Quang quay lại Tố Quyên xinh xắn trong chiếc đấm ngắn màu cam nhạt từ phòng tắm bước ra. Cô vội đến bên Quang:
- Anh bệnh hả? Chắc là dầm mưa nên bệnh rồi.
Cô hối hả đứng dậy:
- Để em đi lấy thuốc.
Quang chụp tay cô lại:
- Không cần đâu. Anh vẫn khoẻ mà.
- Còn nói khoẻ. Trông sắc mặt anh kìa. Cả hai nhìn nhau thật lâu... thật lâu.
Tố Quyên chịu không nỗi ánh mắt da diết của anh, cô vội quay đi, lí nhí:
- Không hiểu phục vụ sao lâu quá. Để em đi...
Anh giữ tay cô:
- Em xem em kìa.
Anh đứng dậy dìu cô đến bàn ăn:
- Ngồi đi cô bé.
Tố Quyên ngồi đối diện với Quang qua chiếc bàn nhỏ. Hai dĩa bò bít tết, chai rượu vang, một lọ hoa có duy nhất một nụ hồng vàng. Ngọn nến lung linh trong đêm. Quang tắt dèn, mở nhạc rồi ngồi xuống. Tiếng đàn vilon của bài Romeo và Juliet vang lên. Tố Quyên ngạc nhiên nhìn Quang:
- Anh cũng thích bài này hả?
Quang gật gù:
- Nhạc hoà tấu rất tốt cho những người làm việc căng thẳng. Anh rất thích bài này.
Cô mỉm cười ngắm anh đang thả hồn theo bài nhạc:
- Trong anh giống... cụ non quá đi.
- Anh cũng thấy vậy nữa. Thôi! em ăn đi.
Tố Quyên tự nhiên cầm dao và nĩa lên. Không hiểu các nhân viên đang nói gì khi cô đưa Quang vào phòng mình. Còn anh nữa? Anh có nghĩ cô là người dễ dãi không?
Những câu hỏi làm Tố Quyên không tập trung được. Quang phì cười khi thấy cô cắt mãi không đứt miếng thịt bò.
Hơi quê, Tố Quyên đâm quạu:
- Không ăn nữa! Đầu bếp hôm nay làm tệ quá.
Triệu Quang cười tủm tỉm. Cô bé này có đánh chết chắc cũng không bao giờ thừa nhận khuyết điểm của mình. Anh cho một miếng thịt bò vào miệng rồi làm bộ ngó lên:
- Em sao thế? Thịt bò ngon lắm. Thử đi.
- Em không thích nữa.
- Nhưng chiều giờ em chưa ăn gì mà.
Anh cũng biết tôi chưa ăn gì hà? Vậy mà ngồi đo ăn một mình. Người gì mà tham ăn. Chẳng biết ga lăng tý nào.
Quang cắt nhỏ dĩa thịt bò của mình ra rồi đổi dĩa của cô. Anh thản nhiên cắt tiếp và ngồi ăn tỉnh bơ. Tố Quyên thích cửa chỉ đó của anh. Cô mím môi cười chúm chím, đảo nhanh mắt qua anh. Quang vẫn ngồi ăn ngon lành như thế không có chuyện gì xảy ra. Cô ghim một cọng xà lách bỏ qua dĩa anh:
- Cảm ơn nghen.
Quang dừng nĩa, anh đặt con dao nhỏ xuống dĩa, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
- Người giàu mà "trùm" quá. Không được một lát thịt nữa.
Tố Quyên nhai ngấu nghiến miếng thịt vì cô cũng đang đói.
- Một cọng rau là em đã lỗ rồi. Không lấy thì trả đây.
- Ê! Đừng mà.
Quang cản lại, anh vội chụp cọng rau cho vào miệng, nhai ngồm ngoàm:
- Kệ! Có ăn là mừng rồi.
Tố Quyên cười. Ở Quang không hiểu khi nào là thật khi nào là giả nhưng nó rất gần gũi, ấm áp và chật thật.
đợi cô ăn xong, Quang cầm ly rượu cụng vào ly cô:
- Uống mừng nào.
- Về chuyện gì?
- Về... về... về trời mưa nên chúng ta mới có buổi tối lãng mạm thề này.
Tố Quyên nâng ly rượu uống cạn cùng Quang. Đôi má cô ửng hồng vì rượu khiến Quang nhìn không ngớt. Anh nắm tay cô:
- Nhảy với anh một bản nghen Quyên.
Tố Quyên nhìn tay anh nắm gọn tay mình, Cô cảm nhận được hơi ấm từ tay anh. Cô đứng dậy, Quang choàng qua eo cô. Cả hai bước thật đẹp theo điệu vale. Tố Quyên không phân tích được cảm xúc đang đến. Gần đây trái tim cô có những lý lẽ rất lạ, rất khó hiểu. Tố Quyên thường ngồi một mình chìm đắm trong những suy nghĩ vu vơ. cô không còn ham thích công việc như trược kia, cô...
Tố Quyên ngẩng lên bắt gặp ánh mắt say đắm của Quang:
- Nắm tay rồi mới khiêu vũ. Anh đã làm thế với bao nhiêu cô gái rồi?
Quang buông tay cô ra, hai tay anh dang lại ôm lấy eo cô:
- Không nhớ nữa.
Tố Quyên nghe tim mình đau nhói, cảm giác thật khó tả. Cảm giác này còn khó chịu hơn khi chia tay với Phong. Cô nghẹn cả lời vì thái độ của Quang. Anh ân cần chu đáo rồi lại cách xa, lạnh lùng.
- Em sao thế? khi không lại... ngầu với anh.
Cô không nhìn anh, hai tay cô chống lên ngực anh như đẩy ra. Quang cười, Tố Quyên bực mình đẩy mạnh anh ra. Quang bị bất ngờ nên ngã xuống giường.
Tố Quyên bước đến mở cửa, Khoanh tay đứng ngay cửa giọng cô lạnh lùng.
- Anh về đi. Em mệt rồi.
Quang cố nén cười. Anh bước ra cửa:
- Vậy anh về nhé.
Tố Quyên đóng sầm cửa lại. Chưa kịp quay đi thì có tiếng gõ cửa. Tố Quyên nhìn chiếc đồng hồ trên bàn cạnh giường:
- Tối rồi mà cũng không cho người ta nghỉ nữa.
Tố Quyên làu bàu đám nhân viên. Cô mở cửa, Quang chống tay vào thành cửa nhìn cô:
- Xin lỗi nghen. Anh quên chúc em ngủ ngon.
Rụt cổ, Tố Quyên nhìn anh đề phòng. Hướng dẫn viên du lịch thì dẻo mồm phải biết. Cô lạnh lùng nhìn anh:
- Được rồi! Anh nói đi.
- Em muốn anh chúc theo kiểu nào?
- Gì? Còn chọn kiểu nữa ư?
Gật gù, Quang nhìn cô không chớp mắt. Hôm nay cô nàng không buồn thoa một lớp son trông càng hấp dẫn hơn.
- Em muốn kiểu Việt Nam hay Kiểu Ý?
Kiểu Ý? Tố Quyên tầhm cười. Người Ý chỉ hôn phớt lên trán rồi "chúc ngủ ngon". Dĩ nhiên cô sẽ chon nó rồi.
Cô mím môi:
- Được rồi. Kiểu Ý.
Quang cười, anh bước đến nhìn như soi vào đôi mắt đẹp, anh cười nhếch môi rất khó hiểu, nụ cười của người chiếc thắng.
Tố Quyên nhận ra ánh mắt khác lạ của anh, cô ngờ ngợ ra chuyện gì đó nhưng chưa kịp phản ứng thì Quang đã cúi xuống chạm khẽ vào môi cô. Tố Quyên giật thót tim, Quang đậu môi mình thật lâu trên môi cô rồi anh bỗng choàng ta mạnh mẽ qua eo Tố Quyên. Nụ hôn thật mạnh liệt khiến Tố Quyên chao đảo. Một chút lý trí còn sót lại, Tố Quyên đẩy mạnh anh ra. Triệu Quang bật người ra cửa, làm cánh cửa đóng sầm lại mà tay anh vẫn không buông cô.
Nấm tay đấm mạnh vào vai hy vọng Quang buông mình ra nhưng Tố Quyên thất vọng. Anh lì hơn cô tưởng. Bàn tay yếu ớt của Tố Quyên rã rời trên vai anh, không hiểu anh có ma lực gì mà đôi tay cô từ từ nằm im trên vai anh. Quang hơi nới lỏng vòng tay, nụ hôn anh nhẹ nhàng cháy bỏng hơn. Tố Quyên trở nên yếu đuối trong tay anh mà từ từ đón nhận rồi đáp trả bằng tình cảm mãnh liệt của mình.
Mãi một lúc lâu, Quang mới buông cô ra, Tố Quyên đẩy mạnh anh ra, cô đùng đùng ngồi xuống giường:
- Nếu biết anh là người như vầy. Tôi không dại gì mà "rước giặc vào nhà"
Quang dựa lưng vào cửa, anh nhìn cô say dắm. Anh phát hiện một điều, từ sau nhìn tới trông cô rất dìu dàng, không mạnh mẽ như mọi người thường nói.
Mắng thế mà không nghe Quang trả lời lại, Tố Quyên vội xoay người. Anh vẫn khoanh tay đứng dựa cửa.
- Sao anh chưa về?
Quang vẫn đứng trơ ra đó. Cô bực bội sấn đến kéo anh ra để mở cửa:
- Tôi buồn ngủ lắm.
- Ngủ được không?
Cô trố mắt nhìn anh:
- Tại sao không ngủ được.
Anh ngã người xuống giường.
- Chưa có ai ngủ được khi anh chúc kiểu đó. Nếu em ngủ được thì em là người có vấn đề rồi.
Nghe anh ta nói có lẽ anh ta đã làm như thế với rất nhiều người. Mình đúng là ngốc mà:
- Nè! Anh về đi.
Cô nắm tay kéo Quang dậy:
- Nơi này không hoan nghênh anh.
Quang bị Tố Quyên kéo mạnh dành phải ngồi dậy, Anh nhướng mắt nhìn gương mặt đỏ lựng vì giận của cô.
- Đuổi thật à?
- Đuổi là đuổi làm gì có thật, giả.
Anh đặt ngón tay trỏ vào tay cô khều khều:
- Khuya rồi! Hay em nói nhân viên dọn cho anh một phòng đi.
Cô trề môi:
- Giám đốc một công ty du lịch thì thiếu gì tiền. Cứ xuống dưới đăng ký là được mà.
Quang nheo một mắt, khều tay cô tiếp:
- Quen thân với giám đốc mà cũng phải mướn nữa hà?
Cô chu môi:
- Dĩ nhiên.
- Được. Vậy em nhường phòng này cho anh nghen.
Tố Quyên chụp tay anh khi Quang định nằm xuống:
- Anh ngang vừa thôi.
Quang nhìn xuống tay Quyên đang bấu chặt tay mình, giọng anh thật khẽ:
- Tố Quyên! Đợi anh nói em mới hiểu tình anh ư?
Lời nói mang tính trách móc nhưng cũng là một lời tỏ tình khiến Tố Quyên cứ ngây người.
Thấy cô cứ đứng đó, Quang đứng dậy, dịu dàng ôm cô vào lòng:
- Cho anh một cơ hội đi.
Tố Quyên khẽ nhắm mắt, một lúc lãng mạm trôi qua, cô đẩy nhẹ anh ra:
- Không được đâu. Em không xứng với anh.
Quang nâng mặt cô nhìn thẳng mắt mình:
- Em đừng nói thế mà.
- Anh Quang. Đừng ép em, em không thể, em không trong sáng, cáo quý như anh tưởng đâu.
Ngọn nến nãy giờ sắp tàn, Tố Quyên chồm người bật đèn. Anh sáng giúp người ta lý trí hơn.
- Em không đưa ra lý do chính đáng. Anh không về đâu.
Không lạ tính lì lợm của anh, Tố Quyên nạt ngang:
- Tuỳ anh. Em mệt lắm rồi.
Cô leo lên giường ôm chiếc gối vào lòng nhắm mắt lại. Quang ngồi nhìn cô một lúc rồi cũng ngã người xuống cạnh cô. Trước giờ anh không yêu ai thật lòng, anh chỉ đùa vui nên giờ phải trả giá đây. Có được một tình yêu khó thật.
Với cá tính trước đây, có lẽ Tố Quyên dẽ nằm im và đi vào mộgn đẹp nhưng không hiểu sao cô cứ trằn trọc mãi.
Vì người đàn ông nằm kế bên? Cô tự hỏi. Cảm nhận được tình yêu của anh từ lâu nhưng cô không dám đối diện. Trong quá khứ, cô đã có một tình yêu sáu năm dài vơí Phong, Cô không thể chối bỏ nó. Vừa mới lớn cô đã chọn Phong và ở bên anh trong suốt thời gian dài. Khó mà xóa hình ảnh đó. Và Quang có chấp nhận được quá khứ của cô không?
Không nghe Quang nói hay nhúc nhích, Tố Quyên làm bộ cựa mình, Cô he hé mắt nhìn qua Quang.
- Mệt mà. Sao không ngủ đi.
Bị bắt quả tan, Cô chống chế bằng cách cự lại:
- Anh nằm trên giường người ta như vậy làm sao ngủ?
Cả hai im lặng. Cô vứt cái gối đang ôm qua cho Triệu Quang. anh kê dưới đầu:
- Cám ơn.
- Không cần khách sáo.
Cả hai tiếp tục im lặng. Quang nằm được một lúc anh nghêng người qua cô. Tố Quyên cảm nhận được điều đó nhưng vẫn nằm im xoay lưng về phía anh
Quang dang tay luồn dưới gáy làm gối cho cô, anh thủ thỉ:
- Quyên! Đừng thế mà em. Hãy nói với anh đi.
Tố Quyên đã mềm nhũn nãy giờ nhưng cô vẫn cố cứng lòng. Nghe quang nói, cô muốn tan ra. Quang kéo cô vào lòng:
- Đừng sợ. Anh yêu em thật lòng mà.
Cô úp mặt vào ngực anh:
- Em xin lỗi. Nhưng anh đừng yêu em nhiều thế. Em không xứng.
- Anh không quan tâm đến quá khứ. Chúng ta hãy nói về hiện tại.
Cô nức nở:
- Không. Rồi anh sẽ hối hận. sẽ hối hận thôi anh Quang ạ! Chúng ta hãy quên nhau đi anh.
Quang kề sát mặt cô, hơi thở anh tỏa ra khắp mặt Tố Quyên:
- Nếu quên được anh đã quên lâu rồi. Không cần phải khổ sở thế này. Anh chỉ cần biết em yêu anh là đủ rồi.
Cô lắc đầu trong ngực anh:
- Nhưng em không xứng. Em mặc cảm vì điều đó.
- Vậy thì em yêu anh nhiều một chút nữa để bù bắp đi.
Quang siềt mạnh cô hơn:
- Hãy trả lời anh. Em có yêu anh không?
Cô im lặng. anh nhìn thẳng mắt cô:
- Nói đi.
- Em không biết.
Anh cười:
- Anh giận em bây giờ, không phải đã nói là yêu anh nhiều một chút sao?
Quang cúi xuống hôn lên trán cô:
- Nói đi, anh sẽ nghe am nói.
- Em... yêu anh
Quang cười thật rạn ngời. Khi yêu con người ta thật lạ.
- Nhưng em muốn nói về quá khứ của mình.
Quang lại hôn lên trán cô như lời hứa tha thứ. Tố Quyên để mặc Quang hôn mình, cô đều giọng:
- Lúc em còn bên Ý. em có một người bạn trai. Em và anh ấy yêu nhau sáu năm. Bọn em...
Tố Quyên chưa kịp nói trọn câu Quang đã ngắt lời cô bằng một nụ hôn. Cô đưa ta đẩy nhẹ mặt anh ra:
- Quang! Nghe em nói. Em muốm...
Quang vẫn nhắm nắt hôn cô:
- Anh không muốn em nói.
Anh mở mắt nhìn cô dịu dàng:
- Không phải anh sở đối diện sự thật mà anh không muốn khoét sâu vết thương của em. Anh sợ em đau, hiểu không Quyên?
Tố Quyên nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn. Cô đưa tay sờ mặt anh để ghi sâu đường nét trên mặt anh.
- Em yêu anh.
Quang vỗ nhẹ trán cô:
- Yêu mà nỡ đuổi anh về hả?
Cô cười:
- Đàn ông mấy anh tham lắm. Được rồi thì lại bão người ta dễ dãi.
- Vậy cho anh cưới gấp đi.
- Không thèm. Mất công anh đưa khách du lịch đến mà không thanh toán tiền phòng cho em
Anh phì cười:
- Thông cảm đi, vợ anh vừa dữ vừa kinh doanh giỏi nên quản lý hết tiền bạc rồi.
Cô véo vào hông anh:
- Dám nói xấu em hả?
- Nè! Nói vậy là em chịu làm vợ anh rồi à?
Cô cười cười:
- Để xem anh biểu hiện thế nào đã. Quà cầu hôn ít nhất phải là một công ty du lịch khác đó.
Anh hôn lên khoé môi cô:
- Vừa thôi cô. Một công ty tôi làm muốn chết rồi nè! Xúi người ta thành lập một công ty nữa để chết sớm mà đi lấy chồng khác à?
Cô đan hai tay vào tóc anh, Bờ môi Quang quyến rũ, hấp dẫn làm sao. Tố Quyên không khống chế được.
- Nhóc! Cuối tuấn về gặp mẹ anh nghen?
- Không thích. Em sợ lắm.
Anh cười:
- Ôm con trai người ta rồi mà không định cưới hả? Anh đi kiện đó.
- Anh kỳ quá di.
Cô đẩy anh ra nhưng Quang đã hôn lên môi cô. Nụ hôn thật ngọt ngào và đê mê.