Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Quyển 5 - Chương 70: Thịnh thế thái bình đế vị dịch chủ…

(Giải thích tựa chương: Thái bình thịnh thế, đế vị đổi chủ…)

Trận thứ năm • Trường An • Liên hoàn khổ nhục kế

Quân Tào quanh co uốn lượn đánh về Trường An, bắt được Lăng Thống thương tích đầy mình vừa trốn ra khỏi thành, lập tức phái người đem về.

Quách Gia và Hạ Hầu Đôn ra lệnh cho đại quân hạ trại, đưa Lăng Thống vào trong lều, tạt một chậu nước cho tỉnh.

Lăng Thống thở mạnh một cái, ngẩng đầu.

Độc nhãn long Hạ Hầu Đôn liếc mắt quan sát, thô lỗ nói: “Ngươi là con trai Lăng Thao đấy à?”

Lăng Thống mệt mỏi gật đầu: “Phải… phải.”

Quách Gia dùng quạt lông ngăn Hạ Hầu Đôn, chậm rãi nói: “Người Giang Đông, ngươi hàng Ôn Hầu sao?”

Lăng Thống cả giận: “Trần Công Đài ngang ngược, tàn hại trung lương. Nay ta bị thương xin hàng, các ngươi đối đãi hàng tướng thế này à?!”

Quách Gia lòng dạ thâm sâu, chậm rãi nói: “Tướng quân chớ nóng, mời kể hết mọi chuyện ra đây, nếu đúng như lời ngươi nói, Tào doanh ta sẽ lấy lễ đãi khách đón tiếp ngươi. Tướng quân bỏ ác theo thiện, khi về thành Nghiệp, Thừa tướng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho Lăng Thống Tướng quân.”

Lăng Thống nói: “Cao Thuận… nghe mười vạn đại quân các ngươi công thành, đã về Tây Lương… tìm Triệt Lý Cát xin viện binh. Hiện giờ trong thành Trường An không có bao nhiêu binh, dầu hỏa đạn dược chôn khắp nơi, Trần Cung dùng kế Trường Bình… muốn dụ các ngươi vào thành, sau dùng một mồi lửa… đốt thành, chôn luôn bá tánh…”

“Tên điên…” Quách Gia lẩm bẩm.

Sau nửa canh giờ, Quách Gia cùng Hạ Hầu Đôn thong thả ra khỏi lều.

Hạ Hầu Đôn nói: “Nếu đúng như lời tên nhóc kia, quân sư thấy nên thế nào?”

Quách Gia trầm ngâm: “Chỉ sợ có trá, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Hạ Hầu Đôn lại nói: “Xem vết thương trên người hắn, có vẻ bị đánh rất nặng.”

Quách Gia nói: “Kế này rất độc, không giống cách làm của Trần Cung. Tuy hắn là một người ra tay rất độc địa nhưng không phải là người sẽ tổn hại đến bá tánh. Chuyện này có vẻ như có bàn tay của Giả Hủ.”

Hạ Hầu Đôn nói: “Lăng Thống vừa mang thư về Trường An, chắc chắn là Giả Hủ đã gửi tin tức cho Trần Cung. Lẽ nào quân sư không định công thành?”

Quách Gia nói: “Nếu những lời hắn nói là thật thì muốn phá không khó. Chỉ cần dẫn một đội binh tiến thẳng lên phía Bắc thành Trường An chặn đường, đợi Cao Thuận dẫn quân xuôi Nam bất ngờ ra tay phục kích, diệt viện quân, rồi quay lại đối phó Trường An, kế này cứ như vậy mà phá xong.”

“Nhưng nếu Lăng Thống nói dối…” Quách Gia nhíu mi, lẩm bẩm: “Ta không nghĩ ra.”

Hạ Hầu Đôn nói: “Vậy cứ thăm dò thử xem.”

Quách Gia đáp: “Không vội, truyền lệnh xuống, toàn quân mai phục, chờ xem diễn biến tiếp theo, nếu địch có hành động, chúng ta lập tức ra tay đánh úp chúng.”

Phía Đông Trường An rất nhiều đồi núi, Xuân đến cây ra lá rậm rạp khắp rừng, mười vạn đại quân nấp và trong đó, Quách Gia lại nảy ra một kế, gọi Hạ Hầu Đôn lại dặn dò:

“Hạ Hầu tướng quân, ngươi phái người đi xung quang phao tin nơi nhốt Lăng Thống đi. Nếu là giả, phe địch chắc chắn sẽ bỏ mặc hắn, như thế có thể lần ra bước tiếp theo của Trần Cung.”

Trong thành Trường An, Cam Ninh lướt vào như gió.

“Tìm được Công Tích rồi!” Cam Ninh nói.

Trần Cung vỗ bàn: “Tốt! Quả nhiên Quách Gia trúng kế! Bọn chúng hạ trại mai phục ở đâu?”

Cam Ninh đáp: “Cách ngoại thành Trường An mười dặm.”

Trần Cung: “Truyền Cao tướng quân!”

Cao Thuận vội đi vào trong điện hỏi: “Thế nào? Có tin chưa?”

Trần Cung mở bản đồ: “Quách Gia đã lọt bẫy, các ngươi chuẩn bị chia làm hai đường, phái tất cả binh mã ra ngoài.”

Cam Ninh hoảng: “Chỉ có vạn rưỡi người! Ngươi định làm gì thế! Chơi lớn quá rồi đó! Ra ngoài hết rồi, Trường An tính sao?!”

Trần Cung chậm rãi nói: “Chỗ nhốt Lăng Thống chúng đã chủ động loan ra. Chính là chỗ này. Đại quân của Quách Gia chắc chắn mai phục cách chỗ này không xa. Hắn đang dùng Lăng Thống thử chúng ta.”

Cao Thuận nói: “Nếu là thử, tại sao chúng ta phải đi ra?”

Trần Cung: “Dựa theo giao phó, Lăng Thống ắt hẳn đã lộ tin tức cho Quách Gia. Hiện tại trong thành Trường An binh lực yếu mỏng, bố trí tất cả chỉ để dụ chúng vào thành.”

Cao Thuận gật đầu: “Đúng thế.”

Trần Cung nói tiếp: “Cho nên hiện giờ Cao Tướng quân ngươi còn đang trên đường về Trường An, mang một đội binh không tồn tại, chuẩn bị chặn đánh Trường An.”

Cam Ninh nói: “Như vậy thì thế nào?”

Trần Cung mỉm cười: “Tin tức của Lăng Thống là vòng đầu tiên. Muốn cho “thiên tài” Quách Phụng Hiếu hoàn toàn tin tưởng, thì trọng tâm là ở hành động của Cam tướng quân. Ngươi lãnh năm ngàn binh mã cướp Lăng Thống về, sẵn tiện đi dọc lên phía Bắc luôn.”

“Thử tưởng tượng, nếu là ngươi, thấy có người cướp quân doanh, cứu đồng liêu, ngươi sẽ nghĩ thế nào?” Trần Cung cười gian.

Trong lều chỉ khơi một ngọn đèn, Quách Gia nhìn bản đồ, nhíu mày trầm ngâm.

“Ta càng nghĩ càng thấy không đúng.” Quách Gia nói: “Kế này của Trần Cung khả năng lớn là kế trong kế, Lăng Thống đầu hàng là thật hay giả đây?”

Hạ Hầu Đông nói: “Mặc kệ hắn giả hay thật, phái ra tiên phong, mạnh mẽ công thành là biết ngay.”

Quách Gia nói: “Không được, đợi vài ngày nữa rồi quyết định.”

Quách Gia nghĩ mãi không ra, bên cạnh lại không ai có thể cùng bàn bạc. Tin tức Lăng Thống mang đến quả thật không có chút sơ hở nào, chỉ cần dẫn quân vào thành, đánh một lần phá độc kế là xong. Nhưng Quách Gia cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Hạ Hầu Đôn cười hắc hắc: “Nghe nói, tên này dưới trướng Lã tặc bình thường ít nói ít cười, không có mấy người thích…”

Một câu này của Hạ Hầu Hôn nháy mắt đánh tỉnh Quách Gia, hắn nói: “Đúng thế! Không ai tới cứu!”

Quách Gia nheo mắt, lẩm bẩm: “Có lời đồn, quan hệ giữa Lăng Thống và Cam Hưng Bá rất tố, nếu không ai cứu hắn, Trường An cũng không có hành động gì, nhất định gian kế, nhưng làm như vậy có ích lợi gì? Tình báo mấy phần thật, mấy phần giả?

“Chẳng lẽ Trần Cung lấy giả chỉ thật, chôn dầu hỏa ở Trường An? Đoán ta sẽ không tin kế này?”

Quách Gia dường như đang suy nghĩ vô cùng phức tạp, hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Suy luận thứ nhất: Lăng Thống nói thật – Kế hoạch đốt Trường An của Trần Cung là thật, Cao Thuận đi xin viện quân cũng là thật.

Suy luận thứ hai: Lăng Thống nói thật – Kế hoạch đốt Trường An là thật, Cao Thuận xin viện quân là giả.

Suy luận thứ ba: Lăng Thống nói dối – Trần Cung không định đốt Trường An. Như vậy điều gì đang chờ đợi mình đây?

Quách Gia suy nghĩ rất lung, cuối cùng nói: “Chờ lát nữa, nếu Cam Ninh đến cứu Lăng Thống thì xem như hắn nói thật.”

Hạ Hầu Đôn hỏi: “Sao quân sư lại chắc chắn như thế?”

Hai ngón tay Quách Gia chạm vào miệng đĩa trên bàn nhón lấy một nhúm ngũ thạch tán vuốt lên khóe miệng, nheo mắt nói: “Dưới trướng Ôn Hầu đều là một đám anh hùng nhụt chí, nhi nữ tình trường. Tới cứu mới đúng, không cứu mới là lạ.”

“Báo–!”

Kỵ binh chạy vội xuyên qua rừng cây hô lớn: “Khởi bẩm quân sư, Hạ hầu tướng quân! Cam Hưng Bá của địch doanh một mình ta khỏi thành, hội hợp với năm ngàn kỵ binh bên bờ sông Vị, chuẩn bị cướp doanh! Mục tiêu là Lăng Thống!”

Quách Gia mừng rỡ: “Quả nhiên tới!”

Hạ Hầu Đôn nói: “Ta đi chặn hắn!”

Quách Gia bảo: “Không. Chờ xem bọn hắn trốn đi đâu!”

Quách Gia lên triền núi, Hạ Hầu Đôn đi theo bảo vệ, thấy Cam Ninh xuất lĩnh kỵ binh, tiến vào doanh trại bỏ không, cứu Lăng Thống ra.

“Xem các ngươi trốn đi đâu…” Quách Gia lẩm bẩm.

Cam Ninh cứu được Lăng Thống rồi không quay về thành, mà liều mạng chạy lên phía Bắc.

Quách Gia hít sâu một hơi, dặn dò: “Hạ Hầu tướng quân, lập tức mang theo ba vạn kỵ binh bám sát theo, mai phục ở chỗ giao cắt giữa Trường An và Tây Lương, bọn này chắc chắn muốn đi Tây Bắc, hội hợp với Cao Thuận!”

Điều này đến Hạ Hầu Đôn cũng nhìn ra, Cam Ninh không quay lại thành Trường An, mà chạy thẳng về Tây Bắt, chứng minh trong thành có bẫy.

Quách Gia lại hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống, toàn quân tuyệt đối không được rời khỏi nơi hạ trại, càng không được phép công thành!”

Hạ Hầu Đôn vội xuống núi điểm binh. Xa xa, trên một đỉnh núi khác, Cao Thuận dẫn một vạn kỵ binh chặt chẽ xem xét hướng đi của đối phương.

“Quả nhiên, Hạ Hầu Đôn đi rồi.” Cao Thuận nói.

“Tướng quân, xuống bây giờ luôn hay sao?”

Cao Thuận đáp: “Không, chờ một chút…”

Quách Gia đứng trên sườn núi một lúc lâu, bỗng nhiên thay đổi ý định: “Ta đi với ngươi. Hạ Hầu tướng quân, trận này phải tốc chiến!”

Cao Thuận mừng thầm: “Ngay cả Quách Gia cũng đi!”

Cam Ninh chở theo Lăng Thống sống dở chết dở thúc ngựa chạy nhanh nhất có thể. Hai người cưỡi chung một ngựa, chạy như điên trên đường.

“Ngươi chậm một chút…” Lăng Thống cắn răng nói.

Cam Ninh đáp: “Cố lên! Cố lên…”

Lăng Thống mắng: “Cmn… Trần Công Đài ra tay quá ác…”

Cam Ninh vừa đau lòng lại buồn cười: “Đánh trận này xong, tướng công giúp ngươi dạy dỗ hắn!”

Lăng Thống mắng tiếp: “Ngươi… đi mà dạy dỗ đám rùa con của ngươi ấy…”

Cam Ninh không nhịn được, cười to sang sảng. Lăng Thống ngồi phía sau nhìn thấy cánh tay dưới lớp giáp của Cam Ninh lộ ra đầy vết thương cùng chịu phạt với mình chợt cảm động, ôm eo hổ của Cam Ninh, áp má vào áo giáp hắn.

Một mũi tên xé gió bay tới, xược qua bên tai Cam Ninh.

“Lấy miếng hộ tâm ra!” Cam Ninh hô lớn: “Ngươi mang đi! Coi chừng tên từ đằng sau!”

Lòng dạ Lăng Thống rối bời, cởi miếng hộ tâm của Cam Ninh xuống, mang lên lưng mình, ôm chặt eo Cam Ninh, muốn lấy thân mình giúp hắn cản tên.

Hạ Hầu Đôn dẫn quân đi rồi, Cao Thuận lại đợi thêm chừng một canh giờ nữa mới hạ lệnh: “Đốt đuốc, chuẩn bị dầu.”

Hơn vạn binh lính tháo những vại dầu trên thân ngựa xuống, Cao Thuận giương cung lắp tên.

Cao Thuận nhỏ giọng ra lệnh: “Ném dầu! Lên ngựa!”

Binh sĩ quăng vại dầu trên tay, hơn vạn vại dầu như mưa đá  ném thẳng vào đại doanh Quách Gia, phủ kín hơn hai dặm quân doanh đang phục kích trong rừng.

Quách Gia cảnh giác ngẩng đầu, một vò đập ngay lều soái, đỉnh lều đen kịch.

Một vạn kỵ binh vó ngựa bọc vải bông, im hơi lặng tiếng như ma đi theo Cao Thuận, bất ngờ đánh giết!

Tiếng vó ngựa gần trong gang tấc, Quách Gia đột nhiên quát lên: “Địch tấn công! Truyền lệnh chuẩn bị ngăn địch!”

Cao Thuận bắn tên lệnh, kỵ binh vọt vào trong đại doanh của quân Tào, ném đợt dầu thứ hai, chim chóc trong rừng hoảng sợ chạy trốn, Cao Thuận quát: “Phóng hỏa!”

Cây đuốc thứ nhất ném xuống đất.

“Báo–!”

“Trần Cung hỏa thiêu liên doanh của quân Tào–!”

“Ngoài thành Trường An, quân địch đại bại!”

“Quách Gia dẫn bốn vạn tàn quân trốn chạy về phía Nam, tướng quân Cao Thuận diệt hai vạn địch quân!”

“Cam Ninh chém Hạ Hầu Đôn tại trận–!”

Trận chiến cuối cùng • Giang sơn đổi chủ

“Báo–!” Kỵ binh trinh sát chạy nhanh đến cổng thành Nghiệp, vừa đến nơi, ngựa ngã nhào xùi bọt mép, binh sĩ lao xuống ngựa, giơ phong thư trên tay, hô lớn: “Chủ công ở đâu! Ta muốn gặp chủ công và quân sư! Trường An báo tin thắng trận–! Trường An đại thắng!”

Kỳ Lân bàng hoàng, mấy lần suýt đứng không vững: “Thư đâu? Đưa ta xem…”

Trống trận rền vang, thang công thành lần nữa dựng lên, hơn vạn bộ binh như châu chấu nhảy lên tường thành thành Nghiệp.

Lã Bố dẫn dắt binh sĩ công thành, hôm nay là ngày công thành thứ sáu. Tào Tháo không hề xuất hiện, thành Nghiệp đã hết hy vọng, chỉ còn hai tướng Từ Hoảng, Hứa Chử khổ sở chống cự.

Sau trận gõ kẻng, đại quân rút về, Lã Bố quát: “Có chuyện gì?”

Kỳ Lân nói: “Quách Gia bại rồi! Tào Tháo tiêu rồi! Các ngươi đầu hàng đi! Hàng sẽ không giết!”

Quân giữ thành đứng trên cao ngỡ ngàng, Lã Bố mừng rỡ không thôi: “Thật không?!”

Kỳ Lân hô: “Quân đánh lén của các ngươi bị Trần Cung thiêu cháy gần một nửa, số còn lại đã trốn về phía Nam cả rồi! Tào Mạnh Đức! Đừng giãy chết nữa! Mau ra hàng! Đừng hy sinh tướng sĩ vô ích–!”

Sáu ngày không thấy Tào Tháo, đám mưu thần cũng không ra trận, Hứa Chử gào lên đau đớn: “Thà chết không hàng–!” Nói xong đạp nỏ tầm xa xuống khỏi thành.

Lã Bố suýt bị cái nỏ lớn nện vào đầu, cả giận quát: “Bảo ngươi hàng! Ngươi dám ném ta! Các anh em! Tiếp tục công thành!”

“Báo–!” Lính liên lạc chạy vội tới: “Phía Nam có năm ngàn binh mã đang đến gần!”

Lã Bố nhíu mày nhìn ra xa, ba người cưỡi ngựa đi đầu dẫn năm ngàn quân đến cổng thành.

Kỳ Lân quát: “Ai–!”

Tôn Sách: “Lại gặp nhau! Dạo này khỏe không?!”

Kỳ Lân giơ tay bóp trán, lười trả lời.

Lã Bố cười nói: “Các ngươi cũng nhân lúc cháy nhà đi hôi của đó à?”

Tôn Sách ở xa xa cười đáp: “Nào có!”

Lã Bố hỏi: “Vậy tới làm gì?!”

Triệu Vân dõng dạt hô to: “Tới giành thiên hạ với ngươi!”

Lã Bố mệt mỏi cười một tiếng.

Triệu Vân nói: “Giúp các ngươi hạ thành Nghiệp trước! Chuyện khác nói sau!”

Lã Bố quát lên như sấm: “Đúng lúc lắm! Các ngươi giết vào thành luôn đi!”

Chu Du: “Vậy ta không khách sáo đâu nhé! Mời Ôn Hầu, Tử Long xung phong!”

Trụ phá cổng đập vào cửa thành lần cuối cùng, cổng thành Nghiệp đổ xuống ầm ầm.

Kỵ binh tranh nhau lao vào trong, bắt đầu chém giết trên đường phố.

Kỳ Lân bước lên máu tươi dính nhớp trên đường lớn thành Nghiệp, bước đi về phía trước, phất tay cho Lục Hồn Phiên bung ra như sương mù dày đặc, chém gãy mũi tên bay tới.

Dân chúng khắp thành khóc la than oán, khói đen cuồn cuộn bốc lên cao.

Trời nhá nhem tối, cửa điện Thanh Uyển đóng chặt, quảng trường ngoài điện không một bóng người, khắp nơi là vũ khí tán loạn.

“Mở.” Kỳ Lân nói.

Cửa lớn ầm ầm mở toang, cung nữ thét thất thanh chạy trốn.

Kỳ Lân thở dài hỏi: “Thiên Tử đâu?”

Cung nữ run rẩy khóc: “Tư Mã… Tư Mã Ngự sử… kéo… qua bên hông điện…”

Kỳ Lân lướt qua nàng, rút trường kiếm bên eo, nhìn khắp nơi tìm Lưu Hiệp.

Một cung điện rộng lớn như vậy lại trống không, gió Tây đìu hiu cuốn mành vải, Lưu Hiệp nằm dưới đất, môi tím bầm, liên tục co giật, một chén rượu đồng xanh rơi gần đó.

Kỳ Lân thu kiếm vào vỏ, nhỏ tiếng gọi: “Bệ hạ? Chúng thần đến cứu ngài.”

Máu tươi theo khóe miệng Lưu Hiệp chảy ra, nghe tiếng nói, hắn như bắt được hy vọng, giơ tay nắm lung tung, run rẩy trở người, nhìn chiếc bóng của Kỳ Lân, con ngươi nở rộng.

Rượu độc? Kỳ Lân nhíu mi.

Hắn đến gần ôm lấy Lưu Hiệp, Hán Hiến đế nắm chặt cổ áo Kỳ Lân, dùng hết sức lực cuối cùng, nói lời trăn trối.

Vận mệnh bốn trăm năm nhà Hán, hóa thành sức mạnh lớn lao, chống đỡ Lưu Hiệp.

“Trẫm… đợi Ôn Hầu… tám năm. Trẫm không phải… con rối… Trẫm tin tưởng hắn… biết sẽ có một ngày… hắn đến… cứu trẫm.”

Kỳ Lân ngỡ ngàng nhìn thiên tử trên tay mình.

Đôi môi khô khóc của Lưu Hiệp co giật mấy cái, đồng tử nở rộng hoàn toàn, trút hơi thở.

Ngày hai mươi bảy tháng Tư, năm Kiến An thứ mười hai, Lưu Hiệp băng hà.

Tuyên bố hạ được thành Nghiệp, Tào Tháo bỏ mình, Tư Mã Ý dùng rượu độc hại chết Lưu Hiệp, Tuân Úc, Tuân Du và Tào Phi chạy trốn đến Liêu Đông.

Hoàn hôn Tây Sơn, trận chiến trong thành Nghiệp chỉ nửa canh giờ đã kết thúc, ánh nắng cuối cùng rọi vào kim điện, chiếu lên bức tường chạm trổ kim long phía sau long ỷ.

Kỳ Lân đi qua vườn Đổng Tước, ngoài kim điện, Đổng Quý phi treo cổ tự sát, nàng dùng vải trắng treo mình trên xà nhà.

Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn, Kỳ Lân cũng ngẩng đầu nhìn. Hắn bắn ra một tia lửa nhỏ, cắt đứt vải trắng, Đổng Quý phi rơi xuống hay mắt trợn trắng, nhìn về long ỷ.

Lưu Hiệp đã chết, long ỷ chẳng ai ngồi.

Đứa trẻ đi đến trước điện, từ từ quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.

“Ngươi là ai?” Kỳ Lân hỏi khẽ: “Ở trong đây làm gì?”

Lưu Hi cố chấp quỳ, đáp: “Lạy bệ hạ.”

Kỳ Lân: “Đứng lên đi, thiên tử đã chết rồi.”

Lưu Hi cắn môi, không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.

Kỳ Lân đến trước mặt nó, chậm rãi ngồi xuống, hỏi: “Ngươi chính là Thái tử phải không? Con trai của Lưu Hiệp?”

Lưu Hi nhìn Kỳ Lân: “Ta biết ngươi là ai, ngươi là Kỳ Lân.”

Kỳ Lân thấy trên cổ Lưu Hi đeo một sợi dây tơ hồng, dường như nhận ra điều gì, run rẩy giơ ngón tay vén cổ áo Lưu Hi ra.

Lưu Hi nói: “Ngươi là Kỳ Lân…” Hắn rút Thất Tinh đao bên hông ra, đặt lên cổ Kỳ Lân.

Kỳ Lân mỉm cười: “Ngươi muốn giết ta?”

Tay Lưu Hi run lẩy bẩy, nó không cách nào chém xuống được, cứ đặt trên cổ Kỳ Lân như thế.

Kỳ Lân như ngừng thở, dọc theo dây tơ hồng trên cổ áo Lưu Hi, kéo mặt dây ra đặt trong lòng bàn tay, dưới ánh sáng nhá nhem xem đi xem lại nhiều lần.

Đó là một đôi bướm bằng bạch ngọc, một lớn một nhỏ, giương cánh muốn bay, rất sống động.

“Cái này của ta.” Kỳ Lâm nói thầm, chăm chú nhìn ánh mắt Lưu Hi.

Lưu Hi: “Cái này của mẹ ta. Ngươi cướp hết thảy của nàng…”

Kỳ Lân: “Nên nàng bảo ngươi đến giết ta phải không?”

Lưu Hi im lặng, cuối cùng, ánh mắt tràn đầy bi thương, nước mắt dâng lên che kín.

Kỳ Lân nói: “Giết xong chưa?”

Lã Bố cả người nhuốm máu, tay cầm kích, đứng ngoài cửa điện.

Đám người Trương Lỗ, Tôn Sách, Triệu Vân đứng phía sau.

Lưu Hi không quay đầu lại, lát sau, Kỳ Lân ngước lên nhìn Lã Bố, từ tốn nói: “Thiên tử băng hà.”

Lã Bố nhắm hai mắt, hít sâu một hơi nói: “Điện hạ, mời ngươi lấy đao ra.”

Trương Lỗ cũng lên tiếng: “Thái tử điện hạ, ta nhận ra ngươi, ngươi và Kỳ Lân tiên sinh có thâm thù đại hận gì?”

Thất Tinh đao trên tay Lưu Hi hơi đè xuống, nhưng tay nó vẫn không ngừng run.

Kỳ Lân yên lặng trong chốc lát, ôm nó vào lòng, đứng lên.

Đao trong tay Lưu Hi vẫn đặt trên cổ Kỳ Lân. Kỳ Lân ôm nó đi vào trong, đi đến bậc thang trước long án, bước lên từng bước, cuối cùng, đặt nó ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nói khẽ: “Ngồi yên, đừng lộn xộn.”

“Ngọc tỷ truyền quốc đâu?” Kỳ Lân hỏi.

Mã Siêu nâng ngọc tỷ bằng hai tay giao cho Kỳ Lân. Kỳ Lân đặt ngọc tỷ lên long án, rồi bước lui xuống, đứng sóng vai cùng Lã Bố.

Lưu Hi muốn nói gì đó: “Ta…”

Lã Bố lạnh lùng: “Ngươi nên xưng ‘Trẫm’.”

Lưu Hi không lên tiếng nữa.

“Ngô hoàng vạn tuế.” Kỳ Lân quỳ trên một chân, Tôn Sách, Triệu Vân, Mã Siêu và chúng quân ngoài điện đồng loạt quỳ xuống, chỉ có Lã Bố nghi so tam tư vẫn ngạo nghễ đứng sừng sững.

Lã Bố đối diện với Lưu Hi, Lưu Hi nói: “Ôn Hầu… Ôn Hầu có công cứu giá.”

Lã Bố hất vạt áo, phong độ quỳ xuống, ông quyền, dõng dạt hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”

Trong điện, ngoài điện, trăm vạn dân đồng thanh hô lớn:

“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

——————————-