Phong đã tề chỉnh với chiếc quần tây kẻ sọc đứng nhuyễn rất sang, chiếc áo thun ba lỗ ôm sát để lộ bờ ngực rộng và cánh tay rắn chắc. Anh đặc một đĩa nhạc vào máy, nhẹ bước đến giường. Triệu Thương vẫn còn say ngủ.
Ngồi nhẹ xuống mép giường, anh nghiêng nghiêng đầu ngắm cô. Mái tóc dài xoã trên gối thật quyến rũ làm sao. Bờ má mịn màn với hàng mi cong vút tựa một thiên thần.
Phong chống tay xuống giường, kề sát mặt cô. Triệu Thương chịu trận cho anh ngắm. Phong cũng lì lợm giữ nguyên tư thế luôn. Biết cô đã thức nhưng giả vờ nên anh nói:
- Bộ lúc này người ta ít cưới hỏi lắm hay sao mà người ta nằm nướng đến khét giường luôn vậy ta.
Cô vẫn nằm im. Phong tiếp:
- Có người sắp đi làm, không dậy hôn tạm biệt hả nhóc?
Triệu Thương vẫn nằm im. Cô không thích kiểu đánh thức đó của anh. Phong ngã người xuống giường luôn. Nằm trên giường của chính mình thật là sướng. Cả đêm nằm dưới gạch ngủ đúng thật là khó chịu thật. Có như thế Phong mới thấu hiểu mấy thằng bạn đi nhậu về khuya mà vẫn phải năn nỉ vợ để được lên giường.
Anh quay qua Triệu Thương, cô nàng tiểu thư của anh đang nhõng nhẽo đây mà. Phong hăm he:
- Không dậy anh sẽ đánh đòn đó.
Triệu Thương đưa tay cọ cọ mũi, cử chỉ như thách thức, Phong đành chào thua. Anh đang tay làm gồi kéo cô phía mình, Hôn sâu vào bờ môi mộng. Triệu Thương nằm im, không hôn đáp lại anh. Phong phì cười, nằm trở lại gối.
Hé hé mắt nhìn anh, Triệu Thương cố nén cười, cô vươn vai ngáp thật dài, xoay qua Phong cô ngơ ngác:
- Ủa! Anh dậy sờm vậy?
Cô vòng ta tỳ cằm lên ngực anh:
- Anh nè! hồi nãy em mơ mình là công chúa đang ngủ trong... nhà và có một hoàng tử đến đánh thức em bằng một nụ hôn đó.
Phong bún mũi cô:
- Sợ cô luôn. Đợi người ta hôn mới chịu dậy. Nhỗng nhẽo hết biết.
Cô chống tay nằm trên vai anh:
- Nhỗng nhẽo hồi nào đâu. Tại người ta muốn tạo chút lãng mạm chứ bộ.
Phong nâng cô lên người mình, giọng ngọt lịm:
- Chứ không phải thấy anh cưng rồi lừng à?
Cô trề môi:
- Xí! Không dám cưng đâu. Lúc nãy đòi đánh người ta mà cưng.
- À! Thì ra có người giả vờ ngủ.
- Giả vờ hồi nào đâu. Tại người ta đợi hoàng tử đánh thức mà.
Anh vuốt tóc cô đang đổ cuống cồ mình:
- Công chúa ngủ trong... nhà trông xấu quá đi.
Cô giật mình. Anh hai cũng thường nói là cô ngủ rất khó coi. Chết rồi! Phong thấy rồi.
Không nghe cô trả lời trả vốn gì. Phong biết mình đã đoán đúng chỗ yếu của cô, anh tiếp:
- Công chúa có nhiều tật xấu thật.
Triệu Thương ngốc đầu dậy nhìn vào mắt anh, giọng giận dỗi:
- Không được nói nữa.
- Anh cứ nói.
- Anh thật là ác.
- Ác bằng người ta không? Để anh ngủ dưới sàn nhà suốt một đêm. Đau cả lưng. Nghe Phong dài giọng kể tôi mình, Triệu Thương cười khúc khích:
- Người ta nghe anh nói chắc nghĩ em đối xử tệ với anh lắm đấy.
Đó là cách tốt nhất để... bảo vệ anh. Anh nhắm mắt:
- Vậy thì bây giờ bù đi.
- Anh khôn lắm. Không bỏ qua cơ hội nào.
Anh kéo cô nằm xuống, ôm ghì lấy cô hôn lên môi. Triệu Thương vòng tay lên cổ anh hôn đáp lại thật nồng nàn.
- Phòng này không phải là phòng hôm trước đúng không?
Phong hôn lên mắt cô:
- Ừm! Anh đi làm rồi về đây nghĩ cho tiện.
- Chỗ anh làm gần đây?
- Ừ! Có muốn đến đó không?
Cô chu môi:
- Không thèm.
Anh vuốt tóc cô:
- Vậy mà đòi tìm hiểu.
Cô cười cười:
- Có ai đến đây bao giờ chưa?
Phong cọ cọ môi cô:
- Biết ngay mà. Mặt này xem vậy mà ghen dữ.
- Hứ! Đương nhiên là phải ghen rồi.
- Vậy thì anh đi làm buổi sáng, chiều về đưa em đi gặp một người nhé.
Cô nheo mắt nhìn anh, Triệu Thương bật người ngồi dậy. Cô nhích ra xa:
- Em hổng đi về nhà anh đâu. Em sợ lắm.
- Ăn hiếp anh mà dám nói là sợ ư? Anh sẽ đưa em đến mách mẹ, mẹ sẽ...
- Ghét anh lắm. Nhưng em chỉ sợ vừa gặp em, mẹ sẽ thương em hơn anh đấy.
- Ranh con. Mồm cũng dẻo thật.
Phong bước xuống giường, anh bế bổng cô lên:
- Nào! Mời công chúa đi đáng răng.
Cô nhõng nhẽo:
- Lấy kem cho em đi.
Phong đẩy cô vào phòng tắm rồi kéo cửa lại:
- Vào đi nhóc. Lưòi quá đi.
Anh lắc đầu đến bàn làm việc, cầm chiếc di động lên. Mở máy xem có tin nhắc không, anh dừng mắt lại.
- Một cuộc gọi nhỡ. Triệu Quang gọi làm gì nhì.
Anh lại mở tiếp rồi tắt máy. Tối qua anh đã vứt nó lên góc bàn không thèm đếm xỉa đến. Anh muốn chỉ có cô bên anh. Bỏ chiếc áo sơ mi của Phong trong phòng tắm, Triệu Thương mắc lại bộ đồ tối qua. Cô bước đến cạnh anh:
- Ừm! Đang nhớ ai vậy ta?
Anh quay lại, Triệu Thương đã tươm tất cô cười:
- Bây giờ không có tật xấu nào nữa nhé.
Anh ấn cô ngồi xuống bàn, pha hai ly sửa nóng. Đặt thêm bọc bánh sanwich xuống anh nói:
- Ăn đi em.
Cô chu môi:
- Em không thích uống sửa.
- Không thích cũng phải uống. Tối qua em chỉ ăn có nữa gói mì. Không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Xem ra anh thì biết cách chăm sóc người khác quá.
Phong nhìn cô đầy yêu thương:
- Em muốn ở đây đợi anh về hay là ra ngoài tuỳ ý, trưa anh sẽ gọi điện. Điện thoại em anh đã sạc pin rồi.
- Cám ơn. Anh chu đáo quá.
- Nếu không có người bào là anh không cưng họ.
Đồng hồ chỉ sáu giờ năm mươi, Phong vội đứng dậy, anh đặt vào tay cô chùm chìa khoá:
- Nếu đi thì khoá cửa nghen.
Phong lấy chiếc áo thun mặc vào, Triệu Thương đứng dậy đến bên tủ áo anh, Phong ngạc nhiên:
- Sao nữa đây cô hai?
- Áo ai may cho mà đầy một tủ?
- Vợ may.
Phong trả lời tỉnh bơ, anh lấy chiếc áo khoát, Triệu Thương vội kêu lên:
- Anh lộn rồi. Áo này mới hợp nè.
Cô lấy trong tủ chiếc áo máu kem đưa cho Phong:
- Thôi để em giúp anh mặc vào. màu đen dễ làm người ta già lắm.
Phong kéo cô sát mình:
- Có vợ sướng thật.
Cô chồm người hôn lên môi anh:
- Em đã... đánh dấu rồi. Tốt nhất là anh đừng cho ai đụng vào.
Phong bật cười:
- Chà! Anh phải xem lại chuyện cưới vợ mới được.
Triệu Thương véo vào hông anh. Cô luồng tay vào áo ôm ngang lưng Phong, úp mặt vào ngực anh. Cả hai chỉ đứng như thế nhưng thật lâu.
- Hay hôm nay anh nghỉ ở nhà với em nghen.
Cô vẫn giữ chặt anh trong tay, Phong thấy lạ, giọng anh ân cần hỏi:
- Triệu Thương! Em không khoẻ hả?
Cô lắc đầu:
- Không có.
- Hay anh làm gì em buồn.
Giọng cô vỡ ra:
- Yêu em không?
Anh ghì lấy cô:
- Yêu hay không phải nói nửa ư?
- Nhưng em thích gnhe.
Anh phì cười bế cô lại giường, anh thật mật:
- Anh sẽ không tha thứ nếu em rời xa anh. Đừng suy nghĩ nhiều quá nhóc.
- Em không biết. Em...
- Nghe anh đi. Em như thế anh lo lắm.
Phong đặt cô ngồi gọn trên đùi. Phong hiểu cô rất áy nấy về Tố Quyên. Đôi khi anh muốn nói tất cả cho cô nghe nhưng Phong thấy sợ.
Phải. Anh sợ sẽ mất cô. Triệu Thương trong sáng quá.
- Hôm nào mình hẹn Quyên ra ăn cơm nghen em. Cô ấy rất rộng lượng chuyện chúng mình sẽ không ảnh hưởng cô ấy đâu.
Triệu Thương không muốn nghĩ đến, cô gật đầu cho qua:
- Vâng.
- Chiều nay anh đưa về nhà nội chơi. Bà mừng khi gặp em đó.
- Anh còn bà nội hả? Thích nhỉ.
- Ừ! Bây giờ có định để anh đi làm không?
Cô phì cười bước xuống luyến tiếc đẩy anh ra cửa.
- Anh đi đi.
Phong chìa má:
- Phải hôn tạm biệt chứ!
- Ghét.
Cô hôn thật kêu lên má anh. Phong bẹo má cô một cái mới chịu đi.
Triệu Thương ngồi trởi lại giường với bao suy nghĩ.
- Cô phải làm sao?
- Không biết anh ta còn bao nhiêu bí mật?
Đưa ta định gọi chiếc taxi vừa đậu lại, Triệu Thương phát hiện trước mặt mình là một bệnh viện. Cô thò tay vào túi xách lấy điện thoại.
- Chậc! Lại để quên rồi.
Triệu Thương suy nghĩ một lát rồi băng qua đường. Cô nhìn lên tấm băng có ghi dòng lớn:
- Khu khám bệnh theo yêu cầu.
Cô bước vào. Cô cần phải kiểm tra lại quả tim bướng bỉnh của mình trước khi đi Huế.
Cô muốn ra đó để mở một tiệm áo cưới và cái chính là quên Phong đi.
Triệu Thương ngồi bó gối trên chiếc giường trằng của bệnh viện. Cô đảo mắt xung quanh.
toàn là dụng cụ y khoa, nào là dây nhợ, nào là máy móc. Triệu Thương nén mình. Cô đang hối hận vì quyết định của mình.
- Không bệnh ngồi đây một hồi cũng kinh.
Có tiếng xì xào ngoìa cửa, cô tỳ cằm lên ngồi không dám nhìn ra. Lằng tai nghe một lúc, Triệu Thương đoán bác sĩ đang la cô y tá. Hình như phải khám cho cô nên anh ta lỡ hẹn với bạn gái.
Tiếng bước chân, tiếng khép cửa.
Triệu Thương đoán có người vào nhưng cô vẫn ngồi yên.
Có tiếng thở ra rồi giọng đàn ông vang lên:
- Bê bối hét sức.
Tên bác sĩ ngồi xuống cầm tờ giấy trên bàn lên xem. Bỗng hắn hỏi:
- Triệu Thương à?
Để xác nhận thêm điều gì đó, anh ta nghiêng qua nhìn cô. Vì anh đeo khẩu trang nên cô cũng không nhận ra ai. Mà bây giờ dù có gặp người quen chưa chắc cô đã nhận ra khi đang trong tâm trạng sợ hãi, run rẫy này.
Gã bác sĩ tháo thẻ đeo ra cho vàotúi, anh ta nheo mắt ngồi xuống mép giường. Triệu Thương thu người lại. giọng cô run run:
- Ông... ông là bác sĩ hả?
- Hỏi thừa. Không lẽ là bệnh nhân.
Gã bác sĩ nói mà không sợ "bệnh nhân" giận. Anh ta nhìn thẳng cô.
- Cô bị gì?
Đến Triệu Thương cau mày:
- Tôi mà biết mình bị gì thì đâu cần đến đây.
Hình như hơi quê quê, gã bác sĩ tằng hắng rồi hỏi tiếp:
- Ý tôi muốn biết triệu chứng để đoán bệnh. Đã bị bệnh mà còn hung dữ.
Bậm môi vì cách nói chuyện khó nghe đó, Triệu Thương định cãi lại nhưng thôi. Có lẽ hôm nay cô xui xẻo nên gặp một tên "lang băm"
Hình như nậhn ra sự quá đáng của mình, tên bác sĩ dịu giọng:
- Cô mau khai bệnh đi. Chẳng lẽ muốn ở đây mãi. Mùi bệnh viện khó chịu lắm.
Triệu Thương liếc gã một cái bén ngót:
- Tôi... tôi muốn bác sĩ kiểm tra tim giúp tôi.
- Tim cô thế nào?
- Tôi không biết nhưng dạo gần đây nó lạ lắm.
- Cô nói tiếp đi.
- Nó hay đập mạnh, đôi khi là rất mạnh. Còn nữa nó thường xốn xang rất khó chịu.
Đôi mày gã bác sĩ hơi nhíu lại tỏ vẻ lo lắng cho bệnh nhân. Từng câu từng chữ của cô hắn đều chăm chú nghe.
- Cô bị như thế lâu chưa?
Cô lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ nhưng tôi muốn bác sĩ kiểm tra giúp tôi. Tôi không muốn như thế.
- Đước rồi! Cô đừng quá lo lắng. Đó là nhiệm vụ của tôi mà.
Anh ta đứng dậy bắt mạch cho cô bằng cách đặt mấy ngón tay lên cổ tay cô.
Triệu Thương hơi hoảng khi bị bất ngờ như thế. Cảm giác quen quen nhưng cô không nhớ nỗi
- Lạ nhỉ. Mạch bình thường mà.
- Không đâu bệnh tôi tôi biết mà.
Anh ta trấn an cô mà cũng tự trấn an mình.
- Được rồi... được rồi. Cô yên tâm.
Anh ta vỗ vỗ vào tay cô:
- Tôi sẽ kiểm tra giúp cô. ok?
- Vâng cám ơn, bác sĩ nhiều.
Anh ta đọc lại bệnh án của Triệu Thương lần nữa. Triệu Thương hồi hộp chờ đợi. Sáng giờ họ kiểm tra, đo đạc đủ thức rồi bảo cô vào căn phòng này. Hừm! Không biết mình có bệnh gì nặng không nữa?
- Cô cởi áo ra đi.
- Gì?
Triệu Thương trợn trừng mắt
- Cởi... cởi áo hả?
Tên bác sĩ hình như rất quen với việc này nên anh ta chớp mắt tự nhiên:
- Ừ! Cô đòi đo điện tim mà.
- Có cần thiết phải cởi áo không? Không cởi áo thì không làm được à?
Hình như anh ta hơi mỉm cười
- Không cởi thì... không làm được.
Triệu Thương xụ mặt. Biết vậy có chết cô cũng không vô đây. Mấy tay bác sĩ này "lời" chán luôn. Hèn gì mà tranh nhau làm bác sĩ.
- Sao? Suy nghĩ kỹ chưa... bệnh nhân?
Triệu Thương lườm lườm. Có gì đảm bảo tên lang băm này sẽ không giở trò. Biết đâu hắn là tên háo sắc.
- Yên tâm đi người đẹp. Cô vừa thiếu điện vừa thiếu nước sẽ không động lòng được ai đâu.
Tự ái dồn lên đến đỉnh đầu. Cô không hiểu sao gã có thể đoán được những suy nghĩ trong đầu.
Hắn lấy cái mền trắng toát giục vào Triệu Thương
- Đắp vào rồi cởi ra đi.
Nhắm mắt cố kiềm chế mình, Triệu Thương ao ước trước mắt mình là một nữ bác sĩ. Như thế sẽ dễ dáng cho cô hơn
Triệu Thương rụt rè lấy cái mền quấn quanh người. Tiếng gã bác sĩ vang lên
- Triệu Thương!
Triệu thương giật cả mình. Âm thanh rất quen. Cô đảo mắt nhìn thật lâu tên bác sĩ. Hắn chớp mắt thật lẹ rồi tiếp tục thúc hối:
- Cô không nhanh lên được à?
Bĩu môi Triệu Thương khó khăn với áo đầm dài.
- Thề với lòng sẽ không có lần thứ hai đầu.
Tên bác sĩ loay hoay vời mấy cái máy của hắn nãy giờ, bây giờ quay lại.
Nhìn ánh mắt của hắn sao mà gian thế? Triệu thương thầm nghĩ
Gã bác sĩ ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt của hắn cho biết hắn đang cười. Quỷ quái anh ta.
Triệu thương cố lờ đi vì cô dự đoán nguyên nhân khiến hắn cười.
- Xong chưa?
Cô tránh cái nhìn của gã. Bậm môi cô chỉ gật đầu. Gã đưa tay về phía cô, Triệu Thương rụt người. Giọng hắn lạnh lùng:
- Tôi không có nhiều thời gian cho cô đâu. Vì cô mà tôi phải để rất nhiều bệnh nhân chờ đấy cô bé.
Thì ra cô đã hiểu lầm hắn. Bệnh nhân chờ chứ không phải người yêu đâu Triệu Thương. Đừng nghĩ xấu người ta.
Hắn đụng vào chiếc mền. Triệu Thương cố trân mình. Nếu cô là hắn cô sẽ bỏ ra ngoài gọi một bác sĩ nữ vào.
Chiếc mền từ từ tuột khỏi vai Triệu Thương, gã đảo mắt qua cô. Triệu Thương ngượng ngùng muốn chết mà hắn cứ nheo nheo làm cô tức muốn chết.
Cô kéo chiếc mền lại che ngang một nửa khuôn ngực trắng ngần. Mắt không dám nhìn gã dù một lần. Hắn vừa áp những kim nhỏ tựa ống nghe lên ngực cô vừa nói:
- Cô chưa lập gia đình?
Chà! Lang băm này cũng có kinh nghiệm quá. Có thể đoán được việc đó nữa.
Gã chăm chú lên màn hình vi tính. Những biểu đồ, con số và hình ảnh hiện lên nhưng Triệu Thương nhìn chứ không hiểu gì.
- Cô thường bị nhói tim khi nào?
Triệu Thương im lăng. Gã lặp lại:
- Khi nào tim cô bị đập mạnh?
Cô ngập ngừng:
- Tôi... khi tôi nghĩ về một chuyện gì đó.
- Khi cô bị kích động à?
- Không.
Gã quay lại nhìn sâu vào mắt cô:
- Chuyện gì đó là chuyện gì?
Triệu Thương né tránh:
- Về một người.
Hắn mở to mắt nhìn cô. Một phút... hai phút... rồi ba phút trôi qua. Chợt hắn mỉm cười.
Cô đoán thế. Hướng mắt vào màn hình hắn hỏi:
- Cô hãy khai rõ bệnh tôi mới chẩn đoán chính xác.
Cô gãi gãi đâu ngập ngừng:
- tôi... mỗi khi tôi gặp một người thì tôi... tim tôi dập ghê lắm. Thẩm chí chỉ nghỉ đến là tim tôi đã bị rồi.
Hắn nói như trêu cô:
- Theo dõi nãy giờ tôi có thể biết đều náy trên máy. Cô nói tiếp đi.
- Tôi không muốn thế.
Gã chớt quay lại nhìn thẳng vào bờ vai trắng nõn để lộ nửa khuôn ngực đang e ấp. Đôi mày gã nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
- Tôi chưa hiểu ý cô.
- Tôi muốn mình thật bình thường khi nghĩ về người đó.
Anh ta lại nheo mắt nhưng có vẻ đang suy nghĩ hơn là cười.
- tôi đoán đo là người yêu cô.
Triệu Thương khẽ gật đầu, anh ta nhẹ nhàng gỡ dụng cụ ra khỏi người cô.
- Sao hai người không có ý định cưới nhau sao? Anh ta có đến cùng không?
Triệu Thương tật tình:
- Tôi không thể vì anh ấy là bạn của bạn tôi. Chúng tôi sinh ra không phải để dành cho nhau.
Đôi mắt gã chợt sầm lại.
Nhưng chỉ một thoát thật nhanh gã hỏi như thăm dò:
- Hình như cô định đi xa.
Triệu Thương gật đầu:
- Bác sĩ hãy giúp tôi bình thường như trước kia được không?
Có tiên dược cũng không thể giúp được đừng nói đến tôi cô bé ngốc à. Cô yêu say đắm người ta mà không biết ư? Khi xa anh ta rồi tôi sợ trái tim cô lại đập mạnh hơn hoặc là nó sẽ... chết dần.
Ân cần kéo áo lên cho cô, giọng bác sĩ có vẻ trịnh trọng.
- Cô qua đây.
Triệu Thương sửa áo lại. Cô hồi hộp đi theo hắn qua chiếc bàn nhỏ:
- Tôi bệnh gì hả bác sĩ?
Gã nhìn cô như tìm kiếm gì đo, giọng cũng lạc đi như rất xúc động.
- Cô phải bình tĩnh.
Triệu Thương đan hai tay vào nhau chờ đợi:
- Vâng. Xin bác sĩ cứ nói.
Anh ta nhìn cô e ngại:
- Hai người... có quan hệ với nhau chứ?
- Gì cơ?
Cô mở to mắt:
- Tôi đâu đi khám phụ khoa? Cớ sao lại khai chuyện đó?
Gã cười thành tiếng:
- Vì cô là bệnh nhân. Lý do đơn giản thế thôi
Triệu thương không kềm được một cái kiếc ngọt lim.
- Vâng. Thì sao?
Anh ta buông gọn:
- Chúc mừng cô. Cô đã có thai rồi.
- Hả?
Triệu thương mở to mắt kinh ngạc. Đất dưới chân như rung chuyển. Cô không tin điều mình vừa nghe, môi mấp máy hỏi lại:
- Tôi... tôi có con ư?
- Đúng vậy. Điều đáng nói là đứa bé không được khoẻ mạnh lắm.
Cô lo lắng:
- Sao lại thế?
Anh ta nhún vai:
- Cô phải biết rõ chứ! Lúc nào cũng ủ rũ, lo lắng làm sao co khoẻ. Theo tôi cô bớt làm việc và hạn chế suy nghĩ đi.
- Nhưng tôi...
- Cô không bảo là... nhờ tôi bỏ đứa bé chứ?
- Dĩ nhiên là không. Nó là con tôi mà.
- Vậy thì tốt. Tôi kê đơn cho cô. Sau đó cô nên về nhà nắm nghỉ. Nhớ là đừng đi lại nhiều nấht là đi xa ảnh hưởng đến đứa nhỏ đó.
Anh ta ghi ghi chép chép gì đó rồi đưa cho Triệu Thương.
- Cô theo tôi nhận thuốc nhé.
Triệu Thương riu ríu làm theo. Cô bị "sốc" thật sự vì tin mới nghe. Vậy là lần đó...
Phong sẽ nghĩ sao? Anh có vui mừng hay sẽ chối bỏ đây?
Triệu Thương đưa tay xuống bụng. Một sinh linh đang tượng hình. Cô sắp làm mẹ, Cô sẽ là một người mẹ tốt, sẽ bảo vệ con mình.
- Mình sẽ làm người mẹ tốt nhất.
Tên bác sĩ trở vào với bọc thuốc trên tay:
- Giờ cô có thể về. nhớ là nắm nghỉnghen. Đi xa là không tốt đâu.
Cô chớt hỏi:
- Vậy làm cách nào mới tốt hả bác sĩ?
Anh ta cười:
- Đứa bé khi còn trong bụng mẹ rất nhạy cảm. Nó cần được vuốt ve, trò chuyện với cả bố lẫn mẹ. Nếu không khi lớn nó sẽ không bình thường như những đứa trẻ khác đâu.
- Thế à?
Triệu thương bước ra ngoài:
- Cám ơn bác sĩ nhiều.
- Không có gì.
Cô đi rồi. Phong mới lấy khẩu trang xuống, anh phì cười:
- Đúng là khờ không thể tả.
Chớt Phong thấy mình có lỗi thật nhiều. Có lẽ anh cần đối mắt với sự thật. Thường sự thật sẽ làm người ta đau buồn nhưng anh không thể giấu mãi.
- Anh xin lỗi em, Triệu Thương.