Ca ca còn hoàn hảo. Chỉ có điều đệ đệ trong song tử này, lúc này trực tiếp ở dưới trùng kích nơi này, thân thể ầm một tiếng tan vỡ, trực tiếp nổ tung...
Trong Vân Lôi Song Tử, đệ đệ căn bản cũng không có kịp cảm nhận được nỗi sợ hãi tử vong. Ở trong nháy mắt này thân thể hắn lại dưới trùng kích cuồng bạo, hóa thành tro bụi!
Nguyên thần của hắn bay ra, mang theo vẻ mờ mịt, mắt thấy sẽ bị trận gió hung bạo trực tiếp đập vỡ nát diệt vong. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một sóng thần thức vượt qua Thiên Nhân, chợt hạ xuống, hóa thành một cái bàn tay nắm lấy nguyên thần của đệ đệ trong Vân Lôi Song Tử.
Sau khi trùng kích cuồng bạo va chạm với bàn tay này, nhất thời lại tan vỡ ra. Cùng lúc đó, âm thanh giống như nghiến răng nghiến lợi vậy vang vọng khắp nơi ở bên trong hư vô này.
- Bạch.. Tiểu… Khiết!!!
Cái tên này, ba chữ, mỗi một chữ là một thiên lôi, ầm ầm ầm nổ tung ở bên trong thiên địa này, khiến cho tâm thần tất cả mọi người run rẩy. Trên trời cao, một thân ảnh khổng lồ bỗng nhiên hiện lên.
Chính là Bán Thần bắc mạch. Trong tay hắn cầm theo Lôi Tổ mệt mỏi không phấn chấn. Lúc này theo sự xuất hiện của hắn, tất cả thiên ý ở bốn phía xung quanh đều bị mạnh mẽ xua tan, khiến cho trong thiên địa giống như chỉ có một mình hắn tồn tại!
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe cùng cảm nhận được điều này, những kiêu ngạo cùng cường hãn trước đó, trong phút chốc lại tan ra. Thay vào đó, lại là sự kinh ngạc không hiểu cùng mãnh liệt khẩn trương. Trong lòng hắn đã thầm kêu khổ.
- Lão khỉ này quá vô dụng. Kéo dài thêm một hồi nữa, ta lập tức có thể trốn... Lần này xong rồi. Làm sao bây giờ...
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng không yên, Vân Lôi Tử mắt thấy nguyên thần phân thân của mình được bảo vệ được, cũng kích động, ôm quyền cúi đầu về phía Bán Thần đang ở trên bầu trời.
Những Thiên Nhân bắc mạch khác đều thở phào nhẹ nhõm. Trước đó Bạch Tiểu Thuần thật sự quá cường hãn, khiến cho tâm thần bọn họ cũng run rẩy. Lúc này bọn họ đều bái kiến Bắc Thần. Ngay cả Phùng Trần trốn ở bên trong quan tài kính cũng vô cùng kích động, nhanh chóng bay ra, bái kiến Bán Thần.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày, thận trọng chậm rãi lui về phía sau. Trong đầu không ngừng có các loại ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Hắn không ngừng suy nghĩ biện pháp để hóa giải chuyện này như thế nào. Trong lúc hắn đang bay nhanh cân nhắc biện pháp, Bán Thần bắc mạch lại không thể không ép xuống lửa giận ngập trời trong lòng mình. Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, một cảm giác đau đầu mãnh liệt, khiến cho trong lòng hắn cũng có cảm giác mất lực.
Hắn không chỉ đau đầu, còn nhức đầu hơn. Thật ra, bất kể hắn làm như thế nào, cũng vẫn không có cách nào làm gì được Bạch Tiểu Thuần. Không phải là bởi vì Đỗ Lăng Phỉ, mà là vì Thiên Tôn!
Ở trên người Bạch Tiểu Thuần, hắn mơ hồ thấy được một ít vết tích mà bản thân Bạch Tiểu Thuần không phát giác được. Những vết tích này, khiến cho bản thân hắn là Bán Thần bắc mạch lão tổ, nhớ tới từng chuyện cũ, đối với dự định của Thiên Tôn, cũng đoán được một ít.
Chính là những suy đoán này, khiến cho hắn càng không cách nào động tới Bạch Tiểu Thuần. Giam giữ đối phương cũng vô dụng. Lôi ngục kia cũng đã bị Bạch Tiểu Thuần phá vỡ. Lôi Tổ cũng thiếu chút nữa chạy mất.
Thân là Bán Thần bắc mạch, hắn thật sự không dám lại giam giữ Bạch Tiểu Thuần nữa. Hắn đã tỉnh ngộ, ý thức được sâu sắc, Bạch Tiểu Thuần này chính là một tai họa bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra. Biện pháp tốt nhất chính là rời xa hắn...
- Đáng chết. Trước đây tại sao ta lại có thể đồng ý để tai họa đáng chết này ở lại đây chứ? Điều này lại chẳng khác nào đặt một thiên lôi không ổn định, ở trong túi của mình. Nói không chừng lúc nào đó, nó sẽ nổ tung, lại liên lụy tới cả mình!
Trong lòng Bán Thần bắc mạch thầm thở dài một tiếng. Đây vẫn lần đầu hắn gặp phải loại nhân vật khiến cho hắn cũng cảm thấy đau đầu vô cùng như vậy.
Thời điểm Bán Thần đau đầu, Bạch Tiểu Thuần lại lo lắng bất an. Lúc này trong lòng hắn đều run rẩy. Nhưng bất luận suy nghĩ như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp. Lúc này hắn chỉ có thể kiên trì, trơ mắt nhìn Bán Thần, thử dò xét nói một câu.
- Bán Thần đại sư huynh, cái đó... hôn lễ giữa ta và Phỉ Phỉ, đại sư huynh phải tới tham gia đấy...
Nói ra những lời này, cho dù Bạch Tiểu Thuần khẩn trương run rẩy, cũng rất tán thưởng vì sự cơ trí của mình. Hắn cảm thấy trong lời này, đã rất rõ ràng lộ ra ba tin tức.
Tin tức đầu tiên, là hắn và Đỗ Lăng Phỉ rất thân mật... Sau này có khả năng thành hôn.
Tin tức thứ hai, là Thiên Tôn rất có thể là nhạc phụ của hắn...
Tin tức thứ ba, chính là hắn có ý định đi hóa giải lửa giận của Bán Thần...
Không quan tâm sau khi Bán Thần bắc mạch nghe được câu này, có thể ý thức được ba tin tức này hay không, nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, những lời này của mình đã rất lợi hại.
Lúc này, lời nói vừa ra, Bán Thần bắc mạch chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Sau một lúc lâu hắn giơ tay phải vung mạnh lên, không nhịn được trong miệng truyền ra một tiếng gầm khẽ.
- Nếu để cho bản tôn lại nhìn thấy ngươi ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông, cho dù ngươi là con rể của Thiên Tôn, bản tôn cũng sẽ lột da của ngươi ra! Lăn!
Âm thanh mỗi một chữ, đều giống như lôi đình nổ vang. Nhất là một chữ cuối cùng, càng làm cho thiên địa chấn động. Trong tiếng nổ lớn, ở trong tiếng kêu đầy kinh ngạc của Bạch Tiểu Thuần, một lực mạnh đột nhiên lại cuồn cuộn nổi lên ở trên người Bạch Tiểu Thuần, hình thành một trận gió lốc, trực tiếp lại cuốn mạnh thân thể Bạch Tiểu Thuần về phía bầu trời, ném ra khỏi Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần bị ném ra khỏi tông môn, tiếng kêu thảm thiết của hắn mới từ phía xa truyền tới...
Cảnh tượng như vậy, khiến cho tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh sau khi nhìn thấy, mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng lại không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm. Đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ thật sự vừa hận lại vừa sợ. Ngay cả đám người Vân Lôi Tử, lúc này cũng như vậy. Trong lòng mặc dù cay đắng, nhưng phần nhiều, lại là hối hận trước đây nghìn lần không nên vạn lần không nên suy nghĩ giam giữ Bạch Tiểu Thuần lại nây để từ từ hành hạ.
- Đây là một tai họa cực lớn. Thần thông lớn nhất của hắn chính là lực gây tai họa! Chúng ta lúc đó thực sự ngu xuẩn... Tên gia hỏa như vậy, tuyệt đối tuyệt đối không thể giữ lại ở bên người!
Vân Lôi Tử cười khổ, không ngừng thầm than. Đồng thời đối với chiến lực của Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng có cảm nhận cực kỳ sâu sắc.