- Ôi! Chuyện gì đây?
Suýt tý nữa anh đã kêu lên khi phát hiện một mái tóc dài đan xõa dài trên ngực. Mấy sợi tóc dài xoà trên mặt làm anh hơi nhột.
Quỉ quái gì thế này? Sau một đêm thức dậy, trên người mình xuất hiện một cô gái? Dù cố gắng như Phong không thể nhìn rõ mặt vì cô nàng đang năm sắp trên người anh.
Ôi! Chuyện lạ có thật đây. Phong bóp trán cố định thần lại. Xem nào! Cánh đàn ông bọn anh thường đổ lỗi cho rượu nhưng thực ra khi tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ được quay lại như một thước phim chậm đấy chứ!
Anh nhắm mắt mơ màng tận hưởng mùi hoa lài toả ra từ tóc người đẹp.
- Dám cá bằng cà gia tài là cô nàng đỏng đảnh Triệu Thương chứ chẳng ai? Anh còn nhớ rất rõ là đêm qua say quá định mướn phòng ở khách sạn nhưng không hiểu sao Phong lại đón taxi đưa cô về đây.
nghe đan hai tay kê dưới gáy, anh đảo mắt xuống nhìn cô nàng đang ngủ. Lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, anh suýt phì cười. Đàn bà con gái gì mà hư không thể tả. Đàn ông bảo uống rượi là uống,mà lại uống đến quên đường về mới khổ.
nhưng người khổ nhất có lẽ là anh thì đúng hơn. dám chắc rằng khi tỉnh lại cô nàng sẽ gào lên:
- Anh là tên khốn nạn, đểu giả đã gạt để cướp đi cuộc đời con gái của tôi.
Trịnh Phong cười tủm tỉm với suy nhgĩ trong đầu:
- Tiếp theo là cô nàng sẽ chuyển mãi thêm một... cái tát nhớ đời.
Anh nhắm mắt như cố né cái tát tưởng tượng. Anh nhúc nhích nên Triệu Thương cũng lay động. Cô xoay nhẹ người và Phong tranh thủ lách người qua nên cô đã trượt một nữa người xuống giường.
Bây giờ cô đang nằm nghiêng, đầu gối trên tay anh và điều quan trọng là anh đang trở thành... gối ôm cho cô.
- Triệu Thương ơi là Triệu Thương! Uổng cho cô thường ngày mồm mép. bây giờ tôi mà xoay qua một cái là "hốt trọn ổ" nhé.
Phong mím môi cười cười, bàn tay anh vô thức vén tóc cô để lộ gương mặt ngái ngủ và đầy hơi rượu.
Xem nào! Mắt hai mí, mày rậm, ăn hiếp chồng là cái chắc. thật khổ cho ai lấy phải cô. Phong hơi nhướng mày khi phát hiện một nốt ruồi son ngay chót mũi cô. Một chấm đỏ nhỏ xíu rất khó phát hiện nếu không để ý. Đôi mắt anh lại lia xuống chiếc miệng xinh xắn của Triệu Thương.
- Lạ Thật! Con bé này thoạt nhìn đâu có gì ấn tưởng nhưng... cô ta là ai nhỉ?
Phong nhíu mày suy nghĩ. Mới gặp trông cô nàng có vẻ ngổ ngáo và... bụi bụi nhưng rõ ràng cô ta có một nét trang đài, quý phái nào đó.
Anh lại xoay qua nhìn hàng lông mày cùa cô. Không trang điểm nhưng nó được tỉa rất gọn gàng và sắc xảo. Làn da mịn màng hẳn là phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc để chăm sóc. nhưng cô ta... đâu phải là mẫu người làm việc đó. bao nhiêu câu hỏi về Triệu Thương đặt ra làm cái đầu Phong muốn nổ tung.
Nếu hôm ấy không tình cờ đi ngang shop thời trang Triệu Thương và vô tình bắt gặp cô nàng trong đó thì chắc giờ này anh cũng vô tư nghĩ rằng nàng chính là Tố Quyên.
Phong nằm mắt lại khi sực nhớ đến Tố Quyên:
- Quyên! Giờ này em đang làm gì? Chắc lại là công việc nữa phải không? Em có biết hiện tại trong tay anh là một cô gái và anh đang suy gnhĩ rất nhiều về cô ta không?
Cóc... cóc... cóc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phong giật mình mở bừng mặt. Đôi mắt anh căng thẳng dán lên trần nhà.
những cái miệng sẽ tròn vo, những đôi mắt to hết cỡ khi thấy một cô gái đang ở phòng anh. Phong nhăn nhó vì đêm qua mình không mướn khách sạn mà lại về nhà.
Sự im lặng của anh càng làm tiếng gõ cửa dồn dập và to hơn. Nó to đến độ đôi mắt của người đẹp đang hấp háy kìa.
- Đau đầu quá hà!
Triệu Thương kêu khẽ vì cơn say đã làm đầu cô nặng trĩu. Cái mùi thơm thơm là lạ toả ra từ... cái gối ôm kế bên khiến cô chau mày.
- Sao lại đổi mùi xịt phòng hả?
Cô lè nhè nhưng vẫn không tỉnh nổi. Úp mặt vào gối cô lại ngủ tiếp sau khi xô cái gối ôm dạt ra một bên.
nhưng chuyện gì thế này? dù rất mệt nhưng Triệu thương vẫn không tài nào ngủ được vì mùi thuốc là từ gối xộc vào mũi. Cố gắng chống hai tay xuống gối cô ngóc đầu dậy, giọng cô lè nhè:
- Thật kỳ cục. cái gối...
Cóc... cóc.
Triệu Thương khó chịu nhìn ra cửa:
- Làm gì mà như cháy nhà vậy?
Cô cố nhỏm người dậy nhưng không được. Quả là rượu đã đánh gục cô.
- Ôi! đau đầu quá đi.
Cô lại nằm vật xuống giường rên rỉ, đôi mắt đang nhắm nghiền của Triệu Thương bổng mở bừng mắt lên trái tim cô tưởng chừng như vỡ tan ra. Đôi môi mấp máy cô như không tin vào mắt mình nữa:
- Hình như... hình như... đây không phải là phòng mình. Cô chợt xoay qua bên phải. Đôi mắt Triệu Thương... đứng tròng thật sự khi nhận ra Phong. Anh đang gối đầu trên cười tủm tỉm, tay còn lại Phong giơ lên:
- Chào! Chúc buối sáng tốt lành.
Đôi mày rậm của Triệu Thương nhíu lại muốn đụng nhau khi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ và... cạnh cái tên "trời thần" này.
Không cần hỏi cô cũng có thể đoán đêm qua cô đã "tả tơi" ra sao.
Triệu Thương chưa kịp có phản ứng gì thì tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này kèm theo một giọng nói:
- Cậu Phong ơi! Cậu có trong ấy không? Bà bảo con bưng cà phê lên cho cậu nè.
Triệu thương nhìn như xoay vào mắt Phong. Hắn đã đưa mình về nhà của hắn. Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà. Ôi! Chết mất thôi.
lại có tiếng gõ cửa:
- Cậu ơi! Cửa không khóa con đem cà phê vào nghe.
Phong nãy giờ chịu trận ánh mắt sắc bén của Thương vừa nghe xong anh đã quýnh quáng nhỏm dậy kéo cô nhào xuống. cái chăn bị nhào nát được tung ra. Nhanh như sóc, anh kéo cô sát vào người, Triệu Thương la lên:
- Anh còn dám...
Cũng may là Phong đã kịp đưa tay chặn miệng cô, Anh nghiến răng:
- Có im đi không?
Triệu Thương cũng không vừa dù bị anh ôm chặt trong chiếc mền trắng đầy mùi thuốc là. Cô kéo tay anh ra khỏi miệng, sững sộ:
- Anh lấy quyền gì mà nạt tôi. Tôi.
- Cậu ơi con vào nghen.
Phong hoảng thật sự khi thấy núm cửa xoay. Anh vội kéo mềm trùm kín cà hai. Triệu Thương cũng nhanh nhảu kêu lên hy vọng được giải cứu nhưng vừa mở miệng thì cô đã bị cái gì đó bịt lại nhưng cô biết chắc đó không phải là bàn tay của Phong. Cái mền quỉ quái của Phong rộng thể tả. dù đã cố hết sửa để tung ra nhưng Triệu Thương vẫn bị anh ôm chặt.
Tội nghiệp cho cô bé giúp việc nhìn chiếc mền "lung tung" lên,mà không biết câu hai đang làm gì trong đó.
Chỉ khổ cho Triệu Thương, cái không khí tối om bên trong đang là đồng bọn cho Phong. nó làm cho cô ngộp thở không còn đủ sức để đẩy bờ môi tham lam của Phong ra khỏi môi mình.
- Cậu hai à! Con để cà phê đây nghe. Con xuống nhà có gì cậu gọi con nghen.
Triệu Thương cuống lên khi nghe câu đó. Phong sẽ làm gì khi chỉ có mình cổ ở đây, Triệu Thương lại vùng vẩy đẩy anh ra. Càng chống cự, sức mạnh đàn ông của phong lại trỗi lên mãnh liệt hơn. Bản lĩnh người đàn ông không cho phép anh thua một cô gái.
Đôi tay rắn chắc của Phong nắm chặt hai tay Triệu Thương đè bẹp xuống giường. Lúc nãy anh chỉ muốn hôn để bịt miệng cô lại, còn bây giờ Phong lại muốn chứng tỏ mình là một người đi chinh phục. Anh không muốn thất bại hay cái gì khác Phong cũng chưa rõ. Anh chỉ biết rằng, bờ môi người con gái này đang làm anh tò mò, khi đã "chạm" phải một lần.
Mắc cho cô lắc đầu nguẫy nguậy, Phong cứ ghì lấy cô, Bờ môi tham lam cửa anh đang khoá môi cô. Triệu Thương tưởng chừng mình có thể chết đi được khi Phong dùng sức mạnh với mình. Chẳng phải đêm qua anh đã "dày vò" cô rồi còn gì? Nghĩ đến đây, cỗ họng cô như nghẹ lại, đôi mắt ráo hoảng không nhỏ được giọt nước mắt nào. Cô không cho phép mình là người yếu đuối. Dù... đã là người của anh đêm qua nhưng bây giờ và trở về sau cũng không bao giờ. Cô sẽ không bao giờ cho phép ai xúc phạm đến mình. Ý chí tự bảo vệ mình trỗi dậy, đồng thời Phong không đề phòng nên Triệu Thương đã đẩy bật anh ra.
Cú đẩy "ngoạn mục" của Triệu Thương làm Phong mất đà ngã ra sau, cô vừa định ngồi dậy thì anh đã mỉm cười nửa môi kéo ghì cô lại.
Bị bất ngờ, Triệu Thương đã ngã nhào vào người anh. Phong bật người ra sau nhưng tay vẫn ôm gọn cô. Giận run người, Triệu Thương giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Phong. Bị bất ngờ, Phong đã hứng trọn cơn thịnh nộ của cô.
Anh không ngờ cô láo lếu đến thế vậy. Chỉ bị... hun thôi mà cô nàng dám bạt tay anh. Phong điên tiết thật sự vì cái tát như trời giáng của cô. Anh kéo cô ngã xuống, miệng gầm gừ:
- Cô láo thật, dám tát tôi hả?
Vừa nói, Phong vừa thô bạo đè dí cô xuống giường, Triệu Thương cũng dùng hết sức đẩy anh ra. Chống cự một hồi kết quả là cô đã bị thân hình to lớn của anh đè bẹp.
Phong nở nụ cười của người chiến thắng. Anh đưa tay cọ nhẹ dưới cằm cô:
- Sao? Thị Nỡ không ế là nhờ... dịu dàng với Chí Phèo đấy nhóc.
Liếc anh bằng nửa con mắt, cô hấc mặt sang bên. Thái độ thách thức của Triệu Thương làm tự ái đàn ông của Phong trỗi dậy. Anh làm gì mà cô dùng thái độ đó để đối xử với anh? Cô nàng đúng là cao ngạo và ngang ngược. Mà Phong thì chúa ghét mẫu phụ nữ kiểu đó. Anh thô bạo kéo mặt cô qua, cử chỉ đó khiến Triệu Thương không nén tránh được. Cô nhìn thẳng mắt anh bằng sự căm giận. Nheo mắt nhìn cô như cố tìm hiểu những suy nghĩ trong đôi mắt đầy lửa nhưng Phong đầy thất vọng quay đi. Đầu hơi gụ xuống, Phong định nói điều gì đó nhưng Triệu Thương đã lên tiếng:
- Anh là tên khốn.
- Khốn?
Phong quắc mắt nhìn cô:
- Dám chửi nửa hả? Hôm nay tôi không dạy cô bài học thì uổng công tôi làm người lắm.
Nói dứt lời, anh cúi xuống tham lam tìm môi cô. Triệu Thương bị anh ôm cứng không tài nào vùng ra được, chỉ biết thụ động
... chỉ biết thụ động đón nhận môi Phong. Nụ hôn thứ hai cũng mạnh tính cưỡng đoạt không thua lần thứ nhất. Và lần này nó cũng làm cổ họng cô nghẹn lại nhưng cô vẫn không khóc. Triệu Thương không cho phép mình làm điều đó.
Phong thấy cô không phản ứng dữ tợn như lúc nãy, đôi tay anh cũng nới lỏng ra, môi anh cũng mềm ra. Và... Phong thật sự ngỡ ngàng khi phát hiện ra mình đang hôn cô một cách say đắm. Phong không ngờ mình có thể bị một cô gái khác quyến rũ. Không phải từ trước đến giờ anh chỉ có một mình Lisa thôi sao? Anh đang mở cửa trái tim để một cô gái bước vào.
Phong hết hồn khi thấy đôi mắt Triệu Thương đang kép lại. Là người từng trải, anh hiều được cô đang suy nghĩ gì? Nhưng cô bé cũng đang đá lắm sao... dễ bị dụ vậy? Phong cũng mắc cười cho mình và cả Triệu Thương, cá tính ai cũng mạnh mẽ nhưng có lúc thì... mềm không thể tả.
Anh thô bạo đẩy cô ra khi Triệu Thương đang chìm đắm trong môi anh. Một chút xấu hổ lộ trên gương mặt Triệu Thương làm má cô ửng hồng. Phong nhìn cô không ngớt. Triệu Thương cảm thấy tay chân thật thừa thãi, cô ước mình có thể tan biến ra để khỏi phải chịu đựng ánh mắt ma quỉ của Phong.
Ngắm cô đã đời, Phong mới chợt nhận ra sự lố bịch của mình, Anh mím môi chặt mặt ngầu:
- Mau ngồi dậy đi. Đàn bà con gái gì mà... không có chút hấp dẫn.
Ôi! Tu thành chánh quả cũng pahỉ nhảy xuống để chửi hắn mất thôi. Triệu Thương nghiêng nghiêng đầu lườn anh. Bị anh hôn mà cô tức bằng khi bị anh nói như thế. Đúng là... đồ Chí Phèo. Triệu Thương phóng xuống giường gầm gừ:
- Ở thành phố sang trọng này không hợp với anh đâu. Mau về... làng Vũ Đại của anh đi.
Phong nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
- Anh là tên cơ hội.
Đang châm điếu thuốc hút, Phong ngạc nhiên dừng lại:
- Cơ hội gì?
Cô lườm anh:
- Không đúng à? Cái áo sơ mi của anh trên người tôi không phải là bằng chứng?
Nhã một làn khói, Phong giật mình khi nghe cô nói. Hoá ra là vậy? Biết phải mang nỗi oan này đêm qua có đánh chết anh cũng sẽ để cô ngủ với cái áo đầy rượu. Ói mửa tùm lùm khiến người ta phải thức suốt đêm dọn bây giờ còn la. Phong cũng lườm lại cô. Dám chửi tôi hả? Được rồi.
- Nè! Trước sau gì tôi với cô cũng đám cưới. Chuyện đó chỉ là sớm muộn thôi. Làm gì mà "cự" dữ vậy cưng?
Sống lưng Triệu Thương lạnh toát với tiếng "cưng" của Phong. Không ngờ anh ta trân tráo đến thế? Cô nheo mắt hất hàm về phí Phong:
- Trên trái đất này còn một mình anh là đàn ông tôi cũng không thèm.
Anh cười cười trêu cô:
- Cho dù... đêm qua... cô đã... mặc áo của tôi.
Kiểu nói lấp lửng của Phong làm trái tim cô muốn nhảy ra ngoài. Anh ta đúng là quỉ dữ mà.
- Sao cứ nói hoài chuyện đó vậy? Cô mím môi.
- Dĩ nhiên.
Phong Phì cười, anh lấy cái gối ôm vào lòng, chùi người xuống, Phong nằm dài trên giường nhấm mắt lại. Anh muốn ngủ, cả đêm qua bị cô nàng quậy nào có ngủ được gì.
Thấy Phong nằm đó, Triệu Thương cũng không biết nói gì nên đàng vào nhà toilet. Điều đầu tiên đập vào mắt cô là bộ đồ jean được treo trên tường. Nó còn ẩm nước, có lẽ đêm qua Phong đã giật nó. Triệu Thương xả nước, nước mát làm cô dễ chịu hơn với những suy nghĩ trong đầu. Trịnh Phong là người như thế nào? thật sự đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Triệu Thương để mặc nước mắt tuôn ra. Phải chi anh ta phủ nhận thì dù sự thật có thế nào cô cũng đỡ ấm ức hơn. Cô sẽ ăn nói thế nào với Tố Quyên.
- Mình phải làm gì đây?
Triệu Thương ngồi bó gối mặc cho nước tuôn xuống hoà chung với nước mắt.
Khi Triệu Thương bước ra thì Phong đang ngồi uống cà phê. Nhìn ly cà phê đang bốc khói trên bàn cô đoán anh đã pha ly mới. Khác với lúc nãy, gương mặt anh trông thật đáng sợ. Nó lạnh lùng khiến người khác phải dè dặt:
- Ngồi đi.
Phong vừa nói vừa đẩy lý cà phê còn nguyên về phía cô:
- Cà phê nhé.
Triệu Thương ngồi xuống đối diện với Phong. thời gian như ngừng lại, cả hai rơi vào khoảng không vắng lặng.
- Tôi muốn về.
Dù Triệu Thương lí nhí nhưng Phong nghe rất rõ. Tuy vậy, anh vẫn làm lơ uống cà phê. Hộp bánh khui ra:
- Ăn đi.
Biết tỏng Phong giả bộ, Triệu Thương tức muốn chết được. anh ta lúc nào cũng vậu, chỉ làm theo ý mình. Nếu đã vậy thì mắc kệ hắn đi. Trước đây chưa chắc anh ta chiều ai huống chi bây giờ cô đã... Triệu Thương nghẹn cứng họng vì tức. Cô không trách ai, chỉ tại cô ngốc thôi.