(Giải thích tựa chương: Lã Phụng Tiên một mình một ngựa khiêu khích đám chư hầu…)
Hôm sau, Lã Bố cho rút quân lên đường, nhưng đến trước Hổ Lao quan phát hiện trên thành lâu cắm đầy Tướng kỳ(1).
Hổ Lao quan mở ra, một tín sử cầm quân lệnh của Đổng Trác đi ra nghênh đón.
Lã Bố nhất thời trợn tròn mắt, lập tức cưỡi Xích Thố, nghe tín sử kia nói một lúc lâu, mới hỏi: “Thừa tướng quyết định thân chinh khi nào?”
Tín sử kia trả lời: “Hồi Hầu gia, Đổng tướng quốc lệnh Hầu gia hạ trại ở quan ngoại, cắt đứt hướng đi của chư hầu…”
“Nơi này cách Lạc Dương gần năm mươi dặm, ai thủ ở Tị Thủy quan?!” Lã Bố trách mắng: “Quan nội có bao nhiêu binh lực?”
Tín sử ngẩng đầu, đáp: “Tướng quốc đã dặn trước không được để lộ, tướng quân cứ đi hạ trại là được.”
Lã Bố mắng một câu thô tục, phân phó Cao Thuận tìm nơi hạ trại.
Kỳ Lân xuống ngựa, đi lên phía trước: “Hai mươi vạn quân Tây Lương, Đổng Trác đến đây, ta nói đúng rồi.”
Lúc này Lã Bố mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Bao nhiêu?”
Kỳ Lân giơ hai ngón tay hình chữ “V”, cười nói: “Hai mươi vạn. Năm vạn đi một hướng, phái Lý Giác, Quách Tỷ thủ ở Tị Thủy quan, một đường khác muời lăm vạn, tự hắn lãnh binh.”
Lã Bố trầm giọng nói: “Đi theo ta.”
Trong trướng chủ soái.
Lã Bố như đang bị vây khốn, nhìn chằm chằm Kỳ Lân.
Kỳ Lân nói: “Trước hết nói ta nghe, sao ngươi lại giận.”
Lã Bố không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói trước!”
Kỳ Lân kiên trì nói: “Ngươi nói trước đi, ta chưa suy nghĩ xong.”
Lã Bố đành nhượng bộ, tức giận nói: “Hắn muốn ta làm tiên phong, Hầu gia không muốn đi.”
Kỳ Lân nghi hoặc hỏi: “Các ngươi không phải nghĩa phụ tử sao? Trước giờ nghe nói quan hệ của hai người tốt lắm, sao không muốn đi?”
Lã Bố trầm ngâm một lát, đáp: “Quân Tịnh Châu chinh chiến liên tục mấy năm, lại bị hắn điều đi không ít, nay còn lại không đến ba vạn, hắn cũng không chiêu lính bổ sung cho Hầu gia… Hao tổn lớn như vậy phải làm thế nào?”
Kỳ Lân càng nghi hoặc hơn nữa, hỏi ngược lại: “Quân Tịnh Châu quan hệ thế nào với ngươi?”
Lã Bố đáp: “Quân Tịnh Châu là bộ hạ cũ ta mang theo từ chỗ Đinh tặc… Đinh Nguyên, là người một nhà; quân Lương Châu là thuộc hạ cũ của Đổng Trác, ngươi không hiểu đâu.”
Lúc này Kỳ Lân mới sáng tỏ, nhưng lại âm thầm kinh ngạc, sao so với lịch sử mình biết lại không giống nhau? Xem ra, tuy Lã Bố là loại người lỗ mãng, nhưng cũng không phải quá ngốc, hơn nữa lại vốn có hiềm khích với Đổng Trác.
Ban đầu để Lã Bố nói rõ ngọn nguồn là do Kỳ Lân không đoán được suy nghĩ của Lã Bố, sợ sẽ nói lời không nên nói, suy nghĩ còn chưa cẩn thận, Lã Bố ra lệnh: “Tới ngươi nói.”
Kỳ Lân chần chờ: “Ngươi đã như vậy, lúc ra trận…”
Lã Bố: “Hầu gia đang hỏi ngươi kế hoạch của Đổng Trác, đâu có hỏi nên làm cái gì, hành quân đánh giặc, ta tự biết, không cần bọn ngươi dạy.”
Kỳ Lân đành trả lời: “Bản thân Đổng Trác cũng không có kế hoạch gì, hắn nghe theo chủ ý ôi thiu của Lý Nho, trận này đánh không thắng.”
Lã Bố hỏi lại: “Sao lại nói như vậy?”
Kỳ Lân đáp: “Không biết, ta đoán.”
“Ngươi…” Lã Bố không nhịn nổi nữa, cảm thấy mình đợi cả buổi trời, cuối cùng bị giỡn mặt, suýt chút đứng dậy rút kiếm chém Kỳ Lân.
“Khoan khoan khoan!” Kỳ Lân vội giơ tay bảo hắn bình tĩnh đừng nổi nóng, nói thêm: “Đổng Trác sai ngươi đi khiêu chiến, mấy người đầu là Mục Thuận, Võ An Quốc, Công Tôn Toản, mấy người này đều dễ đánh, sau đó là ba huynh đệ Lưu Quan Trương, nhóm này mới khó chơi…”
Biểu tình của Lã Bố rất kỳ quái, hỏi: “Khoan đã, ba huynh đệ gì?”
Kỳ Lân: “Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi!”
Lã Bố cảm thấy không đúng lắm nói: “Tào lao gì vậy, chưa nghe bao giờ.”
Kỳ Lân lại nói: “Trăm ngàn lần đừng xem thường ba người này, thật sự lợi hại đó, người tên Trương Phi sẽ nói khích ngươi, mắng ngươi ‘gia nô ba họ’… Nói chung là ngươi sẽ bị hắn làm cho vô cùng tức giận. Sau đó ba huynh đệ nhà đó sẽ đánh hội đồng ngươi, ngươi thấy đánh không lại, chỉ có thể chạy trốn…”
Trương Phi còn chưa ra trận, Lã Bố đã bị Kỳ Lân làm cho giận run người trước, phẫn nộ hét: “Cao Thuận đâu? Đem thằng nhóc này ra ngoài treo lên!”
Kỳ Lân hét toáng lên: “Khoan đã! Chủ công xin nghe vi thần nói một lời! Nếu ta đoán sai, lúc đó ngươi có giết cũng không muộn!”
Cao Thuận vội vàng chạy vào, quát: “Láo xược!” Nói xong lập tức muốn xông lên, lúc đó từ ngoài trướng có người tức tốc tiến vào thông truyền: “Đổng tướng quốc truyền Ôn Hầu nhập quan nghị sự—!”
Lã Bố thở hổn hển nói: “Ngươi chờ đó cho ta!”
Lã Bố xoay người bỏ đi, đi xa rồi, Cao Thuận nói hỏi: “Lúc nãy ngươi nói gì thế?”
Kỳ Lân thở phào đáp: “Không có gì, tên này không chịu nổi khiêu khích, dễ nổi nóng, ta chỉ khích trước một chút, đến khi ra trận có chuẩn bị tâm lý, sẽ không quá kích động.”
Cao Thuận nghe xong cũng hiểu được một nửa, trong lòng còn sợ hãi nói: “Ngươi đang lấy mạng mình ra đùa đấy, đợi Hầu gia quay lại, tuyệt đối phải nhún nhường nói chuyện.”
Kỳ Lân mỉm cười nói: “Cảm ơn Cao đại ca.”
Không bao lâu sau, Lã Bố mặt mày hầm hầm quay lại, lên tướng quân tháp ngồi, lệnh: “Nói tiếp.”
Kỳ Lân biết dự ngôn của mình đúng gần nửa, hỏi: “Quân của Đổng Trác là mười lăm vạn?”
Lã Bố lạnh lùng nói: “Ừ…”
Kỳ Lân cười: “Tên Viên Thiệu kia, chính là A Đẩu (2) bất tài vô dụng…”
Lã Bố nhíu mày hỏi: “A Đẩu gì?”
Kỳ Lân hết hồn biết mình lỡ miệng, vội đánh trống lảng, nói tiếp: “Một lát nữa nghe lời ta, ngươi chỉ cần…”
Kỳ Lân lải nhải lắm mồm nói nửa ngày trời, Lã Bố nghe vào cứ mơ mơ màng màng không ừ chẳng hử. Kẻng hành quân gõ vang ba tiếng ngoài trướng, gấp rút thúc giục, Cao Thuận nâng mũ giáp đi vào, hầu Lã Bố đội lên, Lã Bố sải bước ra khỏi trướng.
Kỳ Lân đuổi theo phía sau, thao thao bất tuyệt: “… Ngươi nhớ kỹ hết chưa?”
Lã Bố dừng chân, thân hình cao lớn chắn ở trước trướng, Kỳ Lân suýt chút va vào, lại thấy Lã Bố dùng kiếm nâng ngang huyệt thái dương, xoa xoa, rối rắm nhớ lại.
Kỳ Lân nghĩ thầm, thôi rồi, tám phần là do mưu kế quá phức tạp, tên này không nhớ nổi, còn đang định giải thích, Lã Bố chần chờ nói: “Phượng Hoàng…”
“Phượng Hoàng?” Kỳ Lân thật hết hiểu nổi.
“Kỳ Lân!” Bóng đèn trên đầu Lã Bố ‘đinh’ một tiếng sáng trưng, cuối cùng cũng nhớ được cái tên, phân phó: “Đi với ta, nếu có gian dối, trước trận vấn trảm!”
Nói xong cũng không thèm để ý Kỳ Lân, ra khỏi doanh, điểm binh, dẫn binh chậm rãi xuất phát đến phương hướng địch doanh.
Một dặm bên ngoài Hổ Lao quan: Vùng đất trống giữa quân Quan Đông và quân Tịnh Châu.
Đối diện là một rừng cờ tướng đủ màu, Viên Thiệu, Viên Thuật, Mã Đằng, Công Tôn Toản, Hàn Phức… Kỳ Lân thấy đại kỳ của quân chư hầu xếp thành một hàng, bay phấp phới trong gió, nghĩ thầm, ngoài Lưu Quan Trương, không biết còn ai nữa? Mã Đằng cháu của Mã Siêu không biết có theo chú ra trận không, dưới tay Công Tôn Toản còn có mãnh tướng…
Lã Bố giơ kích dừng lại, xa xa quát: “Lã Phụng Tiên ở đây! Nhãi ranh Viên Thiệu! Nhanh ra ứng chiến! Chờ ông nội lấy mạng ngươi–!”
Quân Tịnh Châu gầm vang như sấm dậy, trong trận đối diện, quân Quan Đông đánh trống lớn.
“Thùng! Thùng! Thùng!” Ba tiếng trống vừa dứt, chỉ nghe bên kia truyền ra tiếng tranh cãi.
“Ta có mãnh tướng Võ An Quốc, nên cái mạng của Lã Bố…”
“Để binh sĩ của ta ra trận! Ta có một viên mãnh tướng, tên là Mục Thuận…”
Lã Bố không kiên nhẫn quát: “Toàn bộ tiến lên cho ông nội bây đánh!”
Lúc đó bên quân Quan Đông đã chọn được người, một danh võ tướng hét lớn: “Lã Phụng Tiên! Ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!” Dứt lời, hai chân kep chặt bụng ngựa, tay cầm một cặp đại phủ, thúc ngựa chạy tới! (đại phủ)
Lã Bố quát: “Thằng nhãi Viên Thiệu đâu!” Nói xong, một tay phất cương ngựa, một tay cầm Phương Thiên Họa kích tiến lên nghênh chiến.
Tên võ tướng không rõ danh tính kia cũng một thân chiến giáp vảy thép, đầu đội mũ giáp hùng sư, áo choàng phía sau cuồn cuộn như mây đỏ, mặt trời giữa trưa chiếu xuống giống như thiên binh thiên tướng, phóng thích dũng khí toàn thân, thế đến không thể đỡ!
Lại thấy võ tướng kia xoay nhanh cặp đại phủ trong tay, thanh âm vù vù rung động, thúc chiến mã giao chiến với Xích Thố của Lã Bố, búa lớn lấy thế sấm sét vạn quân mãnh liệt bổ xuống!
Lã Bố cả giận quát: “Cút!” Một kích tùy ý, mũi kích móc vào giữa cổ võ tướng, tức khắc búa rời tay, bị hất văng xuống ngựa.
Vạn quân lặng ngắt như tờ.
Lã Bố lười nhác nói: “Xưng tên ra.”
Tướng địch che cổ, quằn quại trên mặt đất, co giật như con ếch, sau mới gian nan nói: “Mục… Thuận.” Vừa xong, cổ lật ra, chết.
Lã Bố hướng đến trận đối diện quát lớn: “Võ An Quốc, Công Tôn Toản, mau ra chịu chết!”
Kỳ Lân nhịn không được cười to, xem ra trí nhớ của Lã Bố cũng không tệ, nhỉ?
Trong quân Quan Đông lại có một võ tướng xông ra, quát to: “Chớ vội kinh người!”
Vị võ tướng kia quả nhiên là Võ An Quốc, trong tay cầm Phi Liêm chùy xoay vòng trên không, chùy sắt nặng ba mươi cân hướng đầu Lã Bố bay tới, Lã Bố nhẹ quay đầu ngựa, hét một tiếng, kích trong tay theo đà nâng lên, Võ An Quốc đang lao tới bị chém rớt một cánh tay.
“…”
Quân Tịnh Châu gầm lên uy vũ! Trống trận lại nổi lên điên cuồng, sĩ khí tăng vọt, chỉ đợi Lã Bố vung tay lên, liền như che trời lấp đất giết về phía quân Quan Đông!
Lã Bố đợi đến khi trống trận dừng lại, trào phúng nói: “Công Tôn Toản.”
Quân Quan Đông tĩnh một lát, hiển nhiên là sợ, Kỳ Lân giục ngựa tiến lên, cách Lã Bố khoảng mười trượng, nhìn xa xa vào trận đối phương.
“Nhìn ai?” Lã Bố lạnh lùng hỏi.
Kỳ Lân vội nói: “Đâu có nhìn ai.”
Lã Bố vừa phát hiện ra điều gì, đang muốn hỏi lại, đã thấy trong trận của đối phương lao ra một con ngựa trắng, vì thế nói: “Lui ra.”
Kỳ lân ruỗi ngựa lui vài bước, đối phương giáp bạc toàn thân, bạch mã thần tuấn như gió, chính là bạch mã tướng quân Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản tuy đã qua bốn mươi tuổi, mãnh liệt uy vũ không hề suy giảm, ngay lúc này một mình cưỡi ngựa ra trận, cổ vũ sĩ khí quân Quan Đông, chỉ một thoáng con ngựa trắng và Xích Thố đã bắt đầu quần chiến.
Công Tôn Toản vốn là Thứ sử U Châu, từ nhỏ đã chinh chiến khắp nơi, là người thật sự có bản lãnh, Lã Bố nhất thời giận dữ, nhưng càng giận lại càng đánh đến nhẹ nhàng lưu loát, Kỳ Lân hiếu kỳ ruỗi ngựa tiến lên vài bước, đến gần xem chiến, đúng lúc thấy Lã Bố xuất lực từ hông, một kích vung lên, cán kích quét ngang Công Tôn Toản, hất cả người lẫn ngựa lộn nhào!
Kỳ Lân không nhịn được khen: “Hay!”
Nhưng trong trận đối phương có một người khóa chặt ánh mắt vào cuộc chiến ở giữa tràng, vật cưỡi của Công Tôn Toản hí vang ngã nhào, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ trong quân bật lên tiếng dây cung, Lã Bố vội xoay người hét: “Coi chừng!”
Mũi tên rời cung, từ xa xuyên qua khoảng cách gần trăm bộ, bay về phía Kỳ Lân!
Lã Bố không thèm để ý Công Tôn Toản, trở tay vung Họa kích lên, tạo thành một vệt bóng trắng, ‘Đinh’ một tiếng, ám tiễn bị đánh lệch bay qua sát trên đỉnh đầu Kỳ Lân.
Bị chậm lại khoảng một cái chớp mắt, ngựa của Công Tôn Toản hoảng sợ lồng lên, lảo đảo chở theo chủ tướng hướng về phe mình chạy trốn. Phe địch lại một người cưỡi ngựa tiến lên tiếp chiến, Lã Bố không đuổi theo, chỉ có thể kéo cương dừng Xích Thố.
Người nọ quả là tùy tùng của Công Tôn Toản, Kỳ Lân kiễng chân lên nhìn, không nhìn rõ mặt mũi, đối phương đội mũ binh đặc chế, ngay lúc này hình như cũng đang nhìn lại hắn.
Họa kích của Lã Bố quơ quơ trước mặt Kỳ Lân, làm vậy Kỳ Lân mới lấy lại tinh thần.
“Cút về.” Lã Bố nói: “Đừng có ở đây cản trở chuyện của Hầu gia.”
Kỳ Lân cười làm lành nói: “Vừa rồi ai bắn ta một tiễn vậy? Ngươi thấy không?”
Lã Bố còn chưa trả lời, phe địch lại có một tráng háng đen thui hung mãng quát tháo, xông ra.
Chính chủ đến rồi!
Kỳ Lân vội nói: “Chính hắn! Trăm ngàn lần nhớ kỹ!”
Trương Phi dẫn đầu lao ra nghênh chiến, phía sau còn có hai người cưỡi ngựa lên theo, giữ khoảng cách chừng hơn mười bộ.
Trương Phi khiêu khích: “Gia nô ba họ đừng hòng chạy thoát! Có Trương Phi nước Yên ở đây này!”
Lã Bố trước tiên là ngạc nhiên, xong lại cười ha ha, quay đầu nhìn Kỳ Lân một cái, gật gật đầu.
Trương Phi ngẩn người, Lã Bố không bị khích? Cặp mắt to như chuông đồng đảo một vòng, đang muốn tìm câu khác để mỉa mai, Lã Bố lại cầm kích chỉ chỉ Trương Phi, nói: “Bảo Lưu Bị ra đây, Hầu gia có chuyện muốn nói với hắn.”
——————————-
Chú thích:Tướng ở đây là Thừa tướng.A Đẩu là con Lưu Bị nhưng chưa ra đời.