Bên này có người biết lùi, bên kia cũng có người liều lĩnh muốn tiến.
Tất cả đều do thái độ Thương Mặc mập mờ khó đoán. Kẻ biết từ bỏ là những người nhìn ra điểm khác thường trong thái độ hắn đối với thiếu niên, kẻ manh động là những người suy đoán hắn không dành cho thiếu niên nhiều tình cảm.
“Nếu như phải trơ mắt nhìn người nọ có được địa vị vững chắc, chi bằng bây giờ tiên hạ thủ vi cường.” Trong viện Tịch Mai, một nữ tử mặc ngoại y hoàng sắc, đưa tay vỗ về gốc cây mai.
Phía sau nàng là một nữ tử vận y phục bạch sắc, ngẩng đầu nhìn hoa mai.
“Bất quá chỉ là kẻ bệnh tật, dù được sủng ái cũng khó tránh khỏi thiên mệnh, tỷ tỷ hà tất phải nóng ruột.” Bạch y nữ tử nói.
Hoàng y nữ tử cười nhạt: “Ta chưa bao giờ tin ông trời, chẳng bằng tin vào chính ta. Quá tam ba bận, ông trời không có nhận về cái mạng hắn, vậy ta nhận.”
“Tỷ tỷ phải nghĩ kỹ, nếu như làm bảo chủ tức giận…” Bạch y nữ tử lo lắng.
Hoàng y nữ tử xoay người, khóe miệng câu dẫn: “Muội biết là ta đang đánh cuộc với người ta yêu nhất. Ta cũng không cho rằng mình sẽ thua.”
Bạch y nữ tử nhìn nàng, thở dài: “Trong viện này, người nào đốt đèn soi tỏ người ấy? Hiển nhiên sẽ không có ai đụng đến hắn.”
“Bảo chủ đa tình, bảo chủ vô tình.” Hoàng y nữ tử cười châm biếm, “Đúng a, viện này tranh đấu đến tận giờ, không còn ai là người tốt nữa rồi.”
Bởi vì Thương Mặc đa tình, nên mới có nhiều người nguyện ý theo hắn đến tận đây; Thương Mặc vô tình, chẳng buồn bận tâm tới việc bọn họ ngầm tranh giành thu hút sự chú ý của hắn, cũng không có lấy một chút cảm giác áy náy, để bọn họ tranh đấu thành quen.
———————–
“Tô công tử.” Mạch Hồng mang theo thực hạp bước vào, “Bữa trưa tới rồi.”
Tô Tư Ninh buông quyển sách đang cầm trên tay, mỉm cười với nàng:”Cảm tạ ngươi.”
Mạch Hồng từ lâu không giữ khách sáo với y, đặt thực hạp xuống, “Ăn nhanh đi, tuy rằng còn ấm, nhưng đi lâu như vậy cũng dần nguội.”
“Hảo.” Tô Tư Ninh nhu thuận đáp.
“Bảo chủ hôm nay rời viện, muốn đi Sơn Đông.” Mạch Hồng nói, “Xem ra ngươi phải trống vắng một thời gian rồi.”
Tô Tư Ninh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái: “Nói càn gì đó.”
Mạch Hồng dọn bát đũa ra, ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt trêu chọc:”Rồi rồi, bảo chủ và ngươi thuần khiết như gương, người người chứng giám.”
Tô Tư Ninh vùi đầu ăn, không phản ứng, chỉ là vành tai có chút hồng.
Mạch Hồng nhìn y ăn như thế, khóe miệng dẫn theo tiếu ý.
Sau đó suy nghĩ một chút, còn nói: “Bảo chủ kỳ thực đang che chở cho ngươi. Tuy rằng nhìn qua không thấy được ngài đặt ngươi ở vị trí quan trọng, thế nhưng kẻ tinh mắt đều thấy được chủ nhân đối đãi với ngươi không giống kẻ khác.”
Tô Tư Ninh giương mắt nhìn nàng: “Ta biết.”
“Ngươi hiểu chính xác điều ta nói?” Mạch Hồng như cười như không nhìn y:” Ta nói kẻ tinh mắt không chỉ có ta và Mạch Thanh, tổng quản, mà còn là những người khác trong đại viện.”
“…” Tô Tư Ninh trầm mặc.
Mạch Hồng nhìn y. Thiếu niên này không ngốc, hiển nhiên biết rõ người bên ngoài ghen tỵ với y, thậm chí còn có địch ý.
Tô Tư Ninh khẽ căn môi dưới, có chút bất an.
“Vậy ngươi có biết, bảo chủ vì sao đối đãi với ngươi khác biệt a?” Mạch Hồng lại hỏi.
“Hắn… Hắn chỉ là muốn có một người bồi hắn trò chuyện.” Tô Tư Ninh khẽ nói.
Nghe xong, Mạch Hồng mỉm cười một cái, đứng dậy:”Ngươi từ từ ăn, đờ ra đó là ta dọn đấy.”
Cậu trải qua buổi chiều ở trong phòng. Những ngày trước đây, cậu cũng chỉ có một mình, so với hiện tại có điểm bất đồng. Chính là khi đó mạng yểu, mệt mỏi, bệnh tật. Còn cuộc sống tại Ngân Tùng Bảo hàng ngày không cần làm việc vặt, trở thành tiểu công tử há miệng chờ cơm. Điều đó trái lại làm cậu không vì ăn hảo dược mà khỏe hơn trước, chính là không có lao động rèn luyện khiến thân thể càng suy nhược, đương nhiên không tính tới những đợt bệnh nặng.
Lẳng lặng giở một quyển sách đọc, thời gian trôi mau. Sau đó Mạch Thanh đem bữa tối đến, hạ nhân mang nước ấm đến hầu hạ rửa chân. Rồi cậu lại lên giường, chui vào trong chăn nằm.
Tô Tư Ninh tựa vào đầu giường, nhờ ánh đèn cầy đọc sách.
Bấc đèn chợt tắt phụt, y ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Trong lúc tìm đá đánh lửa đốt lại đèn, một hắc y nhân cao lớn, vạm vỡ nhảy từ trên nóc nhà xuống, tạo một âm thành khá vang khiến tỷ muội Mạch tử ở phòng đối diện chú ý, nhưng sao có thể chạy tới kịp….
Tô Tư Ninh cực kỳ sửng sốt nhìn hắc y nhân vung đao chém hạ. Chỉ kịp thấy ánh đao loang loáng rớt xuống. Thân hình hắc y nhân đột nhiên khựng lại, sau đó ngã lên giường, ngay bên cạnh cậu. Đao phong sắc bén lấy đi của cậu ít tóc.
Tỷ muội Mạch tử chạy áo tới cửa phòng, thấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt do không kịp phản ứng, hắc y nhân đương nằm bất tỉnh trên giường không rõ sống chết, còn có Thương Mặc đứng cạnh đó sắc mặt tối sầm.
Tiếp đó có vài gia nhân chạy tới, thở hồng hộc, kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt. Bảo chủ trên đường đi tình cờ gặp lại bạn cũ, liền quay ngựa về ôn chuyện, sẽ đi Sơn Đông sau. Bọn họ vừa theo bảo chủ trở lại bảo, chỉ thấy bảo chủ dường như trông thấy cái gì đó, đi thẳng một mạch tới Tiểu Trúc, nhảy vọt vào.
“Phòng vệ của Ngân Tùng Bảo ta từ khi nào tệ đến mức này!” Thương Mặc chắp tay phía sau, đưa lưng về phía bọn thị vệ quát lớn.
Mạch Thanh,Mạch Hồng ngồi ở đầu giường cố làm yên lòng thiếu niên vừa bị kinh động.
“Thuộc hạ đáng chết!” Bọn thị vệ cuống quít quỳ xuống.
Ở phía sau có một đại nam tử vận hoàng y sắc, có phần hiếu kỳ nhìn thiếu niên thần tình ngây ngẩn đang ngồi trên giường.
Trên màn còn dính vết máu đỏ thẫm, là của hắc y nhân lưu lại. Tại chỗ vừa xảy ra nguy hiểm vạn phần, Thương Mặc rút ra một thanh đoản kiếm, đâm phập vào lưng hắc y nhân.
Tô Tư Ninh môi tím tái, lặng lẽ run rẩy. Thương Mặc khẽ thở dài, bước đến gần, đưa tay nâng cằm thiếu niên lên, nhìn vào đôi mắt thất kinh.
“Đừng sợ.” Thương Mặc ngữ khí ôn nhu, vỗ về.
Hoàng y nam tử nhìn cảnh đó, trong mắt bỗng hiểu ra nhiều điều.
Tô Tư Ninh cảm nhận được ấm nóng trên mặt, tỉnh người lại, đôi tay lạnh lẽo giữ lấy bàn tay rắn chắc, ấm áp trên mặt.
Thương Mặc ánh mắt càng lạnh, nhưng đối với thiếu niên cực kỳ thương tiếc, thấy thiếu niên vẫn lo sợ bất an, trực tiếp ôm cả cậu lẫn chăn, xoay người hướng cửa phòng đi ra.
“Chủ nhân, người này xử lý thế nào?” Phía sau có người hỏi.
“Ném vào trong lao, ta muốn xem kẻ nào gan lớn như vậy.” Thương Mặc lạnh lùng nói, rời phòng.
Hoàng y nam tử cười cười, đi theo phía sau hắn.
Tô Tư Ninh được Thương Mặc bồng tới chủ ốc hắn thường ở.
Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường lớn, Thương Mặc ngồi bên giường, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt cậu:”Không có việc gì nữa rồi, đừng lo lắng.”
“Ân.” Thiếu niên ngoan ngoãn nghe theo, sau đó ánh mắt bất an lén nhìn về nam tử đi vào cùng họ.
“Ta là Trang Khinh Dương” Hoàng y nam tử cũng không tránh né, bước đến cười nói:”Ta là hảo hữu với Thương Mặc, lần này tới thăm hắn, cùng ôn lại chuyện xưa.”
“Ta là Tô Tư Ninh” Thiếu niên cũng nhẹ nhàng đáp lễ.
“Các ngươi muốn nhận nhau thì sau này còn nhiều thời gian.” Thương Mặc mở miệng nói, “Hôm nay ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi trước.”
“Được.” Tô Tư Ninh gật đầu, để hắn đỡ mình nằm xuống, chỉnh lại góc chăn.
Thương Mặc nhìn cậu rồi đứng dậy, giúp cậu buông rèm che, sau đó nói:”Chúng ta ở ngay gian ngoài.”
“Ân.” Tô Tư Ninh từ từ nhắm hai mắt, gật đầu.
Thương Mặc liền xoay người, cùng Trang Khinh Dương rời đi.
Phòng ngoài, có lót đệm dày vừa cản gió, vừa cách âm.
Trang Khinh Dương ngồi ở bàn, sớm có hạ nhân tới pha trà nóng.
“Y là ai vậy?” Trang Khinh Dương vẫn thẳng thắn như trước, hỏi trực tiếp.
“Ân nhân cứu mạng.” Thương Mặc thản nhiên trả lời.
“A?” Trang Khinh Dương nheo mắt, “Không phải tân sủng của ngươi sao?”
Thương Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái, không đáp.
Trang Khinh Dương lộ ra nụ cười mờ ám:”Vẫn thuần khiết?”
Thương Mặc bảo trì im lặng, không đáp.
Trang Khinh Dương khẽ vỗ vỗ tay: “Thú vị, thú vị.”