Thiên đình:
Thông Thiên Giáo Chủ cằn nhằn lải nhải: “Con nói thử, nếu Tiểu Hắc về có thể thành công không? Hiên Viên thị khơi khơi làm trôi mất phân nửa lịch sử, giờ còn phải dựa và sư đồ chúng ta kéo về… Trái tim nhỏ bé của ta cứ thấp tha thấp thỏm… Lo quá, thật sự, tính đổi người khác đi, Hạo Nhiên con vẫn thích hợp hơn, tốt xấu gì cũng là dân xuyên việt chuyên nghiệp…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Sư phụ, Tử Tân chia một phần Hiên Viên kiếm cho hắn rồi, còn có Lục Hồn Phiên trên tay nữa, có chuyện gì lớn đâu… Huống chi, Tiểu Hắc xem sách đến thuộc làu làu rồi.”
Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên nói: “Khoan đã, nó xem quyển nào đó?”
Hạo Nhiên đáp: “Tam quốc… diễn nghĩa.”
Thông Thiên: “…”
Thông Thiên: “Đồ đệ! Tam quốc chí với Tam quốc diễn nghĩa không còn giống nhau nữa, huống hồ, lần trước tên Hoàng Đế kia tự ý sửa đổi lịch sử một lần rồi, con dám bảo đảm Tam quốc của chúng ta hiện giờ cũng là Tam quốc của bọn hắn không? Chúng ta là thế giới song song đó, đồ đệ ơi là đồ đệ!” (Tam quốc chí là lịch sử, còn Tam quốc diễn nghĩa là tiểu thuyết dựa trên Tam quốc chí.)
Hạo Nhiên không ngừng kêu khổ nói: “Sư phụ, đừng nói nữa mà, đọc giả không phải đến để xem ngài đâu, ai ở không kê bàn kê ghế nghe ngài kể lể, thôi mà, chúng ta chơi mạt chược đi, đừng nhắc Tiểu Hắc nữa, tốt xấu gì cũng là thần thụ, sống chết cứ tùy nó đi.”