(Giải thích tựa chương: Phượng hà phi(1), đêm động phòng hoa chúc…)
Kỳ Lân đoán rất đúng, Đổng Trác vừa chết, quân Lương Châu ngoài thành tan tác như chim. Đầu lĩnh giặc đã giải quyết, phần còn lại chính là vấn đề trùng kiến.
Dời đô về Lạc Dương hay tiếp tục định đô ở Trường An; Tam Công giúp thiên tử chưởng quản triều chính hay Lã Bố nắm quyền hành? Đối với quân Lương Châu thừa thắng xông lên, cùng nhau đánh chó rơi xuống nước hay mặc kệ bọn chúng tự sinh tự diệt?
Đổng Trác chết đi, vấn đề bách quan Hán triều nhất tề lo lắng chính là cán cân quyền lực.
Nhưng Lã Bố chẳng quan tâm, vứt lại tình hình rối rắm, dẹp đường hồi phủ.
“Phải phái tín sử, gấp rút lên đường đến quân doanh Quan Đông báo tin…”
“Bộ hạ cũ của Đổng Trác không thể truy, càng không thể cho Vương Doãn can thiệp triều chính, tốt nhất là xin Hiến đế ban thêm một thánh chỉ nữa, đặc xá quân Lương Châu…”
“Trong thành còn gần bốn ngàn quân Lương Châu, chủ công xem…”
“Hoàng thượng phong Hầu cho ngươi…”
Lã Bố ra cung, Điêu Thiền đang cưỡi Xích Thố bất an chờ đợi, Kỳ Lân đuổi theo Lã Bố, nói: “Dừng lại!”
Lã Bố không kiên nhẫn nói: “Ngươi với Trần Cung quyết định là được, chút việc nhỏ đó mà cũng muốn hỏi Hầu gia sao?”
Kỳ Lân dở khóc dở cười nói: “Đây là việc nhỏ à?”
“Tướng quân—” Điêu Thiền do dự một hơi, nhịn không được gọi.
Kỳ Lân nhíu mày.
Lã Bố nhìn thoáng qua Điêu Thiền cách đó không xa, hạ giọng hỏi Kỳ Lân: “Ta lại hỏi ngươi, việc thành hôn của Hầu gia chuẩn bị đến đâu rồi.”
Kỳ Lân coi như đã hiểu.
Kỳ Lân thản nhiên nói: “Bảy ngày sau có thể đón dâu.”
Lã Bố nói: “Vậy thì tốt, những chuyện khác ngươi toàn quyền xử lý.”
Cao Thuận thở hào hển chạy đến: “Chủ công!”
Trong ánh mắt vừa khâm phục vừa sợ hãi của chúng tướng sĩ ngoài Ngọ môn, Lã Bố sải bước đi về phía Điêu Thiền, cũng không buồn quay đầu lại, xua tay ra lệnh: “Chuyện gì không quyết định được, cứ hỏi Kỳ Lân.”
Cao Thuận và Trương Liêu bận rộn xong, tập trung lại tại Ngọ môn, Trần Cung phái người đưa Hiến đế quay về tẩm điện, rồi cũng nhanh chóng đến xin ý kiến, bốn người đứng lại cùng một chỗ, lại nhìn bóng lưng Lã Bố.
Trần Cung nhíu mày hỏi: “Nhiều việc phức tạp, chủ công vội vàng đi đâu vậy?”
Kỳ Lân cảm thấy chắn chắn có chuyện sắp xảy ra, hắn cười cấu xa làm động tác im lặng: “Chủ công vội vàng đi nói chuyện yêu đương… Suỵt.”
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Lã Bố, vẻ mặt Điêu Thiền đầy chờ mong, nhìn nam tử anh vĩ như thần đang đi về phía mình.
Ba giây sau, Lã Bố phi thân lên ngựa, chân dài tràn ngập khí phách phất qua.
Ngoài Ngọ môn, bách quan nhìn chăm chú, trên vạn quân Tịnh Châu lặng ngắt như tờ.
Đầu gối Lã Bố quất vào đầu Điêu Thiền, ‘ưm’ một tiếng, mặt mềm biến dạng, cả người tung bay, té sắp trước Ngọ môn.
Lã Bố: “…”
Lã Bố quan to lộc hậu, lúc này quả thật đang ở đỉnh cao. Trong thành Trường An, bộ hạ cũ của hai châu Tịnh Lương đều quy thuận, mở rộng binh lực trong tay Lã Bố lên gần bốn vạn, có thể cùng một lộ chư hầu phân tranh cao thấp.
Một phong mật chiếu của Hiến đế tẩy sạch tội danh phản bội Đinh Nguyên, hôm sau thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, Lã Bố hộ giá có công, tấn chức Phấn Vũ tướng quân, phong tước Ôn Hầu, ban huyện Ôn làm đất phong, thực ấp năm vạn, nghi thức xuất hành ngang hàng với Tam tư.
Trần Cung tấn phong Lang trung lệnh, nhậm chức của Lí Nho trước đây, Trương Liêu giữ chức Trung Lang tướng.
Đại nho Thái Ung nhậm chức Thái phó, cùng với Trần Cung, Vương Doãn phụ tá Hiến đế chấp chính.
Vương Doãn không thể nói gì được, binh lực trong triều hiện nằm trong tay Lã Bố, lúc trước vì chuyện Điêu Thiền đắc tội với tên thô lỗ này, càng không dám nói nhiều.
Hôm đó, quần thần bận tối tăm mặt mũi, Trần Cung được Kỳ Lân nhắc nhở, cũng không tham gia quá nhiều vào các vấn đề và quyết sách của đám quan văn với Hiến đế, chỉ đề cập đến việc điều động binh lực, bố trí phòng thành cùng với vấn đề vật tư ở Trường An, đứng trên lập trường của Lã Bố để nêu ra ý kiến.
Trần Cung thành người phát ngôn của Lã Bố, Kỳ Lân nhân cơ hội vui vẻ nhàn hạ, lúc về Hầu phủ, Cao Thuận, Trương Liêu còn bị việc vặt quấn lấy chưa về tới, Hầu phủ to như vậy trống huơ trống hoác, chỉ có mỗi Kỳ Lân.
Lã Bố về tới.
“Ha ha ha ha ha –” Kỳ Lân ôm bụng cười to.
Lã Bối quở: “Con mắt không biết trên dưới! Vì sao không nhắc nhở Hầu gia?!”
Kỳ Lân thấy hứng thú nói: “Ngươi về rồi à—”
Lã Bố gật đầu cho có lệ, đáp: “Về rồi, trong nhà có mình ngươi à?”
Kỳ Lân vẫn còn ngồi trên ghế chơi cái gì đó, nhớ lại chuyện ban nãy của Điêu Thiền, lại nhịn không được cười to, Lã Bố nổi trận lôi đình: “Cấm cười!”
Kỳ Lân nén cười, bắt chéo chân này qua chân kia đá đá: “Chúc mừng chủ công!”
Lã Bố thấy Kỳ Lân kẹp hai cọng lông chim rất dài trên tay, ngón tay cầm tên sắt xoắn một vật gì đó, thắc mắc trong lòng: “Làm cái gì đó?”
Kỳ Lân cũng không ngẩng đầu lên, cười nói: “Lễ quan cho ngươi đội vào ngày thành hôn.”
Lã Bố hơi hơi nheo mắt, khuôn mặt Kỳ Lân rất thanh tú, dưới ánh mặt trời, lông mi đổ xuống thành một cái bóng hiền hòa, giống như con mèo con đang hiếu kỳ chơi đùa giữa trưa mùa Thu.
Chiến quan dùng dây vàng làm viền, chỉ bạc dệt thành hoa văn, tạo hình một con vật nào đấy, phía trước có hai cái sừng nhô lên, tất cả đều được đính bằng phỉ thúy thượng hạng, ở giữa lại cẩn một viên dạ minh châu lớn bằng ngón cái, vô cùng hoa lệ quý giá.
Lã Bố hỏi: “Ở đâu có?”
Kỳ Lân thuận miệng đáp: “Ta tự thiết kế, mời thợ may trong cung làm.”
Lã Bố: “Trông đẹp lắm.”
Kỳ Lân: “Cũng vừa kịp lúc, hôm thành hôn cũng không thể đội mũ giáp Thao Thiết đi đón dâu.”
Lã Bố nghiêng đầu đánh giá một lúc lâu, lại hỏi: “Đây là con vật gì đó phải không? Là con gì?”
Kỳ Lân nói: “Ngươi đoán con gì?”
Lã Bố lắc đầu, nghi hoặc nói: “Tì Hưu?”
Kỳ Lân cười cười, nói: “Xưa nay mũ giáp của ngươi có hình Thao Thiết, thượng cổ mãnh thú tam triều thích dùng để trang trí chiến giáp. Thao Thiết cùng hung cực ác, không phải vật tốt. Trên chiến quan này là thú mang điềm lành, tên Kỳ Lân.”
Kỳ Lân lấy hai cái lông đuôi chim trĩ đính lên, dùng kéo vặn chặt sợi lông, Lã Bố nói: “Một vật hoa quý như vậy, sao ngươi nghĩ ra được?”
Kỳ Lân không đáp, nhìn Lã Bố một hồi, nghiêm túc nói: “Thần lực của Kỳ Lân đủ để địch lại thượng cổ Thần Long, có khả năng đào núi lấp biển, có sừng nhưng không bén, không đến lúc bất đắc dĩ, cũng không làm thương tổn sinh mạng.
“Nguyện chủ công khi tắm máu chiến đấu anh dũng khí thế như Thao Thiết; Quyền cao chức trọng trong triều uy nghiêm tựa Thần Long; Xử thế làm người trong sạch như dòng dõi Phượng Hoàng; Đối đãi thiên hạ chúng sinh có đức độ của Kỳ Lân.”
Trong lòng Lã Bố cảm động, tiếp nhận mũ đuôi chim trĩ, đội lên đầu, cột chặt dây.
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân: “Ngươi không nói gì sao?”
Ngóm tay Lã Bố kéo một sợi lông, quấn một vòng, thờ ơ nói: “Đẹp lắm.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố vỗ vỗ đầu Kỳ Lân, quay người đi vào phòng rửa mặt, tiếng nước truyền ra, cùng với tiếng nói hùng hậu của hắn: “Mấy ngày nay, đều nhờ có ngươi.”
Đại công cáo thành, Lã Bố còn biết nói một câu như vậy, chưa ôm hết công lao vào người, trong giọng nói tỏ ý biết ơn, làm cho Kỳ Lân hơi cảm động.
Lã Bố: “Tiếp theo thế nào?”
Kỳ Lân nói: “Kế tiếp… phò tá ngươi nhất thống thiên hạ…”
Tiếng nước trong phòng ngưng bặt.
Kỳ Lân nhận ra mình lỡ lời, mỉm cười nói: “Nói đại thôi, chờ xem thế nào đã.”
Lã Bố không lên tiếng, lát sau mới nói: “Vào đây hầu hạ Hầu gia.”
Kỳ Lân nói: “Tự cởi giáp đi.”
Lã Bố mệt mỏi nói: “Mệt, cởi không nổi, qua vài ngày nữa, có phu nhân hầu hạ rồi, không sai ngươi nữa.”
Kỳ Lân đành đứng dậy, thân thể to lớn mạnh mẽ của Lã Bố dựa vào tướng quân tháp, người đầy mồ hôi với máu, Kỳ Lân lấy vải, giúp Lã Bố cởi bỏ bộ giáp hơn bốn mươi cân, tự tay cởi mũ Thao Thiết, cẩn thận lau mình cho hắn.
Lã Bố: “Hoàng thượng lệnh ngươi tiến cung, làm ngự tiền thị vệ kiêm bạn học.”
Kỳ Lân hơi nhướn mày, hỏi: “Ta nên trả lời thế nào?”
Lã Bố miễn cưỡng nói: “Không cần để ý hắn, Hầu gia đã nói rõ ràng với Thái Ung rồi, ngươi là người của ông đây, ai cũng đừng hòng chạm vào.”
Kỳ Lân dở khóc dở cười, Lã Bố vươn tay, áp vào một bên tai Kỳ Lân, làm hắn quay đầu, nhìn sườn mặt Kỳ Lân một hồi.
Kỳ Lân không hiểu gì cả, dường như nghe Lã Bố thở dài, lại nghe hắn nói: “Lúc đầu tưởng nhìn lầm rồi, hiện tại ngươi cũng là lương tài có văn có võ, tìm hôn sự cho ngươi nhé?”
Kỳ Lân: “Thôi, trước lo chuyện của ngươi đi.”
Nghe đến đây, Lã Bố hào hứng hẳn: “Phải rồi, hôn sự chuẩn bị đến đâu rồi? Có viết xuống không? Lấy ra đây coi.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố: “?”
Kỳ Lân: “Hôm này ta từ trong cung về, để quên trên bàn của Hoàng thượng rồi.”
Lã Bố: “Tên hậu đậu!”
Bảy ngày sau, Ôn Hầu Lã Bố cưới thiên kim Điêu Thiền của phủ Tư đồ, ngày tốt, trời còn chưa sáng, mọi người trong Hầu phủ đã thức dậy.
Lã Bố căng thẳng cả một đêm, đến canh bốn mới mặc luôn quần áo đi ngủ. Kỳ Lân cũng không hối thúc hắn, chuẩn bị mọi thứ từ trên xuống dưới, tỉ mỉ xem lại một lần tất cả trang hoàng bài trí trong phủ.
Lã Bố được phong Ôn Hầu, Cao Thuận, Trương Liêu, Trần Cung nhận chức quan, đã có phủ đệ riêng, không ở cùng một phủ với Lã Bố nữa, chỉ có mình Kỳ Lân ở lại Hầu phủ, tính đợi Lã Bố thành hôn xong thì chọn một căn nhà vừa ý dọn ra.
Trong phủ từ trên xuống dưới có hơn một trăm thân binh, cùng với vài nha hoàn mấy hôm trước Cao Thuận chọn.
Cao Thuận, Trương Liêu đều mặc một thân nhung trang, Cao Thuận hỏi: “Chủ công đâu?”
Kỳ Lân nói: “Mới ngủ, đợi đến lúc tế tổ rồi gọi hắn. Cao đại ca gọi vài người ra dán hoa giấy lên cửa đi, đợi kiệu cưới từ cửa Tây tới thì bảo đi thẳng vào chính sảnh.”
Cao Thuận nói: “Hôm trước vào triều nghe Thái đại nhân nói, lễ nghi của chủ công nay ngang với Tam tư, không thể ở chỗ này hoài, sao không chọn chỗ nào rộng hơn đi?”
Kỳ Lân nói: “Vùng phụ cận này trước đây là vườn mận của Phi tướng quân, sau này có sửa lại một lần rồi, có gì không tốt? Chủ công còn muốn vào ở trong Mi Ổ…”
Trương Liêu ngắt lời: “Tòa nhà cũ của Đổng Trác xây bằng gỗ rất rầm rộ, căn đó đúng là bề thế.”
Kỳ Lân cười nói: “Bề thế thì bề thế, nhưng là điềm xấu, chủ công cũng định dọn qua, ta thuận miệng nói mấy câu, hắn không thấy hứng thú nữa.”
Mấy người đồng loạt cười, Trần Cung gật đầu nói: “Đổng tặc mới chết, chủ công liền dọn vào Mi Ổ, sẽ khiến Hoàng thượng sinh nghi. Hên mà có ngươi cẩn thận tỉ mỉ.”
Kỳ Lân thản nhiên nói: “Về sau chỗ ở đẹp cỡ nào mà không có, đâu cần phải gấp gáp.”
Vừa nói ra lời này, Trương Liêu, Cao Thuận đều suy tư, chỉ có Trần Cung là gật gật đầu đồng ý.
Trong lúc đó, bên phủ Tư đồ sai hạ nhân nhủ mẫu đến xem bên đây sắp xếp thế nào, kiểm ra đường đi kiệu xe ra sao, nha hoàn nâng khay quà tặng vào trong phủ, trên khay có đặt một hộp thức ăn cùng với một đai lưng màu đen nạm vàng. Kỳ Lân mở hộp ra nhìn, quả nhiên là bánh ngọt ngũ sắc, theo tập tục thì do Điêu Thiền dậy sớm, rửa tay, dâng hương rồi tự mình làm, để giá nương(2) của Hầu gia biếu cho phụ mẫu đàng trai ăn sáng, gọi là Hỉ cao.
Dù cha mẹ Lã Bố qua đời sớm, lại là con trai độc nhất, nhưng lễ nghĩa vẫn phải lo cho chu đáo, Kỳ Lân sẵn tiện nói: “Hầu gia còn chưa thức, vết thương của tiểu thư nhà ngươi đỡ chưa?”
Nhũ mẫu kia nghe như vậy, sắc mặt lập tức xấu đi, đáp: “Làm phiền quan tâm, chủ mẫu mạnh khỏe.”
Ngày ấy, Trương Liêu thấy Điêu Thiền rơi xuống vô cùng đáng sợ, vốn định cười trên nỗi đau của người khác một hơi, lại bị ánh mắt của Trần Cung ngăn lại, sau này Điêu Thiền gả qua, sẽ mang theo nha hoàng hạ nhân sang hầu hạ, không thể quá khắt khe.
Nhưng Kỳ Lân lại không sợ Điêu Thiền, cười nói: “Thoa phấn dày thêm mấy lớp, không thì đắp hẳn lên là được.” Nói xong tùy tay đặt nắp hộp sang một bên, có người đến dọn, lấy một miếng bánh, bỏ vào miệng ăn.
“Này!” Một tiểu nha hoàng nhanh miệng, vội cả giận nói: “Đây là để cho cha mẹ của Hầu gia ăn, sao ngươi lại ăn?”
Kỳ Lân nói: “Sao ta ăn không được? Các ngươi cũng ăn đi.”
Kỳ Lân đút một miếng cho Cao Thuận: “Văn Viễn cũng ăn đi kìa.”
Trương Liêu bị nhét một miệng đầy nhóc, Kỳ Lân lại phân phó: “Mỗi người một miếng, còn lại thì mang ra ngoài chia, cho các tướng sĩ nếm thử, tiếp nhận tấm…”
“Còn ra thể thống gì?” Nha hoàn giận dữ nói: “Các ngươi là cha mẹ của Hầu gia sao?!”
Trương Liêu là người không kiềm chế được đầu tiên, vừa nhai vừa dạy dỗ: “Ngươi đàng hoàng cho chúng ta! Hầu gia đối đãi chúng ta như người nhà, còn chưa gả qua đã muốn ra vẻ bà chủ rồi hả? Làm dáng cho ai xem?”
Khi ai nấy đều đang ồn ào, Lã Bố thức dậy xoa hai con mắt đỏ bừng, mở cửa nói: “Giờ nào rồi? Kỳ Lân nhớ kiểm tra mọi thứ lại một lần, đừng để quên Đông quên Tây.”
Kỳ Lân cũng không quay đầu, cười nói: “Ờ, đi ngay đây.’
Nha hoàn kia còn muốn mách lẻo, nhìn thấy ngực trần của cô gia, dáng vóc anh vĩ, tự nhiên đỏ mặt, nói không nên lời, Kỳ Lân lại nói: “Hỉ cao Điêu Thiền làm vừa đưa qua, chúng ta chia nhau ăn.”
Lã Bố nói: “Cho Hầu gia một miếng…”
Trần Cung trêu ghẹo: “Chúng ta ăn được, Phụng Tiên ngươi ăn không được, vốn là để cao đường(3) ăn, mấy người chúng ta vô lễ nhận dùm.”
Lã Bố cười nói: “Còn có quy củ này à, mà thôi, các ngươi ăn là được, ai đó đến hầu hạ đi.” Nói xong quay người vào phòng thay quần áo.
Kỳ Lân đùn đẩy: “Cao đại ca theo lâu nhất. Cao đại ca đi đi.” Nói xong nâng đai lưng vào trong phòng khách đặt lên bàn thờ, thay mặt cho cao đường của Lã Bố nhận lễ.
Cao Thuận cũng không từ chối, khẽ gật đầu, rồi đi vào, hầu hạ Lã Bố mặc quần áo và chiến giáp.
Một gốc hai hoa, mỗi hoa mỗi khác, nha hoàng từ Lã phủ nhận lễ vật trở về, gồm có một hộp son, một cây trâm, ba sấp vải đỏ, một sấp trải trước sạp của Vương Doãn, một tấm trải trước kiệu đón dâu, một tấm khác trải trước khuê phòng của Điêu Thiền.
Trên gương mặt như hoa khuynh thế của Điêu Thiền, nửa bên trái bầm xanh, trán bên phải u một cục, chính là chuyện tốt hôn chân Lã Bố mấy ngày trước gây ra. Điêu Thiền tự soi mình trong gương, trông chẳng đẹp gì cả, nghĩ lại mà tức muốn ói máu.
Thái Văn Cơ nhịn không được nói: “ Ngươi đừng xoa nó nữa, chỉ cần trông không hốc hác…”
Điêu Thiền giận không có chỗ xả, ném khăn lụa, oán giận nói: “Ta…”
Thái Văn Cơ muốn cười nhưng không dám, nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Điêu Thiền không khỏi buồn rầu, ra phòng khách bái biệt Vương Doãn, đàn bà con gái tương đối mau nước mắt.
“Con gái à, lần này đi, con nên cẩn thận trù tính cho mình.”
Vương Doãn khóc bù lu bù loa, kêu trời gọi đất, tình thương thật sự xuất phát từ tận trong lòng.
Lúc trước lập kế mưu hại Đổng Trác, một phần vì muốn diệt trừ phản tặc, gầy dựng lại Hán thất; một nửa khác là muốn nắm giữ triều chính, tạm thay quyền Đổng Trác, nhưng không ngờ liên hoàn kế ‘nhất nữ gả hai nhà’ lại làm mích lòng Lã Bố, hy vọng duy nhất chỉ có thể ký thác cho Điêu Thiền.
Điêu Thiền nước mắt lưng tròng nói: “Con biết rồi cha, Hầu gia không phải người xấu.”
Vương Doãn đau xót trong lòng, lại than khóc hồi lâu, mới để Điêu Thiền đi.
Lã Bố đón dâu, hôn sự này chính là duyên trời tác hợp, hoa cái kim cừu.
Lã Bố cả người phấn chấn, đang độ tuổi tinh lực mạnh mẽ, quan cao cực phẩm, cưỡi Xích Thố, đầu đội mũ lông đuôi chim trĩ, thân mặc kim giáp chiến thần, ngực mang đóa hoa lớn đỏ rực.
Quân Tịnh Châu cuồn cuộc đi trước mở đường, bá tánh thành Trường An đổ ra hai bên đường như biển người, tiếng đàn nhị sáo trúc vui vẻ, Xích Thố ngửa đầu hí dài một tiếng, dừng lại trước phủ Tư đồ.
Hơn mười ngàn chiến mã, lại không có một tiếng phì phì nào, Kỳ Lân Cao Thuận đi theo phía sau Lã Bố, còn có Trần Cung Trương Liêu, bốn ái tướng cũng dừng lại.
Đây chính là đội đón dâu BMW thời cổ đại đó nha, Kỳ Lân nghĩ, hôn lễ xa hoa phô trương bày binh bố trận thì thời nào cũng có.
Lã Bố cười nói: “Mận đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp ta mang tặng người…” – quên lời rồi.
Khóe miệng Kỳ Lân co rút, nhắc tuồng: “Phải đâu báo đáp ai ơi, để mình giao hảo ở đời với nhau.(4)”
Lã Bố: “Đúng!”
Kỳ Lân nói: “Đúng gì mà đúng! Đọc lại cho hết đi!”
Nha hoàn, sai vặt cười lăn, Lã Bố đọc xong nói tiếp: “Phấn Vũ tướng quân, Ôn Hầu Lã Bố của Đại Hán, tự Phụng Tiên, đối với ái nữ Điêu Thiền của Vương Tư đồ vừa gặp đã thương, xin được gắn bó suốt đời, đến chết không thay đổi.”
Trong sân im phăng phắt.
Đàn nhị sáo trúc lại vang lên, Lã Bố lại đọc: “Xanh xanh ngọc bội của nàng, nhớ ai ta nhớ xốn xang xa vời… rồi gì nữa? Kỳ Lân chọn thơ gì mà khó quá trời…”
Lần này Trần Cung nhắc: “Ví bằng ta chẳng đến chơi.”
Lã Bố cười đọc tiếp: “Ví bằng ta chẳng đến chơi! Sao nàng cũng chẳng đến nơi ta chờ? Phấn Võ tướng quân, Ôn Hầu Lã Bố của Đại Hán, tự Phụng Tiên, đối với ái nữ Điêu Thiền của Vương Tư đồ vừa gặp đã thương, xin được thề non hẹn biển, bạc đầu giai lão(5).”
Xin lần thứ hai đã xong, trong sân vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có đầy trời mùa Thu, lá bay tứ tán.
Đàn nhị sáo trúc lại vang lên lần nữa, Lã Bố nói: “Đào tơ xinh tươi, rực rỡ màu hoa, nàng ta vu quy, cửa nhà ấm êm. Điêu Thiền, nếu ngươi không ra đây, trong lòng bản tướng quân tràn đầy thất vọng, đành phải về một mình thôi.(6)”
Lã Bố quay đầu ngựa.
Sau khi xin xong lần thứ ba, cửa lớn ‘két’ một tiếng mở ra, Điêu Thiền mặc áo dài chấm đất màu đỏ, váy đen, đầu cài trâm bạc phượng minh châu, ngực đeo dây ngọc hồ điệp đính ước.
Những người đi theo xem đều reo hò, Lã Bố xoay người xuống ngựa, nha hoàn bước đến trải vải đỏ, Lã Bố dắt Điêu thiền đưa đến trước kiệu.
Lã Bố lại lên ngựa, dân chúng hai bên đường vui mừng náo nhiệt, Cao Thuận với Kỳ Lân cho tay vào túi, lấy tiền đồng rải ra hai bên đường.
Cả con đường tưng bừng nhộn nhịp, hàng ngàn con ngựa đi qua đường phố Trường An, phía sau lại có một con đang phi nhanh đến báo.
“Báo—“
Trần Cung dừng ngựa đầu tiên, quay lại hỏi: “Chuyện gì?”
Đoàn người ngựa đi xa dần, Lã Bố quay đầu nhìn, Kỳ Lân nói: “Các ngươi đi trước đi.” Đoạn chặn người đưa tin lại: “Đang đón dâu, có chuyện gì?”
Người đưa tin xuống ngựa báo: “Thành Trần Thương đến đưa tin tình báo của quân Quan Đông!”
Kỳ Lân nhận thư, nhét vào áo, bảo: “Về trước nói sau, hôm nay chủ công thành hôn, huynh đệ ngươi cũng đến Tây doanh uống rượu mừng đi.”
Trần Cung gật đầu, đuổi tướng sĩ kia đi, đến gần Kỳ Lân, mở quân báo ra xem, vừa xem mặt liền biến sắc.
Viên Thiệu và Tào Tháo nhận được thánh chỉ của Hiến đế, hay tin Đổng Trác bại vong, thế nhưng lại không muốn rút quân, đóng quân ở thung lũng phía Tây của Trần Thương.
Quân Quan Đông còn lại thì đều đã giải tán, sau khi bộ hạ cũ của Đổng Trác rút lui khỏi thành Trường An, gặp phải Viên Thiệu Tào Tháo, rơi vào vây công, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Lý Giác, Quách Tỉ dẫn theo tham quân trốn thoát, Tào Tháo thu nạp hai vạn quân Lương Châu, trong khi Viên Thiệu thu một vạn, xong ai nấy tự án binh bất động chờ thời cơ.
Tôn Kiên thì dẫn quân Giang Đông truy sát phía sau, vòng qua Trường An, định ngoạm hết một lượt binh lực còn sót lại.
Liên quân chư hầu đều vì mình mà đánh, chuyện này vượt quá dự đoán của Kỳ Lân, Kỳ Lân hỏi: “Hắn muốn làm gì đây?”
Vẻ mặt Trần Cung sầu lo, lắc đầu nói: “Báo lại với chủ công không?”
Đột nhiên Kỳ Lân cảm thấy bất an không rõ lý do, nhưng vẫn nói: “Không, trước tiên phái một đội quân đi tìm hiểu nội tình của Lý Giác, thủ hạ của Lý Giác còn mấy vạn?”
Trần Cung phỏng đoán: “Chắc còn cỡ sáu bảy vạn quân Lương Châu.”
Kỳ Lân trầm ngâm không nói, Tào Tháo và Viên Thiệu không có khả năng sẽ hợp tác với nhau, nếu có một phe muốn tiến công Trường An, tất sẽ kiêng kị, kiềm chế lẫn nhau.
Theo lịch sử mà mình biết, sau khi Lý Giác Quách Tỉ chạy khỏi Trường An, sẽ bị Vương Doãn truy nã, cuối cùng không không nhịn được, dưới sự cổ vũ của Giả Hủ ra một chiêu ‘hồi mã thương’, giết ngược trở về. Lúc đó cuộc chiến bất ngờ nổ ra, nhưng cũng nhanh chóng kết thúc, Hiến đế bị bắt, Trường An lại chìm trong biển lửa thành hoang phế, Lã Bố Điêu Thiền kinh hoàng bỏ trốn trong đêm, thành chó chết chủ.
Nay vấn đề Vương Doãn đã giải quyết, Hiến đế cũng đã ban thánh chỉ, bộ hạ cũ của Đổng Trác chỉ cần rút về Lương Châu, mọi chuyện không còn giống như trước nữa, thậm chí còn hứa hẹn với quân Lương Châu, sau khi họ về quê cũ, sẽ phái Khâm sai đến tuyên chỉ, chọn người trong nhóm bộ hạ cũ của Đổng Trác phong làm Châu mục và Thứ sử Lương Châu.
Theo lý mà nói thì bảy vạn người này sẽ không tạo thành uy hiếp gì, nhưng vì để bảo đảm an toàn về sau, Kỳ Lân vẫn quyết định đảm bảo thêm một lần nữa.
Kỳ Lân nói: “Công Đài huynh phái thám tử, đi theo đường rút quân của quân Lương Châu phao vài tin đồn.”
Trần Cung hỏi: “Tin đồn gì?”
Kỳ Lân đáp: “Dưới trướng Lý Giác có một quan lại rất nổi danh, tên là Giả Hủ, tự Văn Hòa.”
Trần Cung chưa từng nghe qua tên người này, lại hỏi: “Người này có thể dùng thế nào?”
Kỳ Lân trả lời: “Sau này sẽ giải thích với ngươi, lời đồn này phải truyền đến tai Lý Giác, nói Giả Hủ là nội ứng Viên Thiệu cài vào mai phục bên cạnh Đổng Trác, sau lại phái người tiếp xúc với Giả Hủ, nghĩ cách mời chào hắn đến đây. Nếu mời không được, thì để mặc cho Lý Giác giết hắn…”
Trần Cung nghe thì nghe chứ cũng không hiểu lắm, lại nghe Kỳ lân nói tiếp: “Cũng có thể sẽ chiêu mộ được hắn. Dù sao hắn cũng muốn bảo vệ bản thân mà.”
Tuy Trần Cung không biết Kỳ Lân có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, suy tư một lát, nói: “Nếu muốn phái thám tử lẫn vào quân Lương Châu, ta lại có một kế này, chắc chắn không ai nghi ngờ.”
Kỳ Lân hiểu ý, gật đầu cười nói: “Dưới trướng Hầu gia, cách đây ít hôm có thu nạp không ít tướng sĩ Lương Châu, bây giờ để họ giả bộ làm phản quân đào thoát, đi phao tin đồn là hợp lý nhất, kế hoạch chi tiết xin làm phiền Công Đài huynh.”
Trần Cung nghĩ cái gì cũng đều bị Kỳ Lân đoán đúng, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, quay người đi chuẩn bị, Kỳ Lân tiếp tục thúc ngựa đi theo đội đón dâu. Dốc chút tài hèn sức mọn để chủ công yên tâm vào động phòng.
——————————-
Chú thích:Phượng hài phi hay phượng quan hà bí là mũ đội đầu của cô dâuGiá nương: người con gái sắp gả sang, về nhà chống rồi mới gọi là con dâuCao đường: người lớn đại diện hai họBài Mộc Qua trong Kinh thi của Khổng tử. Phần dịch thơ ở trên dựa theo bản dịch của Tạ Quang Phát.Bài thơ Tử Khâm của Khổng Tử.Bài thơ Đào Yêu của Khổng Tử