- Tiếp tục đi tìm người của thế giới Thông Thiên sao... Nhưng ta đã tìm. Từ lần đầu tiên thức tỉnh, liền bắt đầu tìm kiếm. Nhưng ta có thể tìm được... đều chỉ là thi thể...
- Hạo nhi, ngươi nhớ Bắc Hàn Liệt không? Đúng rồi, ngươi không biết hắn. Ta thấy được thi thể của hắn...
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu cười khổ, mở miệng uống rượu.
- Ta không dám tiếp tục tìm nữa... Nhưng ta lại nên làm như thế nào? Ở thế giới xa lạ này, thiên địa xa lạ này... Nếu như ngươi có thể tỉnh lại thì tốt rồi, có thể giúp ta nghĩ một vài biện pháp.
Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, nhìn mặt trời trên không trung đang dần dần hạ xuống phía tây, nhìn ánh hoàng hôn chiếu xuống mỗi góc dần dần biến mất.
Cho đến bầu trời sắp tối đen, hắn lại say. Theo thói quen hắn bò dậy, đi tới tửu phường. Khi bầu rượu đầy, hắn đạp lên bóng đêm trở về, bầu rượu đã vơi đi phân nửa. Hắn lại càng say hơn.
- Sống mơ mơ màng màng, ung dung tự tại vui vẻ...
Bạch Tiểu Thuần hô một tiếng, cười ha hả. Cười một hồi xong, hắn sẽ khóc. Hắn lảo đảo nghiêng ngã, mang theo bầu rượu, đến trước ngôi miếu đổ nát, giống như muốn bước qua cánh cửa, nhưng lại mất đi khí lực, hắn lại ngã xuống, say chìm vào giấc ngủ. Bầu rượu trong tay hắn lăn đến phía xa. Số rượu còn lại không bao nhiêu lại đổ ra một ít.
Bốn phía xung quanh tối đen một mảnh. Chỉ có những ngọn đèn trong huyện thành nhỏ phía xa đang lộ ra ánh sáng mông lung, nhưng lại không chiếu sáng tới khu vực ngôi miếu đổ nát này. Chỉ có gió lạnh như băng thổi tới. Bất luận là lá khô nằm đầy trên mặt đất, hay rừng trúc ở bốn phía xung quanh lắc lư rất khẽ, đều lộ ra cảm giác hiu quạnh.
Dần dần, theo đêm khuya hạ xuống, gió ở bốn phía xung quanh càng lớn hơn. Bầu rượu bị đổ ở bên cạnh, ở trong gió này lắc lư, bị thổi, lắn về phía xa. Một đường lăn đi, bầu rượu phát ra tiếng động. Cho đến rơi vào bên trong một vũng đất nhỏ, bị một cái chân, trực tiếp đạp lún vào trong đất bùn.
- Con ma men này sớm hay muộn cũng sẽ uống tới chết!
- Chỉ có điều lại nói tiếp, tiền tài của con ma men này cũng không ít. Hắn cũng uống mấy tháng, lại còn có tiền.
- Chúng ta coi như là làm việc thiện. So với để hắn xài hết tiền, uống tới chết, không bằng đưa tiền cho chúng ta. Chúng ta cũng giúp hắn một chút, đưa hắn đi đoàn tụ với người thân!
Trong gió rét, ba hán tử lưu manh bên trong huyện thành, từ bên trong rừng trúc đi ra, trong mắt mang theo sự tham lam cùng trêu tức, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần nằm ở bên cạnh miếu thờ.
Ba hán tử lưu manh này đều là bang phái phàm tục ở bên trong huyện thành nhỏ. Bọn họ đã sớm chú ý tới Bạch Tiểu Thuần. Ban đầu bọn họ vốn không mấy lưu ý tới hắn. Nhưng lần lượt nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần đi mua Tiên Nhân Túy, nhìn hắn hình như lấy tiền dùng không hết, bọn họ không khỏi động lòng.
Một con quỷ say như thế, túi tiền lại quá dày, ở trong mắt của ba hán tử lưu manh này, đây là một con dê béo. Lúc này, sau khi đi ra khỏi rừng trúc, chỉ có một người bước nhanh đi về phía Bạch Tiểu Thuần. Hai người khác, lại ở bốn phía xung quanh trông chừng. Để đối phó với một tú tài say tới mức hôn mê, trong bọn họ bất kỳ một kẻ nào cũng có thể xử lý được.
- Tôn Ngũ, nhanh giết chết hắn đi. Sau đó chúng ta đi Phấn Tú Các khoái hoạt một phen.
Hai hán tử vô lại đang trông chừng kia, mở miệng cười.
Hán tử bị bọn họ gọi là Tôn Ngũ, hoàn toàn không có một chút do dự nào, cũng hoàn toàn không có chút e ngại nào, bước nhanh đến bên cạnh miếu thờ, đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần đang say ngủ.
- Bạch tú tài, sớm chết sớm đầu thai. Chúng ta giúp ngươi một chút!
Trong mắt của Tôn Ngũ có hàn quang. Hắn lấy từ trong người ra một thanh đoản kiếm, hung hăng đâm về phía trái tim của Bạch Tiểu Thuần.
Ba người bọn họ thường ngày ở trong bang phái, từng trải qua những chuyện mà dân chúng bình thường không cảm giác được. Trong tay mỗi người đều có nhân mạng. Bọn chúng mặc dù không tính là nhân vật gì, nhưng cũng là hạng người có thủ đoạn độc ác.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ giữ lại tính mạng cho Bạch Tiểu Thuần. Loại người từ bên ngoài tới, chết thì chết. Nếu như không chết, mất tiền đi báo quan, ba người bọn họ cũng sẽ có chút phiền phức.
Lúc này bọn họ ra tay, chính là muốn giết người đoạt của. Đoản kiếm dưới ánh trăng, tản ra mũi nhọn rét lạnh, trong chớp mắt lại đâm tới ngực của Bạch Tiểu Thuần. Tôn Ngũ một tay cầm đoản kiếm, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh. Thậm chí hắn đã nghĩ xong cảnh tượng tiếp theo. Tú tài này nhất định ở dưới sự đau đớn sẽ mở mắt ra. Hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Tay kia giơ lên, tính sẽ bịt miệng Bạch Tiểu Thuần, không để cho Bạch Tiểu Thuần phát ra âm thanh nào.
Loại chuyện như vậy, hắn không phải mới làm lần đầu tiên. Nhưng ngay khi đoản kiếm va chạm vào ngực của Bạch Tiểu Thuần, trong chớp mắt, một lực phản chấn giống như đâm tới kim loại xuất hiện. Vì Tôn Ngũ hán sử dụng lực mạnh, giờ khắc này ở trong sự chấn động, nhất thời khiến cho hắn bị đau đớn kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đoản kiếm ở trong tay hắn, chẳng biết tại sao rốt cuộc rắc một chút, liền vỡ nát.
Tôn Ngũ sửng sốt. Lúc này tay hắn cũng tê dại. Thậm chí ở dưới phản chấn này, lòng bàn tay cũng rách ra, nhỏ máu tươi.
- Tôn Ngũ, nhanh lên. Làm gì vậy chứ!
Phía xa, bốn phía xung quanh tối tăm, hai người kia nhìn không rõ, không kiên nhẫn khẽ hô lên một câu.
Tôn Ngũ hít một hơi thật sâu, nhìn thanh đoản kiếm bị vỡ nát, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần đang ngủ mê man cả người đầy mùi rượu. Hắn cảm thấy chắc là do đoản kiếm của mình không tốt. Vì vậy hắn quay lại chỗ bạn đồng hành, lại tìm tới một cây đại đao, hung hăng chém một đao về phía cổ của Bạch Tiểu Thuần.
Một tiếng rắc rắc vang lên. Lực phản chấn còn mãnh liệt hơn so với trước, nhất thời khiến Tôn Ngũ kêu thảm một tiếng. Hai tay cũng muốn gẫy. Thân thể hắn bị phản chấn này, trực tiếp đẩy ngã. Sau khi ngã trên mặt đất, một hồi lâu sau hắn vẫn không
đứng lên được. Về phần cây đại đao kia, cũng trực tiếp vỡ vụn ra, rơi lả tả ở bốn phía xung quanh.
Mà Bạch Tiểu Thuần mê man ở nơi nào, tiếng ngáy vẫn không ngừng vang lên. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không có chút phản ứng nào. Hình như bất luận là đoản kiếm hay đại đao, cũng không có cảm giác bằng muỗi cắn một chút.