Những kẻ phiêu lưu

Chương 7 & 8

Santiago, tay Anh-điêng, bứt nắm lá từ một bụi cây dưới vịnh, lấy hai tay vò nát. Rồi hắn cúi xuống vục một ít bùn ở bên bờ hố nước. "Đắp vào mặt đi", hắn nói. "Sẽ khỏi đau đấy".

Roberto và tôi đều làm như chỉ dẫn. Bùn non mát rượi. Tôi nhìn nó. "Có đau không?" tôi hỏi một cách trân trọng.

"Ít thôi".

"Tớ chưa bao giờ bị thương cả", tôi nói.

Nó ra chiều kiêu hãnh, sờ lên vết cắt nhẹ. "Có lẽ nó sẽ để lại một vết sẹo". Nó nhìn tôi, vẻ chê bai. "Nhưng của cậu thì sẽ không. Những vết cào chẳng sâu như vết thương do dao đâu".

"Ồ" tôi thất vọng nói. Tôi chả có gì để khoe cả.

Tôi nhìn về phía Manuelo và Mèo Bự. Họ đang thì thầm với nhau dưới một gốc cây. Thỉnh thoảng họ lại liếc sang mấy phụ nữ đang ngồi dưới đất bên rìa bãi trống.

"Chẳng hiểu họ chuyện trò gì thế nhỉ?" tôi hỏi.

"Tớ không biết" Roberto nói. Nó không nhìn Manuelo và Mèo Bự mà chăm chăm nhìn mấy ả. "Đứa trẻ nhất không đến nỗi tồi".

"Cậu có cho là họ giận bọn mình không?"

"Ai cơ?" giọng Roberto hơi bối rối. Rồi nó nhìn qua và hiểu ý tôi. Nó lắc đầu. "Tớ cho là không đâu. Nếu tụi mình không đến đây để báo cho họ thì họ đã chết sạch rồi".

"Ừ".

"Và cuối cùng thì tớ đã nhảy vào thằng đội để cản hắn".

Tôi nhìn Roberto chằm chằm. Tôi cứ tưởng khi đó nó ngã. "Cậu rất dũng cảm".

"Cậu cũng thế", nó lại liếc các phụ nữ. "Tớ chỉ mong họ đừng có bàn soạn nữa. Tớ đã sẵn sàng chơi một đứa ngay đây!"

"Thật à?"

"Là cái chắc".

Bàn soạn xong, Mèo Bự đi tới chỗ chúng tôi. Qua đống xác, hắn dừng lại bên Diego. Santiago nói "Tội nghiệp Diego".

Giọng Mèo Bự chẳng hề xúc động "Tội nghiệp Diego cái cứt gì! nó quá ngu xuẩn. Đã bao nhiêu lần tớ bảo là đừng có trố mắt ra mà nhìn một cách ngớ ngẩn. Đáng đời".

Santiago nhún vai rồi quay đi khi Mèo Bự đi tiếp tới chỗ chúng tôi. "Bọn nhỏ ổn chứ?"

"Vâng", Roberto trả lời cho cả hai.

"Tốt", hắn nói. "Các cậu quay lại lấy ngựa được không? Chúng ta có nhiều thứ phải chở đấy".

Roberto nói trước khi tôi kịp phản ứng. "Các anh sẽ làm gì với đám phụ nữ?"

Mèo Bự nhìn nó. "Canh gác, cho đến khi các cậu trở lại".

"Vậy thì tôi sẽ ở lại giúp canh gác chúng", Roberto nói. "Cử một trong những người khác đi với Dax".

Mèo Bự chằm chằm nhìn nó rồi bước lại chỗ Manuelo. Họ lại thì thầm. Cuối cùng, Mèo Bự trở lại.

"Nếu được ở lại, về nhà các cậu sẽ không nói gì chứ?"

Roberto gật đầu.

Tôi thì chẳng ch hắn nói thế nghĩa là thế nào, nhưng tôi cũng muốn ở lại nếu như Roberto được ở lại. "Tôi cũng hứa sẽ chẳng nói gì hết".

Giọng Mèo Bự nhẹ hẳn đi. "Cậu sẽ ở lại" hắn nói. "Chúng tớ có công việc quan trọng cho cậu hơn là việc đi lấy ngựa. Đó là việc cảnh giới. Chúng tớ không muốn tên lính đã trốn thoát sẽ  trở lại và bất thần tóm cổ chúng ta như tên đội. Đi ngược đường trở lại khoảng một phần tư dặm và hết sức cảnh giác!"

"Tôi không biết", tôi nhìn Roberto nhưng nó chẳng nói gì.

Mèo Bự rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra. "Đây, cầm lấy. Nếu thấy hắn thì bắn báo động một phát lên trời".

Điều đó làm cho tôi vững tâm. Đây là lần đầu tiên có người cho tôi cầm một khẩu súng lục.

"Cẩn thận" Mèo Bự nói. "Đừng có bắn vào mình đấy".

"Không" tôi trịnh trọng trả lời, liếc quanh xem thử những người khác có nhìn mình không. "Đừng lo. Nếu hắn ở quanh đây thì tôi sẽ báo cho anh".

Tôi đi xuôi con đường được khoảng một trăm bộ thì nghe thấy tiếng cười của họ, và không hiểu vì sao họ lại cười. Tôi đã đi khuất hẳn mà tiếng cười vẫn còn dội theo. Khi đoán chừng mình đã đi được khoảng phần tư dặm, tôi trèo lên một cái cây cao để có thể nhìn bao quát xung quanh.

Khoảng mười lăm phút sau, tôi bỗng thấy bồn chồn. Nếu như tên lính có ở quanh quất đâu đây, thì tôi cũng chẳng nhìn thấy hắn. Tôi phải ở đây bao lâu? Mèo Bự không nói gì về điều này cả. Tôi chờ thêm vài phút rồi quyết định trở lại hỏi hắn.

Tôi gần như chạm trán với họ khi lại nghe thấy tiếng cười. Bằng vào bản năng, tôi leo lên cây. Có một điều gì đó bảo với tôi rằng họ có thể cáu nếu như thấy tôi trở lại, vào lúc đó, nhưng trí tò mò đã thắng tôi.

Tất cả bọn họ tụ tập ở rìa bãi trống. Thoạt tiên, tôi không thấy được họ đang làm gì, bởi vì họ ở sâu trong bóng rợp của một cái cây lớn. Tôi lặng lẽ đi vòng sang phía bên kia của bãi trống. Nhưng tất cả những gì tôi thấy được là cả một đống thân thể hỗn độn. Và chợt hiểu ra.

Nhưng đấy không phải là cảnh lưu lại trong ký ức tôi. Những người đàn bà này chẳng hề sợ hãi. Họ không la thét, còn cười ngặt nghẽo nữa là đàng khác.

Santiago Lớn đang ngồi tựa gốc cây, điếu xì gà nhỏ lủng lẳng trên môi. Nét mặt hắn thoả mãn một cách bí ẩn. Tôi đưa mắt tìm Roberto. Bỗng nó chui ra khỏi bụi cây, tay cầm quần.

Tôi chằm chằm nhìn. Nó nói đúng, tôi miễn cưỡng nghĩ vậy. Của nó to hơn của tôi, sừng sững như một chiếc cột cờ nhỏ.

Santiago Bé nói gì đó với mọi người qua kẽ răng. Yên lặng bỗng bao trùm khi tất cả bọn họ quay nhìn Roberto.

Mèo Bự nhổm lên, cái bụng trắng hếu nhẵn thín. Hắn làu bàu và tôi nghe giọng hắn qua bãi đất trống. "Đã đến lúc rồi. Tướng quân sẽ biết ơn đấy. Phải không? Nó đã là người đàn ông rồi".

Người đàn bà mà Mèo Bự nằm lên trên kéo hắn xuống. Hắn cáu bẳn gạt tay thị đi. "Phò!" hắn đẩy thị ra rồi đứng lên.

Chậm rãi, Manuelo và Santiago Bé cũng đứng lên. Manuelo đổ ít nước lên bụng rồi lau khô bằng chiếc khăn bông. Hắn quay về phía Roberto. "Như đã thoả thuận. Cậu được chọn".

Roberto nhìn đám phụ nữ. Họ nằm đó, trần truồng, vẫn long lanh mồ hôi, ngước nhìn nó bằng những cặp mắt hững hờ. "Tớ lấy con này", nó chỉ.

Người nó chọn không hơn một cô bé mới lớn là  bao. Tôi thì tôi sẽ chọn một trng những người khác, vú họ to hơn, và đấy là cái mà Roberto bảo tôi là nó thích. Nó sụp xuống trên hai đầu gối ở phía trước thị. Cùng với tiếng cười, thị đưa tay kéo ập nó xuống rồi giơ hai đùi lên mà khoá chặt quanh người nó.

Tôi thấy hai đùi và  cặp mông béo trắng của thị gần như cuộn chặt lấy Roberto. Tôi nhìn những người khác. Họ đang rất thích thú. Một giây sau Manuelo quay sang và đổ xuống người đàn bà gần hắn nhất. Tôi nghe thị làu bàu khi khoá hai đùi quanh hắn. Lại một tiếng kêu nữa và Mèo Bự lao vào với một thị khác.

Tôi lại quay nhìn Roberto. Hai đứa rập rình trong một vũ điệu vô nhịp kỳ quặc. Tôi thấy một sự kích thích râm ran trong mình. Tim tôi đập như trống làng và một nhói đau kỳ lạ lan ra từ háng tôi. Miệng tôi bỗng khô  cong. Tôi không thở được.

Roberto bỗng rú lên, vật vã một cách điên dại như thể cố thoát cơn ghì xiết của người đàn bà. Sửng sốt, tôi cảm thấy mình trượt đi, vội tóm lấy một cành cây, nhưng đã quá muộn. Tôi rơi từ trên cây xuống gần như ngay dưới chân họ.

Manuelo lăn ra và nhìn tôi. "Trật lấc!"

"Đồ nói dối!" tôi quát lên.

Mèo Bự quay đầu lại. "Cậu phải gác con đường cơ mà".

"Đồ nói dối!" tôi quát lên, lao và người đàn bà gần nhất, đít nhấp nhổm, bắt chước vũ điệu của Roberto. "Tôi cũng muốn hiếp một con!"

Mèo Bự lôi tôi lại. Tôi vùng vẫy. "Buông ra! Buông tôi ra!".

Tôi vần còn đang nhấp nhổm một cách cuồng dại khi bị Mèo Bự nhấc bổng khỏi mặt đất. Tôi vùng vẫy và đấm túi bụi vào mặt hắn. Tôi khóc. "Nếu tôi đã đủ lớn để giết người thì tôi cũng đủ lớn để hiếp đàn bà! Tôi chẳng kém gì Roberto cả!".

Nhưng hai cánh tay Mèo Bự đã ghìtg sát vào bộ ngực nhễ nhại mồ hôi của hắn. Tôi ngửi thấy đầy mùi mô hôi của đàn ông và bỗng cơn sốt vùng vẫy trong tôi biến mất.

Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi. "Thôi nào, con gà trống nhỏ của tôi" hắn thì thào. "Bình tĩnh. Mọi thứ sẽ đến với cậu đúng lúc. Chẳng mấy chốc cậu sẽ là một người đàn ông".

Chương 8

Những người đàn bà bắt đầu lo lắng khi cánh đàn ông đã mặc xong quần áo. Họ thì thầm với nhau, rồi thị lớn tuổi nhất, người đã cào tôi, bước ra bãi trống. "Các anh không bỏ chúng em lại giữa rừng này chứ?"

Manuelo đã cài xong thắt lưng. "Chúng anh có mang các em đến đây đâu".

"Nhưng chúng em sẽ chết mất. Chẳng ai bảo vệ, chẳng ai kiếm đồ ăn cho chúng em cả".

Manuelo rút khẩu súng lục ra, thay băng đạn đã bắn hết.

Thị cân nhắc sự yên lặng của hắn. "Chúng em chiều các anh đấy chứ? chúng em tiếp tất cả các anh. Muốn bao nhiêu lần cũng được. Chúng em chẳng hề phàn nàn gì".

Manuelo nhìn chúng tôi. "Các cậu thu xếp súng chưa?"

"Rồi", Mèo Bự trả lời.

"Thế thì đi thôi", Manuelo cất bước.

Người đàn bà chạy theo hắn. Thị túm lấy cánh tay hắn. "Bọn cướp!" Mặt mụ méo xệch đi vì tức giận. "Bọn súc sinh vô tình. Chúng ta là đồ chứa giống của bọn mày đấy à? Bất cứ đứa nào trong bọn tao cũng có thể mang một đứa con của chúng mày!".

Manuelo giằng ra và người đàn bà bật lùi mấy bước. "Đồ chó!" Thị thét vào mặt hắn. "Mày định để chúng tao chết ở đây à?"

"Ừ", hắn hờ hững đáp rồi rút súng, bắn thị.

Viên đạn đẩy lùi thị vào một thân cây. Thị sụp xuống trên hai gối rồi cuối cùng đổ xuống thành một cuộn tròn, tay cào cào trên mặt đất lần cuối rồi im hẳn.

Manuelo quay đi, giơ khẩu súng vẫn còn nhả khói.

"Hai đứa kia ù té rồi", Mèo Bự nói.

Tôi nhìn qua bãi trống. Chỉ còn tiếng xào xạc trong bụi lá nói lên sự hiện diện của họ.

"Bọn mình có đuổi theo chúng không?"

"Không", Manuelo nhét súng vào bao. "Chúng ta đã mất đủ thời gian với bọn phò  này rồi. Còn cả một ngày đường về thung mới được ăn đấy. Ở nhà mọi người sẽ đói nếu chúng ta không nhanh chân lên".'

Mèo Bự mỉm cười. "Bọn phò  được một bài học", hắn nói khi chúng tôi bắt đầu xuất phát. "Chúng không thể sở hữu một người đàn ông chỉ đơn giản vì đã có lần quặp đùi vào lưng anh ta".

Mãi sớm hôm sau chúng tôi mới về đến thung lũng Bandaya. Tôi ngồi thẳng trên yên, chăm chăm nhìn xuống, cố tìm nhà mình. Đã hơn hai năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi thấy nó.

Tôi còn nhớ cái buổi chiều mà mọi chuyện đã được quyết định. Bố tôi và ông tướng chuyện trò lặng lẽ trong hành lang. Thỉnh thoảng bố lại nhìn tôi đang chơi ngoài sân với con cún.

"Dax". Tôi quay lại nhìn  bố. "Dạ". Ông vẫy tay "Lại đây".

Vừa nhìn bố tôi vừa đi tới. Có những vết hằn trên mặt ông mà tôi không thấy và nước da sẫm đã chuyển sang màu xám.

"Tướng quân bảo là ông đã nói với con về việc con chuyển đến nhà ông ở trên núi".

"Vâng, bố ạ".

"Con có ưng không?"

"Ông bảo con có thể có một con lừa. Và khi con lớn hơn thì sẽ có riêng một con ngựa nhỏ". Bố tôi lặng thinh. "Ông cũng bảo rằng bố sẽ đi với ông. Bố phải đi à? Con thích ở đây với bố".

Bố tôi và ông tướng nhìn nhau. "Bố không muốn xa con, con ạ. Nhưng bố buộc phải thế".

"Vì sao ạ?"

"Chuyện quan trọng. Tướng quân và bố đã thoả thuận một liên minh".

Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Bố tôi tiếp tục "Nhân dân bị áp bức và xứ sở ta đầy đói khát và bất công. Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể để giúp họ".

"Thế tại sao bố không đem họ đến đây?" Tôi hỏi. "Có đủ chỗ cho mọi người cơ mà".

Bố tôi và ông tướng lại nhìn nhau. Bố tôi kéo tôi lên lòng "Chúng ta không làm thế được", ông giải thích. "Có quá nhiều người mà".

Tôi biết hết mọi người trong thung lũng. Họ chẳng nhiều đến thế, và tôi bảo "Không".

Bố tôi mỉm cười. "Còn có nhiều đồng bào nữa ở bên kia những dãy núi con ạ".

"Bao nhiêu? Gấp đôi hả bố?"

Ông lắc đầu. "Hơn thế nhiều. Hàng ngàn, hàng vạn. Nếu tất cả mọi người đều đến đây thì sẽ chẳng có đủ chỗ ngủ nữa".

"Ồ..." tôi cố tưởng tượng xem thử lời bố tôi mà đúng thì sẽ thế nào. Không thể mường tượng nổi. Một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu. "Bố đi với ông tướng vì bố là tù nhân của ông à?"

"Không" bố tôi nói. "Tướng quân và bố là bạn. Cả bố và ông đều tin rằng nhân dân phải được giúp đỡ."

"Thế rồi  bố sẽ trở thành một tên cướp như ông ấy à?" Tôi hỏi.

"Tướng quân không phải là một tên cướp".

"Nhưng người của ông ấy là thế", tôi vạch ra.

"Không như thế nữa", bố tôi giải thích. "Ông đã nhận tất cả bọn cướp vào quân đội của ông. Những người ấy là du kích".

"Quân đội có đồng phục xanh, đỏ", tôi nói. "Còn họ thì không. Đối với con, trông họ như bọn cướp ấy".

"Rồi họ sẽ có đồng phục", ông tướng ngắt lời.

"Ồ" tôi nhìn ông. Mặt ông thực điềm tĩnh. "Thế thì lại khác. Lúc đó trông họ sẽ giống như quân đội".

Tôi nghe tiếng vó ngựa đi tới và nhìn ra phía đường. Đấy là ông ngoại tôi, Don Rafael. "Ông ngoại!" tôi kêu lên, nhẩy khỏi lòng bố, chạy ra hàng lan cạn vẫy tay. "A, ông ngoại! Ông ngoại!".

Mọi lần, khi tôi đứng bên hàng lan can mà kêu như thế thì ông ngoại tôi vẫy vẫy tay và kêu lên trả lời tức thì. Lần này, ông lặng thinh. Khi ông xuống ngựa, tôi thấy ngay là ông đang giận dữ vì môi ông mím chặt, mặt ông trắng nhợt.

Bố tôi đứng lên khi ông già bước lên thang. "Xin chào cha, Don Rafael".

Ông ngoại không trả lời mà chằm chằm nhìn bố tôi với cặp mắt lạnh băng. "Tôi đến đón cháu tôi".

Tôi toan chạy tới, nhưng có cái gì đó trong giọng ông ngoại đã chặn lại. Tôi nhìn ông, rồi lại nhìn bố tôi.

Mặt bố tôi thậm chí còn  xạm hơn khi ông đưa tay kéo tôi lại. Tôi cảm nhận những ngón tay ông run rẩy trên vai tôi. "Con thấy cháu sẽ không được an toàn trong thung lũng này sau khi con đi".

"Anh không còn quyền gì đối với nó nữa", ông ngoại trả lời với cùng giọng lạnh lùng ấy. "Anh đã nhập bọn với lũ người giết mẹ nó và anh không còn được coi là bố nó nữa. Khi một người đã ăn nằm với bọn cặn bã thì người ấy cũng trở thành cặn bã luôn".

Tôi cảm nhận những ngón tay bố tôi lún sâu vào vai mình. Nhưng giọng bằng phẳng của ông chẳng hề thay đổi. "Chuyện xảy ra là một tai biến", ông nói. "Những kẻ phạm tội đã phải trả giá".

Ông ngoại cao giọng gần như quát "Điều đó có làm cho con gái tôi, vợ anh, sống lại không? Cả con gái anh nữa? Họ đã chết. Vậy mà hôm sau anh đã sánh vai đi cùng bọn đã cướp đi cuộc đời họ. Nay anh lại còn trao con trai anh cho chúng chăm nom!". Bố tôi không trả lời. "Anh sẽ không thoả mãn chừng nào anh chưa thấy nó cũng trở thành bọn chúng. Bọn giết người! Bọn hiếp dâm!"

Ông ngoại bước đến nhưng bố tôi đẩy tôi ra phía sau. "Nó là con trai của con", ông vẫn nói với giọng lặng lẽ. "Con sẽ không để nó ở lại. Nó sẽ bị sử dụng làm con tin để chống lại con nếu như bọn quân đội trở lại. Ở trên núi nó sẽ được an toàn hơn".

"Đồ máu đen!" ông ngoại tôi nhổ toẹt bãi nước bọt. "Đồ máu đen! Đồ tiện dân! Đồ  chó đẻ nô lệ! Ta tưởng mày là một thằng đàn ông bằng không thì ta đã không cho phép mày lấy con gái ta. Giờ thì ta hiểu là ta đã lầm. Chẳng còn vực thẳm nào mà mày không tụt xuống để hạ mình trước bọn chinh phụ mày. Hệt như bố mẹ mày trước chủ vậy!".

Chợt ông tướng quát lên "Đủ rồi ông già!".

Ông ngoại nhìn tướng quân như thể ông ta là cát bụi vậy. "Bọn cướp!" cách ông ngoại nói làm cho từ ấy như thể một từ dơ dáy nhất mà tôi chưa từng nghe.

Mặt tướng quân đỏ dừ vì giận dữ. "Thôi đi ông già! Chúng tôi đã chừa ông và tài sản của ông ra, thế vẫn chưa đủ sao? Hay là ông quá già nên muốn tìm đến cái chết cho đỡ đau xương?"

Ông ngoại quay sang bố tôi như thể tướng quân không hề hiện diện. "Nếu như còn một chút tình nào đối với con trai mày thì hãy đưa nó cho tao trước khi quá muộn".

Bố tôi lắc đầu.

"Đi đi!" ông tướng ra lệnh. "Trước kh ta hết kiên nhẫn và thu hồi những ân huệ mà con rể của ông đã dành cho ông".

Ông ngoại nhìn ông ta chòng chọc. "Ta không cần đến sự kiên nhẫn của nhà ngươi, cũng  chẳng cần đến ân huệ của hắn. Qua bao năm tháng, ta đã thấy quá nhiều lòng từ thiện của các ngươi rồi. Ta sẽ sống để xem đầu ngươi bêu trên cọc như ta đã thấy những đứa khác vậy".

Ông quay ra, bước xuống hành lang, đến bên con ngựa của mình, lưng thẳng, kiêu hãnh, bộ đồ ông mặc trắng như tuyết trên đỉnh núi. Ông lên ngựa, xoay một vòng. "Quân đội sẽ đến, để xem các người dũng cảm đến chừng nào!".

Rồi ông nhìn tôi, giọng dịu hẳn đi. "Tạm biệt cháu của ông", ông buồn bã nói. "Ông đã bắt đầu để tang cho cháu".

Ông thúc ngựa đi nước kiệu. Tôi nhìn theo, con ngựa đá tung những đám bụi nhỏ trên con đường đất cứng  cho đến khi khuất hẳn. Tôi quay nhìn bố, đôi mắt ông gợn thoáng buồn giống như tôi đã thấy trong mắt ông ngoại vậy. Bỗng ông bế tôi lên tay rồi ghì chặt tôi vào ngực. "Con ơi, con", ông thì thầm. "Cầu trời bố đã hành động đúng với con".

Tướng quân vỗ mạnh tay, một người đàn ông chạy từ bên kia đường sang. Anh ta to lớn, và béo đến mức tôi chưa từng thấy, vậy mà anh ta chạy thật nhẹ nhàng, lanh lẹ, làm tôi nhớ đến những con sơn dương núi to tướng vẫn nhảy từ vách đá nọ sang vách đá kia. Anh ta đã cầm mũ trong tay. "Vâng, thưa ngài?"

"Gato Gordo", ông tướng nói. "Chuẩn bị quân trang và đưa thằng bé này trở lại trong núi. Ta trao nó cho anh. Chỉ một mình anh chịu trách nhiệm, nếu như có điều gì xảy ra cho nó".

"Vâng, thưa ngài". Người đó cúi chào và quay sang nhìn tôi. "Cậu bé đã sẵn sàng đi chứ ạ?" Anh ta lễ phép hỏi.

Bố tôi nhìn ông tướng. "Phải đi ngay à?"

Ông tướng gật đầu. "Mối nguy hiểm gia tăng từng ngày".

Bố đặt tôi xuống. "Vào bảo Sarah sắp quần áo cho con".

"Vâng, thưa bố". Tôi đi vào.

"Nhanh lên cậu ạ". Gato Gordo gọi với theo. "Chúng ta vào núi lúc hoàng hôn là tốt nhất".

Nhưng đây là hai năm trước, còn bây giờ thì mặt trời đang soi tỏ và tôi  có thể nhìn xuyên thấu thung lũng, cảm nhận một niềm hưng phấn trào lên. Tôi xa nhà đã lâu quá. Ông ngoại sẽ mừng vì cuối cùng đã không phải để tang đứa cháu ngoại.