Sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư... Trong nháy mắt có hai mươi, năm mươi, tám mươi... Hơn trăm người tạo thành trận pháp đều kêu la thảm thiết, thân thể bị đánh bay, khí huyết sôi trào, ngũ tạng lục phủ gần như nát bấy, nhất là tu vi cũng sụp đổ, bọn họ đâm vào mặt đất hoặc kiến trúc chung quanh, tổn thương nặng như thế làm bọn họ hấp hối.
Chu Hoành có thể kiên trì tới cuối cùng nhưng vẫn phun máu tươi tung tóe, toàn thân gần như sụp đổ, hắn lùi ra sau, trận pháp đã sụp đổ.
Khi trận pháp sụp đổ, thanh niên cầm la bàn cũng bị phản phệ, la bàn trong tay của hắn chia năm xẻ bảy, bản thân hắn cũng bị phản phệ, lúc này thân ảnh của hắn biến thành già nua, tóc biến thành màu xám trắng và phun máu tươi không dứt, trong máu còn mang theo mảnh vụn của nội tạng, dù sao hắn cũng là người điều khiển trận pháp, phản phệ lớn hơn người khác quá nhiều, cho dù hắn sử dụng bí pháp hóa giải phản phệ nhưng vẫn không đủ, vào lúc này tuyệt vọng cười thảm, thân thể nổ tung, hình thần câu diệt.
Một cơn cuồng phong quét ngang qua trận pháp, cuồng phong quét sạch thiên địa, âm thanh ầm ầm vang lên khắp bốn phía, nhấc lên vô số cuồng phong đáng sợ, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần cũng bước ra khỏi trận pháp.
Đầu tóc của hắn rối loạn, trên thân không còn bá ý như ban đầu, cũng không có nguy cơ làm người ta kinh khủng, hết lần này tới lần khác... Hắn biến thành tiên ma trong mắt của mọi người.
Trong nháy mắt hắn đi ra ngoài, Triệu Đông Sơn rít lên một tiếng, tâm thần bừng tỉnh, hắn lui ra sau thật nhanh, không dám tới gần nơi này, đám người còn lại cũng tránh nơi này thật xa, bọn họ bỏ chạy tứ tán như con thỏ bị chấn kinh, bọn họ cảm thấy nội tâm vô cùng sợ hãi, bởi vì Bạch Tiểu Thuần mang cho bọn họ cảm giác nguy hiểm quá lớn lao.
Không quan tâm đám người Triệu Đông Sơn bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuần hít thở bất ổn, một quyền vừa rồi đã móc rỗng lực lượng của hắn, hắn đã tiêu hao hết lực lượng nhục thân, nếu không phải tu vi vẫn còn, dùng tu vi điều khiển thân thể thì sợ rằng hắn đã không có lực nhấc nổi ngón tay lên.
Trong nháy mắt hắn bước ra khỏi trận pháp, Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi, bay thẳng về phía đám người bị đánh bay, hơn trăm người tạo thành trận pháp đều trọng thương, lúc này lại bị Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp tâm thần, mặc dù Bạch Tiểu Thuần tiêu hao hết lực lượng nhục thân nhưng tu vi vẫn còn, hắn nhất cổ tác khí bắt đám người này, trong đó bao gồm cả Chu Hoành, đồng thời ném vào cùng một nơi.
Sau khi làm xong mọi chuyện lại cảm thấy mệt mỏi, Bạch Tiểu Thuần tạm dựng và vận chuyển tu vi, ánh mắt hắn nhìn cảnh vật đã hoa mắt, hắn dùng sức cắn đầu bảo trì chút thanh tỉnh, hắn thở hổn hển và nhìn chằm chằm hơn trăm người trước mặt.
- Hết lần này đến lần khác đều là các ngươi khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng lên tiếng, giọng nói khàn khàn nhưng sắc mặt đám người nơi đây tái nhợt, nhất là Chu Hoành, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần như gặp ma.
Hắn thực sự không dám tưởng tượng, vì sao người trước mặt lại mạnh tới mức hắn không thể tin nổi, quá sức không thể tưởng tượng!
- Đó là thần thông gì... Trong Nguyên Anh... Làm sao lại có loại bí pháp này... Rốt cuộc là quyền gì?
Nội tâm Chu Hoành gào thét, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn cũng đã hiểu Bạch Hạo không ngừng mạnh hơn, mà hắn trong bất tri bất giác đã yếu hơn rất nhiều.
Một quyền kia chính là ác mộng của hắn, vào lúc này chẳng những ác mộng không biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng và biến thành ma chú bao phủ tâm thần của hắn.
Chẳng những hắn như vậy, trong đám người nơi này, cả đám người nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, cả đám cảm thấy da đầu tê dại và hãi hùng tới cực hạn, trong bọn họ, rất nhiều người đã nghe nói Bạch Hạo cường hãn, hiện tại bọn họ lại cảm thấy truyền ngôn như vậy là không chính xác, Bạch Hạo không phải cường hãn, mà là biến thái! Hắn không phải là người.
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh hơi thở, hít thở nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào đám thiên kiêu trước mặt, hắn lập tức ăn một viên Tạo Hóa Đan, toàn thân hắn chấn động, Tạo Hóa Đan thật sự quá vi diệu, chẳng những tu vi của hắn khôi phục trong nháy mắt, mặc dù thể lực chưa khôi phục hoàn toàn nhưng hắn đã tốt hơn không ít, hắn thở sâu và cầm Vĩnh Dạ Tán đi tới trước mặt một tên hồn tu, trong ánh mắt hoảng sợ của tên hồn tu này, hắn đâm xuống một cái.
Trong nháy mắt sinh cơ tràn ra, thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động, lực lượng nhục thân khôi phục một ít, mà tên hồn tu kia kêu thảm thê lương, thân thể héo rủ trong nháy mắt, cũng may sát tâm của Bạch Tiểu Thuần cũng giảm đi nhiều sau khi vận dụng Bất Diệt Đế Quyền, lúc này rút Vĩnh Dạ Tán đi tới người khác.
Da đầu đám người tê dại, cho dù trải qua chuyện trong Luyện Hồn Hồ hay chưa từng trải qua bao giờ, lúc này cả đám không ngừng la hét.
- Bạch Hạo, chuyện gì cúng từ từ nói, chúng ta... Ah...
- Bạch Hạo, ngươi không thể như vậy, ngươi đã hút ta một lần trong Luyện Hồn Hồ... Ngươi không cần... Ah...
- Bạch Hạo, ngươi dám can đảm giết ta!
- Ngươi dám, lão tổ nhà ta là Thiên Công, Bạch Hạo, nơi này không phải Luyện Hồn Hồ, nơi này là thành Khôi Hoàng.
Đủ loại thanh âm, có cầu khẩn, có gầm thét, có uy hiếp không ngừng quanh quẩn không gian nơi này, các chủ cửa hàng chung quanh len lén nhìn ra ngoài cũng hít khí lạnh, trên thực tế bọn họ đã chú ý cuộc chiến ngay từ đầu, thật sự không chú ý cũng không được, bởi vì xảy ra ngay trước cửa hàng bọn họ.
Lúc này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần dũng mãnh như vậy, một người có thể đánh tan mấy trăm người, bọn họ cảm thấy sống lưng phát lạnh, càng cảm thấy Bạch Hạo chính là mãnh nhân đương thời, không thể trêu chọc được.
Trên thực tế cũng là không phải Bạch Tiểu Thuần cường hãn tới mức này, nếu mấy trăm người thật sự tới cùng một lúc, đồng loạt ra tay, Bạch Tiểu Thuần không chết cũng bị trọng thương, nhưng bọn họ chia làm ba nhóm, hơn nữa còn có một phần bỏ chạy như Triệu Đông Sơn, cho nên Bạch Tiểu Thuần mới giống dùng sức một người đánh tan tất cả mọi người.
Trận pháp kia đã ép Bạch Tiểu Thuần dùng toàn lực, chỉ có thể thi triển Bất Diệt Đế Quyền, cũng may có Tạo Hóa Đan, bằng không Bạch Tiểu Thuần cũng không có biện pháp.
Hiện tại hắn vẫn còn tức giận khi nhìn đám thiên kiêu trước mặt, mỗi người đều bị đâm một cái, nhất là đám người Chu Hoành, Bạch Tiểu Thuần càng hung ác liên tục đâm vài lần.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, chỉ có Chu Hoành, cắn chặt răng không phát ra chút tiếng kêu, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.