Những chiến Binh (2)

Chương 5

Docsach24.com
im Lửa đợi cho đến lúc âm thanh duy nhất mà chú còn nghe được là tiếng máu thình thịch trong tai mình. Sau đó chú bước đến mép đường Sấm Rền. Con đường trải dài ra phía trước chú, rộng và hôi rình, nhưng yên tĩnh. Tim Lửa bắn vọt ra. Mặt đất dưới chân chú lạnh và láng. Chú không hề dừng lại cho đến khi chú đến được bờ cỏ ở phía bên kia.

Không khí ở đây nhiễm mùi hôi cay xè của đường Sấm Rền và của những con quái vật, vì vậy chú nhắm thẳng về phía hàng cây. Vẫn cậy, tuyệt không thấy dấu vết của những mèo bộ tộc Gió. Tim chú lặng xuống.

Đột nhiên, một con quái vật lao xé qua khiến Tim Lửa nhảy dựng lên không, kinh hồn bạt vía. Chú bò toài bên dưới hàng cây, ẹp người xuống, khiếp hãi, bấn loạn tự hỏi không biết nên làm gì tiếp đây.

Sau đó chú đã ngửi thấy: dấu mùi thấp thoáng nương theo cơn gió mà bọn quái vật gây ra. Bộ tộc Gió đã ở đây!

Tim Lửa vận hết sức để gọi Vằn Xám. Một khoảng lặng, rồi tới tiếng bước chân lao nhanh qua đường Sấm Rền, nhập bọn với chú.

“Cậu thấy rồi hả?” anh bạn chú thở phì phò.

“Không chắc. Mình chỉ ngửi thấy một luồng hơi, nhưng không thể xác định được nó ở đâu”. Tim Lửa luồn lách qua hàng cây, Vằn Xám theo sát gót. Chú hỉnh mũi về phía cánh đồng mênh mông trước mặt mình. “Cậu có nghĩ có gì ở đằng đó không?”

“Không”, Vằn Xám đáp. “Mình chưa từng nghĩ là có mèo bộ tộc nào lại đi xa đến thế này”.

“Ngoại trừ bộ tộc Gió”, Tim Lửa làu bàu một cách mơ hồ. Xa khỏi mùi khói xồng xộc của đường Sấm Rền, dấu vết đột nhiên rõ hẳn lên. Bộ tộc Gió chắc chắn đã đi qua lối này. Hai chàng mèo phóng vụt qua những bụi cỏ cao, băng thẳng qua cánh đồng.

“Tim Lửa!” Vằn Xám có vẻ sờ sợ.

“Gì vậy?”

“Trông kìa!”

Tim Lửa dừng lại và ngước đầu lên. Chú thấy một đường Sấm Rền nữa ở trước mặt mình, vồng cao lên không trung trên những cung đường đá to lớn, được chiếu sáng bởi những đôi mắt của bọn quái vật di chuyển trên đó. Một đường Sấm Rền khác chạy bên dưới, hướng thẳng vào màn đêm, mất dạng.

Vằn Xám hất đầu về phía một cây kế (một loại cây thuộc họ xương rồng, thân đầy gai, hoa màu sặc sỡ - ND) cao. “Hít thử xem!”

Tim Lửa hít mùi ấy vào. Đó là một dấu vết còn mới của bộ tộc Gió.

“Chắc chắn họ đã trú ẩn ở đâu đó gần đây!” Vằn Xám lầm thầm với vẻ hoài nghi.

Bỗng một cơn kích động cuộn trào trong bụng Tim Lửa. Cả hai anh mèo im lặng nhìn nhau một thoáng. Rồi, không hé nửa lời, cả hai cùng lao phóc về phía những đường Sấm Rền gớm ghiếc.

Cuối cùng Vằn Xám cất tiếng. “Tại sao bộ tộc Gió lại đến một nơi như vậy chứ?”

“Mình đoán là vì ngay cả Sao Gãy cũng sẽ không muốn theo họ đến đây”, Tim Lửa trả lời một cách dứt khoát. Chú dừng lại. Một ý nghĩ đang giằng xé chú.

“Vằn Xám dừng lại bên cạnh chú. “Gì vậy?”

“Nếu bộ tộc Gió ẩn náu quá gần đường Sấm Rền như vầy”, Tim Lửa chậm rãi nói, “tức là họ tuyệt đối không muốn bị tìm thấy chút nào. Có lẽ họ sẽ tin tụi mình hơn nếu tụi mình đến vào ban ngày chứ không phải là lén tiếp cận họ vào ban đêm”.

“Điều đó có nghĩa là tụi mình có thể nghỉ ngơi, đúng không?” Vằn Xám hỏi, ngồi phịch xuống.

“Cho đến khi trời sáng thôi”, Tim Lửa meo. “Tụi mình đi tìm nơi ẩn núp đi, rồi xem có ngủ được chút nào không. Cậu có đói không?” Vằn Xám lắc đầu. “Mình cũng không đói”, Tim Lửa đồng tình. “Mình không biết đó là do thảo dược hay do cái mùi khó chịu từ đường Sẩm Rền khiến mình thấy nhợn miệng quá”.

“Ngủ ở đâu bây giờ?” Vằn Xám nhìn quanh. 

Tim Lửa đã để ý thấy một khoảnh đen trên mặt đất phía trước. “Kia là cái gì vậy?”

“Hang thỏ chắc?” Vằn Xám bối rối. “Nó quá lớn đối với một con thỏ. Mà chắc chắn không thể có hang lửng ở đây rồi!”

“Tụi mình đến xem đi”, Tim Lửa đề nghị. 

Cái hố to hơn một cái hang lửng, bằng phẳng và lát đá theo hàng lối thẳng thớm. Tim Lửa hít ngửi, rồi đặt hai chân trước lên mép hố và thận trọng dòm vào bên trong. Một đường hầm đá dốc xuống, mất hút vào lòng đất. “Mình cảm thấy không khí thổi qua nó”, chú meo, giọng chú dội âm vào trong bóng tối. “Chắc hẳn nó phải dẫn đến từ một nơi nào đó ở bên kia”. Chú lùi né trở lại và chĩa mũi về phía những đường Sấm Rền giao nhau.

“Nó trống không à?” Vằn Xám hỏi.

“Chắc vậy”.

“Thế thì đi thôi”. Đoạn Vằn Xám đi trước vào đường hầm. Sau một quãng cỡ chừng vài con cáo thì mặt đá hết dốc.

Tim Lửa dừng lại và hít hít không khí ẩm thấp. Chú chẳng ngửi thấy mùi gì ngoài mùi khói của đường Sấm Rền. Một tiếng ầm ầm rung chuyển trên đầu. Bốn chân của Tim lửa rung lắc khi nền đá dưới chân chú bị chấn động. Chẳng lẽ đường Sấm Rền đang ở ngay phía trên chúng sao? Chú xù bộ lông ra hầu chống lại cơn chấn động tàn khốc và cảm thấy lông của Vằn Xám cọ quẹt vào mình – cậu bạn chú đang quay vòng, loay hoay, lựa thế nằm xuống ngủ. Tim Lửa thụp người xuống và rúc vào bên cạnh bạn. Chú nhắm đôi mắt nhức mỏi của mình lại và nghĩ về những con gió rừng êm dịu và tiếng lá cây xào xạc. Sự kiệt quệ lập tức phải tranh đấu với nỗi thèm khát được nằm trong hang của mình ở nhà, trước khi chú phục tùng bức màn đen đang tràn vào tâm trí mình.

Khi Tim Lửa mở mắt ra lại thì ánh sáng xám ngắt đang lấp lóe ở cuối đường hầm. Chắc hẳn là bình minh đã đến. Xương của Tim Lửa đau nhức vì nằm trên mặt đất cứng và lạnh. Chú huých Vằn Xám một cái, cậu ta cằn nhằn. “Sáng rồi sao?”

“Gần sáng rồi”, Tim Lửa trả lời, đứng dậy. Vằn Xám vươn mình rồi cũng đứng dậy.

“Mình nghĩ là tụi mình nên đi lối kia”, Tim Lửa meo, và rướn cổ ra khỏi phía có ánh sáng. “Mình nghĩ đường hầm này đi ngay bên dưới một đường Sấm Rền. Nó có thể dẫn tụi mình đến gần hơn với…”. Giọng chú trượt đi – chú không biết dùng từ gì để mô tả chỗ những đường Sấm Rền giao nhau mà chú đã thấy đêm qua. Bên cạnh chú, Vằn Xám gật đầu, và cùng nhau, chúng bắt đầu bước đi vào màn đen, không nói một lời.

Không lâu sau, Tim Lửa phát hiện ra ánh sáng phía trước chúng. Cả hai dồn bước cho đến khi chúng chạy lên một con dốc cao và ngắn, dẫn chúng vào một thế giới ngập tràn ánh sáng xám, đơn điệu.

Chúng đã lên gần tới rìa của một khoảng cỏ dại cằn cỗi và bẩn thỉu. Những đường Sấm Rền bao bọc lấy nó ở cả hai bên, và một con đường nữa vồng lên ở phía trước. Một đống lửa đang cháy ở giữa đồng cỏ. Có vài tên Hai Chân nằm xung quanh ngọn lửa. Một tên trong số chúng duỗi mình ra ngồi lăn tròn, và một tên khác đang hậm hực lầu bầu cái gì đó trong giấc ngủ của hắn, nhưng tiếng động và mùi hôi từ những đường Sấm Rền dường như không đánh thức bọn chúng dậy. 

Tim Lửa thận trọng theo dõi bọn chúng, bỗng chú ngây ra như phỗng khi có một thứ khác đập vào mắt chú: những bóng dáng đen thù lù di chuyển tới lui đằng trước ngọn lửa. Những con mèo! Có thể đó là bộ tộc Gió? Tim Lửa nhìn đống lửa và nhìn những con mèo, chợt tâm trí chú dâng ào ạt những kí ức về giấc mơ của mình – tiếng gầm rú của đường Sấm Rền, cảnh tượng ngọn lửa và những con mèo, rồi giọng của Lá Đốm thì thào, “Lửa sẽ cứu bộ tộc chúng ta”.

Một niềm xúc cảm dâng trào khiến cho chân của Tim Lửa như yếu đi. Phải chăng điều này có nghĩa là số phận của bộ tộc Sấm có liên quan mạt thiết đến số phận của bộ tộc Gió?

“Tim Lửa? Tim Lửa!”

Giọng nói của Vằn Xám kéo giật Tim Lửa về với thực tại. Chú hít thật sâu để tự trấn tĩnh. 

“Tụi mình phải tìm Sao Cao và nói chuyện với ông ấy”, chú meo.

“Vậy là, cậu nghĩ kia chính là bộ tộc Gió?” Vằn Xám hỏi.

“Cậu đã ngửi thấy mùi của họ rồi đấy – còn mèo nào vào đây nữa?” Tim Lửa đáp.

Vằn Xám nhìn Tim Lửa, mắt cậu ta sáng lên nỗi vui mừng. “Tụi mình tìm được họ rồi!”

Tim Lửa gật đầu. Chú không chỉ ra rằng tìm thấy bộ tộc Gió mới chỉ là phân nửa nhiệm vụ của chúng. Vẫn còn phải thuyết phục họ trở về nhà nữa.

Vằn Xám gồng mình, sẵn sàng nhảy tới trước. “Đi!”

“Đợi đã”, Tim Lửa cảnh báo. “Tụi mình không được làm họ giật mình”.

Ngay lúc đó, một trong số Hai Chân ngồi phắt dậy và bắt đầu thét lác lũ mèo xơ xác ở quanh đống lửa. Tiếng thét khuấy động thêm những Hai Chân khác thức dậy, và cùng nhau, bọn họ đồng thanh phát ra những tiếng quát tháo tức giận, nghe chói tai.

Bầy mèo bộ tộc Gió tản đi. Quên hết mọi thận trọng, Tim Lửa và Vằn Xám phóng theo họ. Tim Lửa có thể cảm nhận được bộ lông mình dựng đứng lên kinh hãi khi chú cùng Vằn Xám chạy thẳng về phía đống lửa và bọn Hai Chân. Tất cả bản năng của chú mách bảo chú phải tránh xa ra, nhưng chú không dám làm mất dấu của những mèo bộ tộc Gió đang tháo chạy.

Một trong số Hai Chân loạng choạng đứng dậy, hiện ra lù lù đằng trước chú. Tim Lửa thắng kít lại, bắn bụi tung mù lên. Có gì đó nổ bên cạnh chú, văng tóe những mảnh vỡ sắc cạnh về phía chú, nhưng không có gì xuyên qua bộ áo giáp dày dặn của chú. Chú liếc ra sau, tìm Vằn Xám. Chú thở phào khi thấy anh bạn đứng sát ngay đằng sau mình, mắt cậu ta trợn trạo lên sợ hãi và lông dựng tua tủa.

Chúng chạy bạt mạng vào vùng an toàn, chỗ mảng bóng tối bên dưới đường Sấm Rền đang gầm rú. Phía trước, Tim Lửa dõi theo đoàn mèo bộ tộc Gió dừng lại sát bên một trong những cung đường lớn của đường Sấm Rền. Và sau đó, từng mèo một, những con mèo tan mất vào lòng đất.

“Họ đi đâu rồi?” Vằn Xám meo lên sửng sốt.

“Một đường hầm khác chăng?” Tim Lửa đoán. “Đi, tìm hiểu xem”.

Cực kỳ thận trọng, hai anh ban tiến đến địa điểm mà những mèo bộ tộc Gió đã biến mất. Khi đến nơi, chúng thấy một cái hố trên mặt đất. Giống như nơi nghỉ chân của chúng đêm qua, lối vào hình tròn và cũng lát những hàng đá, dốc xuống, sâu hút vào màn đen.

Tim Lửa đi trước, tất cả mọi giác quan của chú cảnh giác mèo tuần tra của bộ tộc Gió. Nền đất dưới chân chú ướt và nhầy nhụa, rồi tiếng nước nhỏ giọt dội âm quanh chúng. Khi đường hầm trở nên bằng phẳng, Tim Lửa vểnh tai lên và há miệng ra. Không khí ẩm thấp có mùi khó chịu và đắng nghét - ắp mùi khỏi cay của đường Sấm Rền quyện với mùi sợ hãi của những con mèo bộ tộc Gió.

Trời quá tối đến nỗi không thể thấy được gì, nhưng sau vài bước, những sợi ria của Tim Lửa cảm thấy một khúc quanh trong đường hầm. Tim Lửa nhổng đuôi lên, chạm nhẹ chóp đuôi vào Vằn Xám. Chú không thể nhìn thấy anh bạn mình trong bóng tối đen kịt, nhưng Vằn Xám chắc hẳn cũng đã cảm thấy tin hiệu đó, bởi vì cậu ta dừng lại cạnh bên Tim Lửa, và cùng nhau, chúng dòm vào khúc quanh.

Phía trước chúng, đường hầm được chiếu sáng bởi một cái lỗ nhỏ trên nóc hầm, nơi dẫn lên vùng đất hoang phía trên. Tim Lửa có thể thấy nhiều mèo nằm rúc vào nhau trong ánh sáng xám – những chiến binh và mèo già, những nữ miu và bọn mèo con, tất cả đều gầy ốm thảm hại. Một cơn gió lạnh thổi không thương tiếc qua cái lỗ trên nóc hầm, làm rung rinh những sợ lông trên những cơ thể còm cõi. Tim Lửa rùng mình, bởi vì cơn gió đã đưa mùi tanh tưởi của bệnh tật và mùi thịt thối rữa.

Đột nhiên, đường hầm rung lên khi một con quái vật gầm rú phía trên đầu. Vằn Xám và Tim Lửa, đang căng thẳng, lại giật bắn cả mình, nhưng những mèo bộ tộc Gió không phản ứng gì. Họ chỉ rúc vào nhau hé mắt nhìn, chết lặng với những thứ xung quanh họ.

Tiếng gầm rú qua đi. Tim Lửa hít một hơi thật sâu và bước quẹo vào khúc quanh, đến chỗ những tia sáng yếu ớt.

Một ông mèo xám bộ tộc Gió quay phắt lại, lông của ông ta dựng đứng lên khi ông ta ngao lêo báo động cho những mèo còn lại của bộ tộc. Trong chớp mắt, những chién binh bộ tộc Gió đã dàn hàng đứng chắn ngang đường hầm phía trước những nữa miu và mèo già, lưng họ cong vút, rít lên dữ tợn.

Với cảm giác khiếp sợ, Tim Lửa nhìn thấy những móng vuốt và những bộ nanh sáng loáng. Những con mèo đói này sắp sửa tấn công.