Nhạt Màu

Chương 32

Mẹ của Bố Bố tên là Lộ Cẩn, là một cô gái người gốc Hoa điềm đạm ít nói. Năm đó cô 24 tuổi.


Cô và Hạ Trí Viễn tình cờ quen biết nhau trên một chiếc máy bay nhỏ ra nước ngoài, ghế ngồi AC cạnh nhau. Hạ Trí Viễn không có thói quen chủ động bắt chuyện với người lạ, sau khi lên máy bay chỉ lịch sự gật đầu nhẹ với Lộ Cẩn, coi như chào hỏi qua.


Sau khi ngồi vào chỗ ngồi không lâu, trên lối đi nhỏ đối diện có một bà lão tóc mai lốm đốm bạc đi tới, bà kéo theo một chiếc vali hành lý xách tay đúng tiêu chuẩn. Hạ Trí Viễn chủ động giúp bà để vali vào ngăn để đồ, lúc thu tay về bất cẩn quẹt vào chỗ nhọn nào đó, tay trái bị một vết thương dài 2cm, chảy máu không ngừng.


Lộ Cẩn thấy thế thì rút một chiếc khăn tay ướt và một chiếc băng dán cá nhân từ trong túi xách ra, đưa cho anh bằng hai tay.
"Lau một chút đi, trời nóng lắm, đừng để bị lây nhiễm."
Cô dịu dàng nói bằng tiếng Trung.
Hạ Trí Viễn hơi ngẩn ra, anh nhận lấy khăn tay, gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn."


Không ngờ là hai người họ còn có rất nhiều chủ đề chung – Leo núi, trượt tuyết, âm nhạc Celtic Tây u*, nghệ thuật Pop Warhol*. Chuyến bay dài bốn tiếng, Lộ Cẩn và Hạ Trí Viễn trò chuyện với nhau tròn từng ấy thời gian, ai cũng không mệt mỏi.


* m nhạc Celtic là một nhóm lớn các thể loại thuộc âm nhạc truyền thống dân gian của người Celtic ở Châu u.
Trước khi chia tay, hai người họ trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Sáng hôm sau, Hạ Trí Viễn nhận được một cuộc điện thoại tỏ tình đến từ Lộ Cẩn.
Quả thật là anh khá kinh ngạc với chuyện này.


Hiển nhiên Lộ Cẩn là một cô gái người phương Đông cổ điển, nội liễm, điềm đạm nho nhã, trong lời nói hoàn toàn không có dấu vết của văn hóa nước Mỹ. Với tính cách của cô, dù thật sự thích anh thì cũng không đến mức chủ động tỏ tình ngay vào hôm sau. Nhưng khi đó Hạ Trí Viễn không nghĩ quá nhiều, từ khi sáng lập SwordArc đến nay anh quá bận, không rảnh để yêu đương. Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái có bối cảnh văn hóa chung, lại còn nói chuyện rất hợp, nên anh nhanh chóng đồng ý.


Lộ Cẩn trở thành bạn gái anh, mỗi một hành động đều có thể gọi là hoàn mỹ.


Cô hay ở nhà, thích cười, thích nấu ăn và chơi Piano, nói chuyện vừa nhỏ nhẹ vừa chậm rãi, luôn khiến người bên cạnh thấy thả lỏng. Cô cực kỳ hiểu chuyện, ít khi nũng nịu, chưa từng đòi quà với Hạ Trí Viễn, cũng rất thông cảm cho tính chất công việc của Hạ Trí Viễn. Có đôi khi một tuần không sắp xếp thời gian cho một lần hẹn hò được, cô cũng không hề giận dỗi.


Từ khi yêu nhau đến nay, thứ Lộ Cẩn thật sự kiên trì chỉ có một việc – Sự khỏe mạnh của cơ thể Hạ Trí Viễn.


Cô đề nghị anh dựa theo biểu đồ dinh dưỡng ODPHP* để phối hợp bữa sáng và bữa tối mỗi ngày, giám sát anh giảm bớt mức hấp thụ cồn và cà phê, ngay cả rượu vang trước khi ngủ như thường lệ cũng hủy bỏ, đổi thành nước ép trái cây tươi. Mỗi cuối tuần, cô sẽ chạy bộ với anh, đi bộ, chơi tennis, luyện đến khi nào mồ hôi đầm đìa, cả thể xác lẫn tinh thần thoải mái mới thôi.


*ODPHP: Viết tắt của Office of Disease Prevention and Health Promotion: Văn phòng phòng chống dịch bệnh và phát triển sức khỏe của Mỹ.
Yêu nhau đến tuần thứ mười, hai người họ lần đầu tiên lên giường.
Lộ Cẩn là bên chủ động.


Cô dùng ánh mắt nóng bỏng để hấp dẫn Hạ Trí Viễn, nói mình vô cùng chờ mong. Nhưng đến khi lên giường, cơ thể cô lại trở nên lạnh lẽo cứng đờ, làm thế nào cũng không ấm áp lên được, cơ bắp cũng căng chặt. Cô kháng cự theo bản năng, dường như đang phải chịu một hình phạt đau khổ nào đó.


Hạ Trí Viễn bất lực, đành phải làm qua loa.
Từ sau lần đó, hai người họ lại tính thử ba bốn lần, lần nào cũng là Lộ Cẩn chủ động mời gọi, còn Hạ Trí Viễn phối hợp. Nhưng lần nào cũng không được vui vẻ, đến mức Hạ Trí Viễn xuất tinh đều nảy sinh cảm giác tội lỗi.


Bên nhau đến tuần thứ bốn mươi, Lộ Cẩn để lại một lá thư chia tay, sau đó biến mất khỏi cuộc sống Hạ Trí Viễn.
Cô nói xin lỗi, mình đã có người yêu khác.


Hạ Trí Viễn tự nhận không thể kết thúc trách nhiệm của bạn trai được, hi vọng gặp mặt trực tiếp để xin lỗi cô, hoặc ít nhiều gì cũng đền bù chút vật chất gì đó. Nhưng cả điện thoại lẫn tin nhắn của Lộ Cẩn đều không liên lạc được, ngay cả căn chung cư thuê trước đó cũng trống rỗng. Bạn gái trước của anh chỉ để lại một lá thư từ biệt rồi mai danh ẩn tích.


Hạ Trí Viễn chờ mấy tuần, nhưng cuối cùng Lộ Cẩn vẫn không ra mặt. Anh đành phải để chuyện này xuống, cho nó chầm chậm nhạt phai.
Đã có người yêu khác, vậy thì cứ gặp nhau rồi chia tay bình thản đi.
"Cô ấy vội vã chia tay với anh là vì đã mang thai à?"


Tụng Nhiên nghe được chỗ mấu chốt bèn xen vào hỏi.
Hạ Trí Viễn gật đầu: "Ừ. Tôi tính ngược lại theo sinh nhật của Bố Bố, hẳn là cô ấy kiểm tra mình vừa mang thai thằng bé thì đã rời đi."


"Nhưng bây giờ anh nuôi Bố Bố mà, cô ấy muốn có con đến vậy, muốn đến nỗi yêu đương giả với anh cũng đồng ý, thế tại sao lại không đưa Bố Bố đi?"
Nghi vấn khó hiểu trong lòng Tụng Nhiên càng lúc càng nhiều.


Hạ Trí Viễn rũ mắt xuống, thở một hơi thật nhẹ: "Bởi vì Ashley... Bố Bố được tôi nuôi, là vì Ashley."
Nhìn thấy Lộ Cẩn lần nữa là năm tháng sau khi họ chia tay được một năm.


Cuối mùa thu, trước sân biệt thự lá khô rơi đầy. Lộ Cẩn đẩy một chiếc xe đẩy trẻ con, chờ mấy tiếng. Chờ đến khi Hạ Trí Viễn lái xe về nhà, cô mới chậm rãi tiến lên đón. Cô gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt tiều tụy, không còn sức sống nữa, đôi mắt phủ đầy tơ máu. Mái tóc đen của cô cũng buộc qua loa, giống như lâu lắm rồi không chăm sóc chỉn chu.


Đối mặt với Hạ Trí Viễn, cô bật khóc.
"Xin lỗi, xin lỗi." Lộ Cẩn xin lỗi rất nhiều: "Trí Viễn, em đã lừa dối anh."


Hạ Trí Viễn cúi đầu nhìn xuống chiếc xe trẻ em, bên trong có một bé con mềm mại xinh xắn. Bé đang tỉnh, tay ôm một bình sữa, mặc một chiếc yếm vải nhỏ. Đôi mắt đen láy to tròn của bé chớp chớp một cách vô tội, đang tò mò nhìn chằm chằm vào anh.


Bé con nhỏ xíu như vậy, vẫn chưa đầy năm, nhưng mặt mày đã có mấy phần tương tự Hạ Trí Viễn.
"Bé là ai?"
Hạ Trí Viễn linh cảm được, ánh mắt bỗng lạnh hẳn.


Lộ Cẩn không dám nhìn thẳng vào anh. Cô cúi đầu, khàn giọng nói ra một câu trả lời tệ nhất: "Bé là Ben, tên thân mật Bố Bố, là con của anh."
Ngày hôm ấy, Hạ Trí Viễn trải qua một buổi chiều hoang đường nhất trong đời.


Lộ Cẩn ngồi trên sô pha ôm Bố Bố thú tội với anh. Cô cầu khẩn anh dành ra chút thời gian trong lúc bận rộn để thay cô chăm sóc đứa bé này mấy hôm. Bời vì bây giờ cô không có sức, cũng không có tiền – Bạn gái người Ireland của cô vừa sinh một đứa con gái, tên là Ashley. Mới sinh được ba ngày, Ashley đã bị chẩn đoán mắc tứ chứng Fallot* nặng, là một khiếm khuyết về tim bẩm sinh, hiện đang trên bờ vực sống chết.


*Tứ chứng Fallot (tiếng Anh: tetralogy of Fallot) là một bệnh tim bẩm sinh trong nhi khoa. Năm 1888, Fallot lần đầu tiên mô tả các tổn thương bệnh học trong tứ chứng Fallot. Những khiếm khuyết này bao gồm bốn tổn thương giải phẫu học: động mạch chủ cưỡi ngựa trên vách liên thất, thông liên thất, hẹp đường thoát thất phải và phì đại thất phải. Những tổn thương này làm cho lượng máu lên phổi để trao đổi oxy giảm xuống và máu kém bão hòa oxy đi vào tuần hoàn hệ thống gây nên tím. Mức độ hẹp đường thoát thất phải là yếu tố quan trọng nhất quyết định những bất thường huyết động học của tứ chứng Fallot. Tứ chứng Fallot gặp ở 3 trẻ trên 10.000 trẻ sinh sống và chiếm 7-10% tất cả các bệnh tim bẩm sinh.


Lộ Cẩn nói, hai người họ không thể bỏ Ashley được.


Đứa bé sơ sinh bị bệnh, nằm trong nôi, vì hô hấp khó khăn mà da trở nên xanh tím, đau khổ khôn cùng. Nhưng đôi mắt xanh biếc kia vẫn toát ra ham muốn cầu sinh mãnh liệt. Rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột thịt, hai cô gái không bỏ được sinh mệnh nhỏ nhoi này. Họ bầu bạn bên cạnh cô bé hai tư giờ, cầu nguyện cho bé, nghĩ cách hẹn bác sĩ ngoại khoa tim tốt nhất cho bé, hi vọng bé có thể vượt qua khó khăn.


Cho đến khi ấy, Hạ Trí Viễn mới hiểu được bạn gái trước của mình thật sự là một lesbian.


Lộ Cẩn và bạn gái mình quen nhau trong trường đại học, yêu nhau cuồng nhiệt hơn sáu năm. Họ đều thích trẻ con, nên đã nảy sinh một suy nghĩ tốt đẹp: Mỗi người tự sinh một đứa bé, tốt nhất là một nam một nữ, sau đó dùng thân phận bạn đời cùng nuôi dưỡng, tạo thành một gia đình bốn người tốt đẹp. Ban đầu dự tính này rất vô hại, nhưng trong cách thu được t*ng trùng, hai người lại nảy sinh bất đồng không thể hòa giải: Lộ Cẩn muốn xin trong kho t*ng trùng, bạn gái cô vì nguyên nhân tôn giáo mà kiên trì muốn dùng cách tự nhiên là ân ái để thai nghén đứa con.


Cuối cùng Lộ Cẩn thỏa hiệp.


Hai người vừa sinh hoạt bình thường vừa để tâm tìm "t*ng trùng lý tưởng". Lộ Cẩn quen biết Hạ Trí Viễn, tốn mười tuần để tiếp xúc thân thiết với anh, bảo đảm chắc chắn rằng sự thông minh, tính cách và sức khỏe của anh đều xuất sắc mới xuống tay. Mà bạn gái của cô thì thiếu cảnh giác, trực tiếp tìm một soái ca tóc vàng mắt xanh trong quán bar để tình một đêm.


Sau khi sinh Ashley ra, hai người mới biết được vị soái ca kia là một kẻ nghiện nặng, rượu mạnh, ma túy không kiêng, vốn không thích hợp có đời sau.
Cũng không còn kịp nữa.


Hai người đã phạm sai lầm, chỉ có thể dùng hết thảy để đền bù. Nhất định Ashley phải nhanh chóng được phẫu thuật, nhưng dù tỉ lệ nguy hiểm rất lớn thì việc khôi phục sau phẫu thuật cũng không hẳn thuận lợi. Dù sao tiền bạc và thời gian đều có hạn, con gái bên này cần phải chăm sóc từng li từng tí, mà Bố Bố được nửa năm cũng còn bé xíu, nhỏ nhắn và yếu ớt, hở một chút là khóc.


Lộ Cẩn và bạn gái mình thử chăm sóc cho cả hai, nhưng lại phát hiện mình không làm được.
Bất đắc dĩ lắm Lộ Cẩn mới bế Bố Bố đến khẩn cầu Hạ Trí Viễn vì tình cảm máu mủ ruột thịt mà tiếp nhận Bố Bố, giúp cô chăm sóc thằng bé một thời gian.


Cô nói: "Chờ Ashley khỏi hẳn, hoặc bệnh không nặng nữa, chỉ cần bọn em vượt qua được thì nhất định sẽ đón Bố Bố về. Nhưng trong khoảng thời gian này, bọn em thật sự... Thật sự hết cách rồi!"
Hạ Trí Viễn nhìn Bố Bố, hồi lâu vẫn không nói gì.


Một lát sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, để trợ lý đi đặt mua đồ cho trẻ sơ sinh. Sau đó anh dùng tư thế vụng về mà lạ lẫm để nhận lấy đứa bé mềm mại từ trong ngực Lộ Cẩn.


Cứ thế, vào năm 27 tuổi, khi sự nghiệp đang bận rộn nhất, Bố Bố như một ngôi sao băng đuôi dài đượm mùi sữa thơm "Ầm ầm" va vào ngực Hạ Trí Viễn một cách vừa bất ngờ vừa không thể từ chối. Cú va này khiến anh dính đầy bụi đất, biến thành một ông bố độc thân vừa không ngầu lòi vừa không phong độ.


Khoảng thời gian, code điên cuồng báo sai, hạng mục điên cuồng lỡ việc, gần như tất cả cuộc đời Hạ Trí Viễn đều là bug.


Bố Bố còn quá nhỏ, lại vừa rời khỏi cái ôm của mẹ, trong lòng thiếu cảm giác an toàn, cứ cách mấy tiếng là lại dồn hết sức để làm ầm ĩ một hồi. Bé níu lấy cố áo Hạ Trí Viễn khóc nức nở đòi uống sữa, âm lượng gào lên đến một trăm hai mươi đề xi ben. Hạ Trí Viễn chưa từng nuôi chó con mèo con, đừng nói đến việc đối phó thằng con từ trên trời rơi xuống này. Anh tự mình chăm con hai ngày, sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn không chịu đựng nổi, đành phải thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp với mức lương cao hai mươi tư giờ ở nhà, ban đêm mới có thể miễn cưỡng ngủ ngon một chút.


Năm đó là năm quan trọng nhất trong sự nghiệp của Hạ Trí Viễn, anh thường xuyên phải bay tới bay lui ở các nước, dù không đi công tác thì cũng phải tăng ca rất muộn, không có nhiều thời gian chăm Bố Bố.


Vì thế anh để Bố Bố ở nhà cho bảo mẫu chăm sóc, để bé vừa đuổi theo con sóc và chim ruồi bay ngang qua vườn sau, vừa lặng lẽ lớn lên.
Bé sẽ chạy nhảy, sẽ cười, còn biết kêu papa.


Mỗi lần Hạ Trí Viễn về đến nhà, Bố Bố lại như một chiếc đuôi nhỏ theo sát anh, từ phòng khách theo tới nhà bếp, lúc thì theo từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh. Chỉ cần Hạ Trí Viễn ngồi xuống, Bố Bố sẽ níu lấy ống quần anh bò lên rồi cọ cọ, thắm thiết gọi papa, lại giang hai cánh tay mũm mĩm nũng nịu: "Papa ơi ôm ôm!"


Hạ Trí Viễn xoay người lại ôm bé, trên mặt sẽ được thơm một cái.
Anh cảm thấy kinh ngạc.
Bản tính cha con thật sự là một thứ kỳ diệu. Thời gian anh dành cho Bố Bố thật sự không nhiều, nhưng Bố Bố vẫn yêu anh, thậm chí còn nhiều hơn cả anh nữa.


Cứ mỗi khoảng thời gian, ngắn thì một tuần, lâu thì một tháng, Hạ Trí Viễn sẽ đưa Bố Bố đi thăm Ashley.


Ashley cũng đã lớn, bề ngoài cũng xinh đẹp – Tóc hơi xoăn, màu vàng nhạt, đôi mắt xanh biếc, trong veo như nước. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là làn da của bé, trắng như tuyết, lại thiếu màu máu, nhìn không khỏe mạnh lắm.


Còn chưa đầy tháng bé đã làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong cũng không ổn định, lúc tốt lúc xấu, đa số thời gian không thể chạy nhảy vận động. Nhưng ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người là cô bé lại rất lạc quan, luôn luôn mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, còn bốn cái răng nhỏ xinh.


Từ nhỏ Ashley đã biết Bố Bố là anh trai của mình, cũng biết Hạ Trí Viễn là ba ba của anh Bố Bố.
Cô bé có hai người mẹ, nhưng không có ba.


Thế nên có một lần, cô bé dè dặt và thẹn thùng theo Bố Bố gọi một tiếng "Papa". Hạ Trí Viễn cười nhẹ một tiếng, nhận cô con gái không có liên hệ máu mủ này. Anh quỳ gối xuống trước mặt bé, hôn lên trán bé rồi đưa một con chó bông nhỏ và một túi kẹo đường.


Ashley nhận quà tặng, trên mặt bỗng ửng đỏ hiếm thấy.
"Mẹ ơi, đây là ba nè." Bé quay đầu lại nói với Lộ Cẩn: "Ashley có ba rồi!"
Lộ Cẩn dùng khẩu hình lặng lẽ nói một câu cảm ơn với Hạ Trí Viễn. Anh phất tay, ra hiệu không cần cảm ơn.


Mấy năm trôi qua, Lộ Cẩn vẫn luôn hổ thẹn vì mình đã lừa dối, trái lại Hạ Trí Viễn đã không còn để ý nữa. Cuộc đời anh không phải luôn suôn sẻ, đi đến được hôm nay trong khó khăn trắc trở, gánh nặng có thể mang trên vai nhiều hơn Lộ Cẩn vốn yếu đuối mong manh. Sự ra đời của Bố Bố đã làm xáo trộn tiết tấu sinh hoạt của anh, nhưng cũng không thật sự rối ren hỗn loạn. Ngược lại, vì chữa bệnh cho Ashley mà cả nhà Lộ Cẩn rơi vào cảnh túng quẫn, ngoại trừ đến thăm thì Hạ Trí Viễn sẽ trả một phần tiền chữa bệnh của Ashley theo thường lệ.


Cho dù thế nào thì Ashley vẫn không sai.
Từ khi sinh ra, hai dấu chân nhỏ đã cùng song song giẫm xuống, lẽ ra phải cùng khỏe mạnh lớn lên, có thể chạy nhảy dưới ánh mặt trời.


Trong phòng khách căn hộ 8012A, Bố Đâu Đâu nhảy xuống khỏi sô pha vươn mình duỗi lưng trên sàn nhà, sau đó vẫy đuôi đến ban công tìm Bố Bố để chơi.


Tụng Nhiên cầm một chiếc gối ôm vào bổ khuyết cho chỗ trống trong lòng, lại nắn bóp mấy lần: "Sau đó thì sao? Ashley khỏi bệnh, mẹ Bố Bố vẫn không định đưa bé về hả?"
"Cô ấy đã từng nhắc một lần, nhưng cũng hiểu rõ rằng Bố Bố sẽ không đồng ý rời khỏi tôi."


Rèm cửa bị gió thổi tung, phất phơ bên tai.


Hạ Trí Viễn ngẩng đầu nhìn bóng cây, trong giọng nói có chút ý cười mệt mỏi: "Trẻ con lớn lên với ai sẽ càng dễ hướng về người đó, đây là một điều mà huyết thống cũng không chi phối được. Tôi nghĩ, lúc quyết định đưa Bố Bố tới, chính cô ấy cũng đã chuẩn bị cho việc không đón bé về được nữa... Hửm? Sao thế, nghe thấy em thở phào một tiếng kìa."


Hạ Trí Viễn vừa hỏi xong thì nhận ra được điều gì đó, cười nói: "Em sợ cô ấy sẽ tranh con với mình à?"
"Ai thèm sợ chứ!" Tụng Nhiên chột dạ đập dẹp nửa gối ôm: "Em tràn ngập lòng tin với Bố Bố!"
"Vậy thì tốt quá rồi."


Hạ Trí Viễn đóng cửa, quay lại phòng khách rồi thả lỏng ngồi xuống sô pha, lắc lắc ly rượu trong tay: "Thật ra thì nói rõ những chuyện liên quan đến mẹ Bố Bố cũng tốt. Em quan tâm đến thằng bé như vậy, thi thoảng tôi lại nghĩ nếu trong lòng em không chắc chắn thì liệu có không nhịn được mà tưởng tượng một kẻ địch giả tưởng, trong đầu toàn chứa mấy tiết mục nhà giàu đoạt con này nọ không."


Mặt Tụng Nhiên lúc đỏ lúc trắng, quả thực muốn mắng người.
Cái quái gì thế, đoán chuẩn ghê á!
________________________
Người post: Yến Nhi