Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 53: Đường Minh Nguyệt

Dịch giả: Hàm

"Đường ngũ gia đang sốt ruột." - Mạnh Kỳ liếc bức thư Tề Chính Ngôn đưa cho hắn, thuận miệng nhận xét.

Đường công tử sống chết chưa biết, vị trí gia chủ không thể tiếp tục bỏ trống để đợi hắn. Đường lão gia không hiểu nhờ đâu mà cũng nghe thấy tin này nên bệnh tình càng nặng thêm, có lẽ không gượng thêm được mấy ngày, người kế thừa gia nghiệp thì vẫn chưa thể xác định nên Đường ngũ gia nóng ruột như lửa là phải, lão quyết định chính thức mở tiệc chiêu đãi Hoán Hoa Kiếm Phái, hi vọng nhận được lực ủng hộ mạnh mẽ hơn.

Ít nhất từ giọng điệu và tình hình miêu tả trên bức thư cho thấy như vậy.

Tề Chính Ngôn thận trọng gật đầu:

"Nghe nói Đường nhị gia đang nắm giữ quyền hành trong nhà đã thay đổi rất nhiều quản sự hộ vệ, Đường thất gia thì chạy suốt đêm tới Nghiệp Đô, thế nên Đường ngũ gia không thể ngồi yên khoanh tay chịu chết."

Nghiệp Đô chính là nơi đặt bổn gia họ Vương Chu Quận, là quận thành của Chu Quận, Chu Quận lại là thủ phủ của Hoàn Châu.

Mạnh Kỳ lật bức thư, ngón tay gõ nhè nhẹ:

"Có gì đó hơi kì lạ, trong hoàn cảnh Đường lão gia không thể xử lý công việc, Đường nhị gia đang nắm giữ đại bộ phận quyền lợi sao lão không tìm kiếm sự ủng hộ từ Hoán Hoa Kiếm Phái hoặc họ Vương Chu Quận mà chỉ ngồi im không liên hệ với phe nào?"

Với tư cách là quân cờ trong bàn cờ tranh đấu giữa đại thế gia và đại môn phái, Đường nhị gia cần tự hiểu rằng dẫu lão ngồi được lên cái ghế gia chủ nhưng không có sự thừa nhận của một trong hai phe Hoán Hoa Kiếm Phái hoặc họ Vương Chu Quận thì vị trí của lão trở nên cực kì bấp bênh, trừ phi lão đã bí mật dựa vào một phe thứ ba.

"Sự khác thường tất có ẩn tình." - Tề Chính Ngôn đồng ý quan điểm của Mạnh Kỳ, nhưng tiếc rằng bản thân hắn chỉ là chủ sự thứ hai nên quyền thế ảnh hưởng ở bản địa rất hạn chế, không thể lấy được nhiều tin tức hơn.

Mạnh Kỳ đứng dậy nói:

"Biểu ca, ta đi cùng ngươi, trong trường hợp cần xuất thủ cứ để ta làm."

Không thể loại trừ khả năng có thế lực bí ẩn cố tình ám sát Tề Chính Ngôn hoặc Lâm chủ sự để châm ngòi cho Hoán Hoa Kiếm Phái đối phó với Diệp gia Lăng gia hoặc Đường thất gia, lúc đó thế lực sau lưng chúng là họ Vương vốn luyện Hạo Nhiên Chính Khí sẽ không thể để yên cho gia tộc phụ thuộc mình bị vu khống công kích.

Đây là quỷ kế mà Diệt Thiên Môn khi còn cường thịnh rất thích sử dụng cho mục đích đảo loạn thế cục, châm ngòi xung đột nhằm đục nước béo cò, La Giáo và Tố Nữ Đạo cũng giỏi kĩ thuật này không kém. Trong tà ma cửu đạo, ba phái này chủ yếu hoạt động ở Đại Tấn nhưng không có nghĩa Đại Tấn chỉ có chúng, ví dụ Bất Nhân Lâu mà Mạnh Kỳ nghi ngờ đã ám sát Đường Cảnh Đường công tử nghe nói tổng bộ nằm ở Bắc Chu.

"Thế cũng tốt." - Tề Chính Ngôn gật đầu

Đến chạng vạng tối, Lâm chủ sự Lâm Mục từ thôn trang ngoài thành đã đến tiệm gạo Hoán Hoa.

"Tề sư điệt, vị này chính là biểu đệ của ngươi đấy ư?" - Lâm Mục dù chỉ là sư thúc Tề Chính Ngôn nhưng mái tóc lão đã khá nhiều sợi bạc, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn sâu.

Thân hình lão cao lớn nhưng lưng hơi còng, bọng mắt rất rõ, từ lúc vào cửa đến giờ đã ngáp mấy lần, nhìn qua là biết lão thuộc loại người đam mê tửu sắc.

Tề Chính Ngôn đoan chính chắp tay nói:

"Bẩm sư thúc, chính là biểu đệ ta Mạnh Kỳ, hắn sống ở Tây Châu từ nhỏ, gần đây mới tới nương tựa."

"Thân thủ của Mạnh hiền chất thật cao cường." - Đối mặt với người được đồn đại có thân thủ hết sức kinh khủng như Mạnh Kỳ, lão không dám lộ ra một chút khinh thường nào.

Hiện nay khắp nơi trong Ấp Thành đều lưu truyền câu "Tuấn kiếm khách đơn thân xông Diệp phủ. Dũng hiệp sĩ giết người rượu chưa khui."

Có thể giết Lý Toại nhanh chóng như vậy thì chiến lực của hắn ít nhất cũng ngang với cửu khiếu, thảo nào Diệp gia không dám rầm rộ trả thù.

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm:

"Không dám nhận sự khen ngợi của Lâm chủ sự, đó chỉ là lời vu khống của Diệp gia thôi."

Ngu ngốc mới công khai thừa nhận, dù sao nơi đây cũng là Đại Tấn chứ không phải Tây Vực, ảnh hưởng của Lục Phiến Môn rất lớn, một khi tội danh bị chứng minh rõ ràng thì Hoán Hoa Kiếm Phái không thể bao che.


Lâm Mục lại ngáp thêm một cái rồi liếc sâu Mạnh Kỳ:

"Anh hùng xuất thiếu niên. Tề sư điệt, đi thôi, tới Hoa Nguyệt Lâu."

Địa điểm Đường ngũ gia mở tiệc chiêu đãi hai vị chủ sự của Hoán Hoa Kiếm Phái là Hoa Nguyệt Lâu, một nhà hàng nổi danh trong thành, được xây bên bờ con sông Thương Thủy chảy xuyên Ấp Thành, không gian tao nhã, cảnh sắc xinh đẹp.

Xe ngựa vừa dừng trước lầu, lão bản đang đứng đợi ngoài cửa vội cười vồn vã chạy ra đón:

"Lâm chủ sự, ngài đúng là quý nhân tiêu dao tự tại chỉ sống ngoài thành hưởng phúc, nếu không nhờ Đường ngũ gia mời ngài thì chúng tôi chẳng biết bao giờ mới có dịp được hân hạnh diện kiến."

Thái độ của lão vừa nhiệt tình vừa nịnh nọt, đối với Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn cũng nhiệt tình không kém, có điều ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ nhiều hơn vài nét tò mò, tốt xấu gì thì Quỷ Ảnh Kiếm cũng là cao thủ nổi danh trong thành, tin tức y bị tên tiểu tử mới đến này một người một kiếm giết ngay giữa Diệp phủ khiến người ta không thể không kinh hãi.

Lâm chủ sự vừa trò chuyện khe khẽ với lão bản Hoa Nguyệt Lâu vừa bước vào trong. Sảnh lớn xếp kín bàn ghế, khách ăn uống nhiều như mây, lên đến lầu ba thì thấy một nam tử trung niên trắng trẻo béo tốt dẫn thị vệ đứng chờ sẵn.

"Lâm chủ sự, tôi thật mong ngài quá." - Gã béo tốt khoa trương chạy tới đón.

Lần này Lâm chủ sự cười rất tươi:

"Đường ngũ gia, ta từ chối yến tiệc của ai thì từ chối chứ yến tiệc của ngươi thì không bao giờ."

Hóa ra lão chính là Đường ngũ gia Đường Tư Huấn, ồ, thị vệ bên cạnh lão rất mạnh... Mạnh Kỳ đảo mắt quan sát mấy người đứng quanh Đường ngũ gia, trực giác cho hắn biết bọn họ đều rất mạnh, trong đó lão già đầu trọc mắt khép hờ e là cao thủ cửu khiếu.

Sau khi tu luyện Huyễn Hình Đại Pháp và Bất Tử Ấn Pháp, linh giác của Mạnh Kỳ càng được tăng cường.

Thấy nhiều cao thủ như vậy Mạnh Kỳ cũng không lấy làm lạ, trong tình thế hỗn loạn như hiện nay vị Đường ngũ gia này dù đã mở tám khiếu nhưng không dám chủ quan dẫn theo vài hộ vệ thông thường, có thể mang cao thủ mạnh bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.

"Vị này là Đường Thứ, trưởng lão của Đường gia." - Tề Chính Ngôn truyền âm nhập mật cho Mạnh Kỳ, hắn nhận ra lão già đầu trọc này.

Mạnh Kỳ gật nhẹ đầu. Quả nhiên như phán đoán của hắn, Đường Thứ là một trong ngũ đại trưởng lão của Đường gia, thời trẻ tuy không đủ thực lực leo lên Nhân bảng nhưng tư chất còn cao hơn Tề Chính Ngôn ngày trước, dựa vào thời gian tu luyện lâu dài và đan dược phụ trợ mà sau bốn mươi lăm tuổi đột phá cửu khiếu nhưng trước sau vẫn không thể phá vỡ sinh tử huyền quan, khơi thông thiên địa chi kiều.

Khách khanh cửu khiếu trong bốn gia tộc Đường Diệp Lăng Vạn gần như không tồn tại, loại cao thủ này có thể phóng chân khí ra ngoài sử dụng như tay chân, đã có tư cách khai tông lập phái, chỉ đại thế gia như họ Vương Chu Quận mới đủ tư cách khiến họ cam tâm tình nguyện nương tựa nhằm mục đích tạo dựng quan hệ tốt đẹp cho gia tộc hoặc môn phái mà họ lập ra trong tương lai.

Đương nhiên vẫn có cao thủ cửu khiếu do nghĩa khí hoặc muốn báo ân mà trở thành khách khanh ở tiểu thế gia, ví dụ như Ngưng Huyết Kiếm Thịnh Kính Huyền của Diệp gia.

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, Đường ngũ gia dẫn đoàn người tới Bách Hoa Các, trong phòng đã dọn sẵn đồ ăn thức uống.

Lão tươi cười nhìn Mạnh Kỳ và mấy thị vệ đi theo Lâm chủ sự, chân thành nói:

"Các vị huynh đệ, Đường mỗ có chuyện bí mật cần bàn bạc với hai vị chủ sự, làm phiền các vị qua gian bên cạnh ngồi, Thứ thúc, xin thúc dẫn họ sang đó."

Để bày tỏ thành ý, Đường ngũ gia không mang theo thị vệ vào đây.

Cách một vách tường, cũng được... Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ một lát rồi liếc mắt trao đổi với Tề Chính Ngôn, sau đó theo Đường Thứ và đám thị vệ kia sang phòng bên.

Bỗng cánh cửa Huyền Nguyệt Gian đối diện mở ra, một thanh niên bước ra ngoài ngay trước mặt nhóm người rồi vội vã xuống lầu.

"Mạnh công tử!" - Tiếng thiếu nữ vui mừng thốt lên.

Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn vào trong Huyền Nguyệt Gian, thấy một cô thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, nét mặt vui tươi, giọng nói dễ thương như con nít, ngồi cạnh nàng là một thanh niên trán quấn khăn anh hùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày như kiếm.

Mấy người này cũng đang mở yến tiệc, bạn bè ngồi xung quanh đều là các công tử tiểu thư trẻ tuổi.

"Ồ, Ô cô nương, Thượng Quan huynh đệ." - Suýt nữa thì Mạnh Kỳ không nhớ ra hai người này là ai.


Đây đúng là Ô Cầm Tâm và Thượng Quan Hàn ở Tam Sơn Tứ Thủy từng cùng hắn tham gia bữa tiệc đại thọ môn chủ Tăng Hiền Môn Hoa Thiên Ca, sau đó xảy ra sự kiện thiên ngoại kì thạch.

Lời nói vừa buột khỏi miệng Mạnh Kỳ liền hối hận, lẽ ra phải giả bộ không biết họ thì hơn!

Ô Cầm Tâm phấn khích nói:

"Mạnh công tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ? Theo lời đề nghị của ngươi, ta cùng sư huynh đã đến Hoàn Châu du lịch nè."

Đoạn Lưu Kiếm Phái nhà nàng phụ thuộc vào Lạc Hà Thần Kiếm Môn, một chi nhánh của Hoán Hoa Kiếm Phái, Lạc Hà Thần Kiếm Môn có đôi chút ảnh hưởng ở Hoàn Châu nên hai người này quyết định tới đây du lịch.

"Vẫn tốt, vẫn tốt." - Mạnh Kỳ đáp qua loa, hắn muốn chuồn gấp.

Ô Cầm Tâm lại không chịu buông tha, nàng chỉ vào hắn rồi quay sang hớn hở giới thiệu cho các tiểu thư công tử xung quanh:

"Vị này chính là Quân Tử Kiếm Mạnh thiếu hiệp mà ta đã kể, gặp chuyện bất bình đêm đi trăm dặm, kiếm chém ác nhân, không kẻ nào có thể chống lại một hiệp, ngay cả Trí Không sứ của La Giáo cũng một chiêu là mất mạng, việc xong rũ áo ra đi, chẳng màng danh tiếng kể gì chiến công, ngay cả kì thạch trong mắt huynh ấy cũng chỉ như đá sỏi."

Nàng tỏ ra kích động dị thường, đôi mắt sáng rực lên.

Thượng Quan Hàn tỏ ra hơi khó chịu nhưng cảm xúc trong lòng không khác Ô Cầm Tâm là bao, những hành động của Mạnh Kỳ đúng là điều mà mọi nữ hiệp thiếu hiệp mới lần đầu bước chân vào giang hồ luôn ngày đêm mơ ước.

Bất kể trọng nghĩa khinh tài, coi lời hứa đáng giá nghìn vàng, hành hiệp trượng nghĩa hay đêm qua đường núi, kiếm trừ Song Quỷ, chém gục Thính Lôi, một chiêu tru tà, hào khí tận mây, tất cả đều khiến người ta hâm mộ khôn cùng.

Lúc nghe thấy ba chữ Quân Tử Kiếm, Mạnh Kỳ chỉ biết giơ tay lên che mặt, xong, xong thật rồi, chạy trời không khỏi nắng, tiếng lành đồn gần tiếng dữ cứ đồn xa!

"Hóa ra huynh ấy chính là Quân Tử Kiếm Mạnh thiếu hiệp, hèn chi, hèn chi!" - Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài lên tiếng, trên mái tóc búi sơ của nàng cắm cây trâm vàng, đầu trâm gắn một viên ngọc trai vừa to vừa sáng.

Cô thiếu nữ đứng dậy, tuy nụ cười cố tỏ ra tự nhiên nhưng hồn vía nàng như đang ở trên mây:

"Tiểu nữ là Đường Minh Nguyệt của Đường gia, bái kiến Mạnh thiếu hiệp."

"Thì ra là Đường cửu tiểu thư." - Mạnh Kỳ trả lễ. Thật là trùng hợp...

Ô Cầm Tâm nhìn Đường Minh Nguyệt thắc mắc:

"Đường tỷ tỷ, tại sao tỷ lại nói là hèn chi?"

"Cầm Tâm muội muội, vị thiếu hiệp mà chúng ta vừa nhắc tới cũng là Mạnh công tử." - Đường Minh Nguyệt nở nụ cười đầy gượng gạo.

Ô Cầm Tâm la lên:

"Hèn chi! Ta đã bảo ai có thể rượu chưa mở đã xông Diệp phủ, chém Quỷ Ảnh báo sạch gia cừu."

Đối với các nữ hiệp thiếu hiệp, loại chuyện này cũng là hành động vĩ đại khiến người ta mê mẩn!

Nàng mừng rỡ bảo Mạnh Kỳ:

"Hóa ra cũng là Mạnh công tử, quả không hổ danh Quân Tử Kiếm!"

Đừng nhắc đến cái danh hiệu đó được không vậy? Làm ơn đi mà!... Mạnh Kỳ cười như mếu:

"Tại hạ còn có chút việc, ngày sau xin gặp lại."

Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác không yên, dường như buổi yến tiệc có gì đó bất thường.

Mạnh Kỳ vừa quay người định đi vào căn phòng kề vách với Bách Hoa Các, Đường Minh Nguyệt bỗng nghiến răng hạ quyết tâm đứng dậy bước thoăn thoắt ra ngoài, lúc ngang qua Mạnh Kỳ, nàng truyền âm nhập mật:

"Mạnh thiếu hiệp, ngũ thúc đã đầu hàng họ Vương, nghe theo Diệp gia sai khiến, hôm nay sẽ giết ngươi lấy đầu danh trạng. Họ bố trí bốn cao thủ cửu khiếu mai phục, ngoài ra Diệp gia còn chuẩn bị thủ đoạn bí mật khác."

Mạnh Kỳ hết hồn, mặt hơi tái đi nhưng trở lại bình thường ngay lập tức, hắn ra hiệu cho Đường Minh Nguyệt tiếp tục xuống lầu.

Thảo nào trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác bất thường, có chuyện bí mật sao không đến tận nơi bàn bạc mà phải hẹn nhau công khai ở Hoa Nguyệt Lâu trước mặt thiên hạ thế này?

Hắn vẫn thản nhiên đi về phía căn phòng nằm kề với Bách Hoa Các, nhưng chân giơ lên còn chưa đặt xuống thân thể bỗng lùi phắt lại đụng vào bức tường phía sau lưng một cách quỷ dị.

Đường Thứ cũng là kẻ lão luyện giang hồ nên chỉ tích tắc sau đã kịp phản ứng, đồng tử lão co lại, song chưởng cùng vỗ tới.

Chưởng kình tay trái lạnh buốt, chưởng kình tay phải lại nóng rực, hai luồng chưởng kình nóng lạnh đan xen tạo thành hình xoắn ốc, ngưng tụ cao độ, đánh về phía Mạnh Kỳ.

Chưởng phong tỏa ra bốn phía, bao phủ khắp không gian.

Cùng lúc đó, một lưỡi kiếm mỏng manh đột ngột đâm ra từ căn phòng liền kề căn phòng mà Mạnh Kỳ vừa đụng lưng vào, thân kiếm lấp loáng huyết quang, ánh trăng phản chiếu trên đó tạo ra vẻ đẹp đầy thê lương chết chóc.