Nhánh cây như san hô bảy màu đang tản mát vầng hào quang nhu hòa trong không gian âm u tĩnh lặng, không ngừng nhấp nháy theo một quy luật nhất định. Trên bàn, hồng sam như một ngọn lửa đỏ rực đang bừng cháy, phảng phất như ánh lửa diễm lệ dưới hào quang lấp lánh, nam nhân với toàn thân hỏa sắc tựa hồ đang ngủ say, mái tóc bạch kim xõa dài khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ càng tăng thêm vài phần mị hoặc lạnh lùng.
Không còn nhìn thấy vẻ ngông cuồng phóng túng như ngày thường, cũng không có thần sắc nhϊế͙p͙ nhân tàn khốc, tư thế ngủ một cách khoan thai thong thả, làm cho người ta cũng muốn ngủ thϊế͙p͙ đi cùng với hắn, không muốn tiếp tục cước bộ.
Lâm Sở cứ như vậy mà đứng trước mặt hồng y nam nhân, ánh mắt si mê, trong đầu dường như có một người liên tục thì thầm nói với hắn, lời nói mơ hồ đang thúc giục hắn tiến lên, không ngừng khiêu khích tâm tư dưới đáy lòng, khơi dậy điều mà hắn không dám hy vọng hão huyền.
Chỉ cần bước thêm vài bước thì hắn có thể chạm được người ở trước mặt…..
Mến mộ trong lòng, toàn tâm toàn ý cung phụng, tất cả đều đang ở trước mắt. Mái tóc bạch kim, hồng y đỏ rực, đang đắm chìm trong giấc ngủ cũng không ảnh hưởng đến khí chất, tứ chi duỗi ra giống như một pho tượng thần đang nằm trước mặt hắn, là tông chủ của hắn, là người mà hắn cả đời này đều phải thần phục, tuyệt đối không muốn phản bội.
Chưa bao giờ đến gần như vậy, si ngốc nhìn trước mặt, ánh mắt của Lâm Sở trở nên mê mang, giống như có người khống chế hai chân của hắn, biết rõ không thể tiếp cận nhưng thân thể lại nghe theo tâm ý chân thật, tiếp tục bước về phía trước.
Lâm Sở càng lúc càng tiếp cận, hào quang của Tụ linh chi vẫn chớp động, Lăng Lạc Viêm đang chìm trong giấc ngủ khôi phục viêm hỏa, dường như hoàn toàn không hay biết việc ngoài thân, bị viêm hỏa ấm áp vây quanh, lúc này hắn đang lâm vào một loại trạng thái giống như thiền định.
Hồn phách từng bị vỡ nát, viêm hỏa từng bị thất khống, mặc dù thân thể có thể tùy ý thao túng lực lượng của viêm hỏa, nhưng lúc này bị Tụ linh chi tác động khiến cho viêm hỏa cộng hưởng, cảm giác giống như có một cỗ lực lượng từ sâu bên trong đang bốc lên.
Cùng với Tụ linh chi ở trong phòng, nam nhân nằm trên bàn đang ngủ say, người đứng thẳng vẫn còn suy nghĩ hỗn loạn. Lâm Sở cảm thấy cả người như bị phân ra làm đôi, một bên thanh tỉnh nhìn thấy chính mình càng lúc càng tiếp cận nhưng không thể ngăn cản, một bên lại kêu gào muốn tiến lên, đem tất cả tâm tư tình cảm chôn chặt trong lòng toàn bộ bộc lộ ra ngoài.
Từng bước chân cuối cùng dừng lại, Lâm Sở nhìn thấy người nam nhân gần trong gang tấc, nhìn thấy tông chủ của hắn, thần sắc bắt đầu tan rả. Ngay khi lý trí cùng tình cảm giằng co, ánh mắt rơi xuống trước mặt, đột nhiên nghiêng người. Mái tóc bạch kim cùng hồng y sáng chói, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Chẳng phải hắn có rất nhiều tâm ý muốn thổ lộ hay sao? Vì sao không bày tỏ, vì sao phải kiềm chế? Đúng rồi, hắn nên làm cho tông chủ biết rõ mới đúng, hắn nên thuận theo thanh âm dưới đáy lòng.
Đi thôi, làm cho tông chủ của ngươi biết…..Giọng nói mơ hồ không biết từ khi nào đã quanh quẩn bên tai, khắc sâu vào tâm trí của hắn.
“Tông chủ……” Thấp giọng gọi một tiếng, Lâm Sở cúi người xuống.
Long Phạm vội vàng lướt đi, cho đến bây giờ thần sắc bình tĩnh trầm ổn đã hoàn toàn biến mất, đến trước đại môn cổ kính, đột nhiên đẩy cửa bước vào, sớm nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho hắn cảm thấy nao nao.
Lăng Lạc Viêm vẫn còn nằm trên bàn, vẫn giữ nguyên tư thế đang ngủ, miễn cưỡng nhìn Long Phạm tiến vào, nâng mắt lên, xem như đón tiếp, sau đó cả hai cùng nhau nhìn chăm chú một người khác ở trong phòng.
Lâm Sở ở ngay dưới chân Lăng Lạc Viêm, gần đến mức chỉ cần hướng về phía trước một chút là sẽ chạm được vào vạt y bào của Lăng Lạc Viêm, nhưng hắn vẫn không chạm đến, mà chỉ quỳ gối cúi đầu bái lạy dưới chân Lăng Lạc Viêm, lòng bàn tay phân ra hai bên, giập trán thật mạnh xuống đất, cứ như vậy mà khấu đầu, giống như Lăng Lạc Viêm là thiên còn hắn là thần, là hắn không dám phạm thượng, không dám động chạm, không dám có một chút bất kính đối với chủ nhân của mình.
Nhìn thấy Lâm Sở như vậy, Lăng Lạc Viêm hạ xuống thói quen mỉm cười ngả ngớn ở bên môi. Tâm ý của Lâm Sở như thế nào thì hắn rất rõ ràng, nhưng không nghĩ rằng đã phát triển đến mức như thế này.
Ở phía sau Long Phạm, các tộc nhân khác cũng vội vàng chạy đến, tất cả mọi người đều biết được Lâm Sở trưởng lão đã bị ngôn linh thuật quỷ bí khống chế, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, mọi người đều vô cùng lo lắng chỉ vì ai cũng biết tâm tư của Lâm Sở trưởng lão đối với tông chủ là như thế nào.
Nhưng đến khi đuổi theo Long Phạm đến trước cửa, nhìn vào cảnh tượng bên trong thì tất cả trưởng lão và diệu sư đều sửng sốt.
Tế ti đã đi đến bên cạnh tông chủ, ánh mắt lẳng lặng rơi xuống trên người Lâm Sở trưởng lão, tông chủ cũng giống như tế ti, cũng nhìn chăm chú Lâm Sở. Trong bầu không gian yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Sở trưởng lão dùng tư thái vô cùng tôn sùng thành kính quỳ bái dưới chân của tông chủ, bàn tay trên mặt đất cùng vạt y bào của tông chủ chỉ còn kém một chút, nhưng ở trong mắt hắn, đó chính là khoảng cách mà hắn tuyệt đối không thể vượt qua.
Chỉ còn cách một tấc, phía trước là thiên, mà hắn ở trên mặt đất, chỉ có thể nhìn lên, không thể với tới.
Lại càng không thể sinh ra vọng tưởng.
Tâm ý của hắn đối với tông chủ là cả đời này đều sẽ trung thành khuất phục, có thể giao phó tánh mạng, có thể hiến dâng tất cả, hắn có thể vì tông chủ mà chết, cũng không hy vọng xa vời, hắn chỉ mong muốn tông chủ biết được tâm ý của hắn là như thế.
Giọng nói kia muốn hắn thuận theo tâm ý, muốn hắn đem tất cả tình cảm hiến dâng, cuối cùng hắn đã làm được.
“Lâm Sở” Lăng Lạc Viêm gọi một tiếng, người ở dưới chân liền ngẩng đầu lên, nhưng dường như vẫn còn đang chìm đắm trong ảo mộng, biểu tình của Lâm Sở làm cho người ta biết rõ lúc này hắn vẫn chưa thoát khỏi khống chế của ngôn linh thuật.
“Ngươi đứng dậy đi” Lời nói tiếp theo làm cho hắn đứng dậy, giọng điệu của bạch y bào tế ti lại lạnh nhạt như trước, không biết là hỉ hay là giận, chỉ mở miệng phân phó như thế.
Không cần phải hỏi ngôn linh thuật muốn khống chế Lâm Sở để làm điều gì, tất cả mọi người biết rõ Lâm Sở trưởng lão bị ngôn linh thuật làm hại, nhưng không ai nghĩ đến tâm ý của Lâm Sở trưởng lão lại chính là như vậy……
Không thể nói rõ cảm xúc ở trong lòng vào lúc này. Lâm Sở trưởng lão toàn tâm toàn ý phó thác cho Xích Diêm tộc, giao sinh mạng của mình cho tông chủ, nhìn thấy hắn quỳ bái như vậy, tất cả mọi người đều tĩnh mặc.
Bỗng nhiên bạch y bào tế ti nâng tay lên, một tia linh quang từ ngón tay hướng vào giữa mi tâm của Lâm Sở, thần sắc của hắn mờ mịt, đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm và Long Phạm như là mất đi tất cả cảm giác, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng nhận biết tình cảnh ở xung quanh.
Hay là tế ti muốn lấy mạng của hắn? Lý trí của Lâm Sở nói như vậy, giống như suy nghĩ thật sự bị phân ra làm đôi, thế nhưng hắn không hề cảm thấy sợ hãi, hắn đã làm được việc mà hắn mong muốn, mặc kệ tông chủ và tế ti xử trí hắn như thế nào thì hắn đều cam tâm tình nguyện.
“Không tốt! Có địch nhân tập kích!” Tiếng bước chân vội vàng vang lên ở bên ngoài, Xích Diêm tộc lúc này mới bắt đầu hỗn loạn, Linh Tê tộc vừa phát hiện địch nhân tập kích, không biết từ khi nào đã tiếp cận, đợi đến lúc phát hiện thì đã đến gần trước cửa, ở ngay phía trên bọn hắn.
Tiếng bước chân hỗn loạn dừng lại ở bên ngoài, Ỷ Toàn vương mang theo tộc nhân nhìn vào bên trong đại môn rồi lắc đầu, “Viêm chủ, bọn hắn đã đến trước cửa, ta dẫn người ra đó ngăn cản một lúc.”
Công đạo xong thì hắn liền vội vàng rời đi, các trưởng lão và diệu sư ở bên trong nghe được hỗn loạn thì đương nhiên cũng đều tự đề phòng, quay đầu nhìn lại, vốn tưởng rằng Lâm Sở nhất định sẽ bị trừng phạt, không biết tế ti sẽ xử trí như thế nào thì đã nhìn thấy Lâm Sở trưởng lão vẫn hảo hảo đứng ở nơi đó, ngay cả thần trí cũng đã khôi phục lại bình thường.
“Ta cho phép ngươi ở lại trong tộc” Giọng nói thản nhiên ôn hòa, không lạnh cũng không nóng, mơ hồ khiến kẻ khác bất an, đây là cách nói chuyện của tế ti, nhưng Lâm Sở trưởng lão không bị xử trí đã là tế ti phá lệ khai ân, hiện giờ trên đời không có người nào lại không biết tình cảm của tế ti dành cho tông chủ, tế ti có thể khoan dung tâm ý của Lâm Sở trưởng lão đối với tông chủ cũng chính là vì Lâm Sở đã tự mình tạo nên.
Các trưởng lão nhìn thấy Lâm Sở như thế thì đều vô cùng xúc động, thậm chí có chút bội phục.
Bọn hắn cũng không dám cam đoan nếu bị ngôn linh thuật khống chế thì sẽ làm ra chuyện gì, trong lòng mỗi người đều cất giấu những việc không thể nói ra!
Ai dám khẳng định chưa từng có ý với tông chủ? Từ sự sùng bái mà chuyển thành lòng mến mộ?
Dù sao bóng dáng hồng y ở trước mặt vốn là một người xuất chúng, có đôi mắt mị hoặc thế nhân cùng khí phách chấn nhϊế͙p͙ lòng người.
Không dám xem nhiều cũng không dám nghĩ nhiều, tất cả đều tự cúi đầu chờ phân phó, các trưởng lão đứng trang nghiêm ở phía trước, Lăng Lạc Viêm cầm Tụ linh chi, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ khi Long Phạm không xử trí Lâm Sở.
Nếu không phải lúc trước Lâm Sở chưa từng làm chuyện gì, cũng chưa từng nói chuyện gì thì Long Phạm sẽ không cho phép Lâm Sở lưu lại cho đến ngày hôm nay. Nếu Lâm Sở biểu lộ rõ ràng, cho dù chỉ muốn lợi dụng năng lực của Lâm Sở, so với tính độc chiếm của vị tế ti nọ thì giá trị của Lâm Sở quả thực có thể xem là quá nhẹ.
Chỉ là không nghĩ đến ngày hôm nay Lâm Sở rốt cục cũng thổ lộ, cũng vẫn giữ nguyên tâm ý như vậy, lần này xem ra Lâm Sở bị khống chế nhưng lại làm cho hắn an toàn.
Liếc mắt nhìn Lâm Sở đang cúi đầu đứng thẳng, Lăng Lạc Viêm bước đến trước cửa.
“Địch nhân đã đến, còn không mau chuẩn bị ra trận?” Bên miệng nhếch lên ý cười, giống như trước mắt không phải bị kẻ thù tấn công mà chỉ là một trò chơi đầy kích thích. Tông chủ của Xích Diêm tộc tựa hồ cảm thấy khoái trá, phất lên y mệ đỏ đậm ý bảo các trưởng lão nghênh địch, tư thái như thế quả thật có một chút chờ mong.
Lên tiếng, hắn đem Tụ linh chi đã trở nên vô dụng đối với hắn vứt cho Tiễn trưởng lão vẫn không ngừng thòm thèm, cùng Long Phạm bước ra ngoài, Dạ Dực và Linh Thư đã sớm chờ trước cửa, ngay khi bước qua, bàn tay dưới y mệ đỏ đậm nâng lên, nhéo trên mặt Linh Thư một cái, “Lần sau nhớ đừng đi lạc, miễn cho tiểu Dạ Dực nhà ta sốt ruột”
Vừa cười vừa nói tràn đầy ái muội, vừa dứt lời, bàn tay còn đặt trên mặt Linh Thư đã bị kéo xuống, rơi vào trong tay của bạch y bào, cùng nhau đi về phía trước. Linh Thư bị Lăng Lạc Viêm hỏi như vậy thì liền quay đầu nhìn Dạ Dực, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng dường như có một chút dấu hiệu ôn hòa, tựa như thời điểm Dạ Dực tìm được hắn, cũng dùng cái loại ánh mắt thực kỳ dị này nhìn hắn.
“Một lát nghênh địch phải ở bên cạnh ta, không được đi lung tung, có nhớ rõ chưa?” Nói ra một câu như vậy, Dạ Dực nhìn hai người đang sóng vai mà đi ở phía trước, hắn cũng nắm lấy tay của Linh Thư. (học nhanh thật)
Linh Thư không hiểu vì sao, hắn chỉ ngơ ngác gật đầu, nhìn đôi tay đang giao nhau, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh ở trong Viêm Lạc cung, “Ta vẫn muốn ngươi tiếp tục ôm ta, đây là dục vọng?” Ngày ấy ở trên giường, Dạ Dực cũng nắm lấy tay hắn như vậy.
Trong những tiếng bước chân hỗn độn đang vang lên, Dạ Dực đột nhiên nghe được một câu như thế, khuôn mặt lạnh lùng bất chợt ngẩn ra, lại hiển lộ một nụ cười không thể phát giác, tiếp tục lôi kéo Linh Thư tiến lên phía trước, hắn đáp lại, “Trở về rồi làm tiếp, ta sẽ dạy cho ngươi.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, “Bao nhiêu lần cũng được.” (o_o)
Theo như hắn đã quan sát, vị tế ti và chủ nhân của hắn thường xuyên ở trong phòng vài ngày như vậy mà không hề xuất môn.
Người của Linh Tê tộc đã sớm tề tụ ngay trước địa đạo mà trước kia đám người của Lăng Lạc Viêm đã rơi xuống, có cái gì đó phát lên tiếng vang mãnh liệt, tất cả mọi người vừa đuổi tới thì chỉ thấy nơi mà bọn hắn đã từng rơi xuống lại bị một cỗ lực lượng hút lên, ánh trăng màu bạc quỷ dị chiếu sáng một cửa khẩu đang dần dần mở ra.
Ở phía trên như một bầu trời đầy sao, giờ khắc này giữa không trung tựa hồ bị nghiền nát, những hạt cát phát ra ánh sáng không biết bị lực lượng nào đó quấy nhiễu. Trong nháy mắt, địa chấn bắt đầu dao động.
“Bọn hắn đã đến đây.” Ỷ Toàn vương đứng bên trong đám người, khuôn mặt tú lệ yêu dã lại dị thường bình tĩnh. Hắn biết, đây sẽ là một trận quyết chiến.