(Giải thích tựa chương: Mời rượu độc, Điêu Thiền trốn chạy trong đêm)
Ba ngày sau, cách ngoại thành Vũ Uy không xa, hai vạn quân Tịnh Châu từng đợt chạy đến nơi mai phục, hiếm hoi mới có một ngày trời không đổ tuyết, nhiệt độ trong không khí tăng trở lại, giống như giúp bọn họ một tay.
“Cam tướng quân đâu.” Kỳ Lân hỏi
Thân binh bối rồi: “Không… không biết.”
Kỳ Lân cả giận: “Không biết em gái ngươi! Càng ngày càng không ra thể thống gì!” Rút kiếm, vén mành xe ngựa, quả nhiên, Cam Ninh đang ở trong xe.
Cam Ninh đang tay trái ôm bả vai, tay phải đặt trên đùi Mã Siêu sờ tới sờ lui.
“Hiền đệ, Cam đại ca nhất định sẽ giúp ngươi báo thù!” Cam Ninh ríu ra ríu rít.
Mặt Mã Siêu ửng đỏ, nói: “Tạ…”
Kỳ lân gọi: “Cam Hưng Bá, mấy tên nam thiếp trong nhà ngươi, nhờ ta trông ngươi chặt chẽ vào.”
Cam Ninh: “…”
Xoạch một tiếng, Mã Siêu trốn vào tận trong góc xe, nhìn Cam Ninh bằng ánh mắt sợ hãi.
Cam Ninh cười hắc hắc, nói: “Quân sư đến đấy à, người quen cả mà.”
Kỳ Lân lôi Cam Ninh xuống xe, nói: “Trinh sát.” Dứt lời đưa cho Cam Ninh một phong thư, đập ót hắn: “Nghĩ cách trà trộn vào thành, đưa cho Trần Cung.”
Cam Ninh hú như sói, hú hú thêm mấy tiếng nữa, làm cho động vật nhỏ chung quanh đều chạy mất, khom người vóc tuyết vỗ vỗ lên ót mấy lần, tuyết tan ra lại đem lau mặt, tinh thần sảng khoái.
“Nhóm rùa con đâu, tập trung hết lại đây!”
Cam Ninh bắt đầu chọn người, lát sau đổi một bộ đồ da thú, trông giống như dân du mục, đem theo vài thân binh, để ba con bò Tây Tạng kéo xe đi, đem thư nhét vào lỗ nhị của bò, cắn một cọng cỏ, lên đường.
Xế chiều hôm đó, Cam Ninh trở ra, cầm trong tay thư hồi âm của Trần Cung, không ai dám nhận.
Kỳ Lân nổi da gà da vịt nhìn tay Cam Ninh, Cam Ninh nói: “Sạch sẽ mà, ai da da!”
“Đọc đi.” Kỳ Lân nổi sung: “Không cần đưa qua!”
Cam Ninh mở thư, gật gù đọc: “Muốn đánh lúc nào cũng được, tối nay càng tốt, hết.”
Kỳ Lân: “…”
“Đây thật sự do Trần Cung viết?”
“Cha mạ ơi, lừa mi làm gì!”
“Đừng có đưa qua đây!” Kỳ Lân nói.
Cam Ninh: “Trần Công Đài và Cao đại ca đang ăn nho, cả ngàn người đều lục tục đến đủ, trong thành loạn hết cả lên, đuổi Mạnh Khởi đi rồi, Thành Nghị cấu kết với một người tên là Khương phu nhân cái chi đó, với một người tên là Ma Đạo…”
Kỳ Lân nói: “Mã Đại?”
Cam Ninh nói: “Ha ha, chính hắn chính hắn, Ma Mã chi đó, cửa thành không người thủ, cũng không có ai tuần tra, đều đang ở ngoài phủ xem đấu vật.”
Mã Siêu giận dữ nói: “Khương phu nhân là tiểu thiếp của cha ta! Dâm phụ! Phụ thân ta thi cốt chưa lạnh, nàng đã cấu kết với Thành Nghị! Thật sự là…”
Kỳ Lân ra hiệu bảo hắn bình tĩnh, hỏi: “Tối nay mở cổng thành?”
Cam Ninh nói chắc chắn: “Đúng vậy! Bọn họ nói lấy hỏa tiễn làm ám hiệu.”
Kỳ Lân gật đầu: “Hạ lệnh toàn quân mai phục… Người đông, hơn hai vạn, đừng tạo ra tiếng động.”
Cam Ninh nói: “Sợ cái gì, kiểm tra cửa thành còn không có, chỉ có hai đội vệ binh, năm mươi người, Cao Thuận còn leo lên thành lâu ăn nho kìa!”
Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Ta còn muốn dẫn quân đến hội chiến ở trên bình nguyên… Thôi, một nhóm về trước đi, Cam đại ca, ngươi mang binh về bớt đi…”
“Sao như vậy được…” Cam Ninh bất mãn: “Ông đây còn chưa giúp Mã Siêu huynh đệ báo thù mà…”
“Chém đầu ngươi bây giờ!” Kỳ Lân uy hiếp.
Cam Ninh trêu: “Chủ công bảo ta đến đây, vừa chọc ngươi vui vẻ, vừa để bảo vệ ngươi…”
Kỳ Lân nói: “Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe lệnh vua đấy!”
Cam Ninh đảo mắt một vòng, còn đang tìm lý lẽ, một tay Kỳ Lân sờ lên gò má Cam Ninh, mặt vẫn như thường, gọi: “Cam đại ca.”
Cam Ninh phản xạ tự nhiên túm cái mũi mình, xoay người nói: “Đi đi! Mả cha mi, mất hứng! Đám rùa con đâu, đi truyền lệnh! Một nửa theo ta về!”
Kỳ Lân phân ra hai ngàn người mai phục, lưu lại bốn ngàn làm quân chủ lực, chuẩn bị công thành ngay trong đêm. Mã Siêu cưỡi Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, nhìn ra xa xa, mím cặp môi đẹp đẽ, không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy bi ai.
Hai ngày trước ở Lũng Tây.
Lã Bố ngồi trên bàn lớn uống rượu, Điêu Thiền tựa vào trên tháp, gắp thức ăn cho Lã Bố.
“Hầu gia, sáng nay lại có một đạo sĩ đến đây đấy.”
Lã Bố giễu: “Bình thường cái đất Lũng Tây này chẳng thấy tên đạo sĩ nào, ngươi vừa nói trong phủ có yêu, bọn họ đều tập trung đến đây, thú vị thật.”
Điêu Thiền thầm rùng mình, không biết Lã Bố có ý gì, không dám nói nhiều, lát sau Vương Doãn nói: “Yêu khí mạnh lên, người tu tiên xa ngoài trăm dặm cũng phát hiện được, đến Lũng Tây hàng yêu, cũng coi như là hợp tình hợp lý.”
Lã Bố ‘à’ một tiếng, lại nói: “Truyền vào đi.”
Điêu Thiền đằng hắng, dùng ánh mắt ra dấu với quản sự, lát sau, một ông lão chống gậy gỗ, khập khiễng đi vào.
“Nghe nói trong phủ… quan gia có yêu quái?” Ông lão e hèm e hèm.
Ông lão và Lã Bố nhìn nhau trong chốc lát.
Lã Bố: “Ngươi không phải là nữ đạo sĩ hôm bữa sao? Râu cũng chưa đổi kìa.”
Ông lão đột nhiên quên mất mình đang bị què, lảo đảo chạy, chạy không thấy dấu.
Xế chiều cùng ngày, Điêu Thiền ra sau nhà lấy một nắm cỏ khô, nhét vào trong tay áo, đi đến phòng chứa củi ở sân sau, nhìn trái nhìn phải, kéo cửa thành một khe hở.
Trong phòng củi, một con hươu cái trông có vẻ từng bị thương ở chân đang nằm.
“Ngươi còn là hươu thần không?” Điêu Thiền nhìn không được, ném cỏ khô lên mặt đất, con hươu cái ăn vội.
Ăn xong, mở miệng than khổ: “Lã Phụng Tiên là thiên hạ chí cương, vũ dũng đăng phong, chỉ một chút khí thế, ta đã bị ép không thở nổi, muốn ta làm sao mới được?”
Điêu Thiền sa sầm: “Làm thế nào? Cha ta đã phái người đến Kinh thành, ngươi nhanh nghĩ cách dụ Phụng Tiên ra khỏi thành đi.”
Hươu cái kêu ‘ư, ư’ mấy tiếng, Điêu Thiền mất kiên nhẫn: “Nói tiếng người!”
Hươu cái nói: “Ngươi thấy thứ kia chưa, là cái gì vậy? Nếu thật là yêu, sao có thể ở bên cạnh phu quân ngươi những hai năm?!”
Điêu Thiền đáp: “Không rõ, ta đi vẽ… vẽ lại cho ngươi xem, ngươi chờ ở đây.”
Cầm kì thư họa, Điêu Thiền đều không giỏi, đánh đàn múa may thì còn biết được mấy bài Thanh Bình Điều, Nghiễm Lăng Tán, vẽ vời thì có thể cùng với Tôn Quyền đi tổ chức triển lãm tranh vườn trẻ… Làm sao bây giờ? Đành phải ra cửa rẽ trái, đến tìm Thái Văn Cơ.
Đổng Tự mài mực, Thái Văn Cơ đang viết chữ, thấy Điêu Thiền đến, phu thê vội vàng ra đón.
“Ồ.” Thái Văn Cơ cười nói: “Hầu gia phu nhân, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây?”
Điêu Thiền giãn lông mày cười một tiếng: “Nên đến sớm hơn, nhưng mãi mà không đến được.”
Thái Văn Cơ ôn hòa nói: “Hầu phủ chắc hẳn nhiều việc phải lo, thân là chủ mẫu, phải chú ý chăm sóc thân thể mình.”
Điêu Thiền hàn huyên với Thái Văn Cơ đôi ba câu, hai bên đều thờ ơ, Thái Văn Cơ biết Điêu Thiền nghĩ một đằng nói một nẻo, bạn khuê mật đến Lũng Tây, Điêu Thiền không hỏi thăm lấy một lần, nay đột nhiên đến thăm, chắc chắn có chuyện quan trọng.
Quả nhiên, lát sau, Điêu Thiền mở miệng: “Lúc trước ta đọc sách thấy một thứ, cảm thấy hứng thú, chỉ có điều không biết bộ dáng thế nào, Văn Cơ tỷ tỷ giỏi đan thanh(1), có thể giúp ta vẽ ra để xem một chút không.”
Thái Văn Cơ cau mày hỏi: “Ngươi đọc sách gì?”
Điêu Thiền ấp úng không nói được, Thái Văn Cơ hiểu ý cười: “Ngươi nói đi, tỷ tỷ vẽ cho, có gì khó đâu.”
Chậu than trong phòng ấm áp, Điêu thiền bắt đầu miêu tả hình ảnh con vật lạ từng thấy qua, sừng rồng, thân hươu, đuôi trâu, còn hoa tay múa chân nói thêm: “Ánh mắt to chừng này, sáng lấp lánh, còn chảy nước mắt… Ta vừa thấy sợ muốn chết…”
Thái Văn Cơ hỏi: “Ngươi tận mắt thấy?”
Điêu Thiền biết mình lỡ lời, vội vàng cười khỏa lấp, Thái Văn Cơ trầm ngâm vẽ tiếp, qua vài nét bút, hỏi: “Thân hình như vậy, vảy sáng bóng?”
Điêu Thiền vội nói: “Đúng đúng, giống như vậy đó.”
Ngay cả những chi tiết Điêu Thiền không nói đến, Văn Cơ cũng vẽ ra, Điêu Thiền hoài nghi: “Ngươi cũng… Ngươi từng gặp qua yêu quái này sao?”
Thái Văn Cơ dở khóc dở cười: “Đây… đây không phải yêu quái.
“Đây là Thượng cổ Thần thú! Cùng với Long, Phụng, Quy được xưng là Tứ linh, Long Lân Quy Phụng, thần vị gần với Thanh Long, chính là lúc khai thiên lập địa, sao Mộc rơi xuống tạo thành, tượng trưng cho thái bình, điềm lành; Có thể phun lửa, tiếng như sấm, mẹ của Khổng Tử vô tình thấy được Lân sau mới sinh ra ông, từ lúc sinh ra ông được gọi là Khổng Thánh Nhân… Ngươi xem Xuân Thu hả?”
Điêu Thiền sợ há hốc mồm, không ngờ ‘yêu quái’ lại có lai lịch lớn như vậy.
Thái Văn Cơ trêu ghẹo: “Tên của quân sư ứng với thần thú mang điềm lành, hiện tại nghĩ lại, cách làm của thằng nhóc kia có đôi chỗ giống thần thú… Hầu gia phu nhân?”
Điêu Thiền lắc lắc khăn tay, đứng dậy, bước đi như người vô hồn.
Tả Từ hóa thành hình người, xoa xoa đùi, khổ không thể tả, liếc nhìn bức họa Điêu Thiền mang đến, vừa nhìn liền hoảng đến mặt mày xám ngoét.
“Đây đây đây… Không được đâu.” Tả Từ than khổ: “Chuyện này không thể bàn, nghe theo Văn Nhược(2) là ta tự hại mình! Đây là đẩy ta vào hố lửa chứ gì!”
Điêu Thiền: “…”
Tả Từ muốn khóc cũng không khóc nổi: “Hắc Kỳ Lân, cộng thêm Lục Hồn Phiên, bây giờ có Tam Sơn đạo sĩ, Ngũ Nhạc tiên nhân hợp sức cũng không đủ cho nó vồ một cái đâu… Ta phải đi, dạo này, làm thầy bói thôi mà cũng bị làm khó nữa…”
Điêu Thiền: “Đứng lại! Dám đi ta chém ngươi liền!”
Tả Từ nói: “Sao nữa?”
Điêu Thiền nói: “Ngươi muốn thì làm, không muốn, cũng phải làm, cha ta đã phái người đi báo tin cho Hàn Toại, nếu kéo dài đến khi tên yêu quái kia đánh xong Vũ Uy trở về…”
Tả Từ chợt nghĩ ra, hỏi: “Ngày nào Lã Bố cũng uống rượu.”
Điêu Thiền lạnh lùng thở ra, nói: “Ngươi muốn hạ độc, không làm được đâu!”
Tả Từ: “Không phải độc! Ở chỗ ta có hai viên, là Vong Ưu Tán và Thể Hồ Hương, phu quân ngươi ăn vào sẽ…”
Tả Từ nói nhỏ, bí mật nói chuyện với Điêu Thiền trong chốc lát, Điêu Thiền vô cùng kinh hoàng, mặt như bị táo bón.
Đêm đó, Lã Bố uống rượu.
Điêu Thiền run rẩy rót rượu, giúp Lã Bố gắp thức ăn, rượu trong bầu đổ lên tay Lã Bố.
“Ngươi làm sao thế?” Lã Bố cả giận nói.
Lã Bố liếc nhìn Điêu Thiền một cái, trái tim treo trong cổ họng Điêu Thiền suýt chút vọt ra ngoài, đồng tử co rút dữ dội, Lã Bố lạnh lùng hỏi: “Phu nhân! Ngươi rắp tâm làm chuyện gì!”
Điêu Thiền vội buông bầu rượu, cúi đầu nói: “Hầu gia.”
Lã Bố bực dọc nói: “Rượu này chưng cất rất vất vả! Ngươi không biết sao?!”
Điêu Thiền: “Dạ, biết…”
Lã Bố dạy dỗ: “Đừng lặp lại lần nữa.”
Sẵn tiện với tay cầm bầu rượu, tự rót tự uống, nhỏ giọng ngâm nga: “Cây hành boa rô …”
“Ta cắt cắt ra tô…” Kỳ Lân buồn miệng hát thầm.
Mã Siêu hỏi: “Hát gì vậy?”
Kỳ Lân: “Súy Thông Ca(3)… Các huynh đệ, chuẩn bị công thành!”
Dứt lời, giơ trường kiếm trong tay, hét: “Theo ta! Giết!”
Đêm tối mịt mù, tường thành Vũ Uy bắn gần ngàn hỏa tiễn, bay ra khỏi cửa thành, giống như pháo hoa xinh đẹp, sáng ngời lộng lẫy.
Thiên quân vạn mã như sấm rung chớp giật, như thủy triều nương theo bóng tối cuồn cuộn hướng về Vũ Uy thành đang say ngủ.
Lã Bố hát chưa hết Súy Thông Ca, đầu nghiêng qua, ngã xuống.
“Giết…!”
Kỳ Lân giống như vào chỗ không người, nhanh chóng lọt vào trong thành, đột nhiên Xích Thố hí dài xoay người muốn lui về phía sau.
“Sao vậy?” Kỳ Lân nói: “Đi! Xích Thố!”
Xích Thố không nghe lời đứng ở bên mé trong tường thành, bất an quay đầu nhìn về phía sau, Kỳ Lân cau mày: “Có chuyện gì?”
Trần Cung nói: “Vào thành nhanh lên, ngươi làm gì vậy?”
Kỳ Lân kẹp bụng ngựa, lệnh: “Giá!”
Xích Thố không thể làm gì khác đành vọt vào thành, quân Vũ Uy còn không kịp chống cự, lập tức bị quân Tịnh Châu ồ ạt tràn vào đánh sập phòng tuyến.
“Không được đốt!” Kỳ Lân ra lệnh: “Không được bắt cướp!”
“Thái thú Mã Đằng về thành…!” Lính liên lạc chạy dọc theo tường thành hô lớn, chạy vào phố chính, Mã Siêu theo sát phía sau, giữa đội phất đại kỳ chữ ‘MÃ’.
“Phàm là tướng sĩ Vũ Uy thì theo ta! Đến phủ Thái thú! Thành Nghị giết Mã Thái thú! Hôm nay vì cha ta trả thù…!” Mã Siêu quát.
Mã Siêu mặc giáp thép tinh luyện, dưới ánh lửa bập bùng tỏa sáng lập lòe, dân chúng bối rối tập trung ở các con đường, Cao thuận phái binh tản ra tứ phía, khống chế mọi con đường quan trọng trong thành, vô số lính liên lạc liên tục thay đổi đường đi như mạng nhện, lớn tiếng hô hoán, gọi tỉnh dân chúng toàn thành.
“Thái thú Mã Đằng trên đường về gặp chuyện không may, tướng quân Mã Siêu dẫn quân Vũ Uy vào thành, nhanh chóng quy thuận! Thành Nghị phải đền tội… Buông vũ khí, giữ mạng sống!” Lính liên lạc giục ngựa phi như bay trên phố, hô lớn.
Đêm khuya, Trương Liêu đứng trên cổng thành nhìn ra xa, trong bóng đêm giống như đang chôn giấu điều gì, rục rịch muốn thoát ra.
Trương Liêu nhìn về phương xa một lát, trong gió truyền đến tiếng sói tru, vệ binh thủ thành lạnh phát run, thiên không lại hạ tuyết.
“Tỉnh táo lại cho ta! Coi chừng có đánh lén!” Trương Liêu đạp tiểu binh đang gật gù một cước, tiểu binh luống cuống kéo mũ lại.
Trên trường thành, Trương Liêu đi qua đi lại vài bận, chung quy vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, xoay người đến Hầu phủ xin lệnh của Lã Bố, tính toán phái thêm người đến thủ thành.
Cửa lớn Hầu phủ đóng chặt, Trương Liêu đập dồn vài lần, quản sự mới cầm đèn lồng ra mở cửa, Trương Liêu nói: “Trương Văn Viễn cầu kiến chủ công.”
Quản sự ngái ngủ, xoay người đi vào, Trương Liêu không đợi truyền, nhành chóng đi theo vào.
Quản sự đi chừng nửa canh giờ vẫn không nghe thông báo, Trương Liêu càng nghĩ càng thấy có vấn đề, vọt vào chái Đông, càng cảm thấy lo lắng, chạy dọc hành lang đạp cửa từng phòng, gọi: “Chủ công! Văn Viễn có việc cầu kiến!”
Các phòng đều tối đen, trống trơn, Lã Bố biến mất.
Quản sự phát run đứng trong sân, Trương Liêu sách cổ hắn, quát: “Chủ công đâu!”
Quản sự run rẩy nói: “Chủ mẫu.. dặn… dặn, tối nay có có có chuyện gì, cũng… không quấy rầy chủ công…”
Trương Liêu lại hỏi: “Vương Tư đồ đâu? Lão già Vương Doãn đâu?!”
Quản sự trả lời không được, Trương Liêu lửa giận ngút trời, đâm luôn một kiếm, vội chạy ra khỏi phủ, quát: “Người đâu! Mau đến đây!”
“Báo…!”
Tiểu binh báo lại: “Trương tướng quân! Xe của chủ mẫu hai canh giờ trước đã ra khỏi thành Bắc! Có binh phù của chủ công, thuộc hạ không thể ngăn!”
Trương Liêu: “Đã ra khỏi thành hai canh giờ! Bây giờ mới đến báo!”
Tiểu binh sợ hãi quỳ xuống: “Chủ mẫu nói, chủ công cho phép nàng ra khỏi thành có việc, không được đánh động bất kỳ ai.”
Trương Liêu: “…”
Hai canh giờ, không quá dài, cũng không phải ngắn, Trương Liêu nhắm mắt, đứng một lúc lâu trước Hầu phủ, thầm nhủ không được kích động, bình tĩnh thở ra, trầm giọng nói: “Ngươi đi ngay đến phủ của Giả tiên sinh, đem chuyện đêm nay kể rõ ràng cho hắn, nửa câu cũng không được thiếu, ta lập tức mang binh đuổi theo chủ công!”
Trương Liêu dẫn theo gần ngàn thân binh, từ cửa Bắc ra khỏi thành, tuyết lớn dần, che đi vết bánh xe và vó ngựa.
Tìm thế nào đây? Trương Liêu thật sự nghĩ muốn nổ đầu.
Trương Liêu vừa đi không bao lâu, trong bóng tối, từ trong tuyết bay ra một mũi tên sáng rực, vượt qua mảnh đất trống ngoài thành, ‘đoong’ một tiếng, ghim vào thành lâu.
“Giết…!”
Xa xa, vô số binh sĩ từ mặt tuyết hiện thân, trong đêm tuyết rơi, hơn vạn cây đuốc soi rọi bóng tối, chai lọ chứa dầu đốt cháy bị ném vào thành, rơi trên mái nhà.
Một khắc sau khi thành Vũ Uy thất thủ, đại bản doanh Lũng Tây, nội bộ nhà mình tan rã.
——————————-
Chú thích:Đan thanh ở đây ý chỉ việc vẽ tranhVăn Nhược là tên tự của Tuân ÚcSúy Thông Ca dễ thương lắm, bà con nhớ nghe nha!