Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Quyển 4 - Chương 47: Sa yên khởi Phụng Hiếu ngộ thần y…

(Giải thích tựa chương: Khói bụi bùng lên Phụng Hiếu gặp thần y)

Ngoài thành Trường An, Kỳ Lân ghìm ngựa, đứng cách Tào Tháo chừng trăm bộ.

Kỳ Lân: “Đập tay hứa hẹn gì? Có không? Sao ta không nhớ?’

Tào Tháo cười hề hề: “Không nhớ cũng không sao! Ngươi thất tín với ta cũng chẳng sao cả! Không thẹn với người trong thiên hạ, không thẹn với lương tâm mình, thì đều được! Mạnh Đức làm phiền, cáo từ!”

Tào Tháo giục ngựa quay đi, Kỳ Lân trào phúng: “Thà ngươi phụ người trong thiên hạ; Đừng để người trong thiên hạ phụ ngươi, người như ngươi cũng biết ‘không thẹn với người trong thiên hạ’?”

Tào Tháo cười hắc hắc: “Hồi trẻ vọng ngôn, đừng để ý.”

Kỳ Lân hỏi: “Nói đi, việc gì?”

Lã Bố phóng ngựa đuổi tới, trầm giọng nói: “Ngươi đáp ứng hắn cái gì? Không phải ngươi thả cho hắn trốn rồi sao?!”

Kỳ Lân đáp: “Đúng thế, nhưng không chừng mặt hắn dày không chịu nhận đâu.”

Quả nhiên, Tào Tháo gật đầu cười ha ha: “Khi đó Tào Mạnh Đức tự rời đi, cho nên không tính.”

Kỳ Lân học ngữ khí của Tào Tháo, giống như đúc nói: “Lừa đảo! Tường thành Quan Độ chắc lấy da mặt ngươi xây, khó trách, đánh mãi không sập.”

Quân thủ thành Trường An cười vang, trong khi binh sĩ Tào quân mặt mày xanh mét, một tên tướng lỗ mãng mặt vàng phía sau Tào tháo phẫn nộ quát: “Đừng hòng sỉ nhục chủ công ta!”

Tào Tháo xua tay, ý bảo không sao, cười nói: “Kỳ Lân, Mạnh Đức thật có chuyện muốn nhờ.”

Tào Tháo đang mặc chiến giáp, trông rất cồng kềnh, nói xong muốn xuống ngựa, thủ hạ lập tức đến đỡ.

Hắn bước xuống khom người, hai tay ấn xuống đất, từ từ quỳ xuống, trong phút chốc vạn binh sĩ hai bên đều chấn động.

Tào Tháo cung kính hạ mình quỳ gối làm đại lễ với Kỳ Lân và Lã Bố. Mặt Điển Vi từ vàng biến cam (vàng pha đỏ thành cam), xông lên gọi: “Chủ công!”

“Không sao không sao!” Tào Tháo nói: “Có thể cứu mạng Phụng Hiếu, có chặt một tay của ta cũng đáng.”

Thoáng chốc, kiêu hùng tạc máu chó, tướng sĩ lau nhiệt lệ, khắp thiên địa tràn ngập bi tình, trăm chuyển ngàn hồi, rung động tâm can, gần ngàn binh sĩ Tào doanh đồng loạt khóc hu hu, hùng tráng không tả nổi!

“Quách Gia sắp chết?”

Rốt cuộc, Kỳ Lân cũng hiểu được lý do Tào Tháo dừng ở cửa khẩu Hàm Cốc quan.

Tào Tháo gật đầu đáp: “Phải, Mạnh Đức một ngày không thể không có Phụng Hiếu, cũng giống như Ôn hầu một ngày không thể vắng Kỳ Lân.”

Lã Bố: “?”

Ba giây sau, Lã Bố thở hồng hộc: “Các ngươi cũng là… thế kia?”

Kỳ Lân: “…”

Lã Bố hơi xúc động, giơ kích chỉ Tào Tháo, nói: “Đứng lên đi, từ từ nói.”

Kỳ Lân bất đắc dĩ: “Ta chỉ là thần côn, cứu không được đâu, Quách Gia đã định trước là sẽ chết vào thời điểm này, ngươi về đi, biết đâu còn kịp nghe hắn trăn trối di kế bình định Liêu Đông này nọ.”

Tào Tháo đứng dậy thở dài: “Tiên sinh có thể quyết định thiên mệnh, có thể sửa thiên mệnh, tiên sinh từng kể chuyện về lầu Bạch Môn, hiện giờ thế này, nhất định là đã sửa thiên mệnh, Mạnh Đức đã biết rồi còn gì?”

Kỳ Lân không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Tào Tháo lại thông minh như vậy.

Tào Tháo lại nói: “Chỉ mời tiên sinh đến nhìn một cái, dù không cứu được, Mạnh Đức cũng không oán một lời.”

Lã Bố bật cười: “Kể chuyện cười à? Muốn Kỳ Lân đến quân doanh của ngươi! Dẹp đi!”

Tào Tháo chỉnh đốn lại chiến giáp, cao giọng nói: “Ta nguyện đổi với Kỳ Lân tiên sinh, ở lại thành Trường An làm khách. Đợi tiên sinh bình an trở lại, Ôn hầu lại ra thành đổi người cũng không muộn.”

Lã Bố: “…”

Kỳ Lân trầm tư một lát: “Ta đi xem qua rồi về.”

Tào Tháo như trút bỏ gánh nặng, ngã ngửa ra sau.

“Chủ công!” Điển Vi và chúng tướng vội chạy đến kiểm tra.

Kỳ Lân xem qua, hỏi: “Các ngươi từ Hàm Cốc quan đến đây trong bao lâu?”

Một tướng lĩnh đáp: “Một ngày một đêm.”

Kỳ Lân cưỡi Xích Thố, Điển Vi cầm đồng giản(1) trên tay, hộ tống Tào Tháo đến trước mặt Lã Bố, Kỳ Lân nói: “Ngươi uống rượu với hắn, ta đi rồi về.”

Lã Bố dặn: “Nhanh rồi về, bọn chúng dám động một sợi tóc của ngươi, ta liền chặt một ngón tay của Tào A Man.”

Tào doanh nghe vậy bắt đầu quát mắng, Lã Bố gầm lên: “Ai dám động quân sư nhà ta!”

Lã Bố hét một tiếng đầy sức mạnh, âm thanh mang theo nội công, Điển Vi đứng gần đó đầu óc choáng váng trước mắt tối sầm suýt thì hộc máu, đám binh sĩ đang ồn ào im bặt sợ hãi nhìn Lã Bố, vô thức bước lui về phía sau.

Kỳ Lân hôn gió với Lã Bố, Lã Bố cười cười cũng hôn gió trở lại, quay vào thành, Trương Liêu giải Tào Tháo đi theo phía sau.

Hàm Cốc quan:

Quách Gia mặt vàng như giấy, hơi thở mỏng manh nằm trên giường.

Một tấm vải nâu mở ra trên bàn, Hoa Đà đang dọn dẹp ngân châm, lúc Kỳ Lân đến Tào doanh, đại tướng dưới trướng Tào Tháo là Lý Điển đứng một bên hầu hạ, không dám lơ là một giây.

Kỳ Lân hỏi: “Bệnh gì thế ạ?”

Hoa Đà mỉm cười lắc đầu: “Anh bạn nhỏ cũng bị ‘mời’ đến đấy à?”

Kỳ lân cũng cười: “Lão tiên sinh cũng vậy ạ? Thế nào?”

Hoa Đà đáp: “Giống như trong ‘Hoàng đế Nội kinh’ viết, mạch đập yếu ớt, phủ tạng ngừng hoạt động, sức sống giảm dần.”

Kỳ Lân hiểu ra: “Âm dương hỗn loạn, cứu không được.”

Hoa Đà nghiêm mặt lắc đầu: “Không còn cách nào, trừ phi có thuốc tiên điều hòa âm dương.”

Kỳ Lân nhíu mày: “Tìm được nguyên nhân không ạ?”

Hoa Đà nói: “Hấp thu quá nhiều ngũ thạch tán, tráng dương, cường thể, để chống phong hàn; Dẫn đến dương áp chế âm, sau lại bị nhiễm lạnh… Quách tiên sinh có từng bị nhiễm phong hàn không?”

Lý Điển nói: “Thưa có, tháng Chạp năm trước, tiên sinh từng đến quan ngoại một chuyến.”

Hoa Đà lại nói: “Chính là vậy, cơ thể dương thịnh lại đến nơi băng thiên tuyết địa, ngoài lạnh trong nóng, khiến âm dương hỗn loạn, ngũ phủ kiệt quệ, lão phu bất lực.”

Kỳ Lân nói: “Nếu có thể hấp thu thiên địa linh khí tiên vật thì có thể khỏi không ạ?”

Hoa Đà đáp: “Trừ phi có thuốc tiên như trong ‘Hoài Nam Tử’: lông Phượng, sừng Lân, thì còn có thể.

“Những món thần vật thượng cổ đó mới đủ mạnh mẽ để giúp điều hòa âm dương, tái sinh tạng phủ, nếu không…” Hoa Đà lắc đầu, đứng dậy muốn cáo từ.

Lý Điển lạnh lùng nói: “Chủ công có lệnh, quân sư chưa khỏi, Hoa Đà đại phu không thể rời doanh.”

Hoa Đà đã sáu mươi, râu tóc bạc trắng, nghe vậy giận dữ: “Xin giải thích giùm?! Thuật Kỳ Hoàng dù được biên soạn phi thường đến mức nào cũng có thứ không làm được, muốn lão phu đổi mạng mới được phải không?!”

Quách Gia mơ hồ khôi phục được một chút tỉnh táo, cố gắng lên tiếng: “Để… Hoa đại phu đi đi, để hắn…”

Kỳ Lân lên tiếng: “Lý Điển tướng quân, ngươi ra ngoài chờ, ta có cách cứu hắn.”

“Lông Phượng, sừng Lân.” Kỳ Lân lặp lại.

Hoa Đà gật đầu: “Đúng vậy, còn chưa thỉnh giáo tên tuổi của bạn nhỏ đây.”

Kỳ Lân ra hiệu im lặng, chỉ chỉ Quách Gia, Hoa Đà xoay người qua nhìn. Bên này, một tay Kỳ Lân ấn trán, hất mái tóc ngắn ra phía sau, tập trung nhắm chặt hai mắt, lát sau, trên trán trồi lên một đoạn sừng rồng ngăn ngắn, Hiên Viên kiếm trên mu bàn tay hóa thành một sợi kim quang mảnh như sợi tóc lướt qua chiếc sừng, một góc sừng lân màu vàng kim rơi ra, Kỳ Lân cầm trên tay.

Hoa Đà vẫn còn nhìn Quách Gia lắc đầu thở dài, Kỳ Lân đưa mảnh sừng ra, nói: “Thử bằng cái này xem?”

Hoa Đà chưa từng thấy cái gì như thế, hỏi lại: “Đây là món kỳ trân dị bảo gì?”

Kỳ Lân nói: “Ta có được ở Tây Vực, nghe nói là sừng Lân, lão tiên sinh chữa bệnh xong rồi có muốn cùng ta đến Lũng Tây một chuyến hay không?

Hoa Đà gật đầu nói: “Cũng được, ta làm thầy thuốc dạo chơi tứ hải, vốn không có chỗ ở cố định, đang muốn đến Lương Châu nghe vài chuyện lạ tai.”

Hoa Đà lấy cối thuốc, nghiêm túc mài, sừng Lân rời khỏi thân thể sẽ lập tức cứng như đá, nhưng chỉ một lát sau đã bị mài thành bột, Hoa Đà nói: “Hôm nay dù chết cũng phải đút hết cái này cho hắn, bạn nhỏ, lại đây, giữ chặt tay hắn nào!”

Kỳ Lân ôm Quách Gia, Hoa Đà lấy ‘Sừng Lân tán’ cho Quách Gia nuốt xuống, lại đút thêm miếng nước, Quách Gia ho không ngừng nghỉ, Hoa Đà lại rút châm đâm vào các huyệt đạo trên lưng, giúp hắn lưu thông khí huyết, sau đó đặt Quách Gia nằm xuống.

Sắc mặt Quách Gia dần dần tốt lên, một lát sau mồ hôi tuôn như mưa, màu da vốn tái nhợt chuyển dần sang hồng hào.

Hoa Đà vuốt râu, cực kì vui mừng nói: “Quả thật là sừng Lân, vật này ngàn vàng cũng không tìm được, làm sao ngươi có?”

Kỳ Lân đáp không được, đành phải đánh trống lãng, hiếu kỳ hỏi: “Nếu là lông Phượng thì phải uống thế nào, nhét vào miệng đâu có nuốt được?”

Hoa Đà ngẫm nghĩ, cũng không biết giải thích ra sao, mỉm cười nói: “Có lẽ là đốt thành tro rồi uống, thế cũng được.”

Quách Gia tỉnh táo được một chút, yếu ớt lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Kỳ Lân nhìn Quách Gia, đôi mắt Quách Gia vô cùng xinh đẹp, bệnh nặng mới khỏi lại được uống thuốc tiên, hai con mắt ngập tràn linh khí, môi hồng răng trắng.

Kỳ Lân kiềm lòng không được, nói: “Đoán xem?”

Kỳ Lân cười lưu manh giơ tay bóp bóp mặt Quách Gia, mái tóc đen nhánh của Quách Gia tản ra trên gối, ánh mắt tỏ ý cảnh giác khó nhận ra.

“Tiên sinh nói đùa.” Quách Gia nheo mắt, nhỏ giọng nói: “Tạ ơn cứu mạng của tiên sinh, đời người như lục bình, thế gian có duyên phận, mong rằng có ngày có thể đền ơn, Lý Điển tướng quân!”

Lý Điển lên tiếng trả lời đi vào, thấy Quách gia đã khỏe vô cùng mừng rỡ.

Quách Gia hỏi: “Chủ công đâu?”

Lý Điển không biết có nên nói thật mọi việc ra không, Kỳ Lân liền đứng dậy, thản nhiên nói: “Mạnh Đức nhờ ta tới, vốn không tính nói chuyện ơn nghĩa, cáo từ.”

Trong thành Trường An, Lã Bố đang phân cao thấp trên bàn cờ với Tào Tháo.

Tào Tháo hạ cờ ngay giữa bàn, Lã Bố không thèm suy nghĩ, đặt một viên cờ qua một góc.

Tào Tháo cười nói: “Ôn hầu mặc kệ chỗ này sao?”

Lã Bố uống một ngụm rượu, hờ hững đáp: “Quá chật chội, không bằng chiếm lĩnh một góc phía Tây.”

Tào Tháo liếm liếm môi lộ vẻ lưu manh, mỉm cười: “Tranh giành Trung Nguyên chưa đình, chỉ e không rãnh quan tâm.”

Lã Bố tay to, mỗi ngón út thôi cũng thô kệch rồi, lúc này tay phải áp má, ngón út tay trái ngoáy ngoáy tai, đuôi chim trên đầu lắc lư lắc lư, lười nhát nỏi: “Thật à?”

Tào Tháo không thể hạ cờ, Lã Bố cũng không để ý: “Thu–quan(2)! Rót rượu, kính Thừa tướng một ly.”

Tào Tháo là Thừa tướng tự phong, Lã Bố là đại tướng quân, nghi so tam tư, hai người đều là kẻ đứng trên vạn người.

Từ lúc Đổng Trác vào kinh đến nay, đây là bàn cờ quan trọng nhất của quan lại trong triều.

Nhưng vì ngại kỳ nghệ của Lã Bố quá thúi, Tào Tháo không dám thắng, lại càng không thể thua; Hai người cứ vờn qua vờn lại, làm ra vẻ cả buổi trời, bàn cờ lộn xộn y như bị chó cạp, Mã Siêu đứng xem mà mím môi đếm rúm ró, mặt mũi đen sì.

Vốn không phải là người thích xen mồm, trong lòng lại càng ngứa ngáy khó chịu.

Tào Tháo khiêm tốn nói: “Nếu bệnh tình của Phụng Hiếu thuyên giảm, trong mười năm tới Mạnh Đức sẽ không vào Hàm Cốc quan. Ngươi, ta, lấy mười năm làm kỳ hạn, thế nào?”

Lã Bố nhìn Tào Tháo, xùy một tiếng: “Mười năm? Đợi không nổi, bản Hầu năm nay hai mươi chín, đợi mười năm đã gần bốn mươi. Đến lúc đó mới nhất thống giang sơn thì muộn rồi.”

Tào Tháo mỉm cười nói: “Phụng Tiên đang lúc khỏe mạnh nhất lại được tiên nhân phụ tá, lo gì nghiệp lớn không thành? Nhất thống giang sơn…” Tào Tháo lắc đầu cười cười, giống như đang mỉa mai.

Tào Tháo nhìn lên long án, trên đó là viên ngọc họ Hòa đặc chế thành truyền quốc ngọc tỷ, từ lúc vào điện đến giờ, khóe mắt Tào Tháo cứ lượn vòng trên đó.

Tào Tháo nói: “Thiên tử có lời, Hầu gia là nghĩa tử của Đổng Thừa tướng…”

Một câu này xóc vào vảy ngược của Lã Bố.

“Báo—” Trương Liêu đích thân đến báo: “Khởi bẩm chủ công! Quân sư về rồi!”

Lã Bố híp mắt, tay trái đặt lên chuôi kiếm trên eo phải, nắm chặt, rút ra một nửa.

Tào Tháo tái mặt.

Lã Bố lơ đãng hỏi: “Thì thế nào?”

Tào Tháo cố giữ bình tĩnh cười nói: “Đổng tướng vừa là Thái thú Lương Châu vừa là nghĩa phụ, muốn phong Ôn hầu làm Thái thú Lương Châu cũng là lẽ thường. Ta có mang thánh chỉ đến, nhưng không có ngọc tỷ truyền quốc, nên không có dấu.”

Tào Tháo lấy một phong chiếu thư ra khỏi tay áo, cung kính dâng ngang bàn cờ.

Lã Bố ném kiếm vào vỏ, ‘keng’ một tiếng, cao giọng nói: “Người đâu! Đưa Tào Mạnh Đức ra khỏi thành!”

Hoa Đà đi theo Kỳ Lân, Tào Tháo vừa thấy đã biết bệnh của Quách Gia khỏi rồi, mừng rỡ không thôi.

Lúc ra khỏi thành, Tào Tháo chắp tay nói: “Làm phiền hai vị tiên sinh.”

“Tào Mạnh Đức.” Lã Bố dửng dưng nói: “Kỳ hạn mười năm quá lâu, năm năm, bản Hầu chắc chắn dẫn binh xuất quan, rong ruổi thiên hạ, chiến với ngươi một trận!”

Lời Lã Bố nói ra hào khí vạn trượng, quân thủ thành dồn dập lớn tiếng ủng hộ.

Tào Tháo không nói gì nữa, gật đầu, dưới sự hộ tống của Điển Vi giục ngựa rời đi.

Lã Bố và Hoa Đà chào nhau, làm tư thế mời, đưa hắn vào thành, Hoa Đà tiên phong đạo cốt, lại do Kỳ Lân mời đến, dự đoán là một vị cao nhân.

“Ta tưởng ngươi sẽ bắn tên sau lưng hắn chứ.” Kỳ Lân chọc ghẹo.

Lã Bố cười mỉm mỉm, xoa đầu Kỳ Lân, nói: “Hắn hẹn năm năm, ta đánh hắn, ngươi đấu với Quách Phụng Hiếu, thế nào?”

Kỳ Lân lắc đầu mỉm cười, theo Lã Bố vào thành.

Ba ngày sau, quân Lương Châu khởi hành, đại quân chậm rãi xuất phát về Lũng Tây.

Kiến An, mùa Thu năm thứ năm, Viên Thiệu đền tội, Lã Bố thu nhận một vạn hai ngàn bại quân của Viên Thiệu vào dưới trướng, từ đó trở thành thế lực mạnh nhất trong các chư hầu, năm mươi ngàn thiết kỵ tọa ủng Tây Lương, tám ngàn trú quân ở Trường An, quần hùng Trung Nguyên ai nấy đều cảm thấy bất an.

Tào Tháo nhận hai Châu U, Ký bắt đầu phát triển cơ nghiệp.

Lã Bố cũng không ngoại lệ, vừa về nhà đã chồm chồm chạy đến chỗ Thái Văn Cơ, nguyên nhân: trước khi xuất chinh, Thái Văn Cơ khởi xướng phụ nữ trẻ con khắp thành trồng nho.

Lã Bố ngoắc ngoắc đuôi bám lấy Thái Văn Cơ, nho nho, ta muốn nho.

Thái Văn Cơ hơi tổn thương: “Quân sư đâu? Đang muốn tìm hắn đây.”

Lã Bố chân chó ngoắc đuôi, mỉm cười trông chờ nhìn Thái Văn Cơ, không chịu đáp.

Thái Văn Cơ: “…”

Thái Văn Cơ nói: “Nho này mới trồng, đợi trận sương giá đầu tiên vào mùa Thu mới thu hoạch, chủ công vẫn muốn nếm thử?”

Lã Bố ăn một quả, chua tê hàm, gương mặt anh tuấn nhăn nhíu đến mức biến dạng.

Lã Bố gật đầu, bỏ đi, về chuẩn bị trừ bổng lộc của Thái Văn Cơ.

Kỳ Lân vừa về đến, hai mắt Trần Cung, Giả Hủ sáng choang, bưng giấy nợ đến tìm, Kỳ Lân nói: “Đừng vào, ta muốn tắm!”

Trần Cung đành phải đóng cửa lại, đứng bên ngoài tâm sự: “Trước mắt, chúng ta có sáu mỏ quặng, hai ngàn dặm rừng cây hai bên đường từ Trường An đến Lũng Tây dự đoán có khoảng tám mươi vạn cây trưởng thành và một trăm hai mươi gốc cây con; ba mươi tám vạn cân sắt đã luyện…”

Đột nhiên, Kỳ Lân hỏi: “Ba mươi tám vạn cân? Chúng ta có nhiều thép ròng như thế á?”

Trần Cung xoa xoa mũi, nói: “Đúng thế, nếu không xử lý sớm, mùa Đông tới sẽ rỉ sét. Thế nào, có thu hoạch gì được không?”

Kỳ Lân yên lặng suy nghĩ một lát, nói: “Viết thư đưa đi Giang Đông, hỏi Tôn bá Phù muốn mua không, chiết khấu bảy mươi phần trăm bán cho hắn, cho hắn phái người đem tiền đến mua. Hơn mười ngàn miệng ăn còn đang chờ cơm, không thu được gì.”

Giả Hủ chen vào: “Thùng gỗ lớn và nút bấc ngươi cần đã sai người làm rồi.”

Kỳ Lân nói: “Rất tốt!”

Trần Cung lẩm bẩm: “Mười vạn mẫu ruộng, ba vạn gốc nho, vụ Thu năm nay toàn thành cùng nhau thu hoạch mới kịp, mới làm xong ba ngàn cái cày…”

Kỳ Lân nói: “Cuối cùng cũng đủ ăn, không cần lo có người chết đói nữa.”

Trần Cung lại nói: “Nếu có dư, chủ công không cần ra ngoài săn bắn nữa.”

Meo! Săn thú! Nhất định phải đi! Hai mắt Kỳ Lân tỏa sáng.

Kỳ Lân ngâm mình trong thùng khoảng hai khắc, tinh thần sảng khoái, cuối cùng Giả Hủ báo cáo: “Rượu cao lương mười vạn vò, ngoài ra, học đường đã sẵn sàng khai giảng vào mùa Thu, Thái Học phải chờ đến cuối Hạ sang năm mới có thể thuyên chuyển quan viên ở ba thành Tây Lương. Ta cũng báo cáo xong.”

Không có việc gì thư thái bằng chuyện này, tiền có, cơ sở hạ tầng cũng xây xong, bây giờ chỉ còn cần thời gian.

Lời hẹn năm năm của Lã Bố với Tào Tháo, cũng vừa khớp với thời gian tám mươi vạn đại quân Lưu, Tôn Nam hạ, đánh trận Xích Bích.

Năm năm, cũng đủ để một cường quốc vào guồng.

Giảm thuế! Phát triển thương mậu! Trung Nguyên liên tục chiến loạn nhiều năm, Con đường tơ lụa cắt ngang Hàm Cốc quan chính là cơ hội tốt để phát tài.

Kỳ Lân phân phó: “Mỗi nhà bắt đầu trồng dâu, sang năm bắt đầu nuôi tằm, thu hoạch bông vải xong, tìm thời gian mở hội đi.”

Giả Hủ mỉm cười hỏi: “Người mới bắt về thế nào?”

Kỳ Lân: “Tiêu rồi, ta quên mất Trương Cáp rồi!”

Kỳ Lân để mặc tóc ướt, mang guốc gỗ lộp cộp leo lên xe, đi đến Bắc doanh, binh sĩ từ Trường An trở về được sắp xếp ở đây, Kỳ Lân hỏi: “Trương Cáp đâu?”

Binh lính đáp: “Cam tướng quân mới vừa mang bại tướng kia đi rồi.”

Kỳ Lân: “…”

Cam Ninh chưa gì dám giành xuống tay trước, Kỳ Lân mới tắm xong một cái, một mỹ nam tử, không, mỹ nam giả gái đã bị nẫng tay trên.

Ngoài doanh trại thủy quân, Kỳ Lân hỏi: “Cam Hưng Bá đâu, giao người ra đây!”

Thân binh ngoài lều vội nói: “Cam tướng quân đang chiêu hàng, dặn trước không để ai quấy rầy.”

“Đừng đến đây! Ngươi đừng lại đây mà!” Tiếng hét hoảng hốt của Trương Cáp.

Kỳ Lân vén rèm đi vào, dở khóc dở cười.

Trương Cáp bị lột sạch, trên người còn mỗi cái khố, mặt đẹp như tô son, dáng vóc lại là kiểu đàn ông tiêu chuẩn, bởi vì thường xuyên luyện võ nên tay chân cân xứng, dưới làn da trắng nõn là cơ bụng, cơ ngực, cơ đùi, trang bị đầy đủ, trông rất mãn nhãn.

Đầu tóc Trương Cáp rối tung, bị trói bằng dây thừng càng lộ rõ các đường cơ trên thân thể, Cam Ninh tặc lưỡi, một tay nắm hàm Trương Cáp, tay còn lại bắt đầu sờ soạng từ ngực xuống hông, muốn chui vào trong khố…

“Cam Hưng Bá!” Kỳ Lân khoanh tay đứng dựa vào cột gỗ, lạnh lùng gọi.

Cam Ninh hết hồn, thấy Kỳ Lân tới, vội vàng giải thích: “Ôi con bà nó, ta đang giúp ngươi chiêu hàng!”

Kỳ Lân nói: “Hắn là nữ! Ngươi nhầm đối tượng rồi!”

Trương Cáp giận khó kiềm, quát: “Ta là nam!”

Gương mặt thanh tú vừa giận vừa thẹn mà ửng hồng, quả thật đẹp không sao tả hết.

Cam Ninh đến gần, bóp bóp đũng quần Trương Cáp, vui vẻ nói: “Ôi cha cha, là nam nha!”

Kỳ Lân tỉnh rụi hỏi: “Hàng hay không?”

Cam Ninh vô thức bụm mũi, mới nhớ ra không phải nói mình, phụ họa theo: “Hàng hay không!”

Trương Cáp bị ép nên càng cứng đầu, thở hào hển nói: “Thà chết chứ không khuất phục…”

Kỳ Lân lạnh lùng hỏi: “Không hàng? Đừng trách ta…”

Cam Ninh ăn cơm hớt, nói tiếp: “Đừng trách ta vô tình, ta tàn nhẫn, ta làm chuyện vô lý nha.”

Trương Cáp giận dữ: “Giết ta đi!”

Kỳ Lân đến đây cũng hết cách.

“Tìm cả buổi!” Lã Bố bưng một chùm nho đi vào, ngạc nhiên hỏi: “Làm gì thế?”

“Chiêu hàng—” Cam Ninh, Kỳ Lân trăm miệng một lời.

Lã Bố đánh giá Trương Cáp một vòng, nói: “Ờ, ngươi thích này.” Nói xong giao nho cho Kỳ Lân, rồi đi qua một bên ngồi chồm hổm chờ.

Kỳ Lân bứt một quả nhét cho Cam Ninh, cũng tự ăn một một quả, nói với Trương Cáp: “Hàng đi, cho ngươi ăn nho nha—“

Chưa dứt lời, Cam Ninh và Kỳ Lân cùng ‘phụt’ một tiếng, ngay sau đó phun tán loạn, chua muốn chết.

Lã Bố vội giơ tay che đầu sợ bị đập.

Kỳ Lân hít sâu một hơi, âm hiểm nói với Trương Cáp: “Hàng hay không! Không hàng nhét nho vào miệng ngươi đó!”

Trương Cáp nhìn Kỳ Lân một cách hận thù.

Cam Ninh: “Ôi con bà nó, không thể tha cho hắn được!”

Cam Ninh kéo miệng Trương Cáp, Kỳ Lân quả quyết bóp một quả nho nhét vào miệng hắn.

Trương Cáp đáng thương không thể giãy giụa, bị nhét đầy miệng nho chua Thái Văn Cơ trồng, gương mặt mỹ nam tử vặn vẹo biến hình, quả là khổ hình nhân gian.

“Hàng không?” Kỳ Lân lại hỏi.

Trương Cáp xin tha gật gật đầu.

Kỳ Lân nói: “Từ nay về sau ngươi là nam nhân, truyền lệnh xuống, ai nói hắn là nữ phạt tám mươi quân côn.”

Trương Cáp: “…”

Trương Cáp vừa được cởi trói, liền hét lớn đánh về phía Cam Ninh: “Hôm nay, ta lấy mạng đổi mạng với ngươi!”

Cam Ninh không kịp tránh đi, bị hất ngã nhào xuống đất, đột nhiên Lã Bố bùng phát, “Ái chà chà—” Đạp Trương Cáp một cú bay thẳng ra ngoài.

Lã Bố cả giận nói: “Muốn ngươi đầu hàng, ngươi lại láo lếu! Buồn cười!”

Cam Ninh suýt chút đi cường mà bị cường ngược lại, hết hồn hết vía: “Ôi chao— Mãnh liệt quá cỡ!”

Kế hoạch chiêu hàng của Kỳ Lân thất bại, đành phải bỏ cuộc: “Thôi, thả hắn đi.”

Lã Bố nhìn Trương Cáp đang hôn mê một hồi, bỗng nhiên nói: “Không, đưa hắn đến nhà tù phía Tây, nhốt chung một chỗ với Nể Hành.”

Kỳ Lân: “…”

Lã Bố lạnh nhạt nói: “Mỗi ngày không cho cơm nước, chỉ cho nho.”

Kỳ Lân nhảy lên lưng Lã Bố, ôm cổ hắn cười nói: “Ngươi thông minh quá! Chủ công uy vũ!”

Lần đầu Lã Bố đưa ra kế khả thi, giả bộ hờ hững nói: “Chứ sao, chủ công càng ngày càng thông minh mà… Mặc kệ hắn, chúng ta về nhà ngủ… Không, ăn cơn trước rồi mới ngủ.” Cõng Kỳ Lân lắc lư chạy mất.

Ba ngày sau, Trương Cáp nắm song sắt, khóc cạn nước mắt: “Thả ta ra đi—! Ta hàng mà!”

——————————-

Chú thích:Vũ khí đồng giảnThu quan trong cờ vây