Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, Trần Hải trợn mắt há mồm, ánh mắt miễn cưỡng không nhìn những bảo vật kia, Chu Nhất Tinh lập tức xưng phải, hắn lập tức thu sạch sẽ bảo vật.
Thời khắc này sắc mặt tộc trưởng Trần gia xám như tro, đầu óc rung động, thân thể lảo đảo, về phần những tộc lão khác nhao nhao áp chế xúc động bùng nổ trong lòng, trong lúc nguy cơ sinh tử, bọn họ không dám ngẩng đầu, vẫn có một ít tiểu bối tính khí nóng nảy, bọn hắn quen thuộc gia tộc cường thế, hiện tại trơ mắt nhìn việc này liền phẫn nộ quát lớn.
- Các ngươi quá phận!!
- Bạch Hạo, ngươi đang cướp đoạt!!
Khi tiếng quát vang lên, các tộc lão Trần gia biến sắc, muốn đi ngăn cản nhưng đã chậm, Trần Hải chờ chính là cơ hội biểu hiện mình, nghe thế trong mắt mang theo sát khí, hắn giơ chỉ điểm tới.
Tiếng ỏổ vang lên, mi tâm hai tên tiểu bối Trần gia vừa lên tiếng trực tiếp xuất hiện lỗ máu, hai người mềm nhũn ngã xuống đất.
- Thật to gan, tên của Bạch tổng quản đâu phải các ngươi có thể tùy ý gọi.
Trần Hải hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn khắp bốn phương.
Khi ánh mắt Trần Hải hung nhìn qua, đám người Trần gia run rẩy, đại tộc lão cũng tức giận, mắt thấy tộc trưởng Trần gia còn muốn lên tiếng, hắn trừng mắt quát lớn.
- Tộc trưởng!!
Đại tộc lão tức giận rống to, sắc mặt tộc trưởng Trần gia tộc biến hóa và im lặng.
- Bạch tổng quản, việc này là tiểu bối Trần gia vô lễ, giết rất đúng!
Đại tộc lão thở sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Nếu Bạch tổng quản đã cầm nội tình ngàn năm của Trần gia chúng ta... Hiện tại Trần gia thật không có gì, còn xin Bạch tổng quản thả cho chúng ta con đường sống.
Ngữ khí đại tộc lão bi tráng, hắn ôm quyền cúi đầu.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một phen, trên thực tế Trần gia cũng không xê xích nhiều với Thái gia, mặc dù Trần gia năm đó truy sát chính mình, hiện tại đã giáo huấn không ít, Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt nhìn lên người tộc trưởng Trần gia, nhìn thấy ánh mắt oán độc của tộc trưởng Trần gia.
Sự oán độc này bị tộc trưởng Trần gia cực lực ẩn giấu, Bạch Tiểu Thuần là người nhìn mặt nói chuyện nên nhìn ra, trong hoàn cảnh này hắn cũng biết phải cứng rắn, đã có quyết đoán như vậy không cần do dự, bộ dáng như có chút khó xử, ánh mắt đảo qua tộc nhân Trần gia, trọng điểm nhìn lên người nữ nhân Trần gia.
Nhưng phàm là nữ tu hơi có chút tư sắc đều bị Bạch Tiểu Thuần cẩn thận dò xét một lần, lúc này tất cả mọi người đều chú ý Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn ra hành động của Bạch Tiểu Thuần, đại tộc lão Trần gia sững sờ, hắn còn không nghĩ tới Bạch Hạo còn có ham mê như vậy.
- Cũng đúng, dù sao người này còn trẻ tuổi...
Đại tộc lão nghĩ tới đây, hắn lập tức bàn giao, rất nhanh, những nữ tử bị Bạch Tiểu Thuần dò xét qua đều đi ra, sắc mặt tái nhợt đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí còn có một ít tộc nữ không trong đám người cũng bị đưa tới, dẫn tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, dần dần nữ nhân Trần gia đã có mấy trăm người, mập ốm khác nhau, tư thái ngàn vạn.
- Bạch tổng quản tuổi trẻ tài cao, lại là chân long trong loài người, bên người phải có thị nữ mới tốt, những tộc nữ này đều là kiều nữ của Trần gia, nếu đại nhân xem trọng ai, đó là phúc khí của các nàng.
Thấy đại tộc lão lên tiếng, ánh mắt chớp động, nếu Bạch Tiểu Thuần thật mang tộc nữ Tâần gia đi, đây là chuyện tốt... Nghĩ tới đây, nội tâm của hắn có chờ mong.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nội tâm thầm mắng Cự Quỷ Vương lão sắc quỷ, hắn không có cách nào, lập tức giơ tay chặn lại.
- Những kiều nữ này coi như xong, nghe nói Trần tộc trưởng diễm phúc không cạn, còn không mời phu nhân ra cho bản tổng quản xem.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, càng phiền muộn, hắn không có cách nào, đây là Cự Quỷ Vương điểm danh, hắn phải mở miệng như vậy.
Lúc hắn nói ra lời này, ánh mắt đám người Trần gia mở to, cả đám trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có người nghẹn ngào xôn xao, ngay cả đại tộc lão Trần gia cũng ngây người, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Mà Trần gia tộc trưởng không nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu rống to.
- Bạch Hạo, ngươi khinh người quá đáng!!
Bạch Tiểu Thuần chột dạ, đáy lòng mắng Cự Quỷ Vương, hắn không thể lùi bước, đột nhiên hắn trừng mắt, Trần Hải bên cạnh hít sâu một hơi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo thần thái quái dị, càng có kính nể, hắn tiến lên một bước, trực tiếp nâng tay phải trấn áp tộc trưởng Trần gia.
- Lớn mật!
Tiếng nổ vang lên, tộc trưởng Trần gia phun máu tươi, thân thể liên tiếp lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo huyết quang, sâu trong lòng hắn không tức giận như thế, hắn nhanh chóng tính toán, nếu Bạch Hạo nhìn trúng phu nhân của mình, như vậy một khi mang đi, hắn tuyệt đối không xuất thủ nữa.
Dù sao cướp đoạt thê tử người khác là chuyện bị chỉ trích, nếu như giết mình sẽ làm trò với người khác.
Nếu không chết, hắn tự nhiên không muốn vẫn lạc, thậm chí lúc này hắn đang suy nghĩ nên lợi dụng việc này thế nào để nâng cao uy tín của mình trong gia tộc.
- Dù sao cũng là phu nhân của ta, ta muốn người khác cảm thấy mình chịu nhục đến cực hạn, nhưng lại vì gia tộc mà chịu nhục, kể từ đó hóa giải bất mãn của đại tộc lão với ta, thậm chí có thể để tất cả tộc nhân tín nhiệm ta.
Nghĩ tới đây, tộc trưởng Trần gia cắn chót lưỡi phun máu tươi, lúc ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần, cả người bi thương như dã thú sắp bạo phát tới nơi.
Ánh mắt kia mang theo điên cuồng, ai nhìn thấy cũng phải rung động, mà tộc nhân Trần gia càng tức giận không nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần cũng bị ánh mắt này làm giật nảy mình, khóc không ra nước mắt, suy nghĩ chính mình cũng ủy khuất nha, cái sọt lớn như thế, chính mình phải gánh thay Cự Quỷ Vươn... Thật sự không được thì thôi, loại chuyện này có hơi quá... Cùng lắm thì trở về bảo Cự Quỷ Vương xử lý...
Nhưng lúc này tộc trưởng Trần gia nhìn ra Bạch Tiểu Thuần đang do dự, hắn lập tức hồi hộp, không còn tiếp tục diễn kịch, lập tức hét lớn.
- Thôi thôi, vì gia tộc... Người tới, thỉnh phu nhân ra đây!
Thân thể tộc trưởng Trần gia run rẩy, dường như già nua không ít, những tộc nhân Trần gia khác đều bi phẫn, giống như quên đi sợ hãi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo lửa giận, cảnh này cũng bị tộ trưởng Trần gia phát hiện, nội tâm của hắn cười lạnh, khống chế thân thể lung lay sắp đổ, biểu lộ đau khổ thật sâu nhưng trong mắt vô cùng đắc ý.