Khách khứa đến chơi tối. Giữa chừng câu chuyện có người hỏi:
-Nhà bác có đường không?
-Tất nhiên. Hôm qua vừa mua 1 cân.
Ông khách mỉm cười:
-Bác điên à? Mua mấy bao đường mà cất đi. Đường sắp hết rồi!
Không phải mấy cân mà là mấy bao mới sợ chứ!
1 người quen tôi lại đến bảo:
-Bác đã mua dầu chưa?
-Cũng còn một ít.
-Dầu hoả rồi sẽ không bán nữa đâu, mua lấy mươi 15 can mà cất đi...
Không phải mươi 15 lít mà mươi 15 can mới sợ chứ!
1 ông bạn đến hỏi:
-Bác có trà không?
-Có chứ, mới mua 1 gói.
-Trời ơi, bác vẫn còn tỉnh táo đấy chứ? Bác phải mua ngay 40, 50 gói, chỉ tuần sau là đốt đuốc ban ngày cũng không tìm thấy đâu bán.
1 ông bạn khác khuyên:
-Đậu trắng, bác có biết không. Chạy đi mà mua lấy 5, 10 bao. Sắp đắt đến nơi rồi.
Không phải 5, 10 cân, mà 50 bao mới sợ chứ!
Ông hàng xóm sang hỏi:
-Bác còn xà phòng không?
-Cũng còn mấy bánh.
-Thế bác không biết chuyện gì à? Ai cũng chạy đi mua xà phòng cả!
Lại 1 hàng xóm khác đe:
-Bác đừng nói với ai nhé! Dầu oliu lên giá đến nơi rồi. Bác đi mua lấy vài can kẻo muộn.
Nếu nghe lời kẻ quen người thuộc thì nhà tôi phải thành kho thực phẩm, còn tôi thì phải thuê khách sạn mà trú.
"Bác phải tìm nơi tích trữ..." "Không phải 1 vài cân, mà là mấy bao, mấy thùng, mấy bịch".
Sáng danh Đức Ala, tôi làm gì có tiền! Tôi chỉ chạy được 1 cân dầu ôliu, 3 bánh xà phòng, 1 gói trà, 1 cân đường thôi. Nhưng khi có người đến hỏi:
-Bác có đường không?
-úi chà chà! Đầy cả gầm giường!...
-Thế dầu hoả?
-100 thùng chẵn - tôi bịt ngay miệng ông ta lại.
-Còn trà?
-Thừa thãi - tôi đáp đầy chán ngá - tôi đã mua 500 gói để dành.
... Suốt mấy ngày liền, tôi ngồi trên chiếc xe buýt chạy trên tuyến đường từ nhà tôi ở phố Erenquê đến phố Cađưcây. Ngày hôm qua tôi bèn đi liền tù tì đến tận chuyến cuối.
-Xin lỗi bác - người bán vé hỏi - chúng tôi đã đi 8 chuyến, sao bác còn ngồi. Vậy bác định đi đâu thế?
-Tôi phải ngồi đến tận chuyến cuối mới thôi.
-Sao lại thế?
-Anh đừng nói với ai nhé. Giá vé xe buýt cũng lên đến nơi rồi! Hôm nay còn rẻ, tôi phải cố đi cho nó đã!
Khách khứa đến chơi tối. Giữa chừng câu chuyện có người hỏi:
-Nhà bác có đường không?
-Tất nhiên. Hôm qua vừa mua 1 cân.
Ông khách mỉm cười:
-Bác điên à? Mua mấy bao đường mà cất đi. Đường sắp hết rồi!
Không phải mấy cân mà là mấy bao mới sợ chứ!
1 người quen tôi lại đến bảo:
-Bác đã mua dầu chưa?
-Cũng còn một ít.
-Dầu hoả rồi sẽ không bán nữa đâu, mua lấy mươi 15 can mà cất đi...
Không phải mươi 15 lít mà mươi 15 can mới sợ chứ!
1 ông bạn đến hỏi:
-Bác có trà không?
-Có chứ, mới mua 1 gói.
-Trời ơi, bác vẫn còn tỉnh táo đấy chứ? Bác phải mua ngay 40, 50 gói, chỉ tuần sau là đốt đuốc ban ngày cũng không tìm thấy đâu bán.
1 ông bạn khác khuyên:
-Đậu trắng, bác có biết không. Chạy đi mà mua lấy 5, 10 bao. Sắp đắt đến nơi rồi.
Không phải 5, 10 cân, mà 50 bao mới sợ chứ!
Ông hàng xóm sang hỏi:
-Bác còn xà phòng không?
-Cũng còn mấy bánh.
-Thế bác không biết chuyện gì à? Ai cũng chạy đi mua xà phòng cả!
Lại 1 hàng xóm khác đe:
-Bác đừng nói với ai nhé! Dầu oliu lên giá đến nơi rồi. Bác đi mua lấy vài can kẻo muộn.
Nếu nghe lời kẻ quen người thuộc thì nhà tôi phải thành kho thực phẩm, còn tôi thì phải thuê khách sạn mà trú.
"Bác phải tìm nơi tích trữ..." "Không phải 1 vài cân, mà là mấy bao, mấy thùng, mấy bịch".
Sáng danh Đức Ala, tôi làm gì có tiền! Tôi chỉ chạy được 1 cân dầu ôliu, 3 bánh xà phòng, 1 gói trà, 1 cân đường thôi. Nhưng khi có người đến hỏi:
-Bác có đường không?
-úi chà chà! Đầy cả gầm giường!...
-Thế dầu hoả?
-100 thùng chẵn - tôi bịt ngay miệng ông ta lại.
-Còn trà?
-Thừa thãi - tôi đáp đầy chán ngá - tôi đã mua 500 gói để dành.
... Suốt mấy ngày liền, tôi ngồi trên chiếc xe buýt chạy trên tuyến đường từ nhà tôi ở phố Erenquê đến phố Cađưcây. Ngày hôm qua tôi bèn đi liền tù tì đến tận chuyến cuối.
-Xin lỗi bác - người bán vé hỏi - chúng tôi đã đi 8 chuyến, sao bác còn ngồi. Vậy bác định đi đâu thế?
-Tôi phải ngồi đến tận chuyến cuối mới thôi.
-Sao lại thế?
-Anh đừng nói với ai nhé. Giá vé xe buýt cũng lên đến nơi rồi! Hôm nay còn rẻ, tôi phải cố đi cho nó đã!