Những chiến Binh (6)

Chương 29

Docsach24.com
ao Lửa mở choàng mắt ra. Anh đang nằm trên thảm cỏ ở điếm Bốn Cây với ánh trăng tưới đẫm quanh mình và tiếng lá xào xạc phía trên đầu. Trong vài nhịp tim đập, anh cảm thấy thư thái, say sưa thả mình vào bầu không khí ấm áp của lá xanh.

Sau đó anh nhớ lại quanh cảnh ảm đảm tại điểm Bốn Cây trong lần cuối cùng anh nhìn thấy nó - những cành cây đen xì và trơ khấc giữa mùa lá trụi, rồi trảng trống sôi sùng sục những mèo đang chiến đấu, gào rú.

Bất giấc anh ngồi bật dậy. Anh không ở một mình. Các chiến binh của bộ tộc Sao đã xếp hàng quanh trảng trống, chiếu sáng nó bằng ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ bộ lông của họ và ánh sáng long lanh trong mắt họ. Ở hàng mèo đầu tiên, Sao Lửa có thể thấy những mèo đã trao cho anh chín mạng sống: Sao Xanh, Nanh Vàng, Lá Đốm, Tim Sư Tử... và một mèo mới tới, Bão Trắng, ông đã khôi phục lại sức mạnh thời trai trẻ của mình, với những ánh sao sáng rực trên bộ lông dày của ông.

"Chào, Sao Lửa," ông chiến binh lông trắng meo.

Sao Lửa lạng quạng đứng dậy. "Tại sao... tại sao các ngài lại mang tôi đến đây?" anh chất vấn. "Tôi phải trở về đó, để chiến đấu cứu bộ tộc của tôi."

"Chính Sao Xanh là mèo trả lời. "Nghe đây, Sao Lửa."

Sao Lửa thấy có một khoảnh trống bên cạnh bà. Lúc đầu anh nghĩ nó trống rỗng, nhưng đột nhiên anh nhận ra nó được viền kín bằng hình dáng bất tỉnh của một mèo có bộ lông màu lửa. Đôi mắt xanh lá cây của anh bị lóa nhòa đến nỗi chúng gần như không thể phản chiếu lại ánh sáng ngập tràn thung lũng, nhưng ngay lập tức Sao Lửa nhận ra mèo đó chính là mình.

"Anh đã mất đi mạng đầu tiên của mình," Sao Xanh nhẹ nhàng meo.

Một cơn rùng mình chạy khắp Sao Lửa. Thì ra cảm giác chết là đây sao. Anh dòm trân trối vào bản sao nhợt nhạt của chính mình ở giữa trảng trống, với vẻ tò mò pha lẫn sợ hãi, và khi ánh mắt anh khóa chặt vào hình thù của con mèo ma kia, anh đột nhiên thấy mình, nằm co ro, chảy máu, bộ lông xã xượi, và ánh tuyệt vọng cháy trong mắt.

Sao Lửa ngoảnh đầu sang bên để cắt đứt sự tiếp súc này. Nhưng không có thời gian cho việc đó. Vậy ra ý nghĩa trọn vẹn của viện có chín mạng tức là anh vẫn có thể tiếp tục sống?

"Đưa tôi trở về," anh nài nỉ. "Nếu chúng ta thua trận này, bộ tộc Máu sẽ cai trị khu rừng!"

Sao Xanh bước tới. "Hãy kiên nhẫn, Sao Lửa. Cơ thể cần phải có một lúc để phục hồi. Anh sẽ trở về nhanh thôi."

"Nhưng có thể sẽ không kịp! Sao Xanh, tại sao bà lại để việc này xảy ra? Bộ tộc Sao sẽ không giúp chúng tôi, ngay cả bây giờ à?"

Bà cựu tộc trưởng bộ tộc Sấm không trả lời. Thay vào đó bà ngồi xuống, đôi mắt xanh da trời của bà sáng lên vẻ thông thái. "Không mèo nào có thể phục vụ bộ tộc Sấm hơn anh." bà meo. "Mặc dù anh không được sinh ra ở trong rừng, nhưng anh có trái tim cuảmột mèo bộ tộc thật sự... hơn hẳn tất cả Sao Cọp và Vằn Đen cộng lại, mặc dù họ luôn nhiếc móc anh là mèo kiểng, nhưng cả hai mèo đó cuối cùng lại phản bội chính bộ tộc đã sinh ra mình vì tham vọng riêng của mình."

Cẳng chân của Sao Lửa di di xuống mặt đất một cách mất kiên nhẫn. Lời khen sao rỗng này phỏng có ích gì? Anh không thể nào dứt đầu óc mình khỏi những diễn biến trong trảng trống kia, nơi những mèo trung thành đang chiến đấu và chết. "Sao Xanh..."

Bà mèo nâng đuôi lên ra hiệu cho anh im lặng. "Có lẽ sự đối đấu giữa anh với Sao Cọp đa hun đúc cho anh sức mạnh anh cần," bà tiếp tục. "Từ đó đến nay, anh luôn làm những gì anh nghĩ là đúng, ngay cả những mèo cùng bộ tộc của anh bất đồng ý kiến với anh. Anh đã chịu đựng nỗi cô đơn và sự bất an, và điều đó đã làm nên tính cách của anh bây giờ... một tộc trưởng tài trí và can đảm để lãnh đạo bộ tộc mình trong thời kỳ tối tăm nhất."

"Nhưng tôi không lãnh đạo họ!" anh rít lên. "Và tôi không thể cứu họ được - tôi không đủ mạnh mẽ. Chúng ta sắp thua trận chiến này rồi. Sao Xanh, đây không thể nào là ý nguyện của bộ tộc Sao! Chúng ta luôn tin rằng tổ tỉn chiến binh của mính muốn có bốn bộ tộc trong rừng. Chẳng lẽ chúng ta đã sai rồi sao?"

Có sự chuyển động rùng rùng ở hàng đầu của các chiến binh lấp lánh sao. Sao Xanhd đứng dậy khi tám mèo khác bước đến bên nà, họ là những mèo đã cho Sao Lửa mạng sống tại nghi lễ bên cạnh tảng Đá Mặt Trăng. Tất cả chín mèo vây quanh anh mèo trẻ đứng ngang tàng ở trung tâm của trảng trống.

Một giọng nói cất lên - làn này không phải là Sao Xanh, mà là một âm vang rúng động trong đầu Sao Lửa, như thể tất cả chín mèo cùng nói với anh một lúc. "Sao Lửa, anh sai rồi. Không bao giờ có bốn bộ tộc trong rừng cả."

Khi Sao Lửa nhìn, cứng đờ người vì sốc, giọng nói đó tiếp tục: "Luôn có năm bộ tộc."

Sao Lửa cảm thấy chín cặp mắt, sáng rực nét tinh anh, đang đậu lại nơi mình. "Hãy chiến đấu dũng cảm lên, Sao Lửa. Bây giờ anh có thể trở lại trận chiến được rồi, và tâm linh của bộ tộc Sao sẽ đi cùng anh."

Những hình dáng của các chiến binh bộ tộc Sao dường như tan vào vầng hào quang ánh sáng. Sao Lửa cảm thấy sức mạnh của họ đổ như thác lũ vào mình và dòng nước thấm vào vùng đất khô cằn, và anh biết lòng can đảm đã trở lại cùng với niềm tin của mình.

Anh mở mắt ra. Những âm thanh chiến trường đổ xô vào tai anh và anh đứng phắt dậy. Thẳng ngay trước mặt anh, anh thấy Đuôi Mây đang giằng co với Roi Quất. Cậu chiến binh lông trắng trẻ tuổi đang nằm dưới mặt đất, máu tuôn tự do từ những vết thương của cậu khi Roi Quất ngoạm miếng da cổ của cậu lắc mạnh và cào móng vuốt vào hông cậu. Nhưng Đuôi Mây đã quặp răng vào được cẳng chân của Roi Quất, và mặc dù bị thương nặng, cậu cũng nhất quyết khônh nhả ra.

"Roi Quất!" Sao Lửa ngao. "Quay lại đối mặt với ta này!" 

Gã mèo đen bé loắt choắt quay phắt lại, thả Đuôi mây ra trong cơn sốc. "Làm sao... ta giết mi rồi mà."

"Đúng vậy," Sao Lửa đáp lại. "Nhưng ta là tộc trưởng với chín mạng sống, chiến đấu sát cánh cùng bộ tộc Sao. Ngươi có thể nói gì nào?"

Lần đầu tiên anh nghĩ mình thấy được vẻ hoang mang trong đôi mắt lạnh toát của Roi Quất, và cuối cùng thì Sao Lửa đã hiểu điều mà Lúc Mạch đã nói với anh. Rằng sự thiếu lòng tin vào bộ tộc Sao của Roi Quất là điểm yếu lớn nhất của hắn. Không có niềm tin, không có luật lệ và tập tục của các bộ tộc trong rừng, Roi Quất không có được chín mạng của một tộc trưởng thật sự. Khi hắn chết, hắn sẽ chết vĩnh viễn.

Nỗi hoang mang của tên tộc trưởng bộ tộc Máu diễn ra khôgn quá một nhịp tim đập. Hắn nhắm đòn sau cùng vào Đuôi Mây, buông cậu chiến binh kiệt sức ra và quăng cậu vào Tảng Đá Lớn.

Sao Lửa lao mình vào kẻ thù. Trong từng sải chân, anh cảm nhận rõ những chiến binh bộ Sao đang chạy ngay sát bên mình, hòa từng nhịp bước của mình: sức mạnh vô song của Tim Sư Tử; thân hình cuồn cuộn cơ bắp và uyển chuyển của Gió Lốc; bộ lôgn sẫm màu của Đuôi Đỏ, và chiến đuôi đỏ xòe ra từ phía sau anh; Nanh Vàng với những móng vuốt vươn ra; Lá Đốm, nhanh nhẹn và quyết đoán: Sao Xanh với tất cả sức mạnh và kỹ năng chiến đấu đã được phục hồi.

Sao lửa lướt trên mặt đất với những bàn chân như được chắp thêm cánh. Móng vuốt của anh rạch một đường dọc theo hông của Roi Quất và anh né được cú đòn vào đầu giống như cú đòn đã lấy đi mạng sống đầu tiên của anh.

Nhưng Roi Quất rất nhanh. Hắn xông thẳng vào giữa hai cẳng chân đang dang ra của Sao Lửa và nhắm vào bụng an, cố rạch toang anh ra bằng rú rạch tương tự như cú đòn đã kết liều đời Sao Cọp.

Sao Lửa lùi về sau vừa vưa kịp lúc. Bây giờ anh đã rơi vào thế phòng thủ, cố tránh những móng vuốt hung tàn, và vẫn đủ gần Roi Quất để giáng một đòn của mình xuống. Anh xoay xở chộp được ngay bàn đuôi của gã đầu lĩnh bộ tộc Máu, và cả hai mèo lăn lông lốc trên cỏ, dính chùm thành một nùi móng vuốt với răng gào thét dữ tợn. Khi họ tách nhau ra, Sao Lửa thấy máu mình xịt tung tóe xuống cỏ, và biết rằng mình phải kết thúc hiệp đấu này thật nhanh trước khi lại bị kiệt sức lần nữa.

Khi cái mánh khóe cũ bật nảy ra trong trí mình, anh không thể tin là nó có thể lừa phỉnh được một chiến binh tầm cỡ như Roi Quất. Nhưng anh không nghĩ ra được chiêu nào khác cả. Anh tấn chặt hai chân trước vào lớp đất cỏ bê bết màu, khuỵu người trước đối thủ của mình như thể anh đã chịu thua, từng cơ bắp của anh căng ra trong tư thế sẵn sàng.

Roi Quất phọt lên một tiếng ngao chiến thắng và vồ lấy anh. Cũng trong nhịp tim đập đó, Sao lửa phóng người lên, đâm sầm vào bụng Roi Quất và tống hắn văng ra sau, té bổ ngửa xuống đất. Móng vuốt của anh sả khắp người Roi Quất và răng của anh phập vào cổ họng tên mèo đen cho đến khi anh nếm thấy vị máu ấm nóng, tanh lòm. Sao Lửa lơ mơ nhận thấy móng vuốt của Roi Quất cũng đang cào điên cuồng vào vai mình, nhưng anh vẫn tiếp tục cào miết vào bụng đối phương bằng hai chân sau của mình trong khi những cú đòn của Roi Quất nhằm vào anh càng lúc càng yếu đi.

Sao Lửa lắc đầu, vẩy những giọt máu dày cui ra khỏi mắt. Anh nhổ cổ họng của Roi Quất ra và lùi lại để giơ cao chân lên tung cú đòn kết thúc. Nhưng không cần thiết nữa. Mắt của Roi QUất đang trợn ngược lên nhìn anh, những cái hốc đen đặc thù hận, cơ thể hắn giật bần bật. Hắn cố gầm lên thách thức, nhưgn chỉ có âm thanh duy nhất là tiếng máu lục bục trong cái cổ họng rách nát của hắn. Tứ chi của hắn giật mạnh rồi đờ ra và mắt hắn trợn trạo nhìn một cách vô hồn lên bầu trời.

Hai bên hông thoi thóp, hơi thở của hắn kéo đến theo từng cơn đau quằn quại, Sao Lửa chòng chọc nhìn xuống kẻ thù đã chết của mình. Ai biết được tâm linh của gã mèo này sẽ đi về đâu? Chắc chắn là không nhập vào bộ tộc Sao rồi.

Một thằng mèo trắng đen gầy nhẳng của bộ tộc Máu đang chiến đấu với Sao Cao cách đó chừng vài cái đuôi. Khi xác không hồn của Roi Quất đập vào mắt gã, tên chiến binh bộ tộc Máu đông cứng người lại, trợn mắt thao láo, và dường như không để ý Sao Cao rạch móng vuốt vào một bên đầu mình. "Roi Quất!" hắn rú lên. "Không... không!"

Hắn lùi lại, quay đầu và tháo chạy, lính quýnh đụng nhầm một tên chiến binh bộ tộc Máu khác đang chạy thục mạng vào bụi cây. Tên chiến binh thứ hai này quát điên tiết và lao bổ vào Sao Lửa, nhưng trước khi kịp tấn công, hắn cũng nhìn thấy thi thể tộc trưởng đã chết của mình.

Một tiếng tru kinh hoảng vọt ra khỏi hắn.

"Roi Quất! Roi Quất chết rồi!"

Khi tiếng thét của hắn vang động, vượt lên trên bầy mèo đang la ó, giằng xé nhau, Sao Lửa thấy các chiến binh bộ tộc Máu đều khựng leị, ngưng chiến đấu. Đến khi nhận ra mình đã mất tộc trưởng thì chúng liền quay đầu bỏ chạy. Trong ánh mắt ngạc nhiên đến đờ ra của Sao Lửa, bọn mèo từ Khu nhà của Hai Chân hình như teo rút lại. Chúng không còn là những chiến binh đáng sợ nữa, mà là những con mèo tầm thường không có chỗ trú chân trong khu rừng này: chậm chạp hơn bộ tộc Gió, uể oải hơi bộ tộc Sông, gầy gò hơn bộ tộc Bóng Tối. Tất cả những vẻ hiếu chiến của chúng đã biến mất; và với một tiếng ngao chiến thắng, bầy mèo rừng xồ lên đuổi theo và tống chúng ra khỏi thung lũng.

Tê dại vì kiệt sức, Sao Lửa hầu như không còn sức để hiểu rằng những mèo của mình - bộ tộc Sư Tử - đã chiến thắng. Khu rừng đã lại thuộc về bộ tộc Sao.