc cho được. Lễ tang buồn…buồn đến nao lòng…
lễ tang của nó mà lại không có thi hài…Thật vô lý…Nhưng không vô lí đâu
vì máy bay nổ cơ mà…Còn đâu xác nữa chứ…đấy, mọi người nghĩ nó đã ra đi
như thế đấy…Mẹ nó khóc, ngất lên ngất xuống…
Thế rồi mọi người cũng phải chấp nhận sự thật rằng nó đã ra đi. Rời xa cuộc sống này. Đau đớn thế…