Những kẻ phiêu lưu

QUYỂN 3 – TIỀN VÀ HÔN NHÂN Chương 1 & 2

Các văn phòng ở ngân hàng trên khắp thế giới đều có mùi giống nhau, Sergei nghĩ, ngồi xuống chiếc ghế bọc da. Chỉ có ngân hàng Thuỵ Sĩ là nặng mùi hơn. Cũ hơn và mốc meo hơn. Có lẽ là vì sự sùng bái tiền của họ. Dù sao thì anh cũng có cảm tưởng tiền của họ cũ hơn và mốc meo hơn.

Hai quan chức ngân hàng ngồi sau chiếc bàn khổng lồ nhìn anh chằm chằm. Sergei hờ hững nhìn lại, chờ cho họ nói trước. Dù sao thì anh cũng chẳng có điều gì để nói.

Người đàn ông bé nhỏ, đầu hói, mở màn. "Tôi là Bernstein", hắn nói tiếng Pháp với trọng âm đặc Đức. "Đây là phụ tá của tôi, ông Kastele".

Vì họ không có ý bắt tay, Sergei ngồi nguyên trong ghế. Anh gật đầu mà không nói gì.

Bernstein nhảy lên tấn công. "Ông không phải là một hoàng tử", hắn nói, cặp mắt như thể cáo buộc sau cặp kính gọng vàng.

Sergei nhún vai. "Thì sao?" anh đáp. "Cô ấy biết rồi".

Đôi mắt Bernstein sau cặp kính chợt trở nên trống rỗng. "Bà ấy biết rồi?" hắn nhắc lại với giọng bối rối.

Kastele tức khắc phối hợp với đồng sự. "Thậm chí ông cũng không phải là một Bá tước", hắn nói giọng dè bỉu. "Chỉ có cha ông là Bá tước. Ông ấy ở trong quân đội Đức".

"Tôi không gặp gỡ để bàn về gia đình tôi" Sergei đứng lên. "Tôi không quan tâm đến việc tôi có lấy cô ta hay không. Đấy là ý cô ấy". Anh quay người, bước đi. Bernstein, bằng một cử chỉ lẹ làng đến ngạc nhiên đối với vóc dáng bé nhỏ như vậy, vụt khỏi chiếc bàn lớn, bắt kịp Sergei trước khi anh mở cửa. "Xin chờ một chút, ông Nikovitch!"

Sergei thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên cái đầu hói của người đàn ông bé nhỏ. "Thực sự là không hề có phản đối gì, thưa Bá tước Nikovitch".

Sergei khinh khỉnh nhìn Bernstein, đưa tay tới núm cửa.

Giờ thì Kastele lại nhập vào với kẻ đầu hàng. Hắn đứng lên sau chiếc bàn, cao và gầy đét như thây ma, giọng ngọt sớt. "Đúng vậy ạ, thưa ngài. Chúng tôi không có ý làm mếch lòng ngài. Xin mời Hoàng tử Nikovitch an toạ. Tôi chắc chúng ta có thể bàn về một hợp đồng hôn nhân như những người lịch sự".

Một cách miễn cưỡng, Sergei để cho người đàn ông bé nhỏ dẫn lại ghế. Anh thắng thế, và anh biết vậy. Chỉ một câu của Sue Ann nói với cha là tức khắc cắt đứt mọi liên hệ của ngân hàng  với cả sản nghiệp của Daley.

Bernstein đi quanh bàn rồi ngồi xuống. Rõ ràng là có ánh mắt nhẹ nhõm trong cái nhìn trao đổi giữa hắn và đồng sự. Hắn gượng cười khi quay sang Sergei "Chúng tôi đã liên hệ với ông Daley", hắn nói "và chúng tôi sung sướng được báo để ông biết là ông ấy không phản đối cuộc hôn nhân giữa ông và con gái ông ấy".

Sergei lặng lẽ gật đầu.

"Tuy nhiên chúng tôi được chỉ thị phải làm rõ ràng và chắc chắn rằng quyền lợi của cô Daley được bảo vệ. Tất nhiên, ông biết là cô ấy thừa hưởng một gia tài lớn và vĩnh viễn gắn liền với tương lai của doanh nghiệp gia đình. Chúng tôi phải soạn thảo một thoả thuận để bảo vệ các bên hữu quan".

Sergei vẫn lặng thinh.

"Kể cả ngài ạ" Kastele vội thêm.

Bây giờ Sergei mới tức cho phép mình hưởng sự xa xỉ của một câu trả lời. "Tất nhiên".

Giọng Bernstein bỗng trơn tru hơn. "Thay vì các quyền thay đổi thừa kế thông lệ cũng như toàn bộ các khiếu nại khác đối với sản nghiệp trong tương lai của vợ ông, ông Daley đã uỷ quyền cho chúng tôi chi khoản hồi môn là hai mươi lăm ngàn đôla và một khoản phụ cấp hàng tháng là năm trăm đôla, sau lễ cưới. Tất nhiên là toàn bộ chi phí sinh hoạt của ông, mọi thứ, sẽ do ông Daley thanh toán. Nghĩa là ông hoàn toàn không phải chi tiêu gì hết. Ông ấy mong ông được hạnh phúc bởi vì nghĩ rằng như vậy, con gái ông ấy cũng sẽ hạnh phúc".

Sergei nhìn sâu vào mắt người đàn ông bé nhỏ.

"Tôi e rằng khó mà có thể làm cho con gái ông ấy hạnh phúc với một thu xếp khốn khổ như vậy. Chắc ông Daley phải hiểu chứ".

Kastele nhìn anh một cách ranh mãnh. "Ông nghĩ là ông phải có bao nhiêu?"

Sergei nhún vai. "Ai biết được? Khi mà vợ của một người đàn ông là thừa kế năm mươi triệu đôla thì ông ta không thể đi loanh quanh chỉ với những đồng xu trong túi. Điều đó sẽ gây ấn tượng gì chứ?"

"Vậy năm mươi ngàn và mỗi tháng là một ngàn có gây nên một ấn tượng khá hơn không?"

"Chút đỉnh thôi" Sergei lấy ra điếu thuốc trong chiếc hộp đựng bằng vàng mà Sue Ann đã mua cho anh, châm thuốc bằng chiếc bật lửa bằng vàng tương tự. "Nhưng vẫn không đủ".

Cặp mắt Kastele dừng lại trên chiếc hộp đựng thuốc lá và chiếc bật lửa bằng vàng mà Sergei lơ đãng để trên bàn, trước mặt anh. "Điều gì làm ông nghĩ rằng ông được quyền tạo một ấn tượng khá hơn?"

Sergei rít thuốc rồi từ từ nhả khói. "Tôi sẽ tạo một ấn tượng giản dị nhất có thể được, thưa các vị. Đấy không phải là điều tôi nghĩ, mà là cô Daley nghĩ".

"Chúng tôi chỉ được nghe ông nói về điều cô Daley nghĩ mà thôi", Bernstein vội nói.

"Không, ông nghe cả cô Daley nữa" Sergei ấn chốt chiếc hộp thuốc lá và nó mở ra. Anh đẩy nó về phía hai người đàn ông. "Đọc lời đề tặng đi".

Bernstein cầm chiếc hộp thuốc lá lên, Kastele cúi trên vai hắn. Sergei không cần phải thấy biểu hiện trên nét mặt những kẻ đầu hàng để biết là anh đã thắng họ.

Tặng Sergei của em

Quà tặng đính hôn

Cho kiếm sĩ vĩ đại nhất đời

Chiếc bao kiếm sủng kính của anh,

Sue Ann

Các điều khoản cuối cùng được thoả thuận là một trăm ngàn đôla hồi môn và phụ cấp là hai ngàn rưởi đôla mỗi tháng. Và một điều khoản phụ thêm, trong trường hợp Sue Ann muốn ly dị, Sergei được quyền hưởng năm mươi ngàn đôla cho mỗi năm hôn nhân, cho đến năm năm, nghĩa là hai trăm năm mươi ngàn đôla.

Tất cả mới bắt đầu chỉ ba tháng trước đây, khoảng cuối tháng Giêng, ở Saint Moristz. Đấy là một trong những ngày mà mây và tuyết đã làm mịt mờ những dẫy núi đẹp tuyệt trần, khiến mọi người phải ở lỳ trong nhà của khu nghỉ. Khoảng bốn giờ chiều, Sergei nằm thẳng đơ trên chiếc sofa đặt trước lò sưởi đang bập bùng trong ngôi biệt thự nhỏ anh thuê cho vụ nghỉ thì chợt nghe tiếng gõ cửa.

Quỷ nào mà lại đi ra ngoài trong cái thời tiết khỉ gió này? Anh nghĩ, kêu người hầu gái mở cửa. Không có tiếng thưa, và anh chợt nhớ ra rằng chiều nay cô ta nghỉ. Cô ta sẽ chỉ trở lại sau sáu giờ.

Anh uể oải ngồi dậy xốc lại quần rồi đi ra phòng khách khi tiếng gõ lại vang lên.

"Tôi ra đây" anh bực dọc mở cửa. "Ồ, ông đấy à?" Anh nói, nhận ra người đàn ông trước mặt, mình phủ đầy tuyết. "Tôi cho là chỉ có một tay ngu mới lên núi trong cái thời tiết này thôi".

Kurt Wilhelma, kiện tướng trượt tuyết ở Suvretta, phủi tuyết trên quần áo v ủng rồi theo anh vào nhà. "Cậu một mình à?"

"Tất nhiên là một mình. Ông cho là còn kiếm ai ở đây nữa, Greta Garbo chăng?"

"Chẳng có gì làm mình ngạc nhiên cả" Kurt đáp. "lạy Chúa, ở ngoài lạnh thấu xương. Có gì uống không?"

"Có vodka trên kệ ấy" Sergei lại ném mình xuống sofa.

"Lần này mình tin sẽ kiếm được cho cậu một em đích thực".

"Chắc không?" Sergei nghi hoặc.

"Mình đã kiểm tra".

"Sao?"

"Cô ta lên đây cùng hai cô bạn, thuê một căn hộ bự của hoàng gia với ba phòng ngủ. Nhưng điều quan trọng là căn hộ của cô ta do Tín dụng Thuỵ Sĩ đặt và hoá đơn do họ thanh toán." Kurt làm nguyên một tợp. "Mà cậu biết Tín dụng Thuỵ Sĩ đấy. Họ không làm cái gì cho bất cứ ai không bộn tiền".

Sergei gật đầu. "Song…có thể là một cuộc tình tay ba".

"Không" Kurt cả quyết. "Họ đến khách sạn chưa đầy mười phút mà đã lơn mấy chàng trai của mình rồi. Mình bảo chúng nó cứ vui vẻ với hai em kia, chừa tóc vàng ra để mình gặp cậu đã".

"Tóc vàng à? Trông thế nào?"

"Khá xinh. Chân dài. Vú bự".

"Ông bảo người Mỹ à? Thế còn hai em kia?"

"Cũng Mỹ".

"Tên em ấy là gì?"

"Sue Ann Daley".

"Sue Ann Daley?" giọng Sergei như thoáng nhận ra. "Để mình nghĩ xem".

Kurt rót thêm cho mình ly vodka nữa. Đôi lông mày Sergei nheo lại để cố nhớ. Chợt anh bật dậy, đến bàn viết, mở ngăn kéo ra. "Rõ là mình đã nghe cái tên này".

"Cậu bảo sao cơ?" Kurt tò mò. Sergei đến bên tay kiện tướng trượt tuyết, cười. "Ông biết không, cha già, mình cho lần này ông có một em đích thực".

Kurt cười. "Cậu biết con bé à?"

Sergei gật đầu. "Một người  bạn đã viết cho mình về cô ta khoảng một năm trước đây khi lần đầu tiên cô ta đến Thuỵ Sĩ. Nhưng dịp đó mình bận quá…"

Sergei trở lại bàn viết, lấy ra một tờ giấy viết thư, loại có gia huy và dòng chữ HOÀNG TỬ SERGEI NIKOVITCH. Anh viết nhanh mấy dòng, gấp lại rồi nhét vào phong bì. Rồi viết tên cô ta bằng chữ hoa lên, bảo Kurt.

"Đây. Gửi cái này đến phòng cô ta cùng với một tá hoa hồng. Chín giờ tôi sẽ xuống đón cô ta cùng hai cô bạn đi ăn tối. Hãy bảo Émile là tôi thích một bàn đặc biệt ở góc phòng, có hoa và nến, cả hoa ở từng chỗ ngồi nữa, và một chai Piper 21".

Kurt trợn mắt. Trong đầu Sergei không hề mảy may nghĩ là các cô gái có thể không đến ăn tối. "Thế còn tiền hoa?" Kurt hỏi.

Sergei cười. "Cứ  bầy ra. Với hai mươi lăm phần trăm giảm giá mà ông không chi được à?"

Chương 2

Sue Ann nhét một thỏi chocolate nữa vào miệng rồi đứng lên. Cô đi ngang phòng, dừng lại trước chiếc gương toàn thân, tụt áo ngủ xuống, rồi trân trân nhìn mình khoả thân trong gương mà bất mãn. "lạy Chúa! Mình phải tăng ít nhất là mười lăm pounds từ khi đến Thuỵ Sĩ!"

"Không đến nỗi thế đâu", Maggie nói.

"Chỉ tại thứ chocolate khốn kiếp này", Joan nói. "Cứ ăn vào là lên cân".

Sue Ann nhìn bạn đang ngồi trên sofa. "Các cậu làm cách nào đấy? đã ở đây hai năm mà vẫn gầy như hồi ở nhà".

"Năm đầu tiên thì  bọn mình cũng vậy thôi" Joan nói. "Nhưng rồi thì giảm dần".

"Tại cái trường của khỉ ấy" Sue Ann trả lời. "Hệt như là nhà tù. Chẳng có gì để làm, ngoài ăn. Mình không thể đợi đến ngày nghỉ được".

"Thì đây, chúng ta đang nghỉ đây".

"Và mình không thể chui vào bất cứ bộ đồ mặc tối nào nữa" Sue Ann nói "Mình mặc cái quái gì để đi ăn tối nay đây?"

Maggie cười. "Tại sao không cứ thế mà đi? Đỡ tốn thời gian".

Sue Ann nhặt một viên chocolate nữa. "Đừng tưởng là mình không thích thế. Đang rất thèm đây, thậm chí có thể cực khoái cả khi anh ấy hôn tay mình".

"Thưa, ngài bằng lòng với bàn ăn không?" Émile kính cẩn hỏi.

Sergei săm soi nhìn. "Hoàn hảo. Émile, đôi lúc tôi không hiểu tại sao bà không ở Ritz tại Paris. Bà phải ở nơi nào mà tài năng của bà được thật sự trọng thị".

Émile cúi người. "Thưa ngài, ngài quá tốt bụng. Khai vị như thường lệ chứ ạ?"

Sergei gật đầu và Émile quay đi. Anh đã nhận ra những cặp mắt tò mò khi anh đi qua phòng ăn. Anh biết về hình ảnh mà mình đã tạo ra. Bộ đồ tối làm cho anh như cao hơn, ngực áo trắng lốp tương phản một cách hài hoà với bộ mặt rám nắng mùa đông. Anh nhã nhặn gật đầu với những người anh biết và cầm ly rượu mà người hầu bàn đã kín đáo đặt xuống, từ tốn nhấm nháp. Khách của anh có thể đến bất cứ lúc nào.

Anh lếic lên khi ba cô gái bước vào. Lạy Chúa, anh nghĩ khi đứng lên, cô ả chẳng mặc gì bên trong bộ đồ kia!

Sue Ann khá nặng nề nhưng đủ cao để lấy lại hài hoà. Cô đi thẳng người, da thịt và chiếc áo lụa cùng vận động như một thể lỏng, cặp vú cô làm căng ngực áo lụa mỏng manh. Cô dừng trước anh và đưa tay ra. "Dax vẫn thường nói về anh".

Sergei cười. Anh đưa tay cô lên môi. Hai cô gái kia cứ khúc khích. Có điều an ủi là ít nhất cô của anh không khúc khích cười. Dù sao thì cũng có chút hy vọng.

"Chúng em phải gọi anh như thế nào nhỉ?" Sue Ann hỏi khi mọi người đã ngồi vào bàn. "Thật là ngượng nghịu nếu như chúng em cứ thưa ngài với anh suốt đêm".

"Tại sao không gọi tôi là Sergei? Vì dù sao thì, các cô biết đấy, tôi có phải là hoàng tử thực sự đâu? Cha tôi chỉ là một bá tước".

"Các cô thích các môn thể thao mùa đông chứ?" Anh hỏi.

"Ồ vâng", hai cô gái kia nói gần như đồng thời.

"Em thì không" Sue Ann thẳng thừng. "Em từ miền Nam. Em ghét tuyết và lạnh".

Anh nhìn cô với chút ngạc nhiên. "Vậy sao em lại đến đây?"

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh. "Cho vui. Em thích vui vẻ."

"Vui vẻ?"

"Anh biết đấy, tất cả những gì vui vẻ. Những điều không thể có ở trường con gái".

"Có lẽ anh hiểu ý em. Và phải nói thật là anh đồng ý. Trượt tuyết, trượt băng chỉ phí thì giờ".

Ban nhạc bắt đầu chơi và anh đứng lên. "Em ghét thể thao, nhưng anh cho là khiêu vũ thì không?"

Sue Ann cười. "Em thích nhảy".

Ban nhạc chơi bản tango và anh cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô qua bộ đồ lụa mỏng tang khi anh ép sát mình vào. Anh khiêu vũ cừ hơn cô nhiều, nhưng chính vì thế mà cô không bao giờ biết. Anh dẫn cô uốn lượn trong vũ điệu cho đến khi họ như đúc thành một vận động của chất lỏng.

Anh cảm nhận sức ép của đôi vú cùng sự ấm áp của cô trên ngực và nhìn vào mặt cô. Cặp mắt cô hầu như khép lại còn cặp môi thì hé mở. Sinh linh này đã sẵn sàng, anh nghĩ, dồn sức mạnh xuống háng và ghì chặt cô vào mình.

Cặp mắt cô bật mở, chằm chằm nhìn lên anh.

"Xin lỗi, anh không thể đừng được".

Cô cười. "Đừng xin lỗi. Em thích thế". Cô dán mình chặt hơn vào anh khi họ kết thúc vũ điệu.

Anh dẫn cô trở lại bàn rồi nhảy nghĩa vụ với hai cô kia. Không cô nào có cái đòi hỏi tình dục quyết liệt như Sue Ann, mặc dù, bằng cách riêng của mình, họ hấp dẫn hơn đối với anh.

Khi ngồi lại bàn, anh kín đáo dịch chiếc ghế để đùi họ có thể chạm nhau. Sau đó, anh thấy tay cô dưới bàn, đặt lên vùng cứng ngắc của anh, trong khi anh tiếp tục câu chuyện một cách nhẹ nhàng, như thể không có gì xảy ra.

Sau món ăn chính, ban nhạc lại chơi bản tango nữa. Anh nhìn  cô. "Vũ điệu của chúng ta?"

Cô gật đầu, toan đứng dậy. Chợt cô ngồi lại ghế. "Khỉ thật!" cô nói.

"Chuyện gì vậy?"

Cô liếc hai người bạn gái, rồi nhìn anh. "Em biết, lẽ ra phải mặc đồ lót. Em ướt hết, thấm cả ra ngoài. Mọi người sẽ thấy".

"Chúng mình làm sao bây giờ?" Maggie hỏi.

"Chúng mình cứ ngồi đây cho đến khi họ đóng cửa" Joan nói.

"Thôi đi, nhà hàng chỉ đóng cửa vào hai giờ sáng".

Sergei mỉm cười. "Anh thu xếp được. Sẽ không ai biết hết".

"Thật à?"

"Đúng". Anh nhô người về phía cô. Như vô tình, tay anh gạt đổ ly champagne xuống đùi cô.

"Ô, tôi thàn thực xin lỗi!" anh kêu lên, đủ to để các bàn xung quanh nghe thấy. Anh lấy khăn tay thấm cho cô. "Một ngàn lần xin lỗi vì sự vụng về của tôi!"

Sue Ann mỉm cười khi những người hầu bàn rối rít lo lắng. Cô đứng lên, hai cô bạn và người hầu bàn chung quanh cô. "Xin mời cô lên lầu dùng cà phê và tráng miệng chứ ạ?"

"Tất nhiên".

Anh chờ cho đến khi họ rời phòng, lại ngồi xuống và kêu tính tiền rồi ký vào hóa đơn một cách bay bướm. Khi đi ngang hành lang đến thang máy, Kurt bước theo anh. "Ổn chứ?"

"Đừng lo, ả này sẽ trả tiền mà".

Joan mở cửa cho ah, Sue Ann ngồi trên sofa trong bộ đồ ngủ.

"Mọi thứ ổn chứ?" anh cười hỏi. Cô gật đầu. "Anh xin phép được gọi cà phê và đô ngọt. Rồi sau đó là hũ trứng cá và champagne?"

"Caviar và champagne?"

"Đấy là thứ tốt nhất cho một đêm dài hạnh phúc".

Maggie đứng lên. "Chúng mình về phòng đây".

Sergei nói với cô ta, nhưng vẫn nhìn Sue Ann. "Về làm gì? Anh tưởng là chúng ta sẽ mở tiệc chứ?"

"Nhưng chỉ mỗi mình anh".

"Thế các em nghĩ anh kêu caviar và champagne để làm gì?"

Sue Ann cười. Đấy là thứ ngôn ngữ cô hiểu được. "Anh cho là anh được chứ?"

Anh mỉm cười, nhìn xuống cô. "Anh là số một".

"Đủ cho tất cả chúng em chứ?"

"Anh là một người rất giản dị. Đấy là môn thể thao duy nhất anh chơi. Các thứ khác đều mất thì giờ".

Sue Ann nhìn hai bạn. "Thế nào, các bé? Mình đã sẵn sàng".

Maggie và Joan nhìn nhau, ngập ngừng.

"Nào còn đợi gì nữa?" Sergei cười. "Bao giờ anh cũng biểu diễn hay hơn khi có khán giả".

"Anh đói rồi" Sergei nói.

"Em cũng thế".

"Hai người đi trước đi". Giọng Maggie ngái ngủ. "Em không mở mắt được".

"Thế còn…" Sergei như nói hết câu thì Joan đã ngáy khò khò. Anh nhìn Sue Ann cười. "Có lẽ chỉ có hai ta".

"Đáng ra là như vậy" cô nói, thoảng chút châm biếm. "Nếu anh không quá chứng tỏ ra như thế".

Anh lại cười, rồi tồng ngồng đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, phết bơ lên miếng bánh mì mỏng rồi ụp cả thì đầy caviar lên.

Anh nhìn lên khi Sue Ann vào phòng, đứng bên anh. "Ăn đi chứ", anh nói, phồng mang trợn má.

"Anh là một con lợn!"

Anh không trả lời, lấy miếng bánh mì nữa.

"Em tưởng anh là dân đại lục Âu châu thì phải lịch lãm chứ".

"Nếu em muốn được đối xử như một tiểu thư khuê các thì hãy mặc quần áo vào đã" anh đốp lại.

Cô trân trối nhìn anh rồi đi vào phòng tắm. Khi quay lại, cô mang theo hai chiếc áo choàng trắng bằng vải bông xù, ném cho anh một, trong khi chui vào cái kia, rồi rơi mình xuống chiếc ghế trước mặt anh. Chiếc áo choàng của anh vẫn nằm nguyên đó, chỗ cô vứt, ở ngang đùi anh.

"Em nhìn cái gì thế?"

"Chẳng cái gì cả". Cô ngập ngừng, rồi hỏi "Giờ chỉ còn hai ta, em hỏi thực, anh định chứng tỏ cái gì thế?"

Anh chợt nhận ra cô thông minh hơn anh tưởng. "Em nói thế nghĩa là sao?"

"OK, Dax là bạn anh. Nhưng anh ấy không phải là người đàn ông duy nhất em đã chung chăn gối". Anh không trả lời. "Anh định chứng tỏ với em là anh hơn Dax phải không?"

Anh cười. "Không, vừa rồi em nói đúng đấy, anh là một con lợn. Anh chỉ nghĩ là phang cả ba  bọn em cho vui".

Cô lắc đầu. "Em nghe không vào. Anh đâu ngu đến mức ấy".

"OK" anh nói, chợt phát bẳn. "Thì anh có chứng tỏ là anh khá hơn đấy".

"Anh không cần phải cáu. Anh biết là mình hơn mà". Cô cười. "Anh là người đàn ông khủng khiếp nhất mà em gặp".

Bỗng anh thấy thư giãn hẳn.

"Em chưa bao giờ thấy ai như anh. Em ra suốt đêm. Kể cả lúc anh đang làm họ. Cứ mỗi lần họ ra là em ra. Nhưng rồi em sẽ phát điên lên mất. Em muốn anh là của em mà thôi. Anh biết thế mà, đúng không?"

"Đúng". Cô nhìn anh. "Anh sẽ làm thế nào đây?"

Chợt anh đứng lên. "Nào, mặc quần áo vào đi".

"Chúng mình đi đâu?"

"Đến chỗ anh, ở đấy chúng mình chỉ có nhau thôi".

Cô nhìn anh ngập ngừng. Rồi cô ra hiệu tới các phòng ngủ khác. "Thế còn họ?"

"Kệ xác họ", anh nói "mặc cho chúng nó tự mà tìm lấy. Anh chỉ muốn có mình em thôi".