Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 54: Trận chiến Hoa Nguyệt Lâu

Dịch giả: Hàm

Kiếm chưa đến cương khí đã bắn ra tứ phía, sắc bén vô cùng, bá đạo dị thường, thể hiện rõ uy lực của kiếm khách cửu khiếu.

Thân hình Mạnh Kỳ xoay tròn tại chỗ như con vụ một cách hết sức quỷ dị, tiến vào phạm vi chưởng phong của Đường Thứ, dùng phần lưng hút sạch chưởng kình.

Đường Thứ sửng sốt, chưởng kình âm dương giao hòa hình xoắn ốc của hắn bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh như trâu đất xuống biến, rõ ràng đã đánh trúng phần lưng đối phương nhưng lại giống như tràn vào một vực sâu không đáy.

Mạnh Kỳ thuận thế chưởng kình đối phương lao về phía trước, tốc độ bộc phát ngoài sức tưởng tượng.

Lòng hắn sáng như gương, những nơi cương khí dày mỏng mạnh yếu dần hiện ra trong đầu, mũi kiếm điểm nhẹ dễ dàng phá lách qua bức tường cương khí đánh tới cây trường kiếm mỏng.

Cùng lúc đó, hắn vận dụng biến tử thành sinh trong Bất Tử Ấn Pháp, một luồng âm dương kình xoắn ốc tức thì phóng ra từ mũi kiếm, phối hợp với chân khí bản thân ào tới như nước vỡ đê ập vào trường kiếm đối phương.

Keng!

Tiếng binh khí va chạm chát chúa vang lên, cây trường kiếm mỏng của đối phương rung động, một bóng người trắng liên tục lùi về phía sau xô đổ chiếc bàn rồi vách tường sau lưng gã, miệng gã tràn máu tươi.

Mạnh Kỳ tu luyện Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo nên chân khí đâu phải tầm thường, sau đó còn hấp thu tinh nguyên của Ma tôn rồi mượn thêm chưởng kình của một cao thủ cửu khiếu nên kiếm khách cửu khiếu do Diệp gia phái tới làm sao chịu nổi!

Nhưng chưởng kình xoắn ốc của Đường Thứ cô đọng rất cao, nếu Mạnh Kỳ không nhờ chiếm trước tiên cơ ép đối phương phải ra tay vội vàng khi chưa chuẩn bị kĩ thì không được thuận lợi như vậy, ấy vậy mà kinh mạch của hắn vẫn thấy đau đớn.

Tuy Mạnh Kỳ chưa thể xuất chân khí ra ngoài cơ thể phòng ngự nhưng nhờ tu luyện Kim Chung Tráo và Bát Cửu Huyền Công nên kinh mạch mạnh mẽ, thương thế như vậy không ảnh hưởng gì.

Đánh lui kiếm khách cửu khiếu, Mạnh Kỳ lại xoay người đầy quỷ dị, tay phải đâm kiếm vào Đường Thứ, chưởng trái vỗ tới cửa sổ.

Chát!

Cửa sổ bằng gỗ vỡ tan nát, một bóng người nhảy vào, đao như dải lụa, nhanh như chim cắt, kình khí bắn ra bốn phía, đao còn chưa tới chiếc bàn trong phòng đã bị đao khí cắt ngọt xớt làm đôi, vết cắt bóng loáng.

Chưởng phải Đường Thứ vỗ tới, lòng bàn tay trái đặt lên mu bàn tay phải, phóng ra chưởng kình cô đọng như khối băng.

Mạnh Kỳ kết thân ấn, mi tâm mở rộng, tinh thần và chân khí kết hợp cao độ, dùng thế xem địch, hắn cảm nhận được bên trong chưởng lực lạnh buốt của Đường Thứ ẩn giấu khí tức nóng rực đầy hung bạo, nếu hắn dám dùng Bất Tử Ấn Pháp thu vào cơ thể mượn lực chắc chắn nó sẽ nổ tung.

Không hổ là cao thủ đầy kinh nghiệm giang hồ.

Lưỡi đao của tên đao khách kia phủ đầy chân khí, khí thế mạnh mẽ ác liệt không thể chống đỡ.

Tất cả những điều đó chiếu vào tâm hồ Mạnh Kỳ, năm ngón tay trái hắn liên tục co duỗi đầy biến hóa lại tựa như yếu ớt vô lực, kiếm trên tay phải đâm ra một chiêu vô cùng tự nhiên chất phác vào chưởng kình của Đường Thứ.

Chưởng kình lập tức vỡ tung, trường đao như rơi vào khoảng không, khó khăn chém tới bàn tay Mạnh Kỳ.

Thân hình Mạnh Kỳ xoay tít, chưởng kình nóng lạnh đan xen biến mất rồi bất chợt bắn ra từ tay trái Mạnh Kỳ đập vào trường đao. Keng một tiếng, trường đao bị đẩy bật ra.

Đang xoay tròn, Mạnh Kỳ đột nhiên đổi hướng phóng tới vách tường chỗ kiếm khách cửu khiếu.

Nhưng ở đó không chỉ có kiếm khách, vách tường bỗng vỡ tung, một mũi thương đen kịt sắc nhọn đột ngột đâm ra như độc long rời hang, thế tới hung hãn như lửa loang trên đồng cỏ, nhanh chóng bao phủ tất cả đường lui của Mạnh Kỳ.


Kẻ vừa xuất hiện là một đại hán khôi ngô, tóc dài thả tự do, áo choàng phấp phới, thiết thương biến ảo không ngừng, oai phong lẫm liệt.

Băng Khuyết Kiếm trong tay Mạnh Kỳ chém ra đầy vô định, mũi kiếm run rẩy không quy tắc.

Bóng thương rợp trời bỗng co thành một vệt, trường thương hung hãn đâm thẳng tới ngực Mạnh Kỳ.

Keng!

Trường kiếm từ dưới trồi lên, phát sau mà đến trước chém trúng mũi thương đẩy nó bật lên.

Mạnh Kỳ trùn người, chân trái đạp mạnh lao tới như một mũi tên, tích tắc sau đã tới bên nam tử cầm thương, trường kiếm đột ngột đâm ra.

Nam tử tóc dài kéo cán thương chặn mũi kiếm nhưng trường kiếm lại biến chiêu dán vào thân thương rồi gọt tới, ánh lửa bắn lên tung tóe.

Nam tử tóc dài buộc phải buông thương nhảy lùi lại, Mạnh Kỳ nhấn trường kiếm xuống, mượn phản lực từ cán thương phá vỡ cương khí hộ thể rồi đâm vào sườn phải đối phương.

Máu tươi bắn ra tung tóe, nam tử tóc dài dùng thế thiết bản kiều ngửa người ra sau thoát khỏi Băng Khuyết Kiếm rồi dùng cán thương gạt mạnh, đẩy trường kiếm ra ngoài.

Mạnh Kỳ không tiếp tục bám theo tấn công mà thuận thế lùi nhanh lại, kiếm trong tay như có mắt đâm vào lòng bàn tay Đường Thứ.

Tâm linh của hắn ngày càng bình tĩnh, tinh thần và chân khí ngày càng dễ điều khiển, cảnh vật xung quanh tựa như được chiếu lên mặt hồ trong xanh lặng sóng, tất cả đều rõ mồn một trước mắt.

Đường Thứ đang trên đà lao tới từ phía sau, đao khách vừa hóa giải xong chân khí nóng lạnh đan xen chưa kịp tái chiến, kiếm khách còn cách chiến trường vài bước chân, đại hán sử thương bị trúng kiếm ở sườn, thân thể còn chưa kịp đứng thẳng sau khi dùng chiêu thiết bản kiều, nói cách khác trong tích tắc này kẻ duy nhất có thể tiếp cận tấn công Mạnh Kỳ chỉ có Đường Thứ, hơn nữa Mạnh Kỳ còn thêm lợi thế mượn phản lực từ thiết thương.

Trong Huyền Nguyệt Gian bên cạnh, bọn Ô Cầm Tâm Thượng Quan Hàn đang há hốc mồm nhìn trận chiến, trong vài ba hô hấp ngắn ngủi vừa rồi hai bên đổi chiêu nhanh đến mức khiến bọn họ chóng mặt, thân pháp Quân Tử Kiếm Mạnh thiếu hiệp như ma quỷ xẹt qua xẹt lại giữa bốn vị cao thủ cửu khiếu, tiến thối tấn công tuyệt diệu đến phi lý, bằng sức một người mà ngăn cản bốn cao thủ cửu khiếu, thậm chí đánh bật một người, đả thương một người!

Dưới cầu thang, Đường Minh Nguyệt nuốt nước bọt, nàng từng nghe trưởng bối nói biểu đệ của Tề chủ sự rất mạnh nhưng ai ngờ có thể mạnh đến cỡ này, thực khiến người ta khiếp sợ.

Cảnh vật, cảm xúc, chân khí, tất cả những thứ xung quanh đều hiện rõ ràng trong tâm trí Mạnh Kỳ như tận mắt nhìn thấy khiến hắn có cảm giác mình chính là chúa tể của trận chiến này, Bất Tử Ấn Pháp quả nhiên không hề ngán quần chiến, kết hợp thêm Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo thì càng đáng sợ, nếu không có kẻ địch mạnh mẽ ngoài tầm ứng phó của bản thân thì càng đông kẻ địch lại càng có lợi.

Bất kể Đường Thứ, đao khách, kiếm khách hay đại hán cầm thương, trong thế một chọi một nếu Mạnh Kỳ không dùng thủ đoạn ngoại cảnh thì rất khó chiến thắng chứ đừng nói làm bị thương đối thủ, nhưng bốn kẻ bắt tay vây công thì thậm chí chưa cần rút Tà Kiếp, chỉ vài tích tắc hắn đã đả thương hai người.

Đương nhiên công lao của Đường Minh Nguyệt cũng rất lớn, nếu không có lời nhắc nhở của nàng thì Mạnh Kỳ không thể chủ động ra tay dắt mũi bốn gã cao thủ cửu khiếu theo ý mình, dù sao Bất Tử Ấn Pháp của hắn mới tiểu thành, hỏa hầu còn kém, nếu để bốn cao thủ cửu khiếu đồng thời tấn công một lúc sẽ rất khó mượn lực, vừa mượn lực của kẻ này chưa kịp đẩy sang tấn công kẻ khác thì kẻ khác nữa đã đánh tới, lúc đó chắc chắn rơi vào cảnh tay chân luống cuống, đỡ trái thì hở phải, tình thế hết sức nguy hiểm.

Khi chủ động chiếm được tiên cơ, số lượng kẻ địch phải giao đấu trong cùng thời điểm luôn được khống chế ở hai kẻ, là trạng thái hoàn hảo nhất.

Trong Bách Hoa Các, Tề Chính Ngôn đã nhận ra sự việc có biến, hắn cầm trường kiếm định chạy ra cứu viện.

Đúng lúc này, Đường ngũ gia Đường Tư Huấn dường như đã chuẩn bị sẵn, lão tung song chưởng đánh tới, chưởng phong ào ào như sóng biển, đợt sau nối tiếp đợt trước liên miên không dứt, còn Lâm chủ sự sau nửa giây lưỡng lự cũng quyết định ra tay, tay phải biến thành trảo chụp vào đại huyệt sau lưng Tề Chính Ngôn.

Tề Chính Ngôn hừ lạnh, hữu chưởng vỗ xuống mặt bàn khiến nó lập tức đóng băng, băng giá nhanh chóng lan ra khiến đồ ăn thức uống đông cứng, lan tới phần thân thể dựa vào bàn của Đường ngũ gia và tay trái đặt trên mặt bàn của Lâm chủ sự.

Hai người này hoàn toàn không nghĩ Tề Chính Ngôn cũng có thủ đoạn của nửa bước ngoại cảnh nên không kịp phản ứng, thân thể cứng lại trong tích tắc, khoảng thời gian ấy đủ để Tề Chính Ngôn tung song chưởng vỗ trúng, máu trong cơ thể tức thì đóng thành băng, không cách nào nhúc nhích nữa.

Trong tình huống cấp bách, Tề Chính Ngôn chẳng còn quan tâm đến chuyện bại lộ hay không, dù gì hắn cũng là kẻ đã trải qua mấy nhiệm vụ luân hồi nên sự quyết đoán chưa bao giờ thiếu.

Trường kiếm của Mạnh Kỳ đâm ngược lại, mang theo cả sức mạnh như lửa lan trên đồng cỏ của thiết thương đâm trúng điểm phân bố chân khí yếu nhất trên chưởng kình Đường Thứ.


Một tiếng động khẽ vang lên, chưởng kình của Đường Thứ bị đâm xuyên, kình khí tan rã, lão hét lên đau đớn, máu phụt ra từ lòng bàn tay, Đường Thứ vội nhún chân bay ngược lại.

Mạnh Kỳ đang định dựa thế tiếp tục tấn công đao khách thì tâm linh vốn như mặt nước phẳng lặng bỗng gợn sóng tựa như có thứ gì đó đã ngăn cách tinh thần và chân khí của hắn.

Trong lòng xuất hiện cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, Mạnh Kỳ không hề suy nghĩ, lập tức mượn lực từ chưởng kình Đường Thứ lao về phía cửa sổ đã vỡ nát.

Thân hình hắn vừa vọt lên bỗng vặn mình chuyển hướng đột ngột như ma quỷ, phóng về phía gian phòng đối diện, phá vỡ cửa chính rồi phá tiếp song cửa sổ, bay người xuống sông.

Trên tay kiếm khách xuất hiện một cây trường kiếm óng ánh sắc tím, thân kiếm khắc đầy phù ấn, kiếm khí bao quanh sắc bén như thực chất khiến tất cả đám khách trong Hoa Nguyệt Lâu đều rùng mình tựa như có một lưỡi kiếm sắc bén đang lơ lửng trên đỉnh đầu.

Trán kiếm khách rịn mồ hội, hắn khó nhọc chém một chiêu theo Mạnh Kỳ.

Nghe tiếng tường đổ cửa vỡ, Tề Chính Ngôn ngạc nhiên vội chạy tới bên cửa sổ tìm tung tích Mạnh Kỳ, thấy một luồng kiếm khí bắn ra thành vệt sáng đỏ tía, tiếng rít chói tai, lá cây xung quanh rơi rụng lả tả như buổi giữa thu, cuống lá nhẵn thín như bị dao sắc cắt.

Tề Chính Ngôn không suy nghĩ nhiều, khi kiếm khí vừa bay khỏi cửa sổ, hắn dùng hết sức lực chém Long Văn Xích Kim Kiếm, mây khói mịt mờ, khí lạnh bao trùm, một luồng sáng lạnh như băng như tuyến bắn ra chặn ngang luồng kiếm khí đỏ tía.

Kiếm khí đỏ tía đuổi theo Mạnh Kỳ xuống sông, còn cách mặt nước khá xa nhưng nước sông cuồn cuộn đã bị xẻ một vệt sâu hoắm.

Vệt nước lan nhanh về phía trước đuổi theo hình bóng Mạnh Kỳ.

Bùm!

Luồng ánh sáng lạnh chạm vào kiếm khí đỏ tía rồi vỡ tan thành từng bông tuyết rơi lả tả giữa không trung trên mặt sông.

Đang buổi giữa hè, tiết trời nóng nực, bông tuyết chưa chạm xuống nước đã tan ra rồi bốc hơi, hóa thành một vùng sương trắng.

Kiếm khí đỏ tía xuyên qua vùng sương trắng, màu sắc đã nhạt đi rất nhiều nhưng tốc độ vẫn không giảm, đuổi theo Mạnh Kỳ sắp chạm vào mặt nước.

Mạnh Kỳ không hề sợ hãi, tâm như gương sáng, toàn lực vận chuyển Bất Tử Ấn Pháp và Bát Cửu Huyền Công, tăng cường giác quan, tăng cường khả năng dùng tinh thần dò xét địch, dùng chân khí điều tra kẻ địch.

Kiếm khí tung hoành, nhiễu loạn bốn phía, trong tâm hồ Mạnh Kỳ nó chỉ là một vùng hỗn loạn không cách nào nắm bắt.

Nhưng ở thời điểm kiếm quang lạnh lẽo của Tề Chính Ngôn chém trúng kiếm khí đỏ tía, tâm hồ phẳng lặng như gương của Mạnh Kỳ rút cục nắm được đôi chút quỹ tích của nó.

Hắn nhanh chóng đưa trường kiếm về phía sau lưng, động tác chính xác không dư thừa.

Keng!

Kiếm khí bắn tới lưng Mạnh Kỳ, vừa vặn đâm vào Băng Khuyết Kiếm, hoàn toàn không lệch một li.

Băng Khuyết Kiếm vỡ thành từng mảnh nhỏ bắn tung tóe khắp không gian như đàn bươm bướm.

Kiếm khí đỏ tía sau khi phá vỡ Băng Khuyết Kiếm đã mờ nhạt đến mức gần như biến mất nhưng khí thế vẫn đáng sợ như trước.

Ùm, Mạnh Kỳ lao vào lòng sông, nước bắn lên tung tóe, kiếm khí cũng chạm vào người.

Trên thân Mạnh Kỳ lóe ánh sáng màu vàng tối chống chọi lại sắc đỏ tía, Bất Tử Ấn Pháp toàn lực vận chuyển, hóa tử thành sinh.

Phụp!

Một tia kiếm khí nhỏ bé xuyên qua ánh sáng vàng tối chui vào cơ thể Mạnh Kỳ.

Lúc này, đám người Ô Cầm Tâm Đường Minh Nguyệt cũng chạy tới bên cửa sổ, lo lắng nhìn xuống sông.

Nước sông gợn sóng nhấp nhô rất khó biết có chuyện gì diễn ra trong lòng sông, bỗng nhiên mặt nước sủi lên mang theo vệt máu tươi đỏ nhạt rồi nhanh chóng tan mất, mặt sông lại gợn sóng lăn tăn như cũ, không có xác người, không có bóng người.

Trong một gian phòng có cửa sổ nhìn ra sông trên Hoa Nguyệt Lâu, Diệp tam thiếu gia Diệp Hiếu Kiệt mỉm cười nhìn người đối diện vẻ đắc ý:

"Hoán Hoa Kiếm Phái phen này phải nổ ra xung đột với họ Vương Chu Quận."

Người đối diện hắn đang xuất thần nhìn xuống sông:

"Vậy mà có thể sống sót dưới Tử Thương Kiếm..."