Nhạt Màu

Chương 33

Kỳ thật cũng không thể trách Tụng Nhiên rảnh rỗi đoán mò được.


Thân phận mẹ ruột của Bố Bố là một ẩn số, dung mạo cũng là ẩn số, nguyên nhân anh đi đường anh tôi đi đường tôi với Hạ tiên sinh cũng là ẩn số, nhưng lại là nhân vật có cơ hội bất ngờ quay lại cướp người yêu của cậu nhất. Gia đình nhỏ vừa tạo dựng được của Tụng Nhiên có nền móng còn chưa vững chắc, hai đối tác mấu chốt chỉ ký một hợp đồng miệng qua điện thoại. Đầu tiên là chưa từng gặp mặt, thứ hai là chưa từng lên giường, tình cảm cách mạng còn trong giai đoạn nảy sinh, không thể ngăn được sự tấn công của Boss sau màn, đương nhiên là sẽ sợ.


Bây giờ đã nói thẳng với nhau xong, ngoại trừ cam đoan của Hạ tiên sinh, xu hướng tính dục của mẹ ruột Bố Bố cũng tựa như một liều thuốc trợ tim giúp Tụng Nhiên lại lần nữa thấy yên tâm.


Dịch chuyển được ngọn núi lớn "Mẹ đẻ giành con" vốn đặt nặng trong lòng này, Tụng Nhiên hớn hở ra mặt, cả buổi chiều điên cuồng hoàn thành mấy bản thảo, tranh nào cũng đẹp đẽ ấm áp, ra hình ra dáng. Thậm chí tối đến cậu còn không nấu cơm mà dùng con xe đạp chở Bố Bố đi ăn một bữa (Hạ tiên sinh hoàn toàn không đề cử) gà rán khoai tây chiên, còn đến cung Bách Lệ xem phim hoạt hình Disney.


Bố Bố vô cùng hạnh phúc, hai bên má căng phồng lên vì bắp rang bơ. Bé lại gần thơm Tụng Nhiên một cái thật mạnh.
"Anh thật là tốt!"
Bé vừa mở miệng thì bột bắp rang bơ đã rào rào đổ vào cổ Tụng Nhiên như trời mưa.


Đến khuya về nhà cho mèo ăn, tắm rửa, nằm lỳ trên giường đọc truyện. Sau khi đọc xong, Tụng Nhiên mới thăm dò Bố Bố: "Có phải em có một em gái không?"
"Đúng thế!" Bố Bố tự hào gật đầu: "Em gái em xinh đẹp lắm ạ, còn có ảnh chụp nữa, nếu không tin thì em sẽ cho anh xem!"


Không chờ Tụng Nhiên nói câu "Anh tin", bé đã nhảy phịch xuống giường rồi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.
"Em lại không chịu đi giày!"


Tụng Nhiên tức điên lên, vội xoay người quơ lấy đôi dép lê trên đất rồi co cẳng chạy đuổi theo sau. Bố Đâu Đâu ngồi xếp chân trên sô pha bình tĩnh nhìn hai người một trước một sau chạy qua phòng khách.
Cuối cùng dép lê đi vào, ảnh chụp cũng được đưa ra.


Bố Bố chui vào lòng Tụng Nhiên rồi giơ ảnh chụp cho cậu nhìn – Cảnh nền là hồ nước và bến tàu, có hai cô gái tóc dài mặc váy cưới ngồi trên bờ, ôm một cô bé như đúc từ ngọc. Bên cạnh còn có một chú chó Golden đầu đội mũ dạ nhỏ, cổ đeo nơ, nhìn vô cùng đáng yêu và trung thành.


Bố Bố chỉ vào cô bé giới thiệu: "Đây chính là em gái em, Ashley ạ. Tóc em ấy màu vàng, đôi mắt màu xanh lam, đẹp đúng không ạ?"
"Đẹp." Tụng Nhiên thốt lên lời khen ngợi từ đáy lòng: "Vô cùng đẹp."
Bố Bố rất sung sướng, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, vì em ấy là em gái em mà!"


"Chuẩn chuẩn chuẩn, em gái của Bố Bố là xinh đẹp nhất." Tụng Nhiên phối hợp dỗ cho bé vui vẻ.
Tiếp đó, Bố Bố lại chỉ hai cô gái trong ảnh: "Đây là mẹ em nè anh, còn đây là mẹ Ashley. Hai người kết hôn vào mùa thu năm ngoái ở Auckland ạ."


Đúng như Hạ Trí Viễn miêu tả, Lộ Cẩn là một cô gái phương đông duyên dáng. Cô có đôi mắt hạnh, đôi lông mày mềm mại, khí chất dịu dàng thuần khiết. Gen của hai bên đều xuất sắc như vậy, hèn gì sinh được Bố Bố khiến người ta yêu thích nhường này. Cô gái Ireland bên cạnh Lộ Cẩn thì nom cởi mở hơn nhiều, nụ cười rạng rỡ, cằm hơi hếch lên, vừa niềm nở vừa xinh đẹp.


Tụng Nhiên nghĩ, nếu như lúc trước hai cô lựa chọn đúng đắn không lừa gạt Hạ Trí Viễn thì hẳn là cậu sẽ thích họ hơn một chút – Cho dù nhờ lần lừa gạt này mà Bố Bố mới có thể ra đời.


Tụng Nhiên thừa nhận mình là một người thù dai, bụng dạ nhỏ đến nỗi có thể so với lỗ kim. Cậu không rộng lượng bằng Hạ Trí Viễn, hoặc là nói cậu không mạnh mẽ được như Hạ Trí Viễn, có thể đứng trên cao mà giúp đỡ và tha thứ cho đối phương. Hạ Trí Viễn chọn cách tha thứ giảng hòa có thể là vì Ashley vô tội, có thể là muốn giữ "Quan hệ cha mẹ" hòa thuận cho Bố Bố, cũng có thể là vì anh thật sự coi như mây gió nhẹ nhàng, sớm không còn quan tâm nữa.


Nhưng cậu thì không làm được.


Nghĩ đến bốn chữ "Lừa lấy tinh dịch", cậu như bị nghẹn trong cổ họng. Người đàn ông mà cậu ngưỡng mộ, người bạn đời tay trong tay với cậu, đã bị lừa gạt, nhục nhã và lợi dụng một cách tồi tệ trong thời gian mà cậu không biết. Anh có thể nhịn được, nhưng không phải ai cũng vậy.


"Anh ơi?" Bố Bố thò tay chọc chọc cậu: "Anh có nghe em nói không?"
Tụng Nhiên hốt hoảng hoàn hồn lại: "Sao thế Bố Bố?"


Bố Bố thấy cậu không để ý thì lắc đầu bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ như ông cụ non: "Lúc nãy em nói là, hai mẹ chụp ảnh cưới thì chúng ta cũng có thể chụp! Chờ đến khi anh kết hôn với ba rồi, ba người chúng ta cũng chụp một bức ảnh giống thế này rồi gửi cho mẹ, có được không anh?"


Tâm hồn Tụng Nhiên vì thế mà rung lên một cái, cậu vỗ đùi thật mạnh: "Hay!"
Chiêu giải hận này có tác dụng!
Bố Bố hoảng hồn vì phản ứng quá mức của cậu, hơi ngửa người về sau, sau đó ngơ ngác giơ tay: "Thế em... Em muốn mặc bộ vest nhỏ!"


"Được, vest nhỏ." Tụng Nhiên xốc nách bé cưng lên hôn đánh chụt một cái: "Bố Bố thật thông minh!"
Bố Bố vui vẻ cười khanh khách.
Tụng Nhiên nhìn dáng vẻ cười tươi của bé, đột nhiên phát hiện không đúng chỗ nào.


Cậu nhìn trái phải thêm mấy lần, rơi vào trầm tư. Đúng là Bố Bố rất đẹp, nhưng cái đẹp này không nhẹ nhàng, cũng không phải cổ điển, rõ ràng là có nét khôi ngô đẹp trai của một cậu bé.


Tụng Nhiên cầm ảnh chụp lên tỉ mỉ so sánh ngũ quan của Lộ Cẩn và Bố Bố một phen, sau đó phát hiện hai người chỉ có một hai phần tương tự.
Cho nên tám chín phần còn lại là giống Hạ tiên sinh ư?


Nghĩ đến khả năng này, Tụng Nhiên không kìm được hưng phấn, mắt cũng sáng rực giống như vừa đào được một xẻng vàng, lại như vừa bật một chiếc đèn pha nghìn kW.
Cậu hỏi Bố Bố: "Em giống ba hả?"
Bố Bố gật đầu: "Giống chứ ạ, rất nhiều người nói em siêu giống ba á anh!"


"Vậy... Vậy hẳn là ba em rất đẹp trai đúng không?"
Tụng Nhiên nhìn chằm chằm Bố Bố, không giấu được ánh sáng nơi đáy mắt và khóe môi cong cong. Tư thế kia rất giống một con nghiện bài bạc tay cầm vé số chờ mở thưởng, chỉ thiếu điều vung tay hô to: Rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai!


Bố Bố chống cằm liếc về anh trai không có khí phách một cái: "Biết rõ mà vẫn cứ hỏi cơ."
Anh cũng từng vẽ rồi, thế mà còn hỏi em có đẹp trai không.
Hứ.


Tụng Nhiên nghe xong thì kích động đến nỗi cảm xúc dâng trào. Cậu dùng hai tay giữ lấy vai Bố Bố, chờ mong hỏi: "Em có ảnh chụp của mẹ và em gái, thế nhất định cũng có ảnh của ba đúng không? Cho anh nhìn một chút đi, nhé?"
"Không!"
Bố Bố dứt khoát từ chối.


Bé đã đồng ý với ba tuyệt đối không thể để lộ ảnh chụp cho anh Tụng Nhiên được, nguyên nhân không rõ. Lời hứa giữa cha con nhất định phải tuân thủ, thế là bé nhào tới ôm cổ Tụng Nhiên, ngọt ngào nói: "Anh nhìn em là được rồi mà, em cực kỳ giống ba ba á!"
Tụng Nhiên thất vọng bĩu bĩu môi.


Hết cách rồi, cậu đành lùi bước cầu việc khác mà nhìn mặt Bố Bố, muốn thông qua trí tưởng tượng phong phú vô tận của mình để phục dựng lại khuôn mặt của Hạ tiên sinh.
Ai ngờ càng nhìn thì cậu càng thấy kỳ lạ.
Đứa nhóc này... Sao lại khá quen nhỉ?


Lúc vận may đến, chỉ cần nhặt được một sợi tóc người ta cũng có thể phá vụ án lớn. Mà lúc xui xẻo thì dù có cậu con trai ngũ quan rất giống đứng ở trước mắt, Tụng Nhiên vẫn không nhớ ra được cha bé là thần thánh phương nào.


Tụng Nhiên dựa vào chút manh mối này mà đau khổ tìm kiếm, nhưng mãi không đối địch được với chân tướng giảo hoạt này, cuối cùng vẫn không nhớ được. Cậu đành phải quy cái "Nhìn quen mắt" này là do ở chung với Bố Bố quá lâu chứ không phải giống như một người quen nào đó. Tụng Nhiên phải thu lại hứng thú của mình, lòng ngứa ngáy như bị kiến bò, nhưng lại ngại không dám xin ảnh chụp chỗ Hạ tiên sinh. Thế là tối đó, Tụng Nhiên quả nhiên mất ngủ.


Đương lúc cậu mất ngủ, trong tầng thứ năm của một tòa nhà hình bầu dục bên kia đại dương, có người đi qua hành lang rồi gõ ba lần lên cánh cửa sáng loáng của văn phòng CEO, sau đó đẩy ra.
"Buổi sáng tốt lành!"


Carl Kraus ngẩng đầu nhìn người đến. Hắn ngừng công việc trong tay lại, thoải mái ngửa người ra đằng sau vui vẻ cất tiếng chào.
Hạ Trí Viễn vươn tay ra: "Điều khiển."


Carl không hỏi tại sao mà kéo ngăn kéo thứ nhất bên tay phải lấy một chiếc điều khiển to bằng chiếc bật lửa thảy tới. Chiếc điều khiển bay theo một đường cong lưu loát, chính xác rơi vào lòng bàn tay Hạ Trí Viễn.


Hạ Trí Viễn cúi đầu nhấn mấy lần, rèm chớp cửa sổ dần dần đóng lại, cánh quạt xoay tròn, ánh sáng trong văn phòng dần tối lại. Bức tường trắng đối diện sáng lên hiển thị giao diện hệ điều hành. Anh đăng nhập vào tài khoản cloud của mình, trong đó có rất nhiều tài liệu, tài liệu mới nhất là một video được tải lên năm phút trước.


Tổng cộng dài 14 phút 18 giây.
Anh nhấn nút phát, sau đó bước đến gần Carl nhàn nhã xoay người tựa vào bàn làm việc, bắt chéo hai chân lại, nhẹ nhàng đặt điều khiển xuống.
Carl không hề hỏi câu nào, chỉ hào hứng quan sát.


Đây là một đoạn video thô sơ chưa được biên tập, không giảm tiếng ồn, cũng không có nhạc nền. Trong video có ánh sáng rực rỡ, có bèo tấm xanh biếc, bể cá thủy tinh nhỏ, bình hoa sứ, và bảy tám tấm thẻ hình động vật màu sắc nền nã.
Màu sắc tươi sáng, phong cách nhẹ nhàng khoan khoái.


Nhân vật chính trong video là một chàng thanh niên thích cười và một cậu bé hoạt bát. Hẳn là hai người đang dọn vệ sinh, ai nấy làm việc của mình, nhưng cũng vô cùng thân mật. Trong khi làm việc cả hai vẫn luôn qua lại với nhau, thi thoảng lại ôm một cái bẹo bẹo mấy cái, nhìn nhau cười to, hi hi hi ha ha ồn ào vui vẻ.


Nhân vật chính thứ ba là một con mèo Ragdoll lớn và xinh đẹp.


Phải nói rằng nó cực kỳ nhạy cảm với ống kính, luôn thích bước đến vị trí trung tâm. Nó thoải mái nghiêng người nằm xuống để lộ chiếc bụng mềm mại trắng tinh, duỗi chân duỗi cẳng phơi nắng. Nếu như ống kính rời đi, nó sẽ trở mình đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, lại lần nữa chuẩn xác tìm đến vị trí giữa ống kính.


"Đây là cái gì thế?" Carl hỏi: "Video mới cậu tìm người quay hả?"
Hạ Trí Viễn cố ý gây tò mò, anh không trả lời thẳng, chỉ nói: "Đánh giá khách quan chút đi."


Thế là Carl lại tập trung tinh thần xem mấy chục giây, nghiêm túc cân nhắc, sau đó ngồi thẳng dậy đưa ra một lời nhận xét khá thẳng thắn: "Chàng trai và đứa bé này đều rất ăn ảnh, quan hệ thân mật, tiếp xúc tự nhiên, không hề có cảm giác đang diễn. Theo cảm nhận của tôi thì hai người này tự nhiên hơn và tốt hơn so với diễn viên tìm trước đó. Còn con mèo này... Nó phối hợp rất khéo léo, rất nhạy cảm với ống kính. Nếu chưa được biên tập cắt ghép mà làm được thế này thật sự không tưởng tượng được. Anh tìm diễn viên ở đâu đây?"


Lúc này Hạ Trí Viễn mới cười nhẹ: "Đây là Bố Bố."
"Bố Bố?!"


Carl không thể tin nổi, bèn cầm điều khiển lên tua ngược lại video rồi dừng ở cảnh có khuôn mặt của Bố Bố. Hắn nhìn chằm chằm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra đứa trẻ này, cảm thán một tiếng: "Thay đổi nhiều quá. Mới hơn một năm không gặp thằng bé mà giờ đã thành một cậu nhóc đẹp trai đáng yêu thế này rồi. Chờ đã, đây là video do Q nhà cậu quay à?"


Carl kinh ngạc nhìn về phía Hạ Trí Viễn.
"Ừ, nhà tôi."
Hạ Trí Viễn nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình.


Carl nhớ lại trong video còn một nhân vật khác, muốn hỏi đó là ai. Bỗng nhiên hắn tìm được một thứ tình cảm đặc biệt trên nét mặt quá đỗi dịu dàng của Hạ Trí Viễn, bèn khẽ giật mình dò xét anh một phen, sau đó tiếp tục mở video, lại ấn tạm ngừng ở gương mặt Tụng Nhiên: "Thế vị này thì sao? Trí Viễn, chàng trai tuấn tú này là gì của cậu?"


Hạ Trí Viễn quay đầu lại nhìn hắn, bình tĩnh cười cười: "Bạn trai."
"Ôi chao!" Carl tán thưởng huýt sáo một cái, đẩy ghế đứng lên đi tới trước bàn rồi ôm cổ Hạ Trí Viễn kéo mạnh về phía mình một cái: "Cong đẹp lắm! Nhóm người cầu vồng hoan nghênh cậu nha!"


Hạ Trí Viễn thản nhiên tiếp nhận sự nhiệt tình này: "Cảm ơn nhé."
Carl lại nói: "Chúc mừng cậu đã thoát khỏi bóng tối, qua năm năm, cuối cùng cũng yêu thêm lần nữa."
Nụ cười của Hạ Trí Viễn cứng đờ.


Anh biết Carl đang trêu chọc mình, nhưng vẫn nghiêm túc gỡ tay hắn ra, trịnh trọng nhìn vào hắn: "Nhấn mạnh một lần nữa, tôi chưa từng có bóng ma tâm lý. Tôi độc thân là vì thiên thần vẫn chưa hạ phàm."


Vẻ mặt Carl như bị sét đánh, hắn há miệng nhìn chằm chằm Hạ Trí Viễn mười giây, sau đó tặc lưỡi: "Trước kia thật sự tôi không nên chê cậu không đủ lãng mạn... Tôi cam đoan chỉ cần cậu nói một câu nói này trước mặt thôi là nhất định người ấy của cậu sẽ cứng đến bùng nổ."


Hạ Trí Viễn cười: "Thực tế thì tôi còn có một thứ càng lãng mạn hơn."
Hứng thú của Carl tăng lên: "Thứ gì?"


"Nếu như cậu đồng ý mạo hiểm với tôi, thì tại buổi công bố sản phẩm lần này, trong phân đoạn của tôi..." Hạ Trí Viễn nhấn mạnh từng chữ vô cùng rõ ràng: "Tôi muốn đổi sang đoạn video này."


Trong nháy mắt Carl biến thành một tượng đá, mất hồi lâu mới tỉnh táo lại khỏi kinh hãi, thở dài một tiếng: "Trời ạ, nhất định là cậu rất yêu người đó."
Mấy hôm nay Tụng Nhiên rất bực bội.


Cách ngày mùng mười tháng tháng tư càng gần, cậu hết kích động vì "Sắp được gặp Hạ tiên sinh", lại lo lắng vì "Thấy nhau thì phải làm sao". Cảm xúc của cậu cứ phập phồng lên xuống, giống như một dòng điện tâm đồ của người bị nhồi máu cơ tim.
Đương nhiên, kích động vẫn nhiều hơn là lo lắng.


Cậu tương tư nhung nhớ, cả ngày mơ mộng, sáng sớm vừa mở mắt là cứ hi vọng Hạ tiên sinh đã nằm bên cạnh mình. Cho dù khi ăn cơm, làm việc, đi vệ sinh, Tụng Nhiên đều không rời chiếc điện thoại. Cứ cách mấy phút và cậu lại liếc nhìn màn hình một lần, sợ bỏ lỡ cú điện thoại nào. Có lần mới tắm được một nửa thì bên ngoài vang lên tiếng chuông, Tụng Nhiên không thèm che cả trym đã vội vã vọt ra ngoài nhận điện thoại, suýt nữa bị Bố Bố bắt gặp.


Hạ Trí Viễn cũng muốn ở bên cạnh Tụng Nhiên nhiều hơn, nhưng vì buổi công bố sản phẩm đã gần kề, lại vì thay đổi video sát ngày mà công việc cần xử lý quá nhiều. Điện thoại tán tỉnh nửa đêm rút ngắn từ một tiếng xuống còn nửa tiếng, lại rút ngắn thêm mười lăm phút nữa.


Nhưng dù chỉ có mười lăm phút ngắn ngủi, anh cũng thả thính không lầm.


Vốn Tụng Nhiên đã không gặp được người thật, thế mà mấy hôm nay ngay cả giọng nói trầm ấm cũng khan hàng, có thể bị gián đoạn cung cấp bất cứ lúc nào. Cậu vã nghiêm trọng, co người trên sô pha kẹp lấy gối ôm cọ cọ điên cuồng.


"Phát tình rồi hả?" Hạ Trí Viễn nghe thấy chất giọng khàn khàn mềm mại của cậu, đoán đúng ngay lập tức.
Tụng Nhiên thẹn thùng không nói được.
"Tạm thời tôi chưa về được, làm thế nào bây giờ?"


"Làm, thế, nào, bây, giờ? Nếu không về được thì anh thả thính làm gì, sao không thả cho em chết ngạt luôn đi!" Tụng Nhiên xấu hổ quá đỗi, bắt đầu chửi bóng gió với gương mặt đỏ ửng như quả cà chua: "Anh không phải là người, cấp trên của anh càng không phải là người. Suốt ngày bắt anh tăng ca tăng ca, có phải lão không có sinh hoạt ȶìиɦ ɖu͙ƈ không hả!"


Chính xác là không có.
Hạ Trí Viễn rất muốn nói cấp trên của mình là chính mình, nhưng Tụng Nhiên đang mắng vui vẻ sung sướng, nếu nói thẳng ra sẽ khiến cậu khó xử, đành phải nuốt về.


Tụng Nhiên oán hờn "Cấp trên không tồn tại" xong, lửa giận đã phát tiết gần hết, bé Tụng Nhiên nhỏ trong đũng quần mới bất đắc dĩ mềm xuống.
Cậu mềm nhũn gọi: "Hạ tiên sinh ơi..."
Hạ Trí Viễn: "Hửm?"
"Hạ tiên sinh...."
"Ừ."
"Hạ tiên sinh...."
"...."


Hạ Trí Viễn khẽ cười một tiếng: "Em vẫn nên đi tắm nước lạnh đi."
Tụng Nhiên không chịu, tiếp tục cọ gối ôm.


Cho đến cuối cuộc gọi, khi sắp cúp máy, gối ôm đã bị cọ sắp đứt chỉ. Hạ Trí Viễn nhớ chuyện mấu chốt kia vẫn chưa nhắc đến, bèn nói: "Tụng Nhiên à, sáng mai công ty chúng tôi sẽ tổ chức buổi công bố sản phẩm, có phát trực tiếp trên mạng. Em có hứng xem một lúc không?"


Tụng Nhiên không hứng thú lắm: "Toàn dùng tiếng Anh hả anh?"
"Ừ."
"Thế có phụ đề không?"
"E là không có."
Tụng Nhiên nghe xong thì buồn bã ỉu xìu: "Tiếng Anh của em kém lắm, nhất định nghe không hiểu đâu."


"Không sao, nội dung không cao siêu đâu, xem hình cũng có thể hiểu được phân nửa." Hạ Trí Viễn nói: "Thành quả hơn mười ngày tăng ca của tôi, em thật sự không có hứng thú hả?"


Tụng Nhiên nghĩ ngợi một lúc, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ buồn cười, đoạn xấu xa nói: "Anh nói thật cho em đi, có phải là nhân khí trên mạng không đủ nên anh muốn kéo thêm em đóng góp vào không?"


Hạ Trí Viễn cũng không giải thích, thoải mái nhận cái tội này: "Đúng thế, bọn tôi vô cùng cần cái click ủng hộ của em, nên em phải online liên tục trong suốt quá trình đấy nhé. Chờ buổi công bố kết thúc, tôi sẽ gọi điện thoại cho em để kiểm tra trọng điểm."


"Đồ cuồng công tác." Tụng Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó ôm gối trở mình, lười biếng nói: "Được, thế thì em sẽ xem."
________________________
Người post: Yến Nhi