Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 3

Ừ anh nhớ.

- Thế em đã nói gì. Anh nói lại đi. Để xem anh còn nhớ thật không. – Nó nói, giọng cười tuy lòng buồn man mác.

- Ừm…. Em nói em ghét người nói dối nè (ý nó lúc nói là nói dối trong chuyện tình cảm ấy), ghét … blah…blah………

- Wa giỏi. Thế anh đã nói dối em bao giờ chưa?- Duy không biết sau lưng anh có một người con gái đã lặng lẽ khóc.

- Sao em hỏi thế? Ai nói lung tung gì với em à?

- Thì anh cứ trả lời em đi đã.

- Anh nghĩ là chưa.- Anh nói, giọng cười cười

1 phút, rồi 2 phút lặng lẽ trôi qua…

- Thế lúc chiều, lúc em gọi điện định rủ anh đi uống nước ấy, anh đang
làm gì?- Nó nói, cố giữ cho giọng nói không bị lạc đi vì nó đang khóc.

Duy thắng vội xe, ngoảnh mặt lại nhìn nó đang khóc nhưng trên môi nở một nụ cười thật buồn. Anh như hoá đá. Lặng im không nói. Nó nhìn anh, và
mỉm cười. một cái gì đó vỡ oà trong nó. Nó vẫn hi vọng anh sẽ giải
thích, một lời giải thích cho dù không thuyết phục cho lắm thì nó cũng
sẽ bỏ qua cho anh. Vậy mà giờ đây anh chỉ lặng yên không một lời giải
thích nào cả. nó đau đớn nhìn anh. Thế là hết. hết thật rồi. Nó rời khỏi xe anh, anh thì vẫn đang ngồi im trên xe nhìn theo mọi cử động của nó.

- Mình chia tay anh nhé.- nó nói thật nhẹ nhàng. Và kìa, nó lại mỉm
cười. cười thật tươi như chuyện này chẳng là gì với nó cả. rồi nó định
quay lưng bước đi thi anh nắm tay nó lại, miệng lắp bắp như muốn nói
điều gì đó:

- Anh………


Nó quay người lại đối diện với anh, chờ đợi……. nhưng……… anh đã không nói gì. Nó chua xót nhìn anh, rồi nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy bàn
tay nhỏ của nó. Bàn tay ấm áp đã bao lần lau nước mắt cho nó khi nó
khóc, ôm nó khi nó lạnh,… Vậy mà sao giờ đây nó cảm thấy tay anh lạnh
quá, lạnh như trái tim nó bây giờ vậy…… nó rút nhẹ tay nó ra khỏi tay
anh, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh- một nụ hôn quá nhẹ như một làn gió
thoảng qua rồi… quay người bước để anh đứng đó nhìn theo dáng nó càng
ngày càng xa…tít…tít…tít… máy anh rung, báo có tin nhắn. anh đưa máy lên và đọc:

- Em buông tay anh ra rồi đấy. Anh đi đi…hạnh phúc anh nhé. Em không sao đâu. Em không phải là đứa yếu đuối đâu. Anh đùng lo.- là tin nhắn của
nó.

- Anh…xin lỗi. –Duy nói đủ cho mình anh nghe.một giọt nước mắt vô tình rơi xuống.

“ Anh xin lỗi. anh biết anh làm thế là quá tàn nhẫn với em nhưng anh
không còn sự lựa chọn nào khác. Anh yêu em, yêu em hơn chính bản thân
mình. Nhưng anh không thể chăm sóc cho em được nữa. số phận không cho
anh và en được hạnh phúc. Đến một ngày em sẽ hiểu, ngày đó sẽ không còn
xa lắm đâu, em sẽ hiểu lí do anh phải làm như vậy. Rồi sẽ có người thay
anh chăm sóc cho em, lo lắng và yêu thương em. Nhưng anh hi vọng em hiểu trên đời này người yêu em nhất là anh”.

Thế là kết thúc một cuộc tình. Nó không ngờ nó có thể nói chia tay anh
dễ dàng đến thế. Nó đã nghĩ nó sẽ khóc, khóc thật to, rồi hỏi anh cho ra lẽ, thế mà giờ nó đang ở đây, đang đi trên con đường quen thuộc mà anh
và nó đã đi qua bao lần, không còn nước mắt, không còn tình yêu, không
còn những cái xiết tay thật chặt,… chỉ còn nó. Lạnh lẽo. Cô đơn.

- Mày à… tao vừa nói chia tay.- Nó nhắn cho Trinh một cái tin rồi tắt
máy. Nó muốn yên tĩnh một mình. Đêm tháng 10, sao nó thấy lạnh thế.

………………

- Anh đã không giữ lời hứa.- Vân nói như hét thẳng vào mặt Duy.


- Anh xin lỗi.

- Xin lỗi? giờ anh xin lỗi tôi để làm cái quái gì hả ông anh kết nghĩa
đáng kính. Người anh cần xin lỗi không phải là tôi mà là nó. Anh hiểu
không hả?

- …..

- Sao không nói gì? Anh bị câm từ bao giờ thế hả? từ giờ coi như tôi với anh không còn quan hệ gì nữa. không anh anh em em

gì hết. Anh đã làm nó tổn thương thì anh cũng đừng hòng yên ổn.- Trinh
nói một hơi dài. Khát quá nó cầm cốc nước trên bàn uống sạch một hơi,
đặt mạnh cái cốc xuống bàn rồi nó quay người bước ra cửa không quên kèm
theo một cái liếc mắt sắc lạnh.

…………………

- Mẹ à cái Mai rủ con về quê nó chơi mấy hôm. Cho con đi nha mẹ.-Vân cầm tay mẹ lay lay nũng nịu. chiêu này hiệu quả lắm.

- Cái con bé này 18 rồi mà cứ như con nít, bao giờ mới lấy chồng được
hả? ừ thì cho mày đi. Đi đâu chứ đi với con Mai thì cho mày đi. Nhưng mà đi bao lâu mới được chứ? Mà đã xin ba chưa?

- Mẹ này. Con hông lấy chồng đâu. Con ở với mẹ thôi.hìhì. con cũng chưa
biết đi bao lâu, chắc cũng khoảng 1 tuần thôi mẹ ạ. Con nói với ba rồi.
ba nói mẹ cho đi thì ba cho đi. Hihi ba hông có ý kiến.

- Ừ ba mày thật là… cài gì cũng hỏi mẹ chứ đến khi lỡ mà xảy ra chuyện gì thì lại nói tại mẹ hết. haizzz…

- Hì hì. Ba dành hết quyền quyết định cho mẹ thì sướng quá còn gì. Mà có lẽ mai con đi mẹ à. Con qua nhà nó rồi đi với nó luôn.


- Có cần nói anh mày chở qua nhà con Mai không?

- Không cần đâu mẹ. con đi xe buýt cũng được mà. Thôi con lên phòng chuẩn bị quần áo đây. Hihi

Vân hôn một cái đánh choách lên má mẹ nó rồi nhảy chân sáo lên phòng. Nó cố tỏ ra vui vẻ trước mặt mẹ nó để mẹ nó không nghi ngờ gì hết. thật ra không có chuyến đi về quê của Mai nào hết. nó nói dối mẹ nó. Nó muốn đi đâu đó một thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện và tìm lại con người
trước đây của nó: Vô tư, yêu đời. nhưng nó biết nếu xin đi mà không có
lí do chính đáng thì chắc chắn mẹ nó sẽ không cho nó đi thế nên nó đành
phải nói dối vậy. ( hik. Tội lỗi wá).

8h30’ sáng. Giờ này chắc mọi người ở nhà nghĩ nó đang trên đường về quê
Vân mà không ngờ nó đang ngồi trên máy bay, một chuyến bay định mệnh sẽ
làm thay đổi cả cuộc đời nó sau này. Nó lôi chiếc Ipod ra, cắm phone vào rồi đeo lên tai. Giai điệu piano quen thuộc cất lên: Farewell to sue-
một bản nhạc không lời mà nó thích nhất. một bản nhạc buồn vô hạn, buồn
như chính tâm trạng nó bây giờ vậy. mỗi lần nghe bản nhạc này nó đều
khóc. Bây giờ cũng không ngoại lệ.

Chiếc máy bay đáp xuống sân bay. Đây là lần đầu tiên nó đặt chân vào SG. SG khác HN thật. một chuyến bay dài làm nó mệt mỏi.chưa bao giờ nó ngồi máy bay lâu đến vậy. Cất chiếc Ipod yêu dấu vào túi xách, nó rút điện
thoại gọi cho con bạn thân hồi cấp hai:

- Nhóc… tao vào SG rồi nè. Có định ra rước tao về phủ nhà mày không đấy? hihihi

- Hả? mày vào sao không báo trước với tao để tao biết hả? con ngốc này.
Tao đang ở HN đây này. trời ạ. Ra đây đi đám cưới bà chị rồi sẵn dịp
định vào dinh nhà mày thăm mày, ai ngờ… giờ tính sao hả? – Xon bạn nó
tuôn một tràng. Phát khiếp.

- Hơ hơ. Thì tao định làm mày bất ngờ, ai dè…hix hix

- Thế định ở SG mấy ngày? Mà đã có chỗ ở chưa? Hay về nhà tao mà ở cũng
được. các cụ nhà tao mấy hôm trước mới nói lâu rồi chưa gặp mày đấy.
hihi

- Ở đến chán thì về. hì, đùa mày thôi. Tao ở khoảng 1 tuần. Định ở với mày nhưng thôi mày không ở nhà ngại lắm.

- Ơ cái con này dạo này ăn nhầm cái gì mà cũng biết ngại hả? lại nhà

tao, 2 hôm nữa tao về. Không nói nhiều đâu nha. Tao giận đấy- giọng con
bạn nó hờn dỗi. ( chiêu này thì quá linh nghiệm. hik. Nó sợ con bạn nó
giận lắm. nhỏ này mà giận thì…eo ôi sợ lắm. hik).

- Hik thì ở. Làm gì mà giữ như sư tử.- giọng nó méo xẹo.

- Có thế chứ. Hehe- con bạn nó cười gian không thể tả.

- …hmmm

- Mà tý nữa tao gọi lại cho nha. Giờ đang bận tối mặt. Tao phải làm phù dâu mày ạ. Khổ thế cơ chứ. Huhuhu

- Haha. Thương chưa. Ừ mày làm gì thì làm đi. Tao đi dạo đã rồi lát ghé nhà mày sau. Thế nhá. Pipi

- Ử pai mày. Đi đứng cẩn thận nha. Mới vào đấy con chưa quen đường. Lạc đường thì gọi cho tao. Pai mày...rụp…

Con bạn nó vẫn vậy. Cái tính bộp chộp mãi mà không bỏ được. haizz…

Nó đang miên man suy nghĩ, không để ý xung quanh. Đến khi nghe tiếng xe
máy rồ ga phóng tới trước mặt nó mới kịp định thần lại thì đã quá muộn.
Cái túi xách trên vai nó đã bị hai tên đi xe máy cướp mất. Nó để tất cả
mọi giấy tờ tuỳ thân trong đó. Nó đang loạng choạng chưa kịp đứng vững
sau cú va chạm vừa rồi thì một chiếc BMW lao thẳng vào nó.

Rầm….

Kí ức cuối cùng còn sót lại của nó về thế giới nó đã sống gần 18 năm qua là anh. Chỉ là một cái tên. Tên anh.

Sau vụ tai nạn định mệnh đó, nó mất đi toàn bộ kí ức.

giờ đây nó là một con người hoàn toàn xa lạ. Một cô bé có một gia đình
mới giàu sang, yêu thương nó. Nhưng nó có một tuổi thơ là những trang
giấy trắng. Không một kỉ niệm, không một con người, chỉ có duy nhất một
cái tên. Không phải tên nó. Tên anh- Duy.

....còn tiếp...