Những chiến Binh (2)

Chương 4

Docsach24.com
hi ra khỏi trại, hai chiến binh trẻ suýt chút nữa thì đâm sầm vào Bão Trắng, đang dắt chân Cát và Gió Lốc vào rừng cho phiên tuần tra lúc bình minh.

“Xin lỗi!” Tim Lửa thở hổn hển. Chú dừng lại, và Vằn Xám cũng dừng kít lại kế bên chú.

Bão Trắng nghiêng đầu. “Tôi nghe nói hai anh đi làm nhiệm vụ”, ông meo.

“Vâng”, Tim Lửa đáp.

“Vậy các anh có sự che chở của bộ tộc Sao”, Bão Trắng trang trọng meo.

“Để làm gì?” Chân Cát cười cợt. “Quý vị đi bắt chuộc đồng hả?”

Gió Lốc, anh mèo mướp săn chắc, quay sang thì thầm cái gì đó vào tai chân Cát. Thái độ của cô nàng thay đổi liền và vẻ khinh bỉ trong đôi mắt của cô chuyển thành tò mò và hiếu kỳ.

Đội tuần tra bước qua một bên tránh đường cho Tim Lửa và Vằn Xám đi. Đôi mèo phóng vụt qua và leo lên sườn khe núi.

Tim Lửa và Vằn Xám nói chuyện với nhau rất ít suốt dọc đường xuyên rừng đến điểm Bốn Cây, để còn dành hơi cho cuộc hành trình dài phía trước. Chúng dừng lại trên đỉnh dốc ở phía bên kia trảng trống rợp bóng sồi, mạn sườn chúng phập phồng vì leo dốc.

“Ở đây lúc nào cũng có gió à?” Vằn Xám cằn nhằn, xù bộ lông dày lên trước từng cơn gió lạnh quét qua vùng cao nguyên.

“Mình nghĩ tại vì chẳng có cây cối gì che chắn nó cả”, Tim Lửa chỉ ra và nheo mắt lại. Đây là lãnh địa bộ tộc Gió. Khi Tim Lửa hít không khí, chú dò được một mùi mà tất cả các giác quan của chú đều biết là không nên có ở đó. “Cậu có ngửi thấy mùi bọn chiến binh bộ tộc Sông không?” chú bồn chồn meo.

Vằn Xám hếch mũi lên. “Không. Cậu nghĩ là có vài tên ở đây sao?”

“Có thể. Có lẽ chúng muốn tận dụng tối đa sự vắng mặt của bộ tộc Gió, nhất là từ khi chúng biết họ sắp trở về’, Tim Lửa cảnh báo.

“Ừm, giờ mình chẳng thể ngửi thấy gì sất”, Vằn Xám làm xàm.

Hai người bạn nhẹ nhàng bước thận trọng dọc theo con đường mòn phủ đầy cây thạch nam.

Bỗng một mùi tươi mới khiến cho Tim Lửa dừng phắt lại giữa chừng. “Cậu có ngửi thấy mùi đó không?” chú rít khẽ với Vằn Xám.

“Có”, Vằn Xám thì thào, ép sát mình xuống đất. “Bộ tộc Sông!”

Tim Lửa thụp người xuống, chú ý giấu đôi tai phía sau dưới đám thạch nam. Bên cạnh chú, Vằn Xám nghểnh cái đầu màu xám đậm của cậu lên để hé nhing qua bụi cây. “Mình thấy chúng rồi ý”, cậu lầm bầm. “Chúng đang đi săn”.

Tim Lửa thận trọng nhướng người lên nhìn.

Bốn chiến binh bộ tộc Sông đang truy đuổi một con thỏ qua một mảng cây kim tước. Tim Lửa nhận ra Vuốt Đen ở cuộc Tụ Họp. Gã chiến binh màu khói đen chồm lên, móng vuốt giương hết cả ra, nhưng rồi lại ngồi xuống, không tỏ vẻ gì là đang đuổi bắt. Chắc là con thỏ đã lủi vào nơi an toàn trong vùng đất đầy hang thỏ này.

Tim Lửa và Vằn Xám lại hạ thấp người và ép bụng chặt xuống mặt cỏ lành lạnh.

“Chúng chẳng phải là những tay săn thỏ giỏi”, Vằn Xám rít lên khinh bỉ.

“Mình đoán là bộ tộc Sông quen bắt cá hơn”, Tim Lửa thì thào lại. Mũi chú giật lên khi chú ngửi thấy mùi của một con thỏ hoảng sợ tiến đến gần. Thất kinh, Tim Lửa nghe thấy tiếng chân của bọn chiến binh bộ tộc Sông lao đuổi theo con thỏ. “Chúng đang tiến về phía này! Tụi mình phải trốn thôi!”

“Theo mình”, Vằn Xám rít khẽ. “Mình ngửi t hấy mùi con lửng ở phía này”.

“Lửng á”, Tim Lửa kêu lên. “Có an toàn không?” chú đã nghe chuyện cụ Đuôi Cộc bị mất đuôi khi chiến đấu với một con lửng già xấu tính như thế nào.

“Đừng lo. Mùi nặng nhưng lâu rồi”, Vằn Xám bảo đảm với chú. “Chắc chắn phải có một cái hang cũ ở gần đây”.

Tim Lửa đánh hơi. Đệm khứu giác của chú bắt được một mùi nặng, gần giống mùi cáo. “Cậu có chắc là nó bị bỏ hoang không?”

“Tụi mình sẽ biết ngay thôi. Lẹ lên, tụi mình phải đi khỏi nơi này”, Vằn Xám đáp, đoạn bươn bả dẫn đường qua những bụi cây thấp. Tiếng thạch nam sột soạt cho Tim Lửa biết là bọn chiến binh bộ tộc Sông đang đến gần. 

“Đây rồi!” Vằn Xám dùng vai vạch hẳn bụi cây thạch nam sang một bên, để lộ ra một hố cát trên mặt đất. “Vào đi! Mùi lửng sẽ ngụy trang cho mùi của tụi mình. Tụi mình có thể đợi cho đến lúc chúng bỏ đi”.

Tim Lửa tuột vèo xuống cái hố tối đen, với Vằn Xám theo sau. Mùi của bọn lửng nồng nặc cả lên.

Những bước chân nện thình thịch trên mặt đất phía trên đầu. Cả hai anh mèo nín thở khi những bước chân dừng lại, và một trong những chiến binh bộ tộc Sông ngao to, “Hang lửng!” Dựa theo tiếng ngao the thé ấy, Tim Lửa biết đó là Vuốt Đen. 

Một giọng thứ hai trả lời: “Nó bị bỏ trống rồi hả? Coi chừng có thỏ trốn trong đó đó”.

Tim Lửa cảm thấy bộ lông của Vằn Xám dựng đứng bên cạnh mình trong bóng tối. Cậu ta vươn hết móng vuốt ra và nhìn chằm chằm vào miệng hang, sẵn sàng chiến đấu nếu bọn chiến binh tiến vào hang.

“Khoan! Mùi này dẫn về phía này”, Vuốt Đen meo. Có những tiếng bước chân lột sột bên trên khi bọn chiến binh bộ tộc Sông bỏ đi.

Vằn Xám từ từ thở hắt ra. “Cậu nghĩ là bọn chúng bỏ đi chưa?”

“Có lẽ tụi mình nên đợi thêm chút xíu nữa, cho chắc chắn là không tên nào trong bọn chúng còn rớt lại phía sau”, Tim Lửa đề nghị.

Không có thêm tiếng động gì từ bên ngoài vọng vào nữa. Vằn Xám hích Tim Lửa. “Đi thôi”, cậu meo.

Tim Lửa thận trọng theo sau Vằn Xám ra ngoài sáng. Không còn dấu hiện gì của đội tuần tra bộ tộc Sông. Cơn gió tươi mới thổi bay mùi lửng khó chịu ra khỏi khứu giác của Tim Lửa. “Tụi mình nên tìm trại của bộ tộc Gió”, chú meo với Vằn Xám. “Đó là nơi tốt nhất để nắm bắt mùi của họ”.

“Đúng rồi”, Vằn Xám trả lời.

Chúng chậm rãi băng qua những búi thạch nam, hơi há miệng ra để đánh hơi xem còn tên chiến binh bộ tộc Sông nào nữa không. Cả hai dừng lại ở chân một vách đá lớn, dốc đứng, vút thẳng lên khỏi những ngọn vây kim tước.

“Để mình leo lên quan sát xung quanh cho”, Vằn Xám đề nghị. “Bộ lông của mình dễ lẫn vào đá hơn”.

“Ừ”, Tim Lửa đồng ý. “Nhớ hạ thấp đầu đấy”.

Chú nhìn bạn mình rón rén leo lên vách đá. Vằn Xám dùn thấp người trên đỉnh, dòm chăm chú ra khắp vùng cao nguyên rồi tụt xuống trở lại chỗ Tim Lửa. “Mình nghĩ là ở đằng kia có một lòng chảo”. Vằn Xám thở phù phù, ngoắt đuôi chỉ ra. “Mình trông thấy một khe nứt trong đám thạch nam”.

“Tụi mình tới đó xem sao”. Tim Lửa nói. “Đó có thể là trại”.

“Mình cũng nghĩ như vậy”, Vằn Xám gật đầu. “Chắc chắn đó là nơi duy nhất ở đây có thể tránh được gió”.

Khi chúng gần đến lòng chảo, Tim Lửa chạy vượt lên trước Vằn Xám và lõ mặt dòm qua rìa lòng chảo. Trông nó như thể có một chiến binh bộ tộc Sao đã từ trên trời đáp xuống, xúc đi một khoảnh than bùn khỏi vùng cao nguyên, và thay thế bằng một đám cây kim tước dày đặc, rối rắm, mọc cao gần bằng mặt đầy ở cả hai phía.

Tim Lửa hít hít. Chú có thể ngửi thấy rất nhiều mùi, tất cả đều là mùi bộ tộc Gió, già lẫn trẻ, đực lẫn cái, và, thoang thoảng là mùi mồi tươi đã trở nên thối rữa từ lâu. Đây chắc phải là trại bỏ hoang.

Tim Lửa nhảy phầm phập xuống bờ dốc và lao vào những bụi cây. Những cây kim tước kéo giật lông chú và cào xước mũi chú, làm chú ứa nước mắt. Chú có thể nghe thấy tiếng Vằn Xám phía sau mình, kêu rên khi gai làm rách đôi tai của cậu. Chúng len lỏi tiến vào một trảng trống kín gió. Nền đất cát bị giẫm đạp tơi bời bởi những bước chân của biết bao thế hệ. Ở cuối trảng trống có một tảng đá nhẵn nhụi, bị bào mòn qua bao nhiêu mùa trăng lộng gió.

“Đây đúng là trại của họ rồi”, Tim Lửa lầm bầm.

“Mình không thể tin nỗi là Sao Gãy lại có thể đuổi được bộ tộc Gió ra khỏi một nơi được bảo vệ tốt như vầy!” Vằn Xám meo, đưa một chân lên xoa xoa cái mũi đau của cậu.

“Trông có vẻ như họ đã phô bày một trận chiến ác liệt”, Tim Lửa chỉ ra, nhận thấy trại bị tàn phá nặng nề đến thế nào. Những túm lông vương vãi khắp nơi trên mặt đất, và những vệt máu kho nhuộm trên cát. Những ổ rêu bị bới văng ra khỏi hang, bay tứ xứ. Và đâu đâu cũng phảng phất mùi của bộ tộc Bóng Tối hòa lẫn với mùi của những con mèo bộ tộc Gió hốt hoảng.

Tim Lửa rùng mình. “Tụi mình hãy lần theo dấu mùi của họ từ đây trở đi”, chúe meo. Chú bắt đầu hít không khí thật cẩn thận và tiến về phía trước, đi theo hướng mùi mạnh nhất. Vằn Xám bước theo sau chú đến một khoảng hở hẹp rí trong đám cây kim tước.

“Xem ra bọn mèo bộ tộc Gió nhỏ con hơn mình nhớ!” Vắn càu nhàu khi cậu ép mình đi theo sau Tim Lửa. 

Tim Lửa liếc nhìn thằng bạn mình, cảm thấy vui vui một thoáng. Bây giờ, dấu vết mùi đã khá rõ – chắc chắn là bộ tộc Gió, nhưng pha tạp và hăng nồng, như thể được hợp thành từ rất nhiều mèo sợ hãi. Tim Lửa nhìn xuống. Những giọt máu khô rải lấm chấm dưới đất. “Tụi mình đi đúng hướng rồi”, chú rầu rĩ meo. Hai mùa trăng mưa và gió đã không thể cuón trôi hết những dấu hiệu của nỗi khổ đau. Tim Lửa có thể hình dung rõ ràng hình ảnh bộ tộc bại trận và đầy thương tích bỏ chạy khỏi quê nhà của mình. Cơn giận dữ dấy lên, chú phóng theo sau cậu bạn.

Dấu vết mùi dẫn chúng đến rìa phía bên kia của vùng cao nguyên, ở đó bọn chúng dừng lại thở lấy hơi. Trước mặt chúng mặt đất rải dài đến những nông trại của Hai Chân. Ở tít đằng xa, nơi mặt trời đang bắt đầu lặn, hiện lên hình dáng cao sừng sững của Dãy Núi. 

“Mình tự hỏi không biết Da Đêm đã có mặt ở đó chưa?”, Tim Lửa thầm thì. Trong một đường hầm bên dưới Dãy Núi có Tảng đá Mặt Trăng linh thiêng, nơi tộc trưởng của từng bộ tộc chia sẻ những giấc mơ với bộ tộc Sao.

“Ối, tụi mình không muốn gặp ông ta ở đằng đó đâu!” Vằn Xám phất đuôi về vùng đất rộng bạt ngàn của Hai Chân. “Không cần phải gặp đến tộc trưởng mới của bộ tộc Bóng Tối thì việc né tráng Hai Chân, lũ chuột cống, và lũ chó cũng đã đủ cực khổ rồi!”

Tim Lửa gật đầu. Chú nghĩ lại chuyến đi lần trước qua vùng đất này, cùng với Sao Xanh và Vuốt Cọp. Họ đã suýt bị giết chết do một đợt tấn công của bọn chuột cống, và chỉ có sự trở lại kịp thời của Lúa Mạch, một kẻ cô đơn, mới cứu được họ. Mặc dù vậy, Sao Xanh cũng đã mất một mạng. Ký ức về chuyện đó khiến Tim Lửa nhói đau như bị kiến đốt.

“Cậu nghĩ coi tụi mình có thể tìm thấy dấu vết của chân Quạ ở đằng đó không?” Vằn Xá meo, và quay khuôn mặt rộng của cậu về phía Tim Lửa.

“Mình hy vọng thế”, Tim Lửa nghiêm nghị trả lời. Thứ cuối cùng mà chú thấy ở chân Quạ là chóp đuôi màu trắng của anh chàng biến mất vào trong cơn bão trên cao nguyên. Liệu cậu lính nhỏ bộ tộc Sấm có đến được địa hạt của Lúa Mạch an toàn hay không?

Hai chiến binh bắt đầu đổ dốc, cẩn thận hít ngửi từng bụi cỏ để chắc chắn mình vẫn còn đang bám theo mùi của bộ tộc Gió.

“Coi bộ họ không đi thẳng đến Dãy Núi”, Vằn Xám nhận xét. Mùi này dẫn chúng hướng sang bên, đi vào một đồng cỏ rộng lớn. Chúng men theo bờ, áp sát những hàng cây như bộ tộc Gió đã đi. Dấu mùi dẫn chúng ra khỏi cánh đồng và đến một con đường của Hai Chân băng xuyên qua một bãi cây trồng.

“Trông kìa!” Vằn Xám meo. Những đống xương của con mồi phơi nắng trắng hếu nằm rải rác dưới những tán cây. Những ổ rêu mốc được gom lại bên dưới những mảng mâm xôi.

“Bộ tộc Gió chắc hẳn đã thử định cư ở đây”, Tim Lửa meo lên kinh ngạc.

“Mình tự hỏi không biết điều gì khiến họ bỏ đi?” Vằn Xám hỏi, hít hít không khí. “Mùi nãy đã cũ rồi”.

Tim Lửa nhún vai và hai anh mèo lần theo con đường mòn đến một bờ rào ken dày. Ráng chật vật, chúng cố luồn lách lên một bờ cỏ. Phía bên kia một con mương hẹp có một con đường đất rộng trải ra. 

Vằn Xám nhảy gọn ghẽ qua con mương, đáp xuống một vùng đất đỏ, cứng. Tim Lửa nhìn xung quanh, cứng người lại khi chú nhận thấy một hình bóng nổi bật ở đằng xa. “Vằn Xám! Dừng lại!” chú khẽ rít lên.

“Gì vậy?”

Tim Lửa chỉ bằng mũi. “Nhìn sang khu của Hai Chân ở đằng kia kìa! Chắc chắn tụi mình đã đến gần lãnh thổ của Lúa Mạch rồi”.

Đôi tai Vằn Xám giật giật một cách lo âu. “Chỗ đso là nơi lũ chó sống mà! Nhưng rõ ràng là bộ tộc Gió đã đi hướng này. Tụi mình phải nhanh lên. Tụi mình phải đi qua nơi ở của Hai Chân trước khi mặt trời lặn”.

Tim Lửa nhớ là Lúa Mạch đã bảo với họ rằng Hai Chân sẽ thả chó ra vào ban đêm, và mặt trời đã chìm về phía những đỉnh đá lởm chởm của Dãy Núi. Chú gật đầu. “Có lẽ lũ chó đã đuổi bộ tộc Gió ra khỏi rừng”. Chợt quặn lên một nỗi lo âu, chú nghĩ về chân Quạ. “Cậu nghĩ coi cậu ấy có tìm được Lúa Mạch không?” chú hỏi.

“Ai? Chân Quạ ư? Tại sao không? Tụi mình đã đưa nó đi xa đến thế cơ mà!” Vằn Xám meo. “Đừng xem thường nó à. Cậu còn nhớ cái lần Vuốt Cọp sai nó tới bãi đá Hang Rắng không. Nó đã trở về với một con rắn độc đấy!”

Tim Lửa kêu rrừ-ừ thích thú với kí ức ấy trong khi Vằn Xám băng phóng qua đường và xuyên qua hàng cây ở phía bên kia. Tim Lửa chạy đuổi theo cậu ta, tăng tốc lên cố bắt kịp để cùng hòa từng bước chân với bạn.

Một con chó sủa hung hãn từ nơi ở của Hai Chân, nhưng tiếng gầm gừ dữ tợn của nó nhanh chóng tan vào khoảng xa. Nhiệt độ tụt nhanh khi mặt trời lặn, và những giọt sương bắt đầu hình thành trên cỏ.

“Tụi mình đi tiếp chứ?” Vằn Xám hỏi. “Ngộ nhỡ cuối cùng dấu mùi dẫn tụi mình đến Dãy Núi thì sao? Giờ này chắc chắn Da Đêm đã ở đó rồi”.

Tim Lửa ngước mũi lên hít những chiếc lá lược đang ngả màu nâu của vài bụi dương xỉ. Mùi của bộ tộc Gió, chua gắt vì sợ hãi, xộc vào mũi chú. “Tụi mình nên đi tiếp”, chú meo. “Tụi mình sẽ dừng khi nào cần dừng’.

Một con gió lạnh ùa một mùi khác đến mũi của Tim Lửa – có một đường Sấm Rền ở gần đó. Vằn Xám nhăn mặt. Cậu cũng ngửi thấy nó. Hai chiến binh trao nhau một cái nhìn nhớn nhác, nhưng vẫn dấn tới. Mùi hôi càng lúc càng mạnh dần lên cho đến khi chú có thể nghe thấy tiếng gầm rú của đàn quái vật trên đường Sấm Rền ở đằng xa. Cho đến lúc chúng đi đến hàng cây chạy dọc theo mép con đường màu xám rộng lớn, thì thật khó mà phát hiện được dấu vết của bộ tộc Gió.

Vằn Xám dừng lại và dáo dác dòm quanh, vẻ hoang mang hiện lên trong mắt cậu ta. Nhưng Tim Lửa chợt dò được mùi sợ hãi. Chú rón rén bước qua những bóng râm bên cạnh hàng cây, cho đến khi chú đến một nơi mà hàng cây thưa hẳn đi. “Họ đã trú ngụ ở đây”, Tim Lửa meo, tưởng tượng ra hình ảnh những mèo bộ tộc Gió sợ hãi nhìn qua hàng cây tới đường Sấm Rền.

“Chắc hẳn đây là lần đầu tiên nhiều mèo trong số họ nhìn thấy đường Sấm Rền”, Vằn Xám nhận xét khi cậu bước đến với Tim Lửa bên hàng cây.

Tim Lửa ngạc nhiênhìn bạn mình. Chú chưa hề thấy một mèo bộ tộc Gió nào bao giờ - họ bị đuổi ra khỏi lãnh thổ của họ hầu như cùng lúc với việc trở thành lính nhỏ. “Thế, họ không đi tuần tra vùng biên giới của họ sao?” chú hỏi, vẻ khó hiểu. 

“Cậu đã thấy lãnh thổ của họ rồi đấy – rất hoang dã và cằn cỗi, những con mồi thì chẳng dễ bắt. Mình đoán rằng họ không bao giờ nghĩ là có bộ tộc nào khác bỏ công đi săn ở đây. Suy cho cùng, bộ tộc Sông có dòng sông của họ, và, trong một năm tốt đẹp, khu rừng của chúng ta đầy ắp mồi, cho nên chẳng có mèo nào cần đến bọn thỏ gầy nhom của họ cả”.

Một con quái vật rú rít vụt qua ở phía bên kia hàng cây, đôi mắt đêm của nó sáng quắc. Tim Lửa và Vằn Xám dùn người lại khi ngọn gió thổi tung bộ lông của chúng, cho dù gió đã phải xuyên qua cả bức tường lá cây. Khi tiếng gầm phai hẳn đi, chúng thận trọng ngồi dậy và hít hít xung quanh những gốc cây.

“Hình như dấu mùi dẫn xuống dưới đây”. Tim Lửa ép mẹp người trên bờ cỏ nằm dọc theo đường Sấm Rền. Vằn Xám quờ quạng theo phía sau chú.

Nhưng phía bên kia của hàng cây, mùi của bộ tộc Gió đột nhiên mất hẳn. 

“Chắc chắn họ quay ngược trở lại hoặc băng qua đường Sấm Rền”, Tim Lửa meo. “Cậu tìm quanh đây đi, để mình kiểm tra phía bên kia”. Chú cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự mệt mỏi khiến chú tuyệt vọng. Lẽ nào bọn mình lại để mất dấu vết ở đây, sau khi đã đi một quãng đường xa đến vậy?