Những kẻ phiêu lưu

Chương 5 & 6

Manuelo giơ tay lên để dừng chúng tôi lại rồi đưa vội những ngón tay ngang miệng. Tôi ngồi trên lưng con ngựa nhỏ mà như không dám thở. Tôi nhìn Roberto. Cả nó nữa, cũng rất căng thẳng.

Roberto là con trai cả của tướng Diablo Rojo. Nó gần mười một, hơn tôi hai tuổi. Tôi gần chín tuổi nhưng cao hơn nó đến bảy phân. Nó ghen tị đến chết với tôi vì chuyện đó.

Những người khác ngồi im phắc trên lưng ngựa. Họ lắng nghe. Tôi cũng dỏng tai lên, nhưng chẳng nghe được gì ngoài tiếng xào xạc của lá rừng.

"Chúng nó không xa đâu" Manuelo thì thầm "Phải di chuyển thật nhẹ nhàng".

"Tốt nhất là mình phải biết được chúng nó có bao nhiêu đứa". Gato Gordo quay lại thì thầm.

Manuelo gật đầu. Mèo Bự luôn luôn có lý. Hắn là một nhà tư tưởng. Có lẽ vì quá nặng nề, di chuyển đối với hắn là sự khó khăn mà hắn nghĩ nhiều.

"Tôi sẽ theo dõi chúng", Manuelo nói, và tụt xuống ngựa.

"Không", Mèo Bự vội can. "Lá thì khô, cành sẽ làm trơ khấc cậu ra. Thế là chúng biết mình ở đây".

"Thế…làm thế nào mình biết được?"

Gato Gordo chỉ lên đầu. "Ở trên cây" hắn nói "như một con khỉ ấy. Chúng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc nhìn lên đâu".

"Chúng mình nặng quá" Manuelo trả lời. "Mình nặng thế này thì cành cây có thể gẫy và…bụp…chúng mình chết ngóm".

Mèo Bự nhìn Roberto và tôi. "Nhưng chúng nó không đến nỗi nặng lắm".

"Không!" Tiếng thì thầm của Manuelo gần như là một tiếng nổ trong sự cô tịch. "Tướng quân sẽ giết chúng ta nếu như có chuyện gì xảy ra với con trai ông ấy".

"Dax có thể đi được". Mèo Bự khẽ trả lời.

Tôi thấy sự nghi ngại trên mặt Manuelo. "Tớ không biết".

Trước khi hắn nói được gì thêm, tôi đã tóm lấy một cành cây, đu người khỏi yên ngựa, leo lên. "Tôi đi". Tôi vừa nói vừa nhìn xuống bọn họ.

Mặt Roberto sưng lên, mắt trừng trừng. Tôi biết là vì tôi đi, mà nó thì không. Nhưng bố nó đã hạ lệnh rất nghiêm, mà ai cũng phải phục tùng người chỉ huy. Roberto đứng im.

"Thật khẽ" Manuelo căn dặn. "Chỉ đếm xem chúng có bao nhiêu đứa và chúng có loại vũ khí gì. Rồi quay lại báo cáo".

Tôi gật đầu rồi trèo cao mãi lên  cây. Cách mặt đất khoảng mười lăm bộ, đúng trước khi những cành cây quá mảnh, không chịu nổi sức nặng, tôi bắt đầu chuyền từ cây nọ sang cây kia.

Tôi chuyền nhanh như sóc, vậy mà cũng phải mất đến một tiếng đồng hồ để vượt một phần tư dặm đến trại của chúng. Và, nếu như khói từ đám lửa của chúng không xộc vào mũi tôi, thì tôi đã đến mà không hề hay biết. Vậy nên tôi đã dừng lại gần như ngay trên đầu chúng.

Tôi lặng lẽ bám chặt một cành cây, tim đập như trống làng. Từ từ, tôi nhích lùi, cho đến khi hoàn toàn kín trong vòm lá.

Bằng vào giọng oang oang của chúng, tôi biết chúng chẳng nghi ngờ một ai trong vòng hàng dặm. Tôi cẩn thận đếm từng cái đầu. Có mười bốn đàn ông cả thảy, đồng phục xanh, đỏ của chúng phai bạc, bụi bặm. Đám lửa đêm đã nhóm và thỉnh thoảng một đứa lại ném thêm củi vào. Tôi không hiểu vì sao chúng thổi nấu gì cho bữa ăn tối, nhưng thắc mắc ấy đã được trả lời tức thì.

Một người đàn bà đi ra. Một gã đàn ông nằm gần đống lửa ngồi lên và nói với thị. Bằng vào những dấu hiệu trên tay áo, tôi biết hắn là tiểu đội trưởng. Giọng hắn gắt gỏng. "Bữa tối đâu?"

"Đang dọn đây ạ". Người đàn bà thấp giọng trả lời.

Một thoáng sau, hai người đàn bà khác khiêng ra một thùng sắt lớn. Mùi thịt hầm xông lên và tôi thấy nước bọt bắt nổi bong  bóng trong mồm.

Hai người đàn bà đặt thùng xuống và bắt đầu múc thịt hầm vào từng đĩa sắt. Chờ chúng ăn xong, họ dọn dẹp đồ thừa rồi lui ra vài bước để ăn. Tôi chyền cây đến chỗ họ nấu. Còn có đám tro tàn của một đám lửa khác cách đó hai mươi bộ. Gần bên là mấy chiếc chăn, cho thấy chỗ ngủ của đám đàn bà.

Mặt trời lặn nhanh khi tôi trở lại. Mặc dù mọi người đang nghe ngóng chờ nhưng tôi đã nhảy vào giữa đám không một tiếng động, và kiêu hãnh khi thấy họ sửng sốt ra mặt.

"Mười bốn người dưới sự chỉ huy của một tiểu đội trưởng", tôi nói. "Chúng đã hạ trại để qua đêm".

"Có vũ khí gì?" Mèo Bự hỏi.

"Tôi thấy có súng trường và hai khẩu tiểu liên".

"Hai thôi à?"

"Tôi chỉ thấy có thế".

"Tớ không hiểu bọn chúng làm gì ở đây". Mèo Bự nói.

"Chắc là đi tuần tiễu", Manuelo nói. "Chúng vẫn thường tuần tiễu để may ra phát hiện ta ở đâu". Hắn cười. "Chúng chẳng bao giờ tìm ra cả".

"Mười bốn người và hai khẩu tiểu liên", Mèo Bự lẩm bẩm, đầy suy tư. "Chúng mình chỉ có năm, không kể hai thằng nhỏ. Tớ cho tốt hơn hết là lủi thôi".

"Bây giờ là lúc tiêu diệt đấy", tôi nói. "Các phụ nữ vừa cho chúng ăn. Giờ chúng hẳn sẽ mải mê với họ…"

"Bọn chúng có cả phụ nữ?" Manuelo ngạc nhiên.

"Có".

"Mấy người?"

"Ba!"

"Bọn đào ngũ", Mèo Bự nói. "Chúng chạy lên núi cùng với mèo của chúng".

"Có thể đúng", một người nói. "Tướng quân đang đuổi bọn quân đội chạy re. Chiến tranh sẽ chấm dứt nhanh thôi".

"Quân đội vẫn còn  chiếm đóng các cảng", Mèo Bự đáp. "Chúng ta không thể thắng cho đến khi tướng quân chiếm được Caratu. Một khi chúng ta cắt chúng khỏi biển thì bọn Mỹ sẽ không thể giúp chúng được. Lúc đó chiến tranh mới sẽ chấm dứt".

"Tớ nghe nói chúng ta đang tiến về Caratu", Manuelo nói.

"Mình sẽ làm gì với bọn lính này?"Mèo Bự trở lại vấn đề.

"Tớ không biết", Manuelo ấp úng. "Chúng có hai tiểu liên".

"Chúng còn có cả ba phụ nữ". Mèo Bự nói đầy ý nghĩa.

"Bọn đào ngũ sợ mọi thứ" Diego Gonzalez thêm. "Đã lâu..".

Mèo  Bự ngắt lời hắn bằng cái nhìn đầy thông báo vào Roberto và tôi. "Chúng ta có thể sử dụng tiểu liên. Tướng quân sẽ thưởng cho chúng ta". Hắn nhìn tôi "Chúng có đặt  gác không?"

"Không", tôi trả lời. "Chúng nằm ăn uống quanh đống lửa. Chẳng có cảnh giới gì cả. Tôi có thể tè ngay vào thùng thức ăn mà chúng chẳng biết đâu".

Manuelo đi đến một quyết định. "Chúng ta sẽ bất ngờ tấn công. Trước rạng đông là lúc chúng ngủ say nhất".

Tôi quấn tròn chăn quanh người để chống buốt giá đêm đen. Bên cạnh, Roberto cử động. "Cậu thức à?" tôi thì thầm.

"Ừ".

"Tớ cũng không ngủ được", tôi nói. "Cậu có sợ không?"

"Không", câu đáp tức thì và khinh thị. "Tất nhiên không".

"Tớ cũng không".

"Tớ không thể đợi đến sáng được. Tớ sẽ giết một trong những thằng lính ấy. Chúng mình sẽ giết hết bọn chúng".

"Cả các phụ nữ à?" Tôi hỏi.

"Tất nhiên không", nó khinh bỉ trả lời.

"Thế chúng mình làm gì với họ?"

"Tớ không biết", nó nghĩ một lát. "Hiếp họ, tớ đoán vậy".

"Tớ không thích thế", tôi nói. "Đấy là điều đã xảy ra với chị tớ. Nó làm họ đau".

"Bởi vì cậu là một thằng nhóc con", giọng nó đầy khinh miệt. "Cậu có muốn cũng chẳng hiếp được ai".

"Sao lại không?"

"Cậu quá bé. Con chim gõ kiến của cậu chưa đủ lớn".

"Thế mà nó cũng to bằng của cậu đấy", tôi bực tức trả lời. "Tớ cao hơn cậu".

"Nhưng con chim gõ kiến của cậu thì không".

Tôi lặng thinh, biết nó nói đúng. Đã hơn một lần tôi thấy chim nó, bởi nó vẫn thường lôi ra chơi trong bãi ở sau nhà, và khi cứng lên thì to gấp đôi của tôi.

"Cách gì thì tớ cũng sẽ hiếp một cô ả", tôi nói thách thức.

Nó cười giễu cợt. "Cậu không thể, nó không cứng lên đâu". Nó kéo chăn trùm đầu. "Thôi, ngủ đi. Để cho tớ nghỉ một tí".

Tôi nằm, lặng lẽ nhìn các vì sao. Đôi khi chúng sà xuống quá thấp, như tôi có thể đưa tay mà chạm vào được. Tôi không hiểu ngôi nào là mẹ tôi, ngôi nào là chị tôi. Bố tôi bảo rằng họ sẽ lên thiên đàng và trở thành các vì sao của Chúa trời. Đêm nay họ có thấy tôi không? Cuối cùng, tôi ngủ thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy ngay khi Manuelo chạm vào người, và đứng phắt lên. "Tôi sẵn sàng chỉ chỗ của chúng cho các cậu".

"Không", Manuelo lắc đầu. "Cậu ở lại đây với bầy ngựa. Phải có người trông bọn ngựa, nếu không chúng sẽ tản đi mất".

"Nhưng…"

Manuelo cắt lời, giọng kiên quyết. "Cậu và Roberto sẽ ở lại với bầy ngựa. Đấy là lệnh".

Roberto lảng tránh ánh mắt tôi. Nó nói gì thì nói, nhưng cuối cùng thì nó vẫn là  bé. Nếu không nó đã không bị ở lại.

"Muộn rồi đấy!" Mèo Bự nói qua kẽ răng.

"Ở đây cho đến khi chúng tớ trở lại", Manuelo răn đe. "Nếu đến trưa không thấy ai trở lại thì đem ngựa về nhà. Rõ chứ?"

Chúng tôi lặng lẽ gật đầu và nhìn cả bọn mất hút vào rừng.

Tôi theo Roberto ra chỗ buộc ngựa. Chúng lặng lẽ gặm cỏ như thể đang trong chuồng nhà.

"Tớ không hiểu tại sao bọn mình lại không được dự cuộc vui", tôi nói. "Bọn ngựa bị buộc chằng chân cả rồi".

"Manuelo bảo chúng mình phải ở đây", Roberto nói.

Chợt tôi bạo dạn hẳn lên "Cậu thì phải. Tớ thì không".

"Manuelo sẽ cáu đấy".

"Hắn sẽ không bao giờ biết. Tớ có thể chuyền cây đến đấy nhanh hơn là bọn họ đi bộ". Tôi trèo lên một cây gần nhất. "Tớ sẽ kể cậu nghe tất cả những gì xảy ra!".

Roberto nhìn tôi chằm chằm rồi chạy tới. "Chờ tớ với!".

Chương 6

Chúng tôi nấp ở trên cây cho đến khi Roberto giật giật tay tôi. Nó chỉ, và tôi thấy Manuelo cùng Mèo Bự đang ở rìa bãi trống. Rồi hai người lại biến vào lá rừng.

Từ lợi điểm này, tôi thấy rõ người bên mình khi họ tản quanh đám lính đang say ngủ, ngổn ngang quanh đống lửa tàn. Tôi bắt đầu đếm. Chỉ được có mười hai. Rồi tôi hiểu. Chúng đi với đám đàn bà. Không biết Manuelo có để ý đến không.

Tôi thấy Mèo Bự ra hiệu cho ai đó ở bên kia bãi trống. Manuelo ra khỏi vòm lá. Và thấy ánh mờ của con dao rựa rộng bản khi Diego xuất hiện bên anh. Manuelo ra hiệu và cả bọn lặng lẽ chạy qua  bãi trống. Những con dao vung lên, bổ xuống và năm tên lính đã chết trước khi những tên khác kịp mở mắt.

Cuộc tấn công hữu hiệu đến man rợ. Hai tên nữa bỏ mạng khi chúng cố lăn đi. Một tên chết ngay khi toan ngồi dậy. Tên kia gần như văng đầu khỏi cổ ngay khi sắp quỳ trước Mèo Bự.

Cho đến lúc này vẫn chẳng hề có tiếng động, chỉ có vận động của những người đàn ông khi họ chém trong sự điên cuồng hấp hối của cái chết. Rồi một trong những tên lính bỗng nhổm lên bò như điên tới một bụi cây để trốn. Tiếng nổ vang của một khẩu súng lục dội qua rừng. Bầy chim ngừng hót. Tên lính đập mặt xuống đất. Hai tên còn lại phủ phục, tay đưa lên đầu la lối xin tha. Giọng chúng lảnh lói trong nắng sớm vừa xuyên qua kẽ lá xuống  bãi đất trống. Nhưng chẳng có thoáng phân vân nào trước sự khẩn cầu khoan hồng của chúng.

Một giây ắng lặng trong khi người của chúng tôi lấy lại hơi, rồi Manuelo đứng lên "Chúng chết cả rồi chứ?"

"Ừ", Mèo Bự trả lời.

"Tất cả chứ?" Manuelo hỏi.

Họ lặng lẽ đi kiểm tra các xác chết. Dieto ngẩng lên từ một tên hắn vừa lấy chân lật lại. "Tớ cho là thằng này vẫn còn sống".

"Thế thì cậu còn chờ cái quái gì?" Manuelo hỏi.

Con dao rựa của Diego ánh lên trong nắng sớm và cái đầu lăn khỏi thân tới hai bộ. Diego thậm chí không dừng lại xem kết quả nhát chém. Hắn thúc chân vào một thi thể khác rồi bước đến đứng sau Manuelo và Mèo Bự. "Tớ chỉ đếm được mười hai".

"Tớ cũng vậy", Manuelo xác nhận điều Mèo Bự vừa nói. "Thằng bé bảo có mười bốn cơ mà".

"Và ba phụ nữ" Diego nói thêm.

"Nó có thể nhầm", Mèo Bự nói. "Nó chỉ là một đứa trẻ".

"Tớ không cho như thế", Manuelo nói. "Hai tên nữa ắt phải đi cùng đám đàn bà".

"Chúng không thể đi xa được. Chúng ta lùng chứ?"

"Không" Manuelo nói. "Lúc này thì chúng hẳn đã biết. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy chúng trong khu rừng này đâu. Thu hết súng ống đạn dược đi". Hắn châm một điếu xì gà nhỏ rồi đứng tựa vào thân cây.

Họ vừa bắt đầu thu lượm súng ống thì tôi nghe có tiếng động gần như ngay dưới gốc cây tôi đang nấp. Nhìn xuống, tôi thấy tên tiểu đội trưởng địch, khẩu tiểu liên kẹp nách đang nâng lên để quét bãi trống. Giờ thì nó đang nhắm thẳng Mèo Bự.

Không suy nghĩ, tôi quát "Gata Gordo, cẩn thận!"

Phản ứng của Mèo Bự thật chuẩn. Hắn nhào vào bụi cây hệt như con vật mà hắn đã được đặt tên. Nhưng Diego thì không. Hắn nhìn chăm chăm lên cây tôi đang ẩn, với vẻ ngạc nhiên thực ngu xuẩn trên mặt. Rồi một loạt đạn như nhấc bổng hắn lên không, hất ngược hắn lộn vòng ra phía sau.

Nòng súng chĩa về phía chúng tôi. "Lùi lại! Roberto! Lùi lại!" Tôi hét lên, nhảy sang một cành khác.

Tôi nghe tiếng súng nổ, nhưng rồi câm bặt gần như ngay khi phát hoả. Tôi nhìn xuống. Tên kia đang giật quy lát như điên. Súng tắc. Tôi không đợi nhìn thêm.

Roberto ré lên phía sau tôi. Tôi liếc lại qua vai. Mặc dù thấp hơn, nhưng nó nặng hơn tôi nhiều, và cành cây nó bám đã gãy. Nó lộn qua đám lá cạnh lăn xuống đất, gần như ngay dưới chân tên tiểu đội trưởng.

Tên đội quăng súng đi, bổ nhào vào Roberto. Hắn lộn vòng rồi đứng lên, tóm lấy Roberto, với một con dao kề cổ. Qua đầu Roberto, hắn nhìn chằm chằm người bên chúng tôi. Họ chằm chằm nhìn lại. Khẩu súng của Manuelo đang chĩa vào hắn, và Mèo Bự thì đứng sững với con dao rựa buông thõng bên hông. Hai người khác chậm chạp dịch chuyển phía sau họ.

Chẳng ai phải bảo là tên đội đang nắm chủ bài. Một cái nhìn đã là đủ. "Đứng yên hay là thằng bé chết!".

Manuelo và Mèo Bự trao đổi một cái nhìn đầy bối rối. Tôi không cần nghe cũng biết họ đang nghĩ gì. Tướng quân chẳng hề thích. Nếu như có chuyện gì xảy ra cho Roberto thì có nghĩa là họ không nên trở về. Chết ở trong rừng còn khả dĩ hơn nhiều so với điều mà tướng quân sẽ dành cho họ. Họ đứng lặng.

Mèo Bự là người nói đầu tiên. Hắn chúc mũi dao xuống đất. "Thả thằng bé ra", hắn nói thật trơn tru. "Chúng tôi sẽ để anh yên ổn vào rừng".

Tên đội cười gằn rồi nhổ bọt. "Mày tưởng tao là một thằng ngu à? Tao đã thấy lòng khoan dung của chúng mày trước sự lạy van của chiến hữu tao".

"Đây là chuyện khác", Mèo Bự trả lời.

Manuelo nhích dần sang một bên, và lưỡi dao của tên đội ánh lên. Một vệt máu đỏ xuất hiện trên má Roberto.

"Đứng im!" hắn quát. Manuelo đứng như tượng. "Vứt súng xuống!" Manuelo lưỡng lự nhìn Mèo Bự. Cái gật đầu của Mèo Bự hầu như không nhận biết nổi, và khẩu súng của Manuelo rơi xuống đất.

"Cả những đứa khác nữa!" tên kia ra lệnh tiếp.

Mèo Bự buông con dao rựa xuống và hai người khác buông súng. Tên đội nhìn đống vũ khí một lát rồi quyết định chống lại ý đồ tự mình thu hồi vũ khí. "Varga! Đây, lại đây!"

Giọng hắn dội qua rừng. Không ai trả lời. Hắn quát lên. "Varga! Đây!"

Vẫn không có ai trả lời.

"Đồng bọn của anh chuồn rồi" Mèo Bự nói nhỏ. "Tốt hơn là anh làm như chúng tôi nói".

"Không!" tên đội bắt đầu nhích dần đến đống súng, cẩn thận đẩy Roberto ra phía trước hắn. "Lùi lại!" hắn cảnh cáo. "Lùi xa đống súng ra".

Từ từ, họ lùi lại. Tên đội chắc chắn lần từng phân tới phía họ. Khi hắn đến đúng dưới gốc cây tôi đang nấp thì một cơn phẫn nộ lạnh lẽo và lạ lùng giần giật trong tôi. Cứ như thể tôi đã biết từ lâu điều phải làm. Cứ như thể ma quỷ đã hớp hồn tôi.

Tôi cảm nhận – hơn là  biết – rằng tôi đã rút dao khỏi dây lưng. Cán dao nằm trong nắm tay siết chặt của tôi, lưỡi dao giương ra như một mũi kiếm. Một tiếng thét man rợ bật khỏi cổ họng khi tôi lao từ trên cây xuống. "Ta giết!".

Tôi thoáng thấy bộ mặt trắng nhợt ngẩng lên khi tôi xô xuống hắn. Tôi thấy đau nhói nơi cánh tay khi cả hai chúng tôi lăn trên đất. Rồi có hai bàn tay tóm lấy tôi, lăn đi. Tôi lăn, và khi đứng lên được thì tôi thấy Mèo Bự đang đứng trên tên đội.

Có một nét ngỡ ngàng trên mặt hắn khi hắn đứng đấy, nhìn xuống, con dao rựa vẫn buông thõng. "Nó giết rồi!" hắn nói. Hắn nhìn tôi. "Hắn chết rồi. Thằng nhóc bọ đã giết hắn rồi".

Tôi chằm chằm nhìn xuống tên đội. Mồm hắn há hốc, hai mắt hắn trừng trừng, vô cảm chĩa lên trời. Ngay dưới cằm hắn, phần nửa cán dao của tôi chổng ngược.

Tôi nhìn Roberto. Nó đang nằm trên đất mà thở. Tôi thấy một rạch máu trên má nó. "Cậu không việc gì chứ?" tôi hỏi.

Nó gật đầu, chẳng nói chẳng rằng. Có một ánh nhìn kỳ lạ trong cặp mắt nó, gần như là nó cáu.

Bỗng một tiếng rú bật lên phía sau, rồi tôi thấy đau nhói ở gáy, và khi quay người lại thì chỉ để nhận những vệt móng tay cày trên hai má. Tôi ngã ngửa ra, thấy một con mụ đang giẫy giụa trong tay Mèo Bự. Thị nhổ vào mặt tôi. "Mày đã giết anh ấy! Mày không phải là một đứa trẻ, mày là một con quái vật! Một cái ung nhọt đẻ ra từ bụng mẹ mày!".

Có tiếng 'cốp lạnh tanh khi chuôi con dao rựa của Mèo Bự đánh vào thị và thị lặng lẽ chuồi xuống đất. Trong giọng của Mèo Bự có ngữ điệu thoả mãn khi hắn nhìn quanh và thấy hai người đàn bà kia đang bất động trước mũi súng của Manuelo.

"À", hắn nói, "đã tìm được hai con phò rồi à?"