Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 111: Chơi cùng bọn trẻ

Nhưng trong lúc chúng tôi đang muốn về, thì bọn trẻ trong viện phúc lợi lại kéo giữ chúng tôi ở lại, làm chúng tôi không nỡ, tuy chúng tôi mới bên cạnh nhau có nửa ngày, nhưng những đứa trẻ đáng thương đáng yêu nơi đây đã hiểu được chúng tôi là thực sự mong muốn mang lại những điều tốt đẹp cho chúng, thế nên bọn chúng đối với chúng tôi vô cùng thân thiện.

" Chị Nhụy Nhụy, chị Châu Đình, hai chị đừng đi được không ? Chơi cùng bọn em một lúc nữa đi." Một cô bé chỉ tròn khoảng ba tuổi kéo tay áo chúng tôi với một một khuôn mặt đáng yêu hình trái táo, nhìn chúng tôi với một ánh mắt vô cùng đáng thương. Đôi mắt sáng trong như viên ngọc.

Cô bé này tên là Anh Tử, là một cô bé bị hở hàm ếch, sinh ra chưa được bao lâu đã bị bố mẹ ác tâm bỏ lại trước cổng viện phúc lợi, do được trợ giúp của nhà hảo tâm, cô bé đã được làm phẫu thuật hở hàm ếch, bây giờ cô bé nhìn rất đáng yêu. Thực sự tôi không hiểu tại sao bố mẹ của cô bé lại nhẫn tâm vứt bỏ cô bé đi như vậy ?

Nếu là tôi, cho dù cô bé có bị dị tật, tôi cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ cô bé đi như thế, là bởi vì cô bé là một phần máu thịt mà tôi đã sinh ra!

Trong viện phúc lợi có rất nhiều những đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh khác nhau hoặc mắc một chứng bệnh nghiêm trọng nào đó, thế nên bố mẹ chúng đã vứt bỏ chúng đi, trái tim trẻ thơ bọn chúng, so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, nhạy cảm hơn rất nhiều.

Bọn chúng khát khao lắm một tình yêu thương từ bố mẹ!

Vừa nghĩ tới đây, tôi liền muốn khóc, bởi vậy, tôi mới quyết định sau này, tôi sẽ nhất định vào làm việc trong Viện phúc lợi, cống hiến chút tình yêu của mình cho những đứa trẻ đáng thương và đáng yêu nơi đây.

" Chị Nhụy Nhụy, chị Châu Đình, và anh Thiên Kỳ cùng chơi với bọn em được không? " Một cô bạn nhỏ khác cũng chạy lại, đôi bàn tay bé nhỏ khẽ kéo lấy vạt áo của tôi và Châu Đình.

Bọn chúng, làm chúng tôi không thể từ chối.

"Phải rồi, Nhụy Nhụy, em xem những người bạn nhỏ mong chúng ta chơi cùng chúng như thế, em hãy nhẫn nhịn đừng tức giận anh nữa được không ?" Cái tên đáng chết Dạ Thiên Kỳ lại cầm lấy tay tôi.

Tôi lườm anh ta một cái, gã đáng ghét.


Lúc này, Viện trưởng Dương cười bước tới : " Cô Tô, Cô Châu, tôi không biết giữa các cô và Dạ tiên sinh có hiểu lầm gì, nhưng thưa hai cô, tôi có thể bỏ cả bao phiếu để đảm bảo là Dạ tiên sinh đây, thực sự là một người rất tốt, mấy năm gần đây, anh ấy đã giúp viện chúng tôi rất nhiều, còn giúp những đứa trẻ của chúng tôi điều trị, Anh Tử chính là anh ấy đưa đi Mỹ phẫu thuật, cô xem bây giờ Anh Tử đã là một cô bé không còn bị hở hàm ếch rồi, cùng với thời gian, cô bé sẽ càng lớn càng xinh đẹp hơn, còn có một vài em được phẫu thuật tim nữa, đều là Dạ tiên sinh liên hệ giúp đỡ, cảm tình giữa anh ấy và các em nhỏ cũng rất tốt. Tôi nghĩ cô và cô Châu cũng đều là những người tốt, thế nên mọi người nên coi nhau như những người bạn tốt của nhau."

Nghe Viện trưởng Dương nói như thế, Dạ Thiên Kỳ liền cười vui sướng, anh ta xua xua tay nói :" Viện trưởng Dương, cảm ơn chú đã thay cháu nói những lời tốt đẹp đó, chú nói tại sao cháu lại đen đủi như vậy, chẳng nhẽ đẹp trai cũng là một tội sao ? Tại sao cô gái xinh đẹp này lại luôn nghĩ rằng cháu là người xấu vậy ? Cháu có oan ức hay không, đặc biệt giờ cháu vẫn đang theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy một chút ấn tượng với cháu cũng không có, mỗi khi đi ngủ cháu đều phải khóc."

Thằng cha này!

Tôi dường như sắp không nhịn được cười, phải cố gắng nhịn hết sức, tuy tôi không thích những anh chàng công tử nhà giàu, nhưng bây giờ thấy anh ta công hiến cho Viện phúc lợi cũng không ít, đúng là cũng là một người tốt, những mâu thuẫn trong tôi bắt đầu tan biến dần, nhưng tôi vẫn không muốn làm bạn với loại công tử này, tôi đã sớm thề, tránh xa anh ta một chút.

Châu Đình thấy tôi vẫn còn đang do dự, liền kéo tay tôi : " Nhụy Tử, Viện trưởng Dương đã nói thế rồi, những người bạn nhỏ lại muốn chơi cùng chúng ta như thế, chúng ta cũng nên ở lại một lát đi, cùng Dạ tiên sinh chơi với bọn trẻ."

Tôi đưa mắt lườm Châu Đình một cái, haizz, câu nào cũng là cậu nói cả, nhắc nhở tớ tránh xa Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm cũng là cậu, bây giờ lại quan hệ tốt với Dạ Thiên Kỳ cũng lại là cậu.

Xem ra nàng ta đã bị Dạ Thiên Kỳ mua chuộc rồi, đây đúng là một thế giới ưa nịnh mà!

Thấy người ta vừa có tiền vừa có sắc, nên rất dễ có cảm tình phải không ?

Tôi hơi cúi thấp đầu nhìn ánh mắt của bọn trẻ xung quanh, đành phải bỏ qua mọi chuyện, ai có thể nhẫn tâm để những đứa trẻ kia phải thất vọng chứ ?

" Được rồi, chị sẽ ở lại, chơi cùng các em ." Tôi quyết tâm nói.

Những đứa bé đó hưng phấn nhảy nhót.


Những đứa bé vừa đáng yêu vừa đáng thương này, thật sự làm tôi rất lo âu!

Dạ Thiên Kỳ thấy chúng tôi ở lại, trên khuôn mặt đẹp trai cũng xuất hiện một nụ cười giống như những đứa trẻ, anh ta vừa vui vẻ chào hỏi những đứa trẻ đó, chia cho chúng những đồ ăn ngon, rồi còn mang đến cho những người bạn nhỏ một tấm bảng vẽ rất sang trọng.

Tấm bảng vẽ đó còn có thêm những chiếc bút vẽ màu đi kém, bọn trẻ có thể vẽ ra những bức tranh về một thế giới tươi đẹp trong lòng chúng.

Tôi hơi co lông mày, xem ra tên Dạ Thiên Kỳ này đúng là một người tốt thật.

Các em nhỏ cầm tấm bảng vẽ mà vô cùng sung sướng, từng em từng em vẽ ra những bức tranh mà chúng yêu thích.

Còn Dạ Thiên Kỳ thì đứng bên cạnh chỉ đạo.

Vẽ tranh, tôi không biết vẽ lắm, nhưng tôi có sự nhiệt tình, tôi cũng hưng phấn giúp Anh Tử vẽ tranh.

" Chị Nhụy chị vẽ giúp em đi ? " Một cậu bạn nhỏ cầm cây bút vẽ nét mặt tràn đầy sự kỳ vọng nhìn tôi nói.

" Được, chị vẽ giúp em. Chị phải vẽ gì đây ?" Tôi nhìn lên không trung nói.

" Chị Nhụy Nhụy chị vẽ cho em chị Nhụy Nhụy đi ? " Cậu bạn nhỏ ngây thơ nói, " Là bởi vì, khi chị Nhụy Nhụy không đến chơi cùng bọn em được, em cũng vẫn có thể nhìn thấy chị."

Trong lòng tôi vô cùng xúc động, cậu bé này sao mà đáng yêu đến thế, sao mà thích tôi đến thế ?


Nghĩ tới đây, tôi vui vẻ đáp : " Được, chị vẽ cho em một chị Nhụy Nhụy."

Thực ra tôi nói như thế, nhưng trong lòng một chút cơ bản về hội họa cũng chưa nắm được, thực ra từ nhỏ đến lớn, đối với hội họa tôi không có gì khá khẩm cả, nhưng hôm nay vì bọn trẻ đáng yêu ở đây, tôi sẽ cố hết sức.

Tôi ngẩng mắt nhìn, Châu Đình và Dạ Thiên Kỳ đều đang chăm chú giúp các em nhỏ vẽ tranh, tôi cũng phải làm được như thế.

Không phải là tự vẽ mình sao ?

Tôi cố gắng vẽ những nét đặc trưng của mình là được mà ?

Đến lúc đó ai có thể nói đây không phải là Tô Tư Nhụy ?

Nghĩ đến đây, tôi lấy chiếc gương nhỏ trong túi của mình ra, vừa soi gương vừa tự vẽ mình.

Nét mặt, đúng, tôi có nét mặt kiểu hạt hướng dương.

Tôi có một đôi mắt, mà còn là mắt đan phượng.

Miệng.....

Tôi cố gắng vẽ từng chi tiết một, thực sự cũng rất mệt.

Vẽ xong, tôi nhìn kỹ tác phẩm của mình, rồi lại nhìn lại mình trong gương, sao lại kỳ cục thế nhỉ?


Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, tôi cũng chẳng biết nói thế nào.

Lại sửa vài nét, hình như càng sửa càng thấy không giống rồi.

Cậu bé đó cũng đang chăm chú nhìn tôi, rồi lại nhìn bức tranh, tôi thấy mình thật xấu hổ.

Lúc này, cái tên đáng ghét Dạ Thiên Kỳ đi tới : " Ồ, anh xem Nhụy Nhụy vẽ gì nào ?"

Chưa đợi tôi nói gì, bức tranh trong tay đã bị Dạ Thiên Kỳ cướp lấy.

Dạ Thiên Kỳ vừa xem vừa nói : " A A, Nhụy Nhụy, thật không ngờ, thật không ngờ em lại có khiếu vẽ tranh như thế, vẽ nhìn rất giống ?"

" Anh nói thật hay đùa đấy ? " Tôi đột nhiên cảm thấy gã này chẳng còn đáng ghét như thế nữa. Dù sao anh ta đối với tôi chắc chắn không phải ?

" Ừ, em xem biểu cảm của anh có phải là nói thật không ?" Dạ Thiện Kỳ nghiêm túc nói, " Rất giống, rất giống, anh giúp em sửa mấy nét là sẽ giống ngay thôi."

" Anh....?" Tôi đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Dạ Thiên Kỳ.

" Đương nhiên, nói sửa là sửa." Dạ Thiên Kỳ cười rồi ngồi xuống, cầm lấy cây bút vẽ, sửa bức tranh trên bảng vẽ.

Tôi chỉ nhìn thấy anh ta quét quét mấy nét lên mặt của tôi.....

" Ôi, Dạ Thiên Kỳ, anh vẽ gì thế ? " Tôi đưa mắt lườm Dạ Thiên Kỳ.

" Râu!" Dạ Thiên Kỳ đã vẽ xong, anh ta cười nói :" Em xem, bây giờ quá giống rồi?"