Nhược Thụ

Chương 7

Sáng sớm ngày thứ hai khi Tô Tư Ninh còn chưa tỉnh, Thương Mặc nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc y phục.

Bên ngoài cửa đã có tổng quản và tỷ muội Mạch tử đứng chờ. Thấy Thương Mặc mở cửa, liền hỏi:”Chủ nhân muốn rửa mặt ở đây hay quay về chủ ốc?”

“Quay về chủ ốc.” Thương Mặc trả lời, bước đi trước.

Tổng quản đi theo, tỷ muội Mạch tử bước vào phòng, thấy Tô Tư Ninh chưa dậy.

Oán hận, đố kỵ trong hậu viện lại nổi lên. Nguyên nhân là do bảo chủ qua đêm tại Tiểu Trúc, có thế thấy được đối với bảo chủ mà nói, tên ma ốm kia có bao nhiêu phần đặc biệt. Nhưng chuyện Ngưng Ngọc vẫn rành rành trước mắt, mọi người dù đố kỵ vạn phần cũng không dám manh động.

Thời gian trôi qua, tiết trời ấm dần, Tô Tư Ninh hầu như ở trong phòng suốt mùa đông, nay vui sướng muốn ra ngoài thay đổi không khí. Vì vậy cậu cùng hai tỷ muội Mạch tử rời Tiểu Trúc đến đại viện.

Tổng quản thỉnh thoảng đi cùng. Thương Mặc nếu có thời gian cũng đi dạo với cậu. Thế nên dù cậu không có bằng hữu trong bảo, cũng chẳng đến nỗi tịch mịch.

Ngày ngày đều rất dễ chịu, khổ não duy nhất chính là đúng hạn nhất định phải uống thuốc. Thương Mặc thường ôm ngang người cậu, sau đó nói:” Còn chưa đủ khỏe, tiếp tục bồi bổ.” Cậu cũng chẳng còn cách nào khác.

Mùa xuân đến hơn một tháng, sắc mặt Tô Tư Ninh từ trước đến nay vốn tái tái cũng có thể nhìn ra chút khởi sắc.

Công việc của Thương Mặc tựa hồ cũng nhiều lên, đôi khí mới bớt chút thời gian ghé qua Tiểu Trúc.

Vì vậy bên hậu viện lại đồn thổi “tân hoan” cũng chỉ có vậy mà thôi, ma ốm đâu thể khiến người ta có hứng thú mãi.

———————–


Ngày lập xuân, gần bữa trưa, Tô Tư Ninh mở cửa sổ phòng ngồi đọc sách.

Một lúc sau, Thương Mặc đi tới, mang theo thực hạp (hộp cơm).

” Đây là bánh điểm tâm bách hương, ngươi ăn thử xem có thích hay không?” Thương Mặc đặt thực hạp xuống nói.

Tô Tư Ninh mỉm cười, mở thực hạp, nhón lấy một miếng bánh vị mơ, đưa vào miệng nhai, hương vị ngọt ngào lan tỏa. Đương lúc vui vẻ, Mạch Thanh bưng chén thuốc đi vào.

Thương Mặc quan sát kỹ, thấy Tô Tư Ninh đầu tiên là uống ực một ngụm, sau đó làm vẻ như không có gì, buông chén xuống.” Hơi nóng, lát nữa ta uống.”

Thương Mặc ngón tay gãi gãi bên má, sau đó với tay sờ thử chén dược, rồi nhìn thiếu niên cười trêu chọc.

Thương Mặc nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Mạch Thanh “Bình thường hắn uống thuốc, các người đều nhìn thấy?”

Mạch Thanh sửng sốt:”Không có, chúng nô tỳ chỉ mang đến rồi lui xuống.”

Thương Mặc mỉm cười, nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên gục đầu.

Thương Mặc quét mắt nhìn bên trong một vòng, ánh mắt dừng lại chỗ chậu vạn niên thanh cạnh giá sách, lóe lên tia nguy hiểm.

Chỉ nửa tháng không nhìn qua, chậu vạn niên thanh đã khô vàng.

Phân phó người đến kiểm tra, có được một kết quả kinh hãi: bồn hoa trong thời gian dài bị tưới độc dược, héo quắt.

Tô Tư Ninh trắng bệch, trái lại Thương Mặc nghiêm mặt.

Nguyên lai mỗi ngày dược đưa tới, Tô Tư Ninh chỉ uống thử một ngụm đầu tiên, nếu như không đắng sẽ uống hết, nếu như đắng thì trút lên bồn hoa. Độc dược thuộc loại chậm phát tác, tuy rằng vô sắc vô vị nhưng khi trộn chung vào hảo dược bồi bổ, sẽ có vị đắng.

Không đợi Thương Mặc phân phó, tổng quản đã phái người đi tra xét. Trong Ngân Tùng Bảo canh giữ chặt chẽ, chưa tới hai ngày đã tra ra dấu vết.

Tổng quản mang theo người đến Bích Ba viện. Ngụ trong viện chính là thanh y đệ nhất Giang Nam, Chu Tiểu Du.

Thấy người đến, nàng không chút kinh hoảng, chỉ cười: “Bảo chủ có tới không?”

“Bảo chủ ở chỗ Tô công tử, đang an ủi cậu ta.” Tổng quản nói, không biết là vô tình hay cố ý.

Chu Tiểu Du mỉm cười, dường như không hề sợ hãi, động tác nhẹ nhàng chậm rãi nâng chén trà lên, thổi thổi bọt, uống vài ngụm. Cuối cùng luyến tiếc nói:”Ba năm trước ta theo bảo chủ đến đây, đã nghĩ tới rất nhiều kết cục, chỉ không ngờ sẽ là như vậy.”

Nàng cũng từng ngây thơ, thiện lương, chỉ tiếc rằng năm tháng làm con người ta già đi.

Nếu biết cách bảo dưỡng, vết tích năm tháng không thành vấn đề. Nhưng con người ta đâu chỉ có dung nhan lão hóa, đến tâm tư cũng lạnh lùng, không còn biết thương cảm.

Thở dài một tiếng, có bao nhiêu người bên ngoài từng trải qua cảnh này?

Tổng quản vừa phát giác có điểm khác thường, liền thấy khóe miệng nàng có máu chảy ra, thân thể đổ xuống, không còn khí tức.

Trầm mặc một hồi, tổng quản gọi người tới mang di thể nàng ra ngoài. Trên đường ra khỏi viện, thấp thoáng thấy hai thị nữ thường ngày hầu hạ vị thanh y này, sắc mặt cũng lạnh băng, sâu trong đáy mắt hiện lên tia rầu rĩ.

Tổng quản thu lại ánh nhìn, rời khỏi Bích Ba viện.

Về sau, thuốc đưa cho thiếu niên uống nhất định phải thử trước, xác nhận không có gì đáng lo mới để cậu uống.

Số lần Thương Mặc đến Tiểu Trúc giảm đi, không biết là do bận rộn hay vì nguyên nhân gì khác. Chỉ thỉnh thoảng hỏi tổng quản tình trạng của cậu đôi ba lần.

Người trong bảo không rõ ý tứ của bảo chủ ra sao. Hắn tựa hồ đối với thiếu niên kia không giống trong tưởng tượng của bọn họ, chưa tới nỗi vô cùng thân thiết, nhưng cũng chẳng đối đãi đến mức lạnh lùng.

————–

Trong Thu Yên Các.

Dư Khiếu Phi thấy Trầm Thu Yên thu dọn hành lý, tràn ngập kinh ngạc “Ngươi đây là muốn gì?”

“Cáo biệt.” Trầm Thu Yên thản nhiên đáp.

“Vì sao?” Dư Khiếu Phi kéo tay nàng.

Trầm Thu Yên cười mỉa:”Ngươi nhìn không ra?”

Dư Khiếu Phi nghi hoặc.

“Ta vốn là khách nhân.” Trầm Thu Yên nói như tự ai thán với chính mình. “Hiện giờ duyên tình với bảo chủ đã bạc, nên sớm rời đi, cũng tránh vướng vào thị phi.” Dứt lời liền cười cười tự giễu, “Đã nhiễm thị phi, chỉ lún sâu thêm vào bùn mà thôi….”

Dư Khiếu Phi lắc đầu: “Ta không hiểu.”

Trầm Thu Yên bất đắc dĩ nhìn hắn: “Người có thể hiểu rõ không nhiều lắm.”

“Vậy ngươi là một trong số đó rồi.” Dư Khiếu Phi nhíu mày, “Rốt cuộc là sao?”

Trầm Thu Yên lắc đầu: “Ta phải đi, chỉ có vậy.”

Dư Khiếu Phi trầm ngâm một lát, tùy ý để mặc Trầm Thu Yên gói gém đồ đạc, cuối cùng mới kéo ống tay nàng nói:”Ta đi theo ngươi.”

Trầm Thu Yên nhướn mày.

Dư Khiếu Phi nói: “Ta vẫn luôn coi ngươi là tỷ tỷ của ta… Nếu như ngươi không chê ta ngu dốt, thì có thể mang ta theo chứ?”

Trầm Thu Yên lặng im nhìn hắn một lúc, sau đó cười nói: “Được.”