Những kẻ phiêu lưu

Chương 23

Mèo Bự xuất hiện khi tôi ra khỏi phòng. Tôi lao đi và đụng trán vào cửa phòng bố tôi. "Ông thế nào?"

"Ông vẫn ngủ", bác sĩ trả lời.

Tôi tiếp tục đi dọc hành lang về phía cầu thang. Tôi vừa bước xuống thì Amparo đi lên. Nó giang tay chặn tôi lại. Ít nhất thì nó cũng không chơi trò chơi công chúa. "Cha anh có khoẻ không?"

"Ừ, ông đang ngủ".

"Anh cũng ngủ đi. Em muốn anh ăn trưa với em".

Tôi chạy xuống các bậc thang. "Anh đang có việc phải làm".

Tôi ra phía cửa trước, vẫy xe. "Cậu đi đâu?" Mèo Bự hỏi.

"Ra bến cảng".

Tôi lao vào xe và hắn leo vội vào ghế trước, vặn vẹo người khi chiếc xe chuyển bánh. "Để làm gì?"

"Tìm gã đàn ông mang râu. Thằng cha đã biến mất ấy".

"Làm sao mà cậu tìm được? Cả quân đội lẫn cảnh sát đã xới tung thành phố lên mà họ chẳng thấy một dấu vết gì của hắn cả".

Tôi nhún vai, chỉ cho tài xế đến ngay cầu cảng mà hôm qua tôi đã ở đấy. Tôi xuống bến cảng, đi vào lối hẻm. Cả hai thằng hôm qua đều ở đấy, đứng câu quanh mố cọc.

"Hai thằng nhà quê!" Chúng nhìn lên, mặt mũi sưng xỉa, rồi lại tiếp tục câu. "Hai thằng nhà quê!" tôi lại gọi. "Hôm qua chúng mày ăn xin vài xu. Hôm nay tao đem cho một trăm peso đây!" Lần này chúng nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ. "Lên đi,tao không đánh chúng mày đâu".

Hai đứa ngập

 ngừng một lát rồi  buông cần câu xuống, leo lên. Đứa lớn bỏ mũ xuống. "Thế ngài cần gì ở chúng cháu ạ?"

...

Viếng thăm của nguyên thủ quốc gia? Đấy là một vinh dự". Ông đặt một tay lên vai tôi, đẩy tôi đi trước.

Viên thuyền trưởng rõ ràng là sầu muộn. "Tôi thành thật cầu xin được đặc ân của ngài ạ. Nếu chúng tôi không bắt kịp con triều này thì chuyến đi sẽ chậm mất nửa ngày".

Nhưng tổng thống thật tinh tế. "Chắc chắn là chính phủ của ông còn buồn hơn nếu như ông từ chối cuộc viếng thăm con tàu của tôi, con tàu mà tôi rất mực ngưỡng mộ? Tôi từng nghe về đoàn thương thuyền tuyệt vời của quốc gia vĩ đại của ông".

"Nhưng, thưa ngài…"

Giọng tổng thống bỗng gay gắt. "Thuyền trưởng, tôi buộc phải kiểm tra con tàu của ông hoặc là tôi bắt giữ nó, vì ông đã vi phạm sự hiếu khách của chúng tôi, để cho tên giết người, một kẻ thù của quốc gia  chúng tôi lẩn trốn".

"nhưng chúng tôi không có hành khách, thưa ngài. Chỉ có thuỷ thủ đoàn, những người đã luôn luôn cùng con tàu kể từ khi rời bến nhà hơn bốn tuần nay".

"Thế thì tập hợp thuỷ thủ đoàn lại để kiểm tra!" Thuyền trưởng ngập ngừng. "Ngay tức khắc!". Tổng thống ra lệnh.

Thuyền trưởng quay sang thuỷ thủ trưởng. "Báo cho mọi người lên boong".

Một lát sau, thuỷ thủ đoàn bắt đầu tập họp. Có ba mươi hai người cả thảy. Họ xếp hàng đôi ngoằn ngoèo dọc boong tàu.

"Nghiêm!"

Hai hàng đứng thẳng. Mọi người nhìn chăm chăm phía trước.

"Đây là toàn bộ thủy thủ đoàn?" tổng thống hỏi.

Thuyền trưởng gật đầu. "Vâng, thưa ngài".

Tổng thống quay sang đại uý Borja. "Đem hai người đi khám tàu. Không sót ngóc ngách nào".

Viên đại uý mang theo hai người lính. Số lính còn lại đứng nghiêm khi tổng thống bảo tôi. "Bây giờ chúng ta đi xem mặt bọn chúng chứ? Một tên có râu thì cũng không đến nỗi khó phát hiện".

Nhưng không phải giản đơn như vậy. Chẳng ai có râu cả. Khi chúng tôi dượt lại hàng người lần thứ hai thì đại uý Borja trở lại, báo cáo rằng không có ai khác ở trên tàu.

"Cháu có nhận ra hắn không?" giọng tổng thống đầy lo lắng.

Tôi lắc đầu. Nhưng hai đứa cung cấp tin tức không thể bịa chuyện được. Chúng nó không thông minh đến mức ấy.

Thuyền trưởng bước tới. Một ngữ điệu đắc thắng phảng phất trong giọng ông ta. "Tôi tin là giờ thì ngài đã được thoả mãn?"

Tổng thống không trả lời. Ông nhìn tôi, và tôi kêu lên "Không! Hắn ở đây, hắn phải ở đây! Rõ ràng là hắn đã cạo râu!"

"Vậy thì làm thế nào để cháu nhận ra hắn?"

Tôi ra hiệu. Tổng thống cúi xuống để tôi có thể nói thầm vào tai. Ông mỉm cười, gật đầu, rồi quay lại người đứng đầu hàng. "Tên anh là  gì?"

Người thuỷ thủ đứng nghiêm. "Diego Cárdenas, thưa ngài".

Tổng thống tiếp tục sang người thứ hai. "Tên gì?"

"Jesu María Luna, thưa ngài".

Chẳng bao lâu, chúng tôi đến người thứ ba kể từ cuối hàng. Tổng thống dừng lại trước một gã đàn ông mảnh dẻ trong bộ quần áo đầy dầu mỡ của thợ cho dầu. Mặt hắn đầy mỡ, thậm chí tóc hắn cũng bẩn thỉu.

"Tên gì?"

Người đàn ông liếc tôi, ngập ngừng rồi nói bằng giọng cục cằn. "Juan Rosario".

Tổng thống toan bước tới người kế tiếp, nhưng tôi quay lại. "Juan Rosario gì cơ?"

"Rosario Guard…" hắn bỗng câm bặt, lao vào tôi, hai tay hắn thít lấy cổ tôi. "Thằng mọi đen khốn nạn! Đáng lẽ tao phải giết mày hai lần rồi! lần này thì tao giết mày!"

Tôi bấu chặt hai tay hắn, cảm thấy ngực như lửa đốt và hai con ngươi như muốn bật ra. Mèo Bự xông vào phía sau hắn và tôi thấy gọng kìm trên cổ oải ra.

Tôi đứng thở dốc, nhìn xuống người đàn ông trên sàn tàu. Hắn lắc đầu, lăn đi và chằm chằm nhìn lại. Cặp mắt hắn vẫn thế, nhìn trân trân, lạnh lẽo và tàn bạo. Hắn có thể đổi màu tóc, cạo râu, thậm chí nói gằn giọng, nhưng hắn không thể thay đổi cặp mắt ấy. Cái liếc trực diện của hắn vào tôi như giọt nước cuối cùng đổ vào bát nước đầy.

Tôi hất vạt áo khoác, rút con dao găm giấu trong thắt lưng ra, tuốt dao, lao thẳng vào cổ hắn như tôi từng làm với con gà, nhưng có ai đó đã tóm lại trước khi tôi lao vào hắn. Tôi nhìn lên khuôn mặt của Tổng thống. Giọng ông điềm tĩnh, hiền hoà. "Cháu không cần phải giết hắn" ông nói. "Cháu không còn ở trong rừng nữa".

Ba tháng sau, tôi đứng trên boong một con tàu khác khi nó bắt đầu nhổ neo. Tôi nhìn xuống, thấy Amparo vừa nhẩy cỡn lên vừa vẫy tay. Tôi vẫy lại. "Tạm biệt! Amparo. Tạm biệt".

Nó vừa vẫy tay vừa la lên cái gì đó, nhưng bến cảng ồn quá, tôi không thể nghe được. Con tàu từ từ đi vào lòng kênh. Giờ thì đám đông trên bến cảng chỉ còn là một mảng mầu. Phía sau họ là thành phố và phía sau thành phố là những dãy núi xanh rờn, rực rỡ trong nắng chiều.

Bố tôi đặt tay lên vai tôi, kéo tôi về phía mình. Tôi nhìn ông. Mặt ông còn hốc hác và ông vẫn chưa quen với ống tay áo rỗng không phía bên trái, nhưng cặp mắt ông sáng, dịu dàng và tràn ngập một tình cảm mà tôi chưa thấy bao giờ.

"Con nhìn cho kỹ vào", ông nói, cánh tay còn lại của ông ôm chặt lấy tôi. "Chúng ta đang đến một thế giới khác".

Tôi liếc thấy Mèo Bự ở phía sau, rồi bố tôi nhìn vào đất liền, nói. "Một thế giới cũ nhưng sẽ là mới đối với bố con mình", ông tiếp tục. "Cho nên, con nhìn kỹ vào để nhớ lấy thành phố này, nhớ lấy những dãy núi, đồng ruộng kia. Bởi vì khi con trở về thì con không còn là đứa con nít nữa. Con sẽ là một người đàn ông!"