Chú bước qua trảng trống, tự hỏi không biết chân Xỉ Than đã dậy chưa. Mặt Vện đang ép mình bước ra khỏi lối hẹp của nhà trẻ. Một đứa con lông đốm đi theo chị, rồi đến một đứa nữa. Đứa thứ ba, màu xám nhạt có những vết đốm sậm màu hơn những đứa kia, lập chập bước đi và té lăn ra đất.
Mặt Vện ngoạm miếng da cổ của nó, nhấc nó lên rồi nhẹ nhàng đặt nó đứng trở lại. Nét dịu dàng trong hành động của Mặt Vện khiến giấc mơ của Tim Lửa lại ùa về. Rất có thể mẹ chú đã làm y như vậy với chú. Chú biết đứa con thứ tư của Mặt Vện đã chết sau khi sinh ra, và bây giờ dường như chị càng yêu thương những đứa con còn lại mãnh liệt hơn.
Tim Lửa cảm thấy bị trấn áp bởi lòng ghen tị với suy nghĩ rằng những mèo khác ở đây đều cùng được chia sẻ thứ mà chú không có – tất cả họ đều sinh ra trong bộ tộc. Tim Lửa luôn kiêu hãnh về lòng trung thành của mình với bộ tộc, điều vốn mang chú đến với bộ tộc và mang lại cho chú một cuộc sống mà chú không thể nào biết được khi còn là mèo kiểng. Chú vẫn cảm nhận được lòng trung thành ấy – chú sẽ chết để bảo vệ bộ tộc Sấm – nhưng không ai trong bộ tộc hiểu hoặc tôn trọng nguồn gốc mèo kiểng của chú. Tim Lửa có cảm giác như chị mèo mà chú gặp hôm qua sẽ hiểu. Với trái tim quặn đau, chú tự hỏi không biết mình có thể chia sẻ ký ức gì với chị ấy.
Tim Lửa nghe thấy tiếng chân huỳnh huỵch của Vằn Xám đằng sau. Chú quay sang chào anh bạn, vươn đầu ra để chạm vào mũi Vằn Xám và hỏi: “Bữa nay cậu có thể dẫn chân Xỉ Than đi thay mình được không?”
Vằn Xám tò mò nhìn Tim Lửa. “Sao vậy?”
“À, chẳng có gì quan trọng đâu,” Tim Lửa trả lời, cố thật tự nhiên hết sức. “Chỉ tại mình muốn kiểm tra lại vài thứ mà mình đã thấy hồi hôm qua thôi. Trông chừng chân Xỉ Than giùm mình nhé; mặc dù cô bé không vâng lời lắm đâu. Đừng rời mắt khỏi cô bé, kẻo nó lại chạy biến đi lung tung lúc nào không hay đấy.”
Ria của Vằn Xám giật giật lên vẻ thích thú. “Cô bé này có vẻ hay nhỉ! Tuy nhiên, chân Diều Hâu rất ngoan. Nó không bao giờ phóng bừa đi đâu mà không suy nghĩ cẩn thận trước đã.”
“Cảm ơn, Vằn Xám!” Tim Lửa băng về phía cổng trại trước khi anh bạn có thể sức nhớ ra rồi hỏi chú đi đâu.
Khi Khu nhà của Hai Chân lọt vào tầm nhìn của chú qua rừng cây, Tim Lửa thụp người xuống. Chú há miệng ra hít vào bầu không khí lạnh buổi sáng. Không có dấu hiệu của đội tuần tra bộ tộc Sấm, và cũng không có mùi của Hai Chân. Chú thả lỏng người ra một chút.
Nhích từng chút một, chú tiếp cận hàng rào nhà Hai Chân, nơi mà chú đã thấy chị mèo kia biến mất. Chú lần chần ở chân rào, ngó nghiêng xung quanh, hít hít không khí lần nữa. Rồi chú phóng mình và đáp xuống một cái thùng thư bằng một cú nhảy gọn hơ. Không thấy Hai Chân nào cả – chỉ có một khu vườn vắng tanh cùng với những cây thân thảo nặng mùi.
Tim Lửa cảm thấy mình bị phơi bày trên thùng thư. Một cành cây thòng thấp xuống ở bên trên đầu chú. Lá cây đã rụng, nhưng trốn ở đó có lẽ sẽ dễ hơn. Lẳng lặng, chú nhảy lên cành cây và nằm xuống đợi, ép sát mình vào lớp vỏ cây xù xì.
Tim Lửa có thể thấy ô cửa dành cho mèo ở lối vào nhà của Hai Chân. Chú đã từng hay sử dụng một cái cửa giống như vậy khi chú còn nhỏ. Chú dán mắt nhìn vào ô cửa, hy vọng khuôn mặt chị mình sẽ xuất hiện vào bất cứ lúc nào. Mặt trời từ từ lên cao trên bầu trời buổi sáng, nhưng Tim Lửa bắt đầu thấy lạnh. Cành cây ẩm ướt đang rút hết hơi ấm khỏi người chú. Có lẽ Hai Chân đang nhốt chị của chú ở trong nhà. Dẫu sao thì chị ấy cũng sắp sinh con rồi. Tim Lửa liếm một chân và tự hỏi không biết mình có nên trở về trại hay không.
Đột nhiên chú nghe thấy một tiếng “cách” lớn. Tim Lửa ngước lên và thấy chị mình phóng vọt qua ô cửa sập. Dải lông dọc theo xương sống chú rợn lên đầy cảnh giác, và Tim Lửa phải ráng kìm lòng để khỏi nhảy thẳng xuống khu vườn nhà chị. Chú biết mình sẽ làm chị hoảng sợ, giống như chú đã khiến chị sợ hồi hôm qua. Bây giờ chú đã có mùi của mèo rừng, không còn là mùi của mèo kiểng hiền lành nữa.
Tim Lửa đợi cho đến lúc chị của chú đi hết đám cỏ; rồi chú mới nhẹ nhàng bò ra đầu cành cây và trượt xuống hàng rào. Vẫn im lặng, chú phóng vào những bụi cây bên dưới. Mùi của chị mèo kia lại lôi kéo giấc mơ của chú tràn về.
Làm sao chú có thể gây sự chú ý cho chị mà không làm chị sợ đây? Chú cuống quít lục lọi trong tâm trí, cố nhớ lại cái tên mà chị của chú đã được đặt cho.
Chú chỉ có thể nhớ ra cái tên mèo kiểng của mình trước đây. Tim Lửa gọi khẽ từ bụi cây. “Em đây, Gỉ Sắt đây!”
Chị mèo dừng sững lại và nhìn quanh. Tim Lửa hít một hơi thật sâu và bò ra khỏi bụi rậm.
Đôi mắt của chị mèo mở to lên sợ hãi. Tim Lửa biết diện mạo của mình trông như thế nào đối với chị – rắn chắc và hoang dại, cùng mùi rừng gay gắt trên bộ lông. Chị mèo cong lưng lên và rít chìn chịt, dữ tợn. Tim Lửa không khỏi cảm kích vì sự can đảm của chị.
Bất giác, chú bừng nhớ lại cái tên của chị mình. “Công Nương! Em là Gỉ Sắt, em trai chị đây! Chị có còn nhớ em không?”
Công Nương vẫn còn căng thẳng. Tim Lửa đoán chị đang thắc mắc làm thế nào mà gã mèo lạ hoắc này lại biết được những cái tên ấy. Chú thụp người xuống trong tư thế phục tùng, hy vọng trào dâng trong ngực chú khi chú thấy biểu hiện của chị đang dần chuyển từ sợ hãi sang tò mò.
“Gỉ Sắt?” Công Nương hít hít không khí, mắt tròn xoe và cảnh giác. Tim Lửa thận trọng bước tới trước. Công Nương không nhúc nhích gì, vì vậy Tim Lửa nhích đến gần hơn. Nhưng, chị của chú vẫn đứng tấn mắt đất cho đến khi Tim Lửa chỉ còn cách chị một con chuột.
“Em không có mùi giống Gỉ Sắt,” chị nói.
“Em không còn sống với Hai Chân nữa. Em đang sống trong rừng cùng với bộ tộc Sấm. Bây giờ em mang mùi của họ.” Chắc chắn chị ấy chưa bao giờ nghe đến những bộ tộc, Tim Lửa nhận ra, và nhớ lại vẻ ngơ ngác của chính mình trước khi chú gặp Vằn Xám trong rừng.
Công Nương vươn mũi ra trước và thận trọng cạ mõm chị vào má chú. “Nhưng mùi của mẹ chúng ta vẫn còn,” chị lầm bầm, tự nói với mình thì đúng hơn. Lời nói của chị khiến Tim Lửa tràn ngập hạnh phúc, cho đến lúc mắt chị nheo lại và chị bước lùi về phía sau một chút, đôi tai ép xuống tỏ vẻ ngờ vực. “Tại sao em lại ở đây?” chị hỏi.
“Hôm qua em đã nhìn thấy chị, ở trong rừng,”Tim Lửa giải thích. “Em phải trở lại để nói chuyện với chị.”
“Tại sao?”
Tim Lửa ngạc nhiên nhìn chị. “Bởi vì chị là chị của em.” Chắc chắn chị phải cảm nhận được điều gì đó ở chú?
Công Nương quan sát chú một lúc. Trước sự nhẹ nhõm của Tim Lửa, vẻ đề phòng của chị đã hết. “Em gầy quá,” chị nhận xét.
“Gầy hơn mèo kiểng, có thể, nhưng không gầy so với mèo bộ tộc Sấm, tức là mèo…rừng,” Tim Lửa đáp. “Mùi của chị ập đến trong giấc mơ của em đêm qua. Em đã mơ thấy chị, cùng các anh chị em khác của chúng ta và..” Tim Lửa ngừng lời. “Mẹ của chúng ta hiện đang ở đâu?”
“Bà vẫn ở với chủ nhà của bà,” Công Nương trả lời.
“Thế còn…?”
Công Nương đã đoán ra chú định hỏi gì. “…Các anh chị em của chúng ta phải không? Hầu hết họ đều sống gần đây. Thỉnh thoảng chị vẫn thấy họ trong vườn nhà họ.”
Họ ngồi lặng yên một lúc; sau đó Tim Lửa hỏi, “Chị có nhớ chỗ ngủ êm ấm trong cái giỏ của mẹ không?” Chú thấy hơi tội lỗi khi khao khát sự ấm êm của mèo kiểng như vậy, nhưng Công Nương rù rừ, “Ồ, nhớ chứ. Ước gì chị có được nó cho chuyện sinh nở của chị.”
Nỗi lo ngại của Tim Lửa tan dần đi. Thật dễ chịu khi có thể trò chuyện về ký ức êm dịu như vậy mà không phải xấu hổ. “Đây là lứa đầu tiên của chị à?”
Công Nương gật đầu, nỗi băn khoăn hiện lên trong mắt chị. Tim Lửa cảm thông với chị. Mặc dù chúng cùng tuổi với nhau, nhưng xem ra chị rất non nớt và ngây thơ. “Chị sẽ ổn thôi mà,” chú meo, và nhớ lại đám con của Mặt Vện. “Trông chị có vẻ được Hai Chân đối xử tốt. Em chắc chắn những đứa con của chị sẽ rất khỏe mạnh và an toàn.”
Công Nương dịch lại gần chú hơn, nép sát mình vào hông chú. Tim Lửa cảm thấy tim mình dâng trào xúc cảm. Lần đầu tiên kể từ khi còn là một đứa trẻ, chú cảm nhận được điều mà những mèo bộ tộc cho là đương nhiên: sự mật thiết của mối quan hệ họ hàng, một sự ràng buộc lẫn nhau được ấn định bởi quan hệ huyết thống.
Đột nhiên Tim Lửa muốn chị biết về cuộc sống của chú hiện nay. “Chị có biết gì về những bộ tộc không?”
Công Nương nhìn chú, vẻ khó hiểu. “Em có nhắc đến bộ tộc Sấm.”
Tim Lửa gật đầu. “Có bốn bộ tộc cả thảy.” Chú tiếp tục, những lời nói lộn xộn. “Trông bộ tộc, mọi mèo chăm sóc lẫn nhau. Mèo trẻ đi săn mồi cho mèo già. Em đã được huấn luyện suốt mùa lá xanh để trở thành chiến binh. Bây giờ em đã có lính nhỏ của riêng mình.” Tim Lửa có thể thấy, qua biểu hiện sửng sốt trên mặt chị, rằng chị không thể hiểu hết tất cả mọi thứ chú đang kể cho chị nghe, tuy nhiên đôi mắt chị sáng lên thích thú trong khi chú nói.
“Nghe có vẻ như em rất thích cuộc sống của mình,” chị meo lên vẻ choáng ngợp.
Một giọng của Hai Chân gọi từ trong nhà ra. Tim Lửa lập tức phóng vụt vào bụi cây gần nhất.
“Em nên đi đi,” Công Nương meo. “Họ sẽ lo lắng nếu em không quay lại. Chị còn có nhiều cái miệng nhỏ xíu xiu phải nuôi. Em có thể cảm thấy chúng cựa quậy trong bụng chị đây này.” Chị liếc xuống cái bụng căng phồng của mình, mắt chị dịu dàng.
Tim Lửa nhìn ra từ dưới bụi cây. “Chị vào nhà đi, em cũng phải trở lại bộ tộc của mình đây. Nhưng em sẽ quay lại thăm chị.”
“Ừ, chị thích lắm!” Công nương nói qua vai. Chị đang chậm rãi bước trở về phía Nhà của Hai Chân. “Tạm biệt!”
“Hẹn gặp lại,” Tim Lửa nói to. Chị của chú biến khỏi tầm nhìn, và chú nghe thấy tiếng ô cửa đóng “cạch” đằng sau chị.
Khi khu vườn đã yên ắng trở lại, Tim lửa bò ra khỏi bụi cây đến hàng rào. Chú nhảy qua rào và chạy vào rừng. Ký ức về những mùi thời thơ ấu bao bộc tâm trí chú, bỗng nhiên còn thật hơn cả những mùi của rừng đang vây quanh chú.
Tim Lửa dừng lại ở đỉnh khu núi và nhìn xuống trại bộ tộc Sấm. Chú chưa cảm thấy sẵn sàng trở về. Chú lo rằng mọi thứ sẽ đâm ra xa lạ với mình. Mình đi săn vậy, chú nghĩ. Chân Xỉ Than hẳn đã an toàn với Vằn Xám thêm ít nữa, và bộ tộc sẽ hoan nghênh đón nhận mồi tươi kiếm thêm. Chú quay đầu và chạy ngược trở lại rừng.
Cuối cùng, khi trở về trại, chú mang theo một con chuột đồng và một con chim bồ câu rừng trong miệng. Mặt trời đang lặn, và những mèo bộ tộc đang tụ tập chia phần bữa tối. Vằn Xám đang ngồi một mình bên dưới một lùm cây tầm ma, một con chim sẻ núi béo mập nằm ở chân cậu ta. Tim Lửa gật đầu với bạn khi chú bước qua trảng trống đến đống mồi tươi đã tập trung lại.
Vuốt Cọp đang ngồi dưới Bục Đá, đôi mắt hổ phách của ông ta híp rịp. “Ta nhận thấy chân Xỉ Than đã trải qua ngày hôm nay với Vằn Xám,” ông ta meo khi Tim Lửa thảy đám mồi mình bắt được vào đống mồi. “Anh đã đi đâu?”
Tim Lửa nhìn lại Vuốt Cọp. “Có vẻ như hôm nay là một ngày săn đẹp trời – quá tuyệt để mà bỏ phí,” chú đáp, tim đập thình thịch trong lòng ngực. “Lúc này bộ tộc cần tất cả những mồi tươi có thể có.”
Vuốt Cọp gật đầu, nỗi nghi ngờ làm cho mắt ông tối sầm lại. “Đúng, nhưng chúng ta cũng cần chiến binh. Việc huấn luyện chân Xỉ Than là trách nhiệm của anh.”
“Tôi hiểu, thưa Vuốt Cọp,” Tim Lửa meo. Chú nghiêng đầu một cách kính trọng. “Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài.”
“Được.” Ông thủ lĩnh trợ tá quay đầu và nhìn quanh trại. Tim Lửa lấy một con chuột lên rồi đem nó đến bên cạnh Vằn Xám.
“Có tìm được thú cậu cần tìm không?” Vằn Xám hỏi một cách lơ đãng.
“Có.” Tim Lửa cảm thấy nét u sầu vì đau đớn trong đôi mắt bạn. “Cậu vẫn nghĩ về chiến binh bộ tộc Sông đấy à?”
“Mình cố gắng không nghĩ,” Vằn Xám lặng lẽ trả lời. “Mỗi khi ở một mình, tớ không thể không nghĩ đến những lời tiên tri của Mặt Vỏ Cây về một cái chết không cần thiết và tai họa ở phía trước…”
“Này,” Tim Lửa ngắt lời, đoạn đẩy con chuột của mình về phía Vằn Xám. “Trông con chim sẻ kia đầy lông nhỉ, mình không đói lắm. Muốn đổi không?” Vằn Xám liếc nhìn chú tỏ vẻ biết ơn. Thế là hai người bạn trao đổi con mồi cho nhau và bắt đầu ăn.
Trong khi gặm con chim sẻ, Tim Lửa nhìn lướt qua trảng trống. Chú thấy chân Cát và chân Bụi phía ngoài hang lính nhỏ. Chân Bụi đang bận xé một con thỏ. Tim Lửa bắt gặp ánh mắt của chân Cát nhưng cô nàng quay đi.
Chân Xỉ Than nằm bên cạnh gốc cây cụt, nơi Tim Lửa hay cùng ăn với các bạn mình khi chú còn là một lính nhỏ. Cô bé đang say sưa tán gẫu với chân Diều Hâu, cậu cứ gật đầu lia lịa trong khi nhổ lông một con chim sẻ. Nhìn cảnh hai mèo – chị em ruột – nằm bên nhau, thật thoải mái, lại gợi cho Tim Lửa nhớ đến Công Nương, và lần đầu tiên, khung cảnh quen thuộc của bộ tộc khiến Tim Lửa cảm thấy bức bối. Chú đã cẩn thận liếm sạch mùi của chị trên bộ lông mình trước khi trở về trại, nhưng cái mùi của chị vẫn cứ thoang thoảng trong lỗ mũi chú khi mặt trời khuất bóng phía đường chân trời. Chú đã tìm thấy sự mật thiết mà chú đã đánh mất, nhưng điều đó cũng hình thành nên một cảm giác cô đơn mà cho đến nay, nó vẫn nằm mơ hồ và không tên trong lòng chú. Liệu những ký ức về cội nguồn sâu xa mà chú chia sẻ với Công Nương có mạnh hơn lòng trung thành của chú với bộ tộc?