Hiển nhiên Trần gia lựa chọn cái đần tiên... Hoặc là nói, đây là lựa chọn của tộc trưởng Trần gia, du sao ngày đó... Trong trận chiến với mình, tộc trưởng Trần gia dùng tới Cấm phiên kém một chút là giết mình.
- Lớn mật!
Trần Hải nghe xong biết đây là cơ hội biểu hiện, tiến lên một bước, giọng nói như lôi đình, những Hồn Tu Nguyên Anh chung quanh thủ hộ Bạch Tiểu Thuần. ánh mắt mang theo hàn quang.
Trần Hải gầm lên, mấy chục Nguyên Anh nhìn chằm chằm làm tộc truởng Trần gia sợ hãi, tộc lão bên cạnh hắn cũng khiếp sợ.
Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn tộc truởng Trần gia sau đó cười nói.
- Đây chính là thái độ Trần gia các ngươi?
Chỉ một câu đơn giản nhưng hai vạn Hồn Tu chung quanh bộc phát sát khí, tâm thần người Trần gia khổ sở, hai mắt lại đỏ ngầu, tộc trưởng Trần gia không có cách nào, hắn biết, đối phưong sẽ không diệt Trần gia nhưng mình phải chết.
Hắn không quên chuyện trong thành ngày dó. đối phương quyết tâm giết mình, nếu không phải lão tổ xuất hiện kịp thòi, sợ rằng mình không phải chỉ mất cánh tay mà là vẫn lạc. càng quan trọng hơn, hắn luyện chế anh phiên kia, bảo vật nay là thứ nhân thần cộng phẫn, trời tru đât diệt.
- Đã chuyển nội tình đi, một ít tộc nhân có tiềm lực cũng mang đi, ta làm tộc trưởng đã tận lực, lão tổ chỉ bị giam giữ nhưng Trần gia tồn tại cũng không khác gì không tồn tại, nếu như vậy, không bằng để tộc trưởng Trần gia ta làm việc cuối cùng, mang theo toàn bộ Trần gia huyết chiến... Như vậy cũng có thể lưu lại thanh danh thà chết không chịu khuất phục.
Tộc trưởng Trần gia ngẩng đầu lên, đang muốn đi chọc giận Bạch Tiểu Thuần, vào lúc này đại tộc lão Trần gia bước tới.
- Chúng ta bái kiến Bạch tổng quản!
Đại tộc lão vừa ra, những tộc lão khác cũng lên tiếng, cùng nhau bái kiến, ngay cả tộc nhân Trần gia khác cũng run rẩy bái kiến.
Tộc trưởng Trần gia nhìn thấy đại tộc lão ra mặt, sắc mặt hắn biến hóa không chừng, hắn vẫn nhịn suy nghĩ chọc giận Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu không nói.
Cảnh này làm ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động mấy lần, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, hắn nhìn nguời Trần gia.
- Bản tổng quản tới đây, các ngươi nên biết làm cái gì rồi chứ?
- Chúng ta hiểu ý đồ của Bạch tổng quản tới đây, Trần gia có không ít bảo vật, xin mời Bạch tổng quản giám thưởng.
Đại tộc lão thở sâu, hắn mở miệng trước, hắn nhìn ra tộc trưởng có phần không đúng, nhưng lại không nghĩ tới đối phương muốn chọc giận Bạch tổng quản, hậu quả làm như thế, trái tim đại tộc lão rung động.
- Muốn kéo tất cả mọi người cùng chết với ngươi sao?
Ánh mắt đại tộc lão sinh ra hàn quang, sau khi lạnh lùng nhìn tộc trưởng Trần gia trầm mặc không nói, hắn lập tức ra lệnh, lập tức có nhiều bảo vật được đưa lên.
Hồn dược, oan hồn, đa sắc hỏa, luyện linh chi bảo, còn có phối phương đa sắc hỏa, đủ loại đồ vật bị chồng chất trên quảng trường, còn có một số kỳ trân dị bảo, trong lúc nhất thời, bảo quang khuếch tán, cả bầu trời cũng sinh ra hào quang.
Nhìn thì không ít nhưng nếu so với Thái gia chỉ bằng một phần nhỏ mà thôi, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trầm xuống.
- Chỉ có những thứ này?
Đại tộc lão Trần gia đắng chát, hắn cũng hết cách, nội tình gia tộc đã chuyển đi, hết lần này tới lần khác việc này hắn không thể nói rõ, vào lúc do dự tộc trưởng Trần gia lên tiếng.
- Trần gia ta trải qua hạo kiếp lần này, trong nhà chỉ còn bốn bức tường, chỉ có chút này, nếu ngươi không tin, ngươi có thể tìm kiếm, nếu xem trọng cái gì thì lấy đi!
Trần Hải nghe ra ngôn từ mỉa mai của tộc trưởng Trần gia, nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức vung tay, rất nhiều Hồn Tu chạy vào dò xét.
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng đứng ở giữa không trung, hắn không một lời, mặc cho Trần Hải điều tra, rất nhanh, Hồn Tu đi vào liền đi ra báo kết quả, truyền âm với Trần Hải, sắc mặt Trần Hải khó nhìn nói với Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch tổng quản, Trần gia đã sớm có chuẩn bị... Không tìm được cái gì.
Bạch Tiểu Thuần nhẹ gật đầu, không nói gì, hắn vẫn chắp tay đứng đó, theo thời gian trôi qua, toàn bộ Trần gia hoàn toàn yên tĩnh nhưng lại có cảm giác đè nén càng ngày càng mãnh liệt, trong sự ngột ngạt này, người Trần gia bị sợ hãi chiếm cứ tâm thần, trong mắt của bọn họ, Bạch Tiểu Thuần đứng đó giống như thiên uy, sinh tử của bọn họ nằm trong tay của đối phương.
Ngay cả đám tộc lão Trần gia cũng sinh ra dao động, càng căng thẳng hơn lúc trước, duy chỉ có tộc trưởng Trần gia không quan tâm, sâu trong mắt còn mang theo điên cuồng.
Vào lúc này, đột nhiên Bạch Tiểu Thuần tươi cười, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, trong nháy mắt hắn nhìn sang, Trần Hải và đại tộc lão Trần gia cũng phát giác, bọn họ nhìn sang, trên bầu trời có rất nhiều bóng đen đang bay tới.
Không qua bao lâu những bóng đen càng lúc càng lớn, có hơn vạn Hồn Tu xuất hiện tại nơi đây.
Đứng đầu là một thanh niên, sắc mặt thanh niên kiêu căng, càng có sát khí, chính là... Chu Nhất Tinh.
Qua mấy hô hấp, Chu Nhất Tinh đã giáng lâm nơi này, hơn vạn Hồn Tu nhìn chung quanh, lại vây quanh Trần gi một vòng, mà Chu Nhất Tinh đi lên vài bước, cũng không nhìn kẻ nào khác, hắn đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Sắc mặt Trần Hải biến hóa, sau khi nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút cũng không ngăn cản, rất nhanh, Chu Nhất Tinh tới gần Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Chủ tử, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã thu sạch nội tình Trần gia chuyển đi nơi khác, xin ngài xem qua!
Chu Nhất Tinh nói xong, tay áo hất lên, lúc này trong túi trữ vật của hắn có rất nhiều bảo vật xuất hiện.
Hồn tháp, đa sắc hỏa, luyện linh chi bảo, thậm chí còn có mười bình ngọc, bất kỳ một vật nào trong đó cũng chứa mấy vạn cân nước Thông Thiên Hà... Càng có hai hộp thủy tinh.
Nhiều bảo vật như thế, Bạch Tiểu Thuần nhận không ra, chỗ nào cũng có, còn nhiều hơn đại tộc lão Trần gia xuất ra vài lần, thậm chí không tính pho tượng linh ngọc của Thái gia, chênh lệch không ít hơn chút nào.
Khi những bảo vật này vừa xuất hiện, sắc mặt tộc trưởng Trần gia biến hóa, tộc lão bên cạnh hắn cũng hít khí lạnh, bọn họ giật mình, tộc nhân Trần gia đều mở to mắt như gặp phải sấm sét giữa trời quang, mặc dù không phải tất cả tộc nhân đều biết nội tình gia tộc đã chuyển đi, nhưng bây giờ không cần ai nói cũng biết.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua, cho dù trải qua vơ vét Thái gia, sau khi nhìn đến những bảo vật này, Bạch Tiểu Thuần vẫn kích động tim đập rộn ràng, sắc mặt giả vờ phong khinh vân đạm, hắn hất tay áo lên và nói:
- Đều nhận lấy đi, những bảo bối này đều là người ta không cần, nếu không cần, chúng ta muốn, đa tạ Trần tộc trưởng.