- Đúng là đồ Thị Nỡ. Khóc đến con mắt đỏ hoe mà bây giờ có thể ngồi ăn như con nít.
Cốc... cốc...
Triệu thương mệt mỏi ngồi dậy mở cửa phòng. Tố Quyên xinh đẹp và duyên dáng hiện ra với chiếc áo dài màu vàng được may cách tân lộ rõ bờ vai trắng tròn.
- Mày không được khoẻ hả?
Tố Quyên bước theo Triệu thương vào phòng, Triệu Thương nằm dài xuống giường:
- ừ! Tao bị cảm. Mấy đứa ở cửa hàng nói với mày à?
- Ừ! Tao đến đó tìm mày, nghe bảo mày bệnh. Đi khám bác sĩ chưa?
Triệu Thương phì cười:
- Bệnh của tao là thầy chạy, bác sĩ chê rồi.
Tố quyên đập mạnh vào vai bạn:
- Thôi đi quỉ, thay đồ rồi đi ăn với tao.
- Mầy đi đâu mà đẹp vậy?
Tố Quyên cười tự tin:
- Tao vừa đón một đoàn khách từ Úc.
- Mày thật giỏi. mới đó mà đã lên quản lý một khách sạn năm sao rồi.
- Chưa đâu. Tao còn muốn mình dẽ là nữ doanh nhân nổi tiếng khắp thế giới.
- Thế còn kép của mày.
Nụ cười bỗng trở nên méo xẹo trước câu nói như vô tình của Triệu Thương, Tố Quyên thở hắt ra:
- Để đạt được ước mơ của mình thì phải hy sinh nhiều thứ lắm.
- Kể cả tình yêu suốt sáu năm.
Tố quyên im lặng, bỗng cô thở hắn ra:
- Thì như tao đã nói với mày. Bọn tao không có duyên.
Triệu Thương vô tư:
- Vậy còn Trịnh Phong?
Nhẹ cắn môi, Tố quyên chậm rãi vuốt tóc:
- Cũng không có duyên chứ sao?
Triệu Thương uể oải nằm dài xuống giường:
- Tao thật không hiểu nỗi mày. Mày định ở vậy đến bao giờ? Mà gia đình mày liệu có để vậy không?
Tố Quyên cười:
- Vì thế mà đến nay tao vẫn chưa về nhà.
Trố mắt nhìn bạn, Triệu Thương không ngờ cô bạn thân lại có cá tính mạnh quá. Cô cứ nghĩ trên đời này chỉ có một mình cô là sợ hôn nhân thôi chứ.
- Nè tao đến rũ mày đi ăn mà cứ nằm hoài đó hả?
Triệu Thương miễn cưỡng đứng dậy đi vào toilet thay đồ:
- Nhưng chỉ một lúc thôi nghen. Tao muốn ghé cửa hàng, mấy hôm nay không đến.
- Được rồi! Mau lên giùm đi.
Triệu Thương vừa ra khỏi nhà thì chuông cửa lại đổ. Đích thân anh trai cô Triệu Quang ra mở cửa. Vừa bước ra cổng, Quang đã lên tiếng:
- Chị Tám! Để đó cho tôi, chị vào chuẩn bị vài lon bia và một ít đồ nhấm cho tôi đi.
- Dạ cậu hai.
Quang mở cổng, người khách bấm chuông là một chàng trai cao to đang ngồi trên chiếc win màu đỏ trông khá ấn tượng.
- Vào đi.
Vừa dắt xe vào, Phong vừa nói:
- Sao biết tao đến mà ra đón.
- Cái kiểu bấm chuông lười biếng đó thì chỉ là của mày thôi.
Dựng chiếc win trên hàng sỏi, Phong ngồi xuống băng đá chung với Quang, anh đảo mắt nhìn xung quanh. Một ngôi nhà với kiểu hiện đại ba tầng, được bao bởi giàn hoa giấy bên ngoài. Quả thật là nơi lý tưởng để nghi ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Nó như tách biệt hoàn toàn với bên ngoìa. Phong thích thú với khu vườn đầy bon sai, có cả những con thú uống bằng cây bùm bụm.
- Nè! Bên trong còn có một hồ bơi có muốn vào xem không?
Phong nhìn Quang cười cười:
- Mày! Nhà đẹp nên tao mới nhìn chứ bộ.
Quang phì cưởi đón khay bia và thức ăn chị Tám vừa đem ra. Khui một lon đưa cho Phong, anh cười:
- Cưới vợ đi, ông bà già sẽ cho một ngôi nhà giống như vậy.
- Thôi thằng quỉ, mày làm ơn đừng nhắc đến nữa. Mà bộ có vợ thì mới được ờ nhà đẹp chắc?
- Ý tao không phải vậy. Tại tao thấy biệt thư nhà mày là số một rồi mà mày còn chê. Tao nghĩ mày... cần không gian riêng tư.
- Thằng khỉ.
Quang bật cười nhìn Phong nhăn nhó:
- Nè! Vụ ra mắt sao rồi?
- Cũng thú vị lắm.
- Vậy còn kết quả? Đừng nói với tao là thất bại nghen.
Phong nheo nheo mắt:
- Không phải thất bại nhưng trước khi xem mắt em gái mày tao sẽ không đưa ra quyết định gì hết.
Quang kêu lên:
- Vậy à? Nếu có bản lĩnh thì... ok. Tao chỉ sợ mày... không sống nỗi đến ngày đó thôi.
Phong cười cười. Anh và Quang quen nhau từ hồi đại học rồi cả hai đi du học. tuy là bạn thân nhưng chưa bao giờ Phong có cơ hội diện kiến "cô ba" nhà này. Vì lúc đó cô nàng ở nước ngoài với bà ngoại.
Thấy Phong có vẻ buồn buồn, Quang đoán bạn đang gặp rắc rối nhưng không muốn nói, anh đề nghị.
- hay đi đâu chơi đi. Ở nhà hoài chán quá.
- Cũng được. nhưng mày không được dụ dỗ tao rồi... bán tao đó.
- Thằng quỉ. mày không dụ người ta là phước rồi.
Buổi tối.
Shop thời trang cùa Triệu Thương vắng lặng khi mọi người đã ra về. Vất vả mấy năm trời cô mới gầy dựng được tiệm áo cưới này nên Triệu Thương rất tự hào về nó. Tốt nghiệp loại ưu ngành thiết kế thời tranh nhưng Triệu Thương quyết định vế nước và từ những đồng tiền kiếm được khi còn đi học cô đã làm nên một shop có tầm cỡ như hôm nay.
Đưa tay vuốt nhe chiếc áo cước trắng toát cô mỉm cười:
- Tạm biệt mai gặp lại nhé.
Triệu Thương đưa tay tắt đèn cũng là lúc đồng hồ treo tường gõ mười một tiếng. Cô kéo cửa khoá lại rồi bước xuống đường.
Thành phố về đêm trông thật lạ. Nó vẫn còn ồpn ào sôi động nhưng vẫn e ấp, thẹn thùng khiến cho người ta cứ phải đưa nhau ra đường để chiềm ngưỡng nó.
Những quán bar về đêm thật lộng lẫy với những ánh đèn màu. Triệu Thương sửa lại túi xách trên vai. Mới bước xuống mấy bậc thềm cô đã dựng lại. Định đón taxi về nhưng cô có cảm giác không an toàn, hình như có ai đó đang rình rập cô.
- Không để anh đưa rước thì mau tìm một chàng khờ nào đó làm vệ sĩ đi. Con gái đi một mình vào ban đêm không tốt đâu.
Câu nói của anh Quang vang lên trong đầu, Triệu Thương hơi chùng bước. Cô không thể bước tiếp nhưng cũng không dám quay lại.
- Trời ơi! Không lý nào hôm nay mình gặp ma thật như lời anh hai nói.
Hai tay cô nắm chặt vào nhau, cố trấn tĩnh mình nhưng sau cứ... run hoài.
- Triệu Thương ơi là Triệu thương bình tĩnh nào.
Tự chủ với bản thân, cô cố giữ bình tĩnh.
Xem nào! Một trong những kế hay nhất là... chạy. Phải! Chạy là thượng sách.
Cô bắt đầu từ từ khom người lột giày. nhưng vừa mới cúi người cô đã giật thót tim khi tiếng nói từ phía sau vọng lên:
- Làm gì đó?
Run bắn cả người. Triệu Thương tưởng chừng mình có thể chết đi được. Lần này là chết chắc rồi. Mấy ngày nằm ủ rũ ở nhà thì nằm luôn đi, ai bảo nghe lời Tố Quyên ra ngoài làm chi cho khổ? Cô nhăn nhó khi giọng lè nhè lúc nãy lại cất lên:
- sao không trả lời hả? Thị Nỡ?
Thị Nỡ? đôi mắt Triệu Thương mở to cùng với cái miệng tròn vò, trên đời này mấy ai dám gọi cô như thế. Bậm môi, Triệu Thương quay lại. Cái tên trời đánh này muốn chết nên đến đây mà. Cô rít giọng sấn tới:
- Tên khốn này! Còn dám vác xác tới nữa hả? tôi... Triệu Thương chưa nói tròn ý thì đã im bật. Trịnh Phong đang ngồi dựa vào tường lim dìm mắt nhìn cô. Trái tim cô không còn run rẫy sợ hãi như lúc nãy nhưng sao cô cũng không... làm chủ được nó. sao mà cứ đập tùm lùm vậy hở tim? Triệu Thương tức giận bản thân cô quay mặt bỏ đi. Cô chạy như bay xuống đường đón một chiếc taxi rồi chạy thẳng, bỏ mặc Trịnh Phong ngồi ủ rủ trước của tiệm.
Tuy đã "hết mình" với Quang, nhưng Phong vẫn còn tỉnh bằng chứng là anh đã đi taxi đến đây chứ không lái xe về như Quang. Phong cũng không biết sao mình lại đến đây. Có lẽ anh buồn, anh cần người tâm sự.
- Nhưng con nhóc này sao mà đi đâu vậy?
Phong cố chống tay đứng dậy.
Vừa đứng dậy thì Phong đã ngã ạch xuống. Một chân duỗi một chân co, anh lấy thuốc ra đốt. nhìn người ta có đôi có cặp chở nhau dưới đường anh thầm cười cho mình.
Hình ảnh Triệu Thương lại hiện lên. lúc nào cô nàng cũng cau có thật đáng ghét. À! Mà đôi khi cô ta cũng... hiền chứ!
Phong bật cười nhớ lại gương mặt cô hôm ở nhà mình. Cô nàng im lặng tuyệt đối dù cho Phong có chọc cỡ nào mãi đến lúc trưa mọi người đi ngủ, cô mới lên tiếng khi Phong đưa cô về.
- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.
Triệu Thương ngoảnh mặt nhìn ra sân:
- Cám ơn. Cho tôi ra chạm xe bus gần đây là được rồi.
Phong cho xe êm êm trên đường. Nở nụ cười thật lém lĩnh, Phong liếc sang cô:
- Ăn gì nghen?
- Không đói.
Một tay lái xe, một tay gác lên cửa cọ cọ mấy cọng râu lười cạo, anh vẫn ngọt ngào:
- Có chuyện muốn nói, vừa ăn vừa nói chuyện
- Không
câu nói khô như sa mạc của cô làm Phong cụt hứng. Anh chăm chú lái xe không nói thêm lời nào. Và thể theo yêu cầu của cô, anh đã đậu xe ngay trạm xe bus gần nhất. Mặc kệ Triệu Thương, Phong vẫn ngồi im không thèm mở cửa xe theo vốn lịch sự ngày thường.
Cô vừa bước xuống, Phong đã phóng xe đi thẳng:
- Đàn bà con gái gì mà thật khó ưa!
Anh bật cười lập lại:
- Đúng là khó ưa.
Phong búng tàn thuốc vào màn đêm:
- Hôm nay đến định nói rõ chuyện hôm ấy nhưng tại cô đấy nhé.
Nói chuyện luôn ra rõ như mới ngày hôm qua dù giờ Phong đang một mình trên vỉa hè.