Những chiến Binh (6)

Chương 30

Docsach24.com
rảng trống bỗng chốc im phăng phắc. Máu lấp loáng trên cỏ khi ánh sáng mặt trời lạnh lẽo thấm qua những cành cây. Đuôi Mây chập choạng đứng dậy và lui cui bước đến đứng cạnh Sao Lửa, nhìn xuống cái các đen nằm còng queo của Roi Quất.

"Ngài làm được rồi, Sao Lửa," nó thở hổn hển. "Ngài đã cứu cả khu rừng."

Sao Lửa liếm cậu chiến binh trẻ tuổi một cái. "Tất cả chúng ta đã làm được," anh meo. Chợt nghĩ lại những phiền toái mà thằng cháu mình đã gây ra khi nó vừa đến với rừng. Vào những ngày đó, Sao Lửa không bao giờ tưởng tượng nổi mình lại có thể tự hào về thằng mèo bà con ngổ ngáo của mình đến nhường này. "Đi tìm Da Xỉ Than đi, rồi lấy gì đó đắp vào những vết thương của cháu."

Đuôi mây gật đầu và tập tễnh lết qua trảng trống.

Nhìn quanh, Sao lửa thấy nưhnxg chiến binh của mỗi bộ tộc đang tụ tập về quanh mèo alng y của họ ở phía rìa trảng trống. Một lại trở thành bộ - bộ tộc Sư Tử không còn nữa.

Thoạt tiên anh không thấy Bão Cát đâu cả, bỗng cảm thấy hoảng hồn đến tận tâm can. Anh không biết mình có thể chịu đựng nỗi việc mất cô ấy hay không. Sau đó anh thấy cô lảo đảo băng ngang trảng trống, có vẻ kiệt sức. Lông dọc theo một bên hông của cô cứng alị vì máu khô, nhưng Sao Lửa có thể thấy những vết thương của cô không nghiên trọng lắm.

"Tạ ơn bộ tộc Sao!" anh thở phào.

ANh phóng qua trảng trống chỉ bằng hai chú nhảy, và Bão Cát quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt xanh lá cây của cô rạng rỡ vui mừng. "Chúng ta thắng rồi," cô meo. "Chúng ta đã đuổi được bộ tộc Máu đi rồi."

Sao lửa đột nhiên thấy mình như mê sảng, như thể cả bốn cây sồi quay mòng mòng xung quanh anh. 

"Bình tĩnh," Bão Cát thúc hối, dùng vai đỡ lấy anh "Anh mất nhiều máu quá. Đến Gặp Da Xỉ Than nào."

Sao lửa lê nốt quãng đường còn lại, uống lấy mùi của Bão Cá và cảm thấy khuây khỏa bởi sự mềm mại của bộ lông cô. Khi họ vừa đến chỗ Da XỈ Than, anh liền gục xuống đất, tự hỏi không biết có phải mình sắp mất đi một mạng nữa hay không. Sau đó anh nhận ra mình vẫn có thể thấy những âm thanh xáo động trong trảng trống quanh mình, và cơn đau từ những vết cào lại thốn lên, thay vì giảm bớt đi, khi chân Dương Xỉ bắt đầu ấn mạng nhệ vào những vết thương nặng nhất của anh.

"Anh ấy có sao không?" Đó là giọng Vằn Xám. "Này này, thôi nào, Sao Lửa... cậu không thể bỏ cuộc vào lúc này được!"

"Đâu có. Tại mình mệt quá, thế thôi." Sao Lửa chớp mắt với anh chiến binh lông xám. "Đừng lo - cậu chưa phải làm tộc trưởng ngay đây."

"Sao Lửa." Bão Cát nhẹ nhàng huých vào vai anh. "Có nhiều mèo đang đến nữa kìa.'

Sao Lửa ngồi dậy thấy một nhóm mèo bộ tộc Sông đang bước về phía mình, dẫn đầu là Sao Báo Đốm. Bà tộc trưởng của bộ tộc Sông nghiêng đầu với Sao Lửa. Những vết cào che khuất bộ lông của bà ta, nhưng đôi mắt và vẫn ngời ngời và đuôi vểnh cao.

"Hay lắm, Sao Lửa," bà meo. "Họ nói với ta là ngài đã giết chết Roi Quất."

"Mọi mèo đều chiến đấu anh dũng." Sao Lửa trả lời. "Chúng ta sẽ không thể nào chiến thắng nếu tất cả bộ tộc không hợp lực lại với nhau."

"Đúng thế," Sao Báo Đốm thừa nhận. "Nhưng bây giờ chúng ta lại phải tách chia thôi. Ta sẽ dẫn bộ tộc của mình về nhà. Chúng tôi phải chăm sóc cho những mèo bị thương và làm lễ tiễn biệt những mèo đã chết của mình."

"Còn bộ tộc Bóng Tối thì sao?" Sao Lửa hỏi.

"Bộ tộc Bóng Tối phải về nhà của họ," Sao Báo Đốm trả lời dứt khoát. "Ta đã có một trợ thủ mới rồi, và ta có đủ chiến binh để bảo vệ lãnh thổ của mình nếu bộ tộc Bóng Tối không tôn trọng vùng biên giới của chúng tôi."

"Ai là thủ lĩnh trợ tá mới?" Sao Lửa tò mò hỏi.

"Bàn Chân Sương," bà tộc trưởng bộ tộc Sông meo, một tia sáng lóe lên trong mắt bà.

Trong khi Sao Lửa còn trố mắt kinh ngạc thì Bàn Chân Sương đã xuất hiện từ phía những mèo bộ tộc Sấm theo sau là chân Phi Điểu và chân Bão. "Tôi sẽ đi cùng Sao Báo Đốm." cô giải thích, gắn chặt ánh mắt xanh da trời lạnh như băng hệt như mắt mẹ của cô vào Sao Lửa. "Tôi sẽ luôn ghi ơn những gì ngài đã làm cho tôi, nhưng tôi là một mèo bộ tộc Sông tận trong tim."

Sao Lửa gật đầu. Chưa bao giờa anh từng nghĩ cô lại thay đổi hoàn toàn để đặt lòng trung thành vào bộ tộc đã sinh ra mình. "Nhưng... còn thủ lĩnh trợ tá thì...?" anh meo. "Sau những gì đã xảy ra cho Lông Đá Quý?"

Có nỗi buồn sâu lắng ngập trong mắt Bàn Chân Sương, nhưng lòng quyết tâm của cô không hề lay chuyển. "Sao Báo Đóm đã hỏi ý tôi ngay trước khi trận chiến bắt đầu," cô giải thích. "Tôi nói là tôi sẽ suy nghĩ về điều đó, và bây giờ tôi biết mình phải làm vậy là vì Lông Đá Quý, và vì cả bộ tộc."

Sao Lửa nghiêng đầu, tôn trọng quyết định khó khăn mà cô đã đưa ra. "Thế thì bộ tộc Sao sẽ đi cùng cô," anh meo. "Và cô vẫn luôn là bạn của bộ tộc Sấm."

Hai mèo nhỏ bên cạnh Bàn Chân Sương ngần gnừ liếc từ Sao Cọp qua Sao Báo Đốm. "Chúng tôi cũng đi luôn," chân Bão meo. "Bộ tộc Sông đã mất đi rất nhiều chiến binh. Họ cần chúng tôi."

Chân Phi Điểu bước đến chỗ Vằn Xám và chạm mũi với anh. "Bố đi cùng chúng con phải không bố?"

"Hãy cố ngăn bố lại đi." Giọng của Vằn Xám nghẹn ngào và mắt anh dâng tràn nỗi đau phải chia tay những đứa con của mình. "Hãy là nưhnxg chiến binh giỏi nhất nhé, và hãy làm cho bố tự hào về các con nhe."

"Các cháu có điều để tự hào rồi đấy," Sao Lửa thêm. "Bố các cháu bây giờ là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm rồi." Hai lỉnh nhỏ nép sát mình vào người cha của chúng và xoắn đuôi chúng vào đuôi cha nó. Sao Báo Đốm để cho họ bên nhau một lúc rồi ra hiệu cho đôi mèo trẻ, chúng liền phóng theo sau bà ta. Đoàn mèo bộ tộc Sông biến mất vào những bụi cây và tiến lên con dốc về vùng lãnh thổ của họ.

Ánh mắt của Sao Lửa rơi độp xuống nhóm mèo bộ tộc Bóng Tối cách đó không xa, và anh để ý thấy chân Mâm Xôi ở cùng với họ, đang nói chuyện với chị gái nó. Sao Lửa đứng dậy và chậm rãi lê bước về phía chúng. Bàn Chân Đen liền đứng dậy, đi tới gặp anh trong khi anh bước đến.

"Sao Lửa," thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Bóng Tối nheo mắt lại. "Vậy là sau cùng chúng ta cũng đã thắng trận."

"Đúng vậy." Sao Lửa đồng ý, và thêm, "Bây giờ anh định làm gì, Bàn Chân Đen?"

"Đưa bộ tộc của tôi về nhà, và chuẩn bị cho chuyến đi đến Dãy nÚi. Bây giờ tôi là tộc trởng của họ. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm để khôi phục lại bộ tộc, nhưng cuộc sống trong rừng vẫn tiếp diễn như bình thường."

"Vậy thì ta sẽ gặp anh tại cuộc Tụ Họp lần tới. À Bàn Chân Đen này, anh phải cố gắng học từ những lỗi lầm của những tộc trưởng tiền nhiệm của anh đấy. Ta đã thấy anh làm gì với Lông Đá Quý ở Đồi Xương rồi."

Một bóng đen vụt qua mắt của Bàn Chân Đen, và ông ta không trả lời gì.

Sao Lửa giật đuôi ra hiệu cho chân Mâm Xôi, nó đang ấn mõm vào hông của chân Hung và len lỏi đi qua bầy mèo bộ tộc Bóng Tối để tới bên mèo bảo trợ của mình. Bàn CHân Đen triệu tập mèo của mình lại và đẫn họ ra khỏi trảng trống. Mũi Ướt, ông mèo lang y, đi sau cùng, ngoái nhìn lại Sao Lửa một cái rồi đi luôn. Sao Lửa hy vọng ông sẽ gặp nhiều may mắn hơn với tân tộc trường này, sau bao nỗi thống khổ ông đã phải chịu đựng với Sao Đêm và Sao Cọp.

Sao Lửa quay lại bộ tộc của mình và chạm mặt ngay với Lúa Mạch và chân Quạ.

"Tôi chả tin Bàn Chân Đen tí nào." chân Quạ lầm bầm, nhìn theo gã chiến binh cuối cùng của bộ tộc Bóng Tối tiến vào bụi cây. "Hắn là kẻ chuyên gây rắc rối mà tôi từng gặp."

"Tôi biết," Sao Lửa trả lời. "Đừng lo. Bộ tộc Sấm sẽ sẵn sàng nếu hắn định giở trò gì."

"Ít nhất thì với cái chết của Roi Quất, những mèo từ Khu nhà của Hai Chân sẽ có cơ hội sống trong yên bình." Lúa Mạch nhận xét đầy cảm xúc. "Bây giờ ắt hẳn họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn."

"Anh sẽ không trở Khu nhà của Hai Chân chứ?" Sao Lửa hỏi.

"Trong kiếp này thì không!" đuôi của Lúa Mạch dựng đứng lên. "Chúng tôi sẽ đi thẳng về nhà."

"Nhưng thật sung sướng khi lại được chiến đấu cùng bộ tộc Sấm," chân Quạ nói thêm.

"Bộ tộc Sấm sẽ luôn nhớ ơn các anh," Sao Lửa nhiệt thành nói với họ. "Các anh được tự do đi lại trên lãnh thổ của chúng tôi, bất cứ lúc nào."

"Và ngài phải đến thăm chúng tôi ở nông trại mỗi khi ngài thực hiện chuyến đi đến Dãy Núi đấy nhé," Lúa Mạch meo khi họ quay đi. "Tôi mong là chúng ta sẽ có dịp cùng ăn với nhau một hai con chuột."

Sau khi đã giao tiếp với bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối, Sao Lửa muốn hỏi thăm tình hình bộ tộc Gió trước khi anh tập họp mèo của mình lại và trở về trại. Có một tốp lèo tèo vài chiến binh bộ tộc Gió túm lại quanh Mặt Vỏ Cây, mèo lang y của họ, gần đó cũng không thấy chỗ nàoc ó nhiều mèo bộ tộc Gió như thế nữa. Chính Sao Cao cũng chẳng thấy đâu. Một nỗi sợ phập phồng chạy vụt qua bộ lông màu lửa của Sao Lửa.

Sau đó anh thấy tộc trưởng bộ tộc Gió xuất hiện từ lùm cây ở phía bên kia trảng trống. Vuốt Bùn, Hoa Sớm và hai lính nhỏ nữa đi cùng với ông. Cả năm mèo đang thở không ra hơi, như thể họ vừa chạy suốt từ bình minh tới giờ. Sao Lửa băm bổ đến chỗ họ, để ý trông chừng mèo kẻ thù có thể nhảy xổ ra trảng trống đuổi theo họ.

"Chuyện gì vậy?" anh gặng hỏi. "Bộ tộc Máu đuổi theo các vị à?"

Sao Cao rù một tiếng vẻ mãn nguyện. "Không, Sao Lửa. "Chính chúng tôi đã đuổi theo chúng. Chúng tôi đã đuổi chúng đến tận đường Sấm Rền. Chúng sẽ không trở lại đây nhanh vậy đâu."

"Tốt," Sao Lửa meo với sự cảm kích sâu sắc.

Anh thấy ánh lửa quen thuộc trong mắt của Hoa Sớm, và nhận ra cuối cùng bà cũng đã trả thù cho chân Kim Tước.

Hít một hơi thật sâu, Sao Lửa nghiêng đầu với Sao Cao và nói. "Chúng ta không cần bộ tộc Sư Tử nữa. Sẽ lại có bốn bộ tộc trong khu rừng này."

Anh có thể thấy ông tộc trưởng già hiểu những gì anh vừa nói. Họ không còn là đồng minh với nahu nữa, mà là đối thủ, chỉ có thể gặp nhau trong tình hữu nghị ở những cuộc Tụ Họp mà thôi.

"Chúng tôi nợ ngài sự tự do của mình," vị tộc trưởng bộ tộc Gió meo. Ông nghiêng đầu và đi về phía những chiến binh còn lại của ông ở đằng kia trảng trống.

Lần đầu tiên được ở một mình, Sao Lửa loạng choàng bò lên đỉnh Tảng Đá Lớn. Mùi máu tanh tưởi bốc lên quanh anh, nhưng ở trên này anh có thể nhìn bao quát cả khu rừng và dám tin rằng chẳng bao lâu nữa trận chiến này sẽ chỉ còn là một ký ức xa xăm.

Anh tưởng tượng tậm linh của bộ tộc Sao ở xung quanh mình, đưa ra những lời khuyên để anh lãnh đạo bộ tộc. Họ sẽ luôn ở bên cạnh anh trong từng bước chân, cho đến khi nào anh trút bỏ mạnh cuối cùng của mình để gia nhập cùng với họ.

"Tạ ơn bộ tộc Sao," anh lầm thầm. "Cảm ơn đã ở bên chúng tôi, bộ tộc thứ năm của khu rừng. Làm sao mà tôi lại nghĩ mình phải đối mặt với trận chiến này một mình cơ chứ?"

Đột nhiên anh nghửi thấy mùi hương quen thuộc và cảm nhận cái mềm mại từ bộ lông của Lá Đốm cạ vào lông anh. Hơi thở của cô ấm áp trong tai anh. "Anh không bao giờ cô đơn đâu, Sao Lửa. Bộ tộc của anh sẽ sống mãi và tôi sẽ luôn dõi theo anh."

Trong thoáng chốc Sao Lửa lại một lần nữa cảm nhận nỗi đau mất mát, như thể cô mèo lang y yêu quý của anh chỉ vừa mới mất đây thôi, ngay trong trận chiến này, chứ không phải cách đây nhiều mùa trăng. Sau đó tai anh vểnh lên trước tiếng móng vuốt vào lên tảng đá, và khi mùi của Lá Đốm phai đi, Sao Lửa thấy Vằn Xám và Bão Cát đang leo về phía anh, cùng với chân Mâm Xôi bò lên phía sau.

Bão Cát nép sát mình vào Sao Lửa. "Sao Xanh nói đúng. Lửa đã cứu được bộ tộc."

"Và bây giờ lại có bốn bộ tộc trở lại," Vằn Xám thêm. "Như muôn đời vẫn thế."

Không phải, năm bộ tộc chứ, Sao Lửa nghĩ. Anh nhìn xuống trảng trống và ngó ra rừng cây trải dài ngút ngàn - mọi giác quan của anh tràn đầy những âm thanh và mùi của khu rừng, ngồi nhà thân yêu của anh. Hàng ngàn lời thì thào bí mật nói với anh rằng mùa lá xanh đang bắt đầu đến trong lòng đất lạnh lẽo kia, những đám dương xỉ xanh non đâm chồi nảy lộc, và đánh thức bọn mồi đang ngủ quên từ mùa lá trụi.

Mặt trời nhô hẳn lên trên ngọn cây, dội ánh sáng ấm áp vào khắp trảng trống, và dường như đối với Sao Lửa, không buổi bình minh nào rực rỡ hơn bình minh ngày hôm nay.

---HẾT PHẦN I---

Kết thúc lời tiên tri: "Chỉ có lửa mới cứu được bộ tộc chúng ta..."