Cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến Tôn Ngũ cùng với hai hán tử lưu manh khác, đều đổ mồ hôi trán, mắt trợn trừng, thân thể run rẩy. Bọn họ đều lộ ra bộ dạng giống như thấy quỷ.
- Hắn... Hắn...
- Sao có thể như vậy được!
Gió lạnh không có gì khác với bình thường. Nhưng hôm nay thổi tới trên người của ba người, lại là khiến cho ba hán tử vô lại này lạnh run, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị ướt đẫm mồ hôi.
- Tiên nhân... Người này nhất định là tiên nhân!
Tôn Ngũ run rẩy. Hắn cũng sắp khóc. Vừa nghĩ tới mình lại muốn đánh cướp một vị tiên nhân, trong đầu hắn hắn lại chấn động. Hắn chỉ cảm thấy mạng mình sẽ không giữ lại được bao lâu.
- Tiên nhân tính là cái gì. Mấy năm trước ta đã thấy một vị tiên nhân, bị người loạn đao chém chết!
Ở trong lúc Tôn Ngũ run rẩy, một hán tử lưu manh ở bên cạnh hắn có lẽ là có chút rối rắm, hoặc là khiếp sợ đến cực hạn. Lúc này hắn mắt đỏ, rốt cuộc từ phía sau lấy ra một cái búa, gầm nhẹ, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần, hung hăng đập một búa ở trên trán Bạch Tiểu Thuần!
- Nếu đã đắc tội tiên nhân, dù thế nào cũng chết. Chỉ có thể liều mạng!
Trong tiếng rít gào của hán tử lưu manh, cây búa rơi xuống trong chớp mắt, lại là một tiếng rắc, toàn bộ phần gỗ của thanh búa, trực tiếp bị ngăn lại. Phần búa đập ở trên trán Bạch Tiểu Thuần, giống như chém vào bàn thạch kiên cố không phá vỡ nổi. Theo thanh búa bị gãy, dưới lực phản chấn, cái búa này hóa thành hàn quang, trực tiếp bị cuốn đi, phụt một cái, đập vào trên gương mặt của tên lưu manh này.
Quá nhanh. Thậm chí cũng không có máu tươi rơi ra. Tất cả vết thương đều bị búa này hoàn toàn ngăn chặn. Thân thể của hán tử vô lại run rẩy, lui ra phía sau vài bước. Hắn muốn nói gì đó. Nhưng không đợi tới khi hắn mở miệng, đã trực tiếp ngã xuống, khí tuyệt bỏ mình.
Tôn Ngũ cùng một hán tử vô lại khác, lúc này đã sợ tới mức hồn phi phách tán từ lâu, kêu lên thảm thiết, bò ra, hận không thể mọc ra thêm mấy chân, giống như phát điên, vội vàng trốn đi.
Trong lòng của bọn họ từ lâu đã sợ hãi tới cực điểm. Thậm chí cũng không dám ở lại bên trong thị trấn, cướp vài con khoái mã, lại nhân lúc đêm tối, vội vàng chạy trốn.
Bên ngoài miếu thờ, trong gió rét, thi thể bị búa đập vào, gọt mất gương mặt, sau một lúc lâu mới thấy có máu tươi chảy ra, rót vào trong bùn đất dưới thân, vẫn không nhúc nhích.
Về phần Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía rừng trúc phía xa một chút, lại nhìn sang thi thể bên cạnh, trong đôi mắt mở to vẫn lưu lại sự sợ hãi. Hắn thật sự không có tâm tình để ý tới mấy người phàm này.
Đang ở trong cơn say, bị đánh thức, khiến cho hắn có chút phiền não. Hắn bò dậy lảo đảo đi tới, lấy bầu rượu bị giẫm vào trong bùn đất. Hắn lắc lắc bầu rượu. Bạch Tiểu Thuần dựa vào tường, ở trong đêm tối, cũng không ngại bẩn trực tiếp uống một ngụm lớn.
Chỉ có ở trong trạng thái say khướt này, hắn mới có thể khiến cho mình không miên man suy nghĩ, không hiện lên những ký ức đã qua cùng thống khổ, cũng không lo lắng về tương lai mơ hồ.
Uống lại uống.
Bầu trời xa xăm chậm rãi càng thêm tối tăm. Dường như ánh bình minh sắp buông xuống, bầu trời đêm muốn hắt tất cả nước mực cuối cùng ra. Thần sắc của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên thoáng động. Trong mắt của hắn đột nhiên lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi. Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào rừng trúc phía trước, càng không thể tin được. Thậm chí thân thể hắn rốt cuộc không khống chế được, bắt đầu không ngừng run rẩy.
Bàn tay cầm bầu rượu cũng đang run rẩy. Bầu rượu dường như sắp rơi khỏi trong tay hắn.
Đúng lúc này, bên trong rừng trúc phía trước có một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra. Toàn thân của bóng người ấy mặc áo bào đen, giống như dung hợp cùng bóng tối. Còn có quỷ khí dày đặc, khuếch tán ra ở bốn phía xung quanh. Dường như miếu thờ cùng với bốn phía xung quanh, đều rơi vào trong sâm la.
Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, từng bước một, đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Hắn đứng ở nơi đó, hồi lâu sau thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này mang theo sự tang thương, mang theo xúc động, cuối cùng hóa thành giọng nói già dặn, vang vọng ở bên tai của Bạch Tiểu Thuần.
- Còn nữa không, ta cũng muốn uống một chút.
- Cự Quỷ... Lão ca...
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn bóng người cao lớn lại mang theo sự già nua trước mắt, đôi mắt mơ hồ.
Người đi tới này, chính là Cự Quỷ Vương!
Từ sau khi Bạch Tiểu Thuần tỉnh lại ở trên đại lục Vĩnh Hằng này, đây là lần đầu tiên hắn gặp được... người quen cũ còn sống!
Cự Quỷ Vương rõ ràng so với ở thế giới Thông Thiên lúc lão quá nhiều, nhất là trên mặt, còn có một đạo dấu vết, hiển nhiên hắn ở thế giới Thông Thiên tan vỡ, bị truyền tống đến đại lục Vĩnh Hằng sau, này hơn nửa năm thời gian trong, cũng từng trải nguy hiểm đáng sợ.
Lúc này trên người của hắn cũng mang theo sự mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, dựa vào bức tường đổ nát của ngôi miếu. Một tay hắn đoạt lấy bầu rượu từ chỗ Bạch Tiểu Thuần, đưa tới bên miệng hung hăng uống một ngụm.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập. Hắn chợt đứng dậy, thần thức còn tản ra, nhìn bốn phía.
- Đừng. Tử Mạch ở nơi nào, ta cũng không biết. Ở đây... chỉ có ta.
Cự Quỷ Vương không ngẩng đầu, tiếp tục uống rượu. Trong giọng nói của hắn mang theo sự ủ rũ, còn có hiu quạnh.
Bạch Tiểu Thuần giống như thoáng cái mất đi tất cả lực lượng, từ từ ngồi xuống. Nhưng hơi thở của hắn vẫn gấp gáp. Hắn cướp lại bầu rượu từ trong tay của Cự Quỷ Vương trở về, đặt ở bên miệng, thì đã không còn rượu. Hắn dùng sức lắc lắc vài cái. Vẫn không có rượu.
Bạch Tiểu Thuần hung hăng ném bầu rượu sang một bên.
Cự Quỷ Vương không nói chuyện, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trầm mặc không nói.
- Ngươi làm sao tìm được ta.
Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần khàn khàn mở miệng hỏi.
- Ta tìm ngươi nửa năm!
Cự Quỷ Vương lấy từ bên trong túi trữ vật ra một bầu rượu. Sau khi uống xong một ngụm lớn, hắn ném cho Bạch Tiểu Thuần, chậm rãi nói.
Trước đây, thời điểm thế giới tan vỡ, Bạch Tiểu Thuần đánh với Thông Thiên đạo nhân một trận, thương thế quá nặng. Lúc bị truyền tống, hắn mất đi ý thức đã hôn mê. Nhưng Cự Quỷ Vương ở Khôi Hoàng Thành của Man Hoang lại không có hôn mê. Hắn tận mắt nhìn thấy được, Bạch Tiểu Thuần giống như mình, đều bị truyền tống đến bên trong Tiên Vực thứ ba của Tà Hoàng Triều.