Vằn Xám giật mình.
“Cậu ổn chứ?”
Vằn Xám ngồi thẳng dậy. “Mình ổn.” Tim Lửa nghi ngờ tiếng meo vui vẻ của bạn không phải chân thành, nhưng ít nhất cậu ta cũng đang cố tỏ ra tích cực hơn.
“Trời có vẻ lạnh nhỉ?” Tim lửa meo. Những lời nói của Vằn Xám phả ra làn mây khói. Tim Lửa vẫn còn rúc giữa những cơ thể ấm áp của các chiến binh khác.
“Ừ!” Vằn Xám cúi xuống liếm ngực.
Tim Lửa ngồi dậy và lắc đầu. Không khí có vị sương mù. “Hôm nay cậu định làm gì với chân Diều Hâu?” chú hỏi.
“Chỉ cho nó biết khu rừng,” Vằn Xám trả lời.
“Mình sẽ dắt theo chân Xỉ Than, tụi mình đi cùng với nhau nhé.”
“Tốt hơn hết là hôm nay chúng ta nên đi riêng.” Vằn Xám trả lời.
Tim Lửa cảm thấy hơi bị tổn thương. Khi còn là lính nhỏ, bọn họ đã cùng được chỉ cho thấy mảnh đất săn mồi của bộ tộc Sấm. Chú muốn làm lại điều đó trên cương vị là những mèo bảo trợ. Nhưng nếu Vằn Xám muốn đi một mình thì Tim Lửa cũng không thể nào trách cậu ta được. “Thôi vậy,” chú meo."Mình sẽ gặp lại cậu sau. Chúng ta có thể ăn chung một con chuột và so sánh các lính nhỏ.”
“Vậy thì tuyệt,” Vằn Xám nói.
Tim Lửa bò ra khỏi hang. Không khí bên ngoài thậm chí còn lạnh hơn. Hơi thở cuộn tròn nơi mõm chú như những làn khói. Chú lắc mình, xù lông ra, và duỗi thẳng từng chân một. Mặt đất dưới chú có cảm giác như là đá khi chú chạy về phía hang lính nhỏ. Chân Xỉ Than vẫn đang ngủ say bên trong, một khối lông tơ đang phình lên xẹp xuống khi cô bé thở.
“Chân Xỉ Than” Tim Lửa gọi khẽ, và cô bé mèo xám ngóc đầu lên ngay lập tức. Tim Lửa trở ra ngoài, chỉ trong chốc lát chân Xỉ Than đã phóng ra khỏi hang, hoàn toàn tỉnh táo và hăng hái.
“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” cô bé hỏi, và ngước lên nhìn chú với đôi tai vểnh cao.
“Tôi sẽ dắt em đi thăm quan lãnh thổ của bộ tộc Sấm!”
“Chúng ta sẽ được thấy đường Sấm Rền phải không?” chân Xỉ Than hỏi một cách háo hức.
“Ờ..phải!” Tim Lửa đáp. Chú không thể không nghĩ chân Xỉ Than sẽ rất thất vọng khi thấy đó là một nơi bẩn thỉu và hôi thối đến thế nào. “Em có đói không?” chú hỏi, phân vân không biết nên để cô bé ăn trước hay không.
“Không!” Chân Xỉ Than lắc đầu.
“Ồ, vậy thì chúng ta sẽ ăn sau,”Tim Lửa meo.”Nào,theo tôi.”
“Vâng thưa Tim Lửa.” Cô mèo trẻ ngước lên nhìn chú, đôi mắt long lanh. Nỗi buồn nấn ná trong bụng Tim Lửa kể từ khi nói chuyện với Vằn Xám bị cuốn trôi bởi cảm giác ấm áp của niềm tự hào. Chú quay đầu và tiến về phía lối cổng trại.
Chân Xỉ Than chạy vượt lên chú và lao qua hàng kim tước. Tim Lửa buộc phải vùng chạy để đuổi theo cô bé. “Tôi đã bảo em đi theo tôi mà!” chú gọi trong khi cô bé loáy hoáy leo lên sườn hẻm núi.
“Nhưng em muốn nhìn cảnh vật từ trên cao,” chân Xỉ Than phản đối.
Tim Lửa phóng theo cô bé. Chú dễ dàng qua mặt nó, leo lên đỉnh hẻm núi, và ngồi xuống liếm một chân trước của mình, để mắt trông chừng cô học trò đang bò lên hết tảng đá này tới tảng đá khác. Lúc lên được đến đỉnh hẻm núi gần trại thì nó thở hổn hển, nhưng vẫn không kém nhiệt tình. “Nhìn đám cây kia kìa! Chúng như mọc từ đá mặt trăng vậy,” cô bé meo, thở không nổi.
Cô bé nói đúng. Cây cối phía dưới họ trắng lấp lánh trong ánh nắng mặt trời. Tim Lửa hít thật sâu một luồng khí lạnh. “Em nên để dành sức,” chú cảnh báo. “Hôm nay chúng ta sẽ phải đi một chặng đường dài đấy.”
“Dạ vâng. Được rồi. Bây giờ theo lối nào ạ?” Cô bé cào cào mặt đất bằng bộ chân mất kiên nhẫn, sẵn sàng lao bắn vào rừng.
“Theo tôi,” Tim Lửa nói. Chú nheo mắt lại một cách hóm hỉnh. “Và lần này tôi nhấn mạnh là: Theo Tôi!”. Chú dẫn đầu tới một lối mòn nhỏ dọc theo mép hẻm núi, dẫn vào hõm cát chú đã học cách săn mồi và học chiến đấu.
“Đây là nơi diễn ra hầu hết những buổi huấn luyện của chúng ta,” chú giải thích. Trong suốt mùa lá xanh, cây cối bao xung quanh lòng chảo lọc những tia nắng mặt trời thành những đốm sáng ấm áp. Nhưng bây giờ, ánh sáng ban ngày lạnh lẽo tràn hẳn xuống mặt đất đỏ lạnh giá.
“Một dòng sông chảy qua đây nhiều mùa trăng trước. Một dòng suối vẫn còn chảy ở vùng đất cao đằng kia,”Tim Lửa meo, hích mõm chỉ ra xa. “Nó hầu như khô cạn suốt mùa hè. Đó là nơi tôi bắt được con mồi đầu tiên của mình.”
“Thầy đã bắt được gì?” Chân xỉ Than hỏi nhưng không đợi nổi câu trả lời. “Dòng suối có bị đông lại không? Chúng ta ra xem nó có đóng băng không!” Cô bé lao ngay xuống hõm cát rồi lại bươn thẳng lên gò đất phía bên kia.
“Em sẽ xem vào lần khác!” Tim Lửa gọi. Nhưng chân Xỉ Than vẫn cứ chạy, và Tim Lửa đành phải đuổi theo cô bé. Chú dừng lại bên cạnh nó trên đỉnh đồi, và cùng nhau, họ nhìn xuống dòng suối. Băng đã hình thành ở hai bên bờ, nhưng tốc độ của dòng nước lướt qua lòng suối đầy cát đã ngăn nó khỏi bị đóng băng hoàn toàn.
“Bây giờ thầy sẽ chẳng bắt được gì nhiều ở đó đâu!” chân Xỉ Than meo.”Ngoại trừ cá thì may ra.”
Cảnh vật nơi Tim Lửa bắt được con mồi đầu tiên của mình làm dấy lên trong Tim Lửa những ký ức hạnh phúc. Chú nhìn chân Xỉ Than đứng bên mép suối và rướn cổ nhìn xuống dòng nước đen. “Nếu tôi là em, tôi sẽ để việc bắt cá cho bộ tộc Sông,” Tim Lửa cảnh báo cô bé. “Nếu họ muốn nhúng ướt lông của họ, thì cứ để họ làm. Tôi thích để chân mình khô ráo hơn.”
Chân Xỉ Than bước xà quần thành vòng tròn. “Vây, bây giờ làm gì?”
Sự phấn khích của cô bé, và ký ức lính nhỏ của chính mình, khiến Tim Lửa cảm thấy tràn trề năng lượng. Chú phóng đi, ngoái lại gọi với qua vai, “cây Tổ Cú!” Chân Xỉ Than lao theo chú, cái đuôi ngắn ngủn, vẫn còn lông tơ của cô bé lất phất ở phía sau.
Họ băng qua suối trên một thân cây ngã mà trước đây Tim Lửa đã sử dụng nhiều lần. “Có những tảng đá kê chân ở dưới suối kia, nhưng đây là tuyến đường nhanh hơn. Tuy nhiên, phải cẩn thận!” Thân cây màu trắng bợt đã bị trọc khỏi vỏ của nó. “Nó rất trơn khi bị ướt hoặc đóng băng!”
Chú để chân Xỉ Than băng qua trước, và đi sát theo cô bé phòng trường hợp nó không bám chân được. Con suối không sâu lắm, nhưng lạnh như băng, và chân Xỉ Than còn quá nhỏ để đương đầu với việc bị ướt sũng.
Cô bé băng qua khúc gỗ một cách dễ dàng, và Tim Lửa cảm thấy hãnh diện khi nhìn thấy lính nhỏ của mình nhảy xuống nền đất rừng phía bên kia. “Tốt lắm” chú rừ rừ.
Đôi mắt chân Xỉ Than sáng lên. “Cảm ơn,” cô bé nói. “Bây giờ, cây Tổ Cú đâu?”
“Lối này!” Tim Lửa phóng xuyên qua bụi cây thấp. Những cây dương xỉ đã dần ngả sang màu nâu kể từ mùa lá xanh. Cuối mùa lá trụi, chúng sẽ xẹp léo bởi gió và mưa, nhưng bây giờ chúng vẫn đứng cao và khô giòn. Tim Lửa và chân Xỉ Than len lỏi giữa những đám lá cong hình răng lược.
Phía trước, một cây sồi khổng lồ đứng sừng sững, vụt lên khỏi những cây xung quanh. chân Xỉ Than nghển cổ ra sau, tìm kiếm ngọn cây. “Có thật là có một con cú vọ sống ở đây không?” cô bé hỏi.
“Thật” Tim Lửa trả lời. “Em có thấy cái lỗ trên thân cây trên kia không?”
Chân Xỉ Than nheo mắt lại để nhìn qua đám lá cành, “Làm sao để em biết đó không phải hang sóc?”
“Ngửi mùi!” Tim Lửa bảo cô bé.
Chân Xỉ Than hít hít thật lớn tiếng nhưng rồi lắc đầu, mắt nó tò mò khi ngước nhìn lên Tim Lửa.
“Tôi sẽ chỉ cho em biết mùi sóc như thế nào vào lần khác,” Tim Lửa meo. “Em sẽ không bao giờ ngửi thấy chúng ở quanh đây đâu. Không sóc nào dám làm tổ quá cần với hang cú cả. Hãy nhìn xuống đất xem; em thấy gì nào?”
Chân Xỉ Than nhìn xuống, bối rối. “Lá cây?”
“Thử đào xuống dưới lá xem.”
Nền đất rừng trải đầy lá sồi màu nâu, giòn tan với sương giá. Chân Xỉ Than bắt đầu khịt khịt ngử thảm lá và rồi sục mũi xuống ngập sâu tới tận tai. Khi cô bé ngồi dậy, có thứ gì có kích thước và hình dạng giống như một quả thông nằm trong miệng nó. “Khiếp, mùi như thịt quạ ấy!” cô bé nói. Tim Lửa rừ rừ lên thích thú.
“Thầy biết nó ở đó rồi, phải không?”
“Sao Xanh đã lừa tôi y như thế khi tôi còn là lính nhỏ. Em sẽ không bao giờ quên được cái mùi thối đó đâu.”
“Nó là gì vậy?”
“Vỏ phân cú đấy,” Tim Lửa giải thích. Chú nhớ in những gì Sao Xanh đã nói với mình. “Cú ăn loại mồi giống chúng ta, nhưng chúng không thể tiêu hóa được xương và lông, vì vậy bungj chúng cuộn những thứ không tiêu được thành một cái vỏ như vỏ trấu và thải ra ngoài. Nếu em tìm được một cái vỏ như vậy dưới một gốc cây, điều đó có nghĩa là em đã tìm thấy một con cú.”
“Tại sao ta lại muốn tìm thấy cú?” Chân Xỉ Than kêu ré lên vẻ hốt hoảng. Những sợi ria của Tim Lửa giật giật khi chú nhìn vào đôi mắt mở to của cô bé, xanh thẳm hệt như mắt mẹ. Lông Tuyết hẳn đã kể cho cô bé nghe những chuyện mèo già kể lại việc bọn cú tha mèo con bị lạc khỏi mẹ nó như thế nào.
“Cú có tầm nhìn trong rừng tốt hơn chúng ta. Vào những đêm gió lộng, khi khó nắm bắt mùi, ta có thể lần tìm cú và đi theo đến nơi chúng săn mồi.” Đôi mắt của chân Xỉ Than vẫn mở to, nhưng nỗi sợ hãi đã tan đi, và cô bé gật đầu. Đôi khi cô bé cũng lắng nghe! Tim Lửa nghĩ mà nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi đâu tiếp?” Chân Xỉ Than meo.
“Cây Sung Dâu Lớn,” Tim Lửa quyết định. Họ băng qua rừng khi mặt trời lên cao trên bầu trời màu xanh nhợt nhạt, ngang qua một con đường của Hai Chân và một dòng suối nhỏ xíu khác. Cuối cùng họ đã đến chỗ cây sung dâu.
“Nó thật khổng lồ!” Chân Xỉ Than meo.
“Tai Nhỏ nói cụ ấy đã leo lên ngọn cây này khi cụ còn là một lính nhỏ,” Tim Lửa meo.
“Không thể nào!” Chân Xỉ Than meo.
"Nên nhớ rằng, khi cụ Tai Nhỏ còn là lính nhỏ, cây này chỉ là một cây con!" Tim Lửa đùa. Khi chú vẫn còn đang ngước nhìn lên thì một tiếng sột soạt phía sau báo cho chú biết là chân Xỉ Than đã lại biến đi lần nữa. Chú thở dài và đuổi theo cô bé qua những bụi dương xỉ úa. Mũi chú rà trúng một mùi quen thuộc khiến chú lo lắng. Chân Xỉ Than đang cắm đầu chạy thẳng về phía bãi đá Hang Rắn. Rắn lục! Tim Lửa tăng tốc.
Chú ló ra khỏi lùm cây và dáo dác tìm xung quanh. Chân Xỉ Than đang đứng trên một tảng đá dưới chân một con dốc lởm chởm, dựng đứng. “Lại đây; em sẽ đua với thầy lên đỉnh núi” cô bé rối rít.
Tim Lửa sựng người lại, hoảng hốt khi cô bé dùn người xuống, chuẩn bị phóng qua tảng đá kế bên. “Chân Xỉ Than! Xuống Ngay!” chú ngao.
Chú nín thở khi chân Xỉ Than quay đầu và bò xuống trở lại. Cô bé đứng run rẩy, lông dựng ngược, khi Tim Lửa băng ào đến chỗ cô bé. “Nơi này gọi là bãi đá Hang Rắn” Chú thở hồng hộc.
Chân Xỉ Than ngước lên nhìn chú, mắt mở to hết cỡ “Bãi đá Hang Rắn?”
“Rắn lục sống trên đó đấy. Một cú cắn từ một con trong số chúng đủ giết chết một mèo nhỏ như em!” Tim Lửa vội liếm đầu chân Xỉ Than. “Đi, chúng ta hãy xem qua đường Sấm Rền.”
Chân Xỉ Than ngừng run ngay lập tức. “Đường Sấm Rền.”
“Phải,” Tim Lửa meo. “Theo tôi!” Chú dẫn chân Xỉ Than qua những bụi dương xỉ, dọc theo một lối mòn men theo bãi đã Hang Rắn, đưa họ đến khoảng rừng nơi đường Sấm Rền vắt ngang qua như một con sông đá xám, cứng chắc.
Tim Lửa để mắt trông chừng chân Xỉ Than khi bọn họ nhìn ra từ bìa rừng. Từ cái đuôi giần giật của cô bé, Tim lửa có thể thấy rằng chân Xỉ Than khao khát muốn bò đến và hít ngửi đường Sấm Rền phía trước họ. Một tiếng gầm rú quen thuộc bắt đầu làm rung chuyển những sợi lông trong tai chú, và chú có thể cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung động. “Ở yên đấy!” chú cảnh báo. “Có một con quái vật đang đến.”
Chân Xỉ Than khẽ há miệng.”Eo ôi!” cô bé meo, chun mũi lên và ẹp tai xuống. Tiếng ầm ầm đang tiến đến gần hơn và một hình thù xuất hiện trên đường chân trời. “Đó là quái vật à?” nó hỏi. Tim Lửa gật đầu.
Chân Xỉ Than giương móng vuốt ra và bấu chặt xuống mặt đất khi con quái vật gầm rú đến gần hơn. Cô bé nhắm tịt mắt lại khi nó lao qua, khuấy động không khí quanh họ thành một trận bão gió và sấm. Cô bé vẫn nhắm chặt mắt cho đến khi tiếng ồn khuất hẳn vào khoảng xa.
Tim Lửa lắc đầu để làm sạch đệm khứu giác. “Hít không khí đi.”chú meo. “Em có thể ngửi thấy mùi gì ngoài mùi hôi của đường Sấm Rền không?” Chú chờ trong khi chân Xỉ Than ngẩng lên và hít vài hơi thật sâu.
Sau một thoáng, cô bé meo. “Em nhớ cái mùi đó từ khi Sao Gãy tấn công trại của chúng ta. Nó vương trên người bọn mèo con bị hắn bắt đi khi các thầy đem chúng về nhà. Đó là bộ tộc Bóng Tối. Có phải lãnh thổ của chúng ở bên kia đường Sấm Rền không?"
“Đúng” Tim Lửa trả lời, cảm thấy lông mình dựng lên trước ý nghĩ mình ở quá gần lãnh địa của bộ tộc kẻ thù. “Chúng ta nên đi khỏi đây.”
Chú quyết định dẫn chân Xỉ Than đi theo con đường dài về nhà qua Khu nhà của Hai Chân, để cô bé có thể trông thấy Rừng Thông và Bãi Cây Bị Đốn.
Khi họ bước dưới hàng thông thưa thớt, những mùi ở Khu nhà của Hai Chân khiến Tim Lửa bồn chồn, mặc dù chú đã sống ở nơi cách đó không xa khi còn nhỏ xíu. “Hãy cảnh giác!” chú cảnh báo chân Xỉ Than khi cô bé bò theo sau chú. “Hai Chân thỉnh thoảng đi bộ qua đây cùng với chó đấy.”
Hai con mèo ngồi nấp xuống dưới những thân cây để quan sát những hàng rao bao quanh địa giới của Hai Chân. Không khí khô hanh thổi một mùi đến mũi Tim Lửa, làm dấy lên cảm giác ấm áp kì lạ bên trong chú, dẫu chú không biết tại sao.
“Nhìn kìa!” Chân Xỉ Than hất mũi chỉ về một cô mèo đang bước ngang qua nền đất rừng. Cô mèo mướp nâu nhạt này có mảng ngực trắng nổi bật và hai chân trước cũng màu trắng. Bụng cô căng ra, nặng trĩu với những đứa con chưa ra đời.
“Mèo kiểng!” Chân Xỉ Than khinh bỉ nói, lông nó rợn lên. "Đuổi bà ta đi!"
Tim Lửa đinh ninh mình sẽ có cảm giác thông thường là nổi xung thiên khi thấy một kẻ lạ trên lãnh thổ của bộ tộc Sấm, nhưng đám lông cổ của chú vẫn nằm sát xuống gáy. Vì lí do gì đó mà chú không hiểu nổi, chú biết cô mèo này không phải là mối đe dọa. Trước khi chân Xỉ Than kịp tấn công, Tim Lửa cố tình cạ người vào cuống của một cây dương xỉ úa, khô cứng.
Cô mèo ngước lên, bị xáo động bởi tiếng lá răng rắc. Đôi mắt cô mở to lên cảnh giác; sau đó cô dòm quanh rồi bắt đầu ì ạch bước đi, ra khỏi rừng cây. Trong chớp mắt, cô khó nhọc leo qua một trong những hàng rào của Hai Chân.
“Đồ chuột cống!” Chân Xỉ Than cằn nhằn. “Em muốn đuổi theo bà ta! Em cá là hôm nay chân Diều Hâu đã truy đuổi hàng trăm thứ rồi!”
“Ừ, nhưng có thể cậu ta không suýt bị rắn cắn,” Tim Lửa trả lời, phẩy đuôi về phía cô bé. “Bây giờ đi thôi, tôi đói rồi!”
Chân Xỉ Than theo chú qua Rừng Thông, càu nhàu về việc bị lá thông nhọn đâm vào chân. Tim Lửa cảnh báo cô bé phải giữ im lặng, bởi vì ở đây chẳng có bụi cây rậm rạp nào để trốn và chú cảm thấy bất an vì mình ở nơi trống trải, một cảm giác mà mọi mèo bộ tộc đều cảm thấy. Họ đi theo một trong những lối mòn hôi hám do quái vật ăn cây cày xới thành và dừng lại nơi rìa Bãi Cây Bị Đốn. Yên ắng, Tim Lửa biết nó sẽ yên ắng thế này cho đến mùa lá xanh. Đến lúc đó, những đường rãnh – sâu và rộng và đóng băng – sẽ nhắc nhở bộ tộc Sấm biết về con quái vật sống trong khu rừng của họ.
Lúc họ về lại trại. Tim Lửa mệt nhừ tử; cơ bắp chú vẫn còn mệt mỏi sau chuyến đi dài cùng với bộ tộc Gió. Chân Xỉ Than trông mệt phờ. Cô bé kìm nén cơn ngáp và bước đi tìm chân Diều Hâu.
Tim Lửa nhìn thấy Vằn Xám đang vẩy chú từ bên bụi tầm ma.
“Đây, mình mang cho cậu một ít mồi tươi đây này.” Vằn Xám meo. Cậu móc một con chuột chết vào chân rồi quăng nó về phía Tim Lửa.
Tim Lửa chụp lấy nó bằng răng, và nằm xuống kế bên Vằn Xám. “Một ngày tốt lành chứ?” chú lúng búng với miệng đầy thức ăn.
“Tốt hơn hôm qua,” Vằn Xám trả lời. Tim Lửa liếc lên nhìn bạn, lo lắng, nhưng Vằn Xám nói tiếp: “Mình thích thú thật sự. Chân Diều Hâu ham học hỏi lắm, không nghi ngờ gì!”
“Chân Xỉ Than cũng vậy.” Tim Lửa tiếp tục nhai.
“Này,” Vằn Xám tiếp, ánh mắt long lanh. “Mình cứ hay quên mình đã là mèo bảo trợ, không còn là lính nhỏ nữa!”
“Mình cũng vậy.” Tim Lửa thừa nhận.
Chúng chia lưỡi cho đến lúc trăng lên, và cái lạnh ban đêm xua chúng vào hang. Vằn Xám ngáy ngay trong thoáng chốc, nhưng Tim Lửa cảm thấy cứ tỉnh trao tráo. Hình ảnh cô mèo mang thai kia cứ trở lại trong tâm trí chú, mặc dù chú đang được vây quanh bởi mùi quen thuộc của bộ tộc Sấm, nhưng mùi mèo kiểng dìu dịu của cô mèo cứ thoang thoảng trong mũi chú.
Cuối cùng chú ngủ thiếp đi. Nhưng những giấc mơ của chú đều mang đến cái mùi đó, cho đến lúc cuối cùng, chú mơ về những ngày thơ bé của mình. Chú nhớ mình đã nằm bên cánh bụng mẹ, cuộn tròn trong một cái ổ êm hơn bất cứ cái ổ rêu rừng nào, cùng với anh chị em của chú. Và mùi cô mèo kia vẫn cứthấp thoáng.
Tim Lửa mở choàng mắt, đột nhiên tỉnh hẳn khỏi giấc ngủ. Đúng rồi! Cô mèo chú gặp trong rừng…chính là chị của chú!