Giết con nối dõi, thù này đã kết!
- Sau khi Bạch mỗ đi vào thành Khôi Hoàng tới nay giết quá ít người cho nên các ngươi mới dám đánh chủ ý lên đầu của ta.
- Hôm nay ta không chỉ muốn giết hắn, ta còn muốn giết ngươi.
Bạch Tiểu Thuần nói rất lãnh khốc, hắn bước về phía trước một bước, vô số tiếng nổ mạnh bao phủ Thiên Hầu tháp.
Lúc hắn tới gần, bên trong Thiên Hầu tháp bắn mấy tia sáng về phía Bạch Tiểu Thuần, cùng lúc đó trên tháp cao huyễn hóa một hư ảnh.
Thân ản hư ảo này là một trong những công dụng của Thiên Hầu tháp, Chu Vũ Đạo ngưng tụ pháp thân, sau khi nó xuất hiện liền tấn công Bạch Tiểu Thuần.
Đại hán giáp bạc và mấy thi khôi đang muốn tiến lên cùng Bạch Tiểu Thuần liền dừng bước, bọn chúng liên tục rút lui và phân tán ra chung quanh, tên đại hán giáp bạc cầm đầu trực tiếp oanh kích lòng đất, bọn họ bắt đầu càn quét kiến trúc chung quanh, từ đó tìm nơi tổ phụ Diệu Lâm Nhi ẩn thân.
Hiển nhiên Bạch Tiểu Thuần truyền thần niệm không cần thi khôi tương trợ, hắn áp lực, hắn điên cuồng, hắn lo lắng tự trách suốt cả tháng qua cũng cần phóng thích.
Vài tia sáng bắn lên người Bạch Tiểu Thuần và nổ tung, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần không nháy một cái, thậm chí thân thể không lắc lư lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh, nhanh vượt qua cả tia chớp, thân ảnh hư ảo giơ tay phải điểm một cái.
Một cơn phong bạo ngập trời xuất hiện quét ngang bốn phương, Chu Vũ Đạo huyễn hóa hư ảnh bấm niệm pháp quyết, chung quanh thân thể xuất hiện vô số mãng xà, những mãng xà này phát ra âm thanh tê tê bén nhọn và tấn công Bạch Tiểu Thuần.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần không có biến hóa, tay phải nâng lên, một vòng xoáy xuất hiện, vòng xoáy này vừa mới xuất hiện đã hình thành trạng thái chân không giống như thôn phệ tất cả khí tức trong thiên địa.
Cùng lúc đó khí tức của Bạch Tiểu Thuần cũng bị chính vòng xoáy hấp thu, hắn như không tồn tại, phía sau hắn xuất hiện thân ảnh vô thượng.
Chính là... Bất Diệt Đế Quyền!!
Đây là thứ Hồng Trần Nữ cũng phải biến sắc, đó là một quyền gần vô hạn tới Thiên Nhân.
Một quyền như thế hàng lâm.
Khí phách ngập trời, một quyền sinh ra lực lượng kinh thiên, chung quanh Bạch Tiểu Thuần cũng có bóng tối hàng lâm, bóng tối khuếch tán rất mạnh, muốn đi thôn phệ tất cả ánh sáng!
Những nơi đi qua đều sinh ra chấn động, thân ảnh hư huyễn của Chu Vũ Đạo cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt, hắn hét lớn và bấm niệm pháp quyết, tất cả mãng xà dung hợp với nhau tạo thành xà trận lớn trăm trượng, hắn muốn ngăn cản một quyền của Bạch Tiểu Thuần.
Muốn ngăn cản Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần lại không khác gì châu chấu đá xe.
Rầm rầm rầm!
Mãng xà cao mấy trăm trượng và gào thét thảm thiết, thân thể da tróc thịt bong, mắt thường có thể thấy được xương cốt bên trong của mãng xà, oanh, mãng xà biến thành tro bụi không lưu lại chút gì cả.
Hư ảnh Chu Vũ Đạo vô cùng sợ hãi, bởi vì hư ảnh bị Bất Diệt Đế Quyền đánh nát.
Không chấm dứt, bị một quyền của Tiểu Thuần đã đánh thẳng vào Thiên Hầu tháp, tòa tháp chấn động dữ dội, Chu Vũ Đạo phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hắn không tiếc giá lớn gia cố Thiên Hầu tháp!
- Lại gia tăng gấp đôi!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần bắn ra hào quang sáng ngời, hắn nâng tay phải đánh xuống một quyền, tiếng nổ vang lên, Bất Diệt Đế Quyền lại bộc phát, lần này uy lực của nó gia tăng gấp đôi.
Lúc này Bất Diệt Đế Quyền sinh ra hắc ám đáng sợ và ngưng tụ làm một, sau đó lại hóa thành nắm đấm, vô số người tận mắt nhìn thấy và sợ hãi, nắm đấm thật lớn đâm vào Thiên Hầu tháp!
Thiên địa chấn động rất mạnh, thành Khôi Hoàng cũng chấn động không dứt.
Sau nửa ngày, Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần biến mất, Thiên Hầu tháp vẫn sừng sững như trước!
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh như băng.
Chu Vũ Đạo trong tháp phun máu tươi, hắn già nua vô số lần và cười to.
- Một quyền có thể sánh ngang Thiên Nhân thì như thế nào, Thiên Hầu tháp của ta...
Trong lúc Chu Vũ Đạo đang lên tiếng, bỗng nhiên hắn bị âm thanh ken két cắt lời, hắn cúi đầu nhìn xuống và khiếp sợ, sắc mặt không còn chút máu, hắn nhìn thấy dưới chân mình xuất hiện khe hở.
- Không có khả năng, không có khả năng...
Chu Vũ Đạo như bị thiên lôi oanh kích, ánh mắt sợ hãi và không dám tin tưởng.
Âm thanh ken két vang lên, cả Thiên Hầu tháp bị khe hở bao phủ, những khe hở càng ngày càng nhiều, qua vài giây liền... Sụp đổ!
Lúc Thiên Hầu tháp sụp xuống, bốn phía vô cùng an tĩnh, người Chu gia đều mở to mắt, đầu ốc như có thiên lôi nổ tung, đối với một gia tộc Thiên Hầu mà nói, Thiên Hầu tháp chính là biểu tượng chí cao vô thượng của gia tộc!
Tháp này cũng là truyền thừa trọng yếu nhất của gia tộc, nhiều đời truyền cho người thừa kế, từ đó mới giúp gia tộc kéo dài.
Hêện tại Thiên Hầu tháp đã sụp đổ.
Mặc dù tháp này không phải được dời tới Man Hoang, sau khi Khôi Hoàng triều sụp đổ lần thứ nhất, nó đã thủ ở đây cả ngàn năm qua, việc này quá lớn, quá khó tưởng tượng!
Bọn họ đều như thế, càng không cần nói tới các thế lực chung quanh Chu gia đang trông xem thế nào, toàn bộ đều há hốc mồm ngac nhiên
- Thiên Hầu tháp của Chu gia... Sụp đổ...
- Bạch Hạo hắn dám đánh nát Thiên Hầu tháp!!
Vào lúc mọi người xôn xao, Thiên Hầu tháp sụp đổ, Chu Vũ Đạo phun máu tươi, hắn già nua rất nhiều, hắn lập tức bay lên không nhưng không phải tấn công Bạch Tiểu Thuần, mà là... Bỏ chạy!
Hắn không thể không bỏ chạy, bởi vì hắn bị một quyền của Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp tâm thần thật sâu, hắn không dám tưởng tượng nếu một quyền đó lại có thể đánh nát Thiên Hầu tháp.
Hắn xem ra việc này không thể tưởng tượng nổi, căn bản phá vỡ suy nghĩ của hắn, người ngoài chỉ hiểu Thiên Hầu tháp một hai mà thôi, hắn là Thiên Hầu, tòa tháp này thuộc về hắn, hắn cũng hiểu rõ về Thiên Hầu tháp!
Hắn hiểu cái gọi là Thiên Hầu tháp không phải sáng tạo vì Thiên Hầu, mà là bản thân... Thành Khôi Hoàng ngưng tụ ra, nói cho đúng thì đây chính là pháp khí của chính thành Khôi Hoàng.
Dù sao cả thành Khôi Hoàng chỉ mới bộc lột một bộ phận mà thôi, còn có một phần rất lớn đang nằm sâu dưới lòng đất, mà Thiên Hầu tháp chỉ là pháp khí của nó, nó có tác dụng giúp nửa bước Thiên Nhân như Thiên Hầu mượn lực lượng phát huy chiến lực gần vô hạn tới Thiên Nhân.
Về phần Thiên Công tháp có uy lực càng lớn!
Uy lực này bình thường sẽ bị hạn chế, trừ phi Khôi Hoàng triều tao ngộ nguy cơ sinh tử, nếu không sẽ không cho phép kẻ nào tiêu hao.