Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 198: Lực lượng thần bí

Tóm tắt đoạn bị thiếu: Lạc Viêm đang khôi phục viêm hỏa nên ở trong tình trạng mơ màng, cũng ngay lúc này thì bên ngoài có người tiếp cận, người tiếp cận chính là Dạ Dực và Linh Thư, vì vậy để tránh quấy rầy Lạc Viêm khôi phục viêm hỏa nên Long Phạm bảo mọi người đi ra nghị sự đường, bên trong chỉ còn lại một mình Lạc Viêm. Lúc này Linh Thư thuật lại chuyện đã xảy ra lúc trước. Khi ở trong phòng thì hắn nghe thấy một tiếng gọi vang lên trong đầu, vì vậy đã nghe theo tiếng gọi mà xuất cung, rồi sau đó thì bị bắt đến kết giới. Tiếng gọi đó là gì? Vì sao lại có lực lượng mạnh đến mức đó? Có thể điều khiển con người làm theo tiếng gọi? Cái chết của 6 vị diệu sư trước kia cũng là do lực lượng này tạo nên…..


Những thi thể sắp ngay ngắn chỉnh tề, quỷ dị đến mức không thể dùng lời lẽ bình thường để giải thích, cái chết của những vị diệu sư lại là do lực lượng khủng bố như thế này tạo thành?


Có người muốn Linh Thư đi thì hắn chỉ có thể đi theo, có người muốn sáu vị diệu sư chết thì bọn hắn chỉ có thể chết. Dùng ngôn ngữ để khống chế người khác, đây là loại năng lực như thế nào mà lại đáng sợ như vậy?! Còn có Lam Đằng, ngay cả người đã chết cũng bị khống chế, ngay cả thi thể cũng bị loại lực lượng này nắm trong tay…..


Chẳng lẽ là lực lượng của thần nhân? Giống như có một tiếng nổ oanh vang trong đầu, người của Xích Diêm tộc thất thần, vô cùng hoảng sợ.


Đi theo ta……Giống như ba chữ kia mà Linh Thư đã nói vẫn còn vang vọng ở bên tai, bầu không khí phiêu tán một hơi thở quỷ bí lạnh lẽo. Bên trong nghị sự điện âm u, chỉ còn những ánh sáng heo hắt lành lạnh phát ra từ những ngọn sa đăng bên trong chén ngọc lưu li đặt ở trên bàn. (sa đăng = đèn cát)


Thân ảnh của mọi người ngồi ở xung quanh phản chiếu lên vách tường tạo thành những chiếc bóng thật lớn, giống như có một sức mạnh thần bí nào đó đang nhìn trộm, những chiếc cổ cứng ngắc chậm rãi chuyển động, đối mặt nhìn nhau. Không biết có phải vì ánh sáng ngân quang phản chiếu hay không mà bọn hắn chỉ nhìn thấy những khuôn mặt tái nhợt trắng bệch.


Tất cả mọi người đều không nói nên lời, nhưng lúc này lại nghe được một tiếng thở dài hàm chứa ý cười.


“Ngôn linh.” Trong bầu không khí ngột ngạt ở thính đường nghị sự bỗng nhiên vang lên hai chữ một cách bình thản, phá vỡ sự âm u lạnh lẽo trong gian phòng, mọi người theo tiếng nói nhìn lại thì chỉ thấy bạch y bào tế ti chậm rãi nâng mắt lên, bên trong đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng như đại dương không thấy một chút gợn sóng.


Nghe được hai chữ kia, lại nhìn thấy một đôi mắt như vậy, các trưởng lão thở ra không khí đã nghẹn nín ở trong miệng, cơ hồ cảm thấy dường như có thêm một chút dũng khí.


Có tế ti ở đây thì bọn hắn còn sợ hãi điều gì nữa, mặc kệ đây là loại lực lượng gì, tế ti ở trong mắt bọn hắn đã sớm giống như thần nhân, chẳng lẽ lại không thể ngăn cản loại yêu ma tà thuật này?


“Đó là ngôn linh thuật” Tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mọi người đã khôi phục lại như thường, tế ti Long Phạm thản nhiên nói, “Đó là một loại dị thuật đã có từ thời thượng cổ, vận dụng linh lực đặc biệt để sử dụng ngôn ngữ điều khiển người khác làm việc. Bất luận người nào sinh ra có hai tai, có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện đều sẽ bị ngôn linh thuật khống chế, làm ra những việc không theo chủ ý của chính mình, thậm chí là tự sát.”


Không có hồng y nam nhân ngồi bên cạnh, bạch y bào tế ti với vẻ mặt lạnh nhạt, nói ra những lời này lại hơi thoáng nhíu mắt lại, rồi rốt cục im lặng.


Những người khác nghe hắn nói liền cảm thấy an tâm, nguyên lai cũng là dựa vào linh lực, việc này không cần lo lắng, nếu luận về linh lực thì còn ai có thể so sánh được với tế ti, các trưởng lão và diệu sư nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Linh Tê tộc nghe xong thì vẻ mặt đột nhiên biến sắc.


Bọn hắn đều nghĩ đến năm đó, vị Linh Tê vương mang linh lực vô cùng thâm hậu đã chết như thế nào. Cũng là vào một ngày nọ, không hiểu vì sao lại tự sát, thậm chí cũng không lưu lại linh lực cho hậu nhân kế thừa.


“Bọn hắn nhất định là đã hại chết tiền nhiệm Linh Tê vương bằng cách này.” Ỷ Toàn vương không biết từ khi nào đã đứng trước cửa, hiển nhiên là nghe thấy lời nói của Long Phạm, cũng như tộc nhân của hắn, sắc mặt thập phần khó coi.


Ai cũng không nghĩ đến phản đồ của Linh Tê tộc lại có được một lực lượng như vậy, thậm chí đã sớm dùng loại năng lực này để hạ độc thủ đối với bọn hắn. Nguyên lai những kẻ đó không phải cảm thấy Linh Tê tộc không có uy hϊế͙p͙ nên đến nay vẫn chưa xuống tay, mà đã sớm diệt trừ tất cả uy hϊế͙p͙ có thể tồn tại, là những kẻ đó tạo thành một Linh Tê tộc suy bại của ngày hôm nay.


Ỷ Toàn vương cắn răng vô cùng căm hận, Linh Tê tộc trở nên kích động. Dạ Dực hướng ra ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy Nhĩ Sinh đi theo phía sau Ỷ Toàn vương, không thấy chủ nhân Lăng Lạc Viêm của hắn, không đợi hắn hỏi thì Long Phạm dường như đã phát hiện có điểm khác thường, hơi thoáng suy nghĩ rồi bất thình lình đứng dậy.


“Ngày đó khi chúng ta vào bên trong kết giới, có người nào đã từng đơn độc ly khai hay không?” Giọng nói âm trầm lạnh lẽo, không còn vẻ thản nhiên bình tĩnh như lúc trước, mọi người đang kinh ngạc khi nhìn thấy tế ti Long Phạm đột ngột đứng lên, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt.


Giống như ở trước mắt chính là đại dương mênh mông vô tận sắp nổi lên phong ba bão táp, hiện giờ đang ở thời điểm nguy ngập, khiến mọi người bất giác trở nên khẩn trương. Hoài Nhiễm trước hết lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Lúc ấy tình hình hỗn loạn nên không thể lưu ý, bất quá…..”


Không đợi hắn nói xong thì Nham Kiêu đã nhảy vào tiếp lời, “Tế ti đang lo lắng cái gì? Ngoại trừ Lâm Sở trưởng lão phụng mệnh dẫn người đi tìm nơi dừng chân, thì không có bất cứ người nào từng rời khỏi”


Bỗng nhiên bầu không khí giống như bị kiềm hãm, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy sắc mặt của tế ti đột nhiên trầm xuống, “Lâm Sở đang ở đâu?”


Giọng nói bình lặng nhưng lại giống như một cơn sóng dữ, trong bầu không khí ngưng tụ bắt đầu cuồn cuộn nổi lên cảm giác áp bách đầy nguy hiểm, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy, tựa hồ muốn xoa dịu và tránh né hơi thở khủng khϊế͙p͙ đang lan tỏa, đám người nhôn nhao hướng sang trái phải nhìn lại.


Lâm Sở trưởng lão không có mặt ở đây? Lúc trước hắn cũng đến xem Tụ linh chi, rồi sau đó….
Không người nào nhìn thấy.
Nhĩ Sinh ở phía sau Ỷ Toàn vương đột nhiên nhíu mi, “Vừa rồi hình như ta thấy Lâm Sở trưởng lão đi về hướng của Viêm chủ.”


“Lạc Viêm!” Bạch y như một hư ảnh chợt hiện lên, đến khi mọi người nhìn lại thì tế ti Long Phạm đã biến mất


Lao đến đại môn cất giấu Tụ linh chi, lồng ngực của Long Phạm không ngừng siết chặt, viêm hỏa của Lạc Viêm đang khôi phục, trong quá trình này nếu có gì bất trắc, nếu không thuận lợi, nếu có người cố ý hãm hại, hoặc là khi Lạc Viêm khôi phục sẽ sao nhãng nguy hiểm ngoài thân…..


Đôi mắt màu thanh lam trở nên đen kịt, linh lực phát tiết làm bung ra đoạn dây cột tóc, mái tóc đen hyền bay lên như ma mị, nếu giờ khắc này có người nào nhìn thấy tế ti Long Phạm như vậy thì chỉ có thể ví như ma vương mà không phải thần nhân khiến kẻ khác an tâm.


Chỉ vì người không ở trong nghị sự điện chính là Lâm Sở, nếu là người khác thì Long Phạm có lẽ sẽ không khẩn trương lo lắng như vậy.


Nhưng cố tình lần này lại là Lâm Sở, một người trong lòng tràn đầy mến mộ đối với bóng dáng hồng y, một khi đã bị ngôn linh thuật khống chế, một khi đã bị thao túng, chỉ cần tăng thêm một chút ám chỉ thì hắn sẽ làm ra chuyện gì?


Lúc này Long Phạm căn bản không còn lòng dạ nào để đi suy nghĩ, hắn tin tưởng năng lực của Lạc Viêm, nhưng tâm tư lại không ngừng rối loạn.