Sau khi Tần Gia Thụ nói xong, sắc mặt đen dọa người, gương mặt cứng đờ. Ôn Trĩ Sơ thì cười xán lạn, không thể nào khiến người ta bỏ qua, tựa như vì nghe được câu khen ngợi kia mà cực kỳ vui sướng.
Giọng điệu Tần Gia Thụ lạnh lẽo cứng đờ: "Làm bài đi".
Ôn Trĩ Sơ không có ánh mắt kia đem năm tệ cất kỹ, đắc ý bắt đầu làm bài tập tiếng Anh.
[Hệ thống: Cậu thế này được gọi là gì nhỉ?]
Ôn Trĩ Sơ vỗ vỗ túi, "Danh lợi song thu."
Lợi là tiền của mình, danh là được người ta khen ngợi.
[Hệ thống: Sau này cậu ít mở miệng trước mặt giáo viên Ngữ Văn đi nhé].
Ôn Trĩ Sơ: "Vì sao?"
[Hệ thống: Vì sức khỏe của thầy cô.]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Cậu tri kỷ quá đấy.
Vui sướng ngắn ngủi qua đi, Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được áp suất thấp từ người ngồi bên cạnh, trừ mấy câu giảng lúc đầu ra, Tần Gia Thụ chưa hề nói thêm một câu nào khác với cậu.
Dường như tất cả mọi thứ đều bị hắn ngăn lại bên ngoài.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, cẩn thận nhớ lại cũng không nhớ ra mình đã làm gì chọc giận hắn, từ đơn hôm nay cậu đã học thuộc đủ, đây chính là chuyện vui lớn bằng trời.
Trong đầu Thiên Miêu tinh linh cũng cùng suy nghĩ.
[Hệ thống: Đúng là chuyện vui lớn bằng trời, lần sau gặp được chưa biết là lúc nào].
Ôn Trĩ Sơ lại suy ngẫm một phen: "Chẳng lẽ..."
[Hệ thống: Chẳng lẽ cái gì?]
"Chẳng lẽ cậu ấy muốn 5 tệ của tôi!"
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu suy nghĩ thực tế chút đi, không phải ai cũng là tên ăn mày đâu].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Chuông tan học vang lên, Tần Gia Thụ liền đứng dậy đi ngay, bóng lưng cao lớn dứt khoát vô cùng, tựa như một giây cũng không muốn ở lại nơi này nữa.
[Hệ thống: Sao hôm nay hắn không giữ cậu lại nữa nhỉ?]
"Không liên quan đến cậu ấy". Ôn Trĩ Sơ nhận trách nhiệm lên người mình: "Là vấn đề của tôi".
Thiên Miêu tinh linh: ?
Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ thành thật, "Biểu hiện hôm nay của tôi quá ưu tú."
Thiên Miêu tinh linh: . . . Có vẻ đáng tiếc ghê đấy.
Mặc dù ngoài miệng nhận là vấn đề của mình, nhưng Tần Gia Thụ hôm nay đúng là có chút kỳ quặc, không ở lại dạy thêm cũng không để lại từ đơn và ngữ pháp đã đi mất.
Nhìn mặt người ta đen thui, Ôn Trĩ Sơ cũng không dám đi lên nhận bài tập về nhà cho mình, xem ra mấy ngày tới cậu đành phải dựa vào tự giác của chính mình thôi.
Cậu muốn lén lút học tiếng Anh, làm cho Tần Gia Thụ ngạc nhiên.
Mộc Tình thấy Ôn Trĩ Sơ khó lắm mới có hôm không cần phải ở lại học thêm nữa, rủ cậu: "Ôn Trĩ Sơ, cùng về lớp nhé".
Ôn Trĩ Sơ vội vàng gật đầu: "Được".
Dứt lời, cậu nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cùng Mộc Tình về lớp.
Lúc từ phòng sinh hoạt câu lạc bộ đi ra, lông mày Tần Gia Thụ nhíu chặt, trong lòng như có mấy ngàn sợi chỉ đan xen vào nhau, lộn xộn khó tả. Hắn tâm phiền ý loạn, nhớ tới câu chuyện hôm trước nghe được Ôn Trĩ Sơ nói ở chỗ cầu thang, hình như đúng là gần đây hắn quá thoải mái, để cho đối phương một lỗ hổng chui vào.
Trong lòng hắn tự quyết định, chờ thi tháng xong sẽ nghiêm túc phân chia quan hệ với cậu.
Mặc dù trong lòng đã tự giải thích, nhưng cái cảm xúc nóng nảy này mãi cho đến tận khi hắn về nhà rồi cùng không tan biến, một mực bồi hồi trong lồng ngực.
Tần Gia Thụ xông vào phòng tắm nước lạnh, lúc đi ra cố tìm chuyện để phân tán sức chú ý, muốn đem tất cả những chuyện xảy ra chiều nay trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ ném ra phía sau, tựa như đó chính là một loại độc dược, hắn không muốn dính vào cho dù là một giọt.
Đêm khuya tựa bên đầu giường, Tần Gia Thụ nhìn đồng hồ, thả sách trong tay xuống, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.
Có thứ gọi là ngày suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ.
Cứ coi như ban ngày hắn tránh người ta không kịp, nhưng đối phương lại cứ như một cái bánh mật dính chặt lấy giấc mơ của hắn.
Ôn Trĩ Sơ thân hình mảnh khảnh gầy yếu, mặc đồng phục sạch sẽ giống như thường ngày, mang theo khuôn mặt tươi cười ở trong phòng sinh hoạt lúc chiều, đôi mắt kia như hứng trọn những vì sao trên trời rơi xuống.
Giọng nói của cậu không lớn, nhìn hắn lắp bắp gọi tên: "Tần... Tần Gia Thụ".
Tần Gia Thụ trên mặt mang theo ghét bỏ rõ ràng, hiển nhiên không hề vui sướng với sự xuất hiện của cậu, "Cậu tới đây làm gì?"
Hắn vừa dứt lời, hai gò má người kia đỏ lên, rụt rè nhìn hắn, ngoan ngoãn cười nói: "Cùng cậu... cùng cậu yêu đương".
Ngay lập tức, một âm thanh "Ầm" vang lên nổ tung trong đầu hắn, còn chưa chờ Tần Gia Thụ tỉnh táo lại, tay đã bị đối phương nắm lấy.
Hắn vô thức muốn hất tay ra, nhưng người kia lại giương mặt đáng thương nhìn hắn.
"Gia. . . Gia Thụ."
Tần Gia Thụ nhíu mày, "Buông ra."
Ôn Trĩ Sơ buồn bực lắc đầu, mềm mại y như một cái bánh bao, nhưng bàn tay nắm lấy tay hắn lại rất chặt, không hề có ý định buông ra.
Sắc mặt Tần Gia Thụ khó coi: "Tôi nói lại lần nữa, buông ra".
Ôn Trĩ Sơ đầy mặt tủi thân đáng thương nhìn hắn, cho dù hắn có hung dữ thế nào bàn tay vẫn không buông lỏng, trong miệng lắp bắp hỏi hắn: "Không phải... không phải chúng ta đang nói chuyện yêu đương sao?"
Tần Gia Thụ đen mặt, cảm thấy lời nói của cậu hoang đường vô cùng, giọng điệu lạnh lùng đáp lại: "Tôi nói tôi yêu đương với cậu lúc nào?"
Cho đến tận bây giờ hắn chưa từng cho Ôn Trĩ Sơ một chút đáp lại nào, thậm chí còn viết rõ hàng chữ không phận sự miễn lại gần, chẳng qua là chuyện hắn đến giúp đối phương học bài, đối phương lại tự suy nghĩ ra một tình cảm đơn phương.
Ai ngờ lời này vừa nói ra, sắc mặt Ôn Trĩ Sơ đầy bối rối nhìn hắn, muốn giải thích gì đó. Nhưng cậu vừa sốt ruột là lại lắp ba lắp bắp không nói nên câu.
Ôn Trĩ Sơ nghẹn đến đỏ bừng mặt, cứ như một đứa trẻ con mất đi món đồ chơi mình yêu thích, cố kéo bàn tay của Tần Gia Thụ, sợ hắn chạy mất.
Nửa ngày sau cậu mới lẩm bẩm một cậu: "Cậu... cậu nói rồi mà".
Rất đáng thương, người không biết còn tưởng hắn đang đùa bỡn tình cảm của cậu.
Tần Gia Thụ lạnh mặt, cứng rắn kéo tay mình từ trong bàn tay đối phương ra, "Tôi không nhớ có chuyện này".
Nói xong hắn cất bước muốn rời đi, Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy vội vàng muốn kéo lại, ai ngờ đối phương không cho cậu cơ hội, dưới tình thế cấp bách cậu ôm chặt lấy cánh tay Tần Gia Thụ, giữ chặt vào trong lòng mình.
"Không. . . Không được, cậu không thể quỵt nợ."
Khóe miệng Tần Gia Thụ cong lên thành nụ cười lạnh, tình cảm không có thật tự dưng biến thành nợ nần, hắn biết Ôn Trĩ Sơ là một kẻ phiền phức, không thể nào đơn thuần như bề ngoài được, trước đó trong phòng sinh hoạt chắc chắn là cậu đang giả vờ.
Hắn nghiêng đầu định châm chọc khiêu khích cậu một phen, ai ngờ vừa mới quay sang đã đối diện ngay với đôi mắt đầy cô đơn của Ôn Trĩ Sơ, chỉ thấy cậu ôm chặt tay hắn vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng thương tựa trên đó, cứ như toàn tâm toàn ý dựa vào hắn vậy.
Tần Gia Thụ im lặng trong giây lát, không ngờ đối phương lại làm nũng trước.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó kia, giọng điệu của hắn càng lạnh lẽo hơn hẳn: "Cậu tủi thân gì chứ?"
Có lẽ Ôn Trĩ Sơ đã tức giận thật rồi, lời nói càng lắp bắp nghiêm trọng hơn hẳn thường ngày. "Cậu... cậu... không cùng tôi".
"Tôi chưa từng đồng ý yêu đương với cậu". Lời nói của hắn quả quyết, muốn kéo cậu ra khỏi người mình: "Tất cả đều do cậu tự tưởng tượng".
"Không. . . Không phải."
Dường như Ôn Trĩ Sơ không biết cách nổi giận người ta, cho dù bị hắn làm cho nóng nảy cũng cãi lại một cách mềm nhũn, chưa từng vung kiếm đâm về phía hắn.
"Trước đó cậu... cậu đã nói rồi. Hai chúng ta... cùng yêu đương, ở ngay chỗ này, cậu đã nói rồi mà".
Khuôn mặt kia rất nghiêm túc, nói có nơi có chốn, dường như chuyện này đúng là sự thật. Đôi mắt cậu tràn đầy chân thành, chỉ chứa một mình hắn chứ không thể chứa thêm một người nào, dứt lời rồi còn chịu thua mềm nhũn móc lấy ngón tay hắn.
Động tác tựa như vô thức làm ra nhưng lại mang theo mục đích, tựa như Ôn Trĩ Sơ rất rõ ràng hắn thích cái gì, cũng biết nên làm thế nào để hắn đồng ý yêu cầu của cậu.
Tần Gia Thụ bị người kia kéo kéo ngón tay, trong lòng hơi ngứa ngáy, nguy hiểm híp mắt lại, hành vi chịu thua của cậu rõ ràng rất lấy lòng hắn.
Mặc dù hắn biết chuyện này là chuyện hoang đường, nhưng không thể phủ nhận hắn đã từng có chủ ý trên người cậu.
Bối rối xen lẫn trong lòng, cuối cùng tâm tư ác liệt chiếm lấy trái tim, Tần Gia Thụ nhìn cậu chế giễu: "Cậu nói chúng ta đã ở bên nhau rồi, tại sao tôi lại không nhớ?"
Ôn Trĩ Sơ nghe người ta nói có thể sẽ nhớ ra, vội vàng tiến đến trước mặt hắn, đỏ mặt, "Mới.... mới ở cùng với nhau thôi, có lẽ cậu quên... quên mất, nhưng là thật thật đấy".
"Tôi... tôi thực lòng thích cậu".
Có ý nghĩ là một chuyện, nhưng chuyện tình cảm phải anh tình tôi nguyện. Tần Gia Thụ không thích bị ép buộc, chuyện đùa giỡn tình cảm người ta cũng chưa từng nghĩ tới.
Hắn mạnh tay kéo người dính lên mình kia ra, "Nếu chúng ta đã nói ở cạnh nhau rồi thì hôm nay chia tay luôn đi".
"Vì... vì sao?"
Nhìn người kia tỏ ra đau lòng, Tần Gia Thụ lập tức im lặng, không thể nói nên lời là hắn không thích cậu.
Ôn Trĩ Sơ như một con thú nhỏ bị thương, ủ rũ mặt mày: "Vì sao... sao phải chia tay?"
Lần này cậu không dám ôm tay hắn nữa, chỉ có thể cẩn thận từng chút một kéo ống tay áo người ta: "Không muốn... không muốn chia tay".
Toàn thân cậu đều tản ra một biểu cảm, cho tôi thêm cơ hội nữa đi mà.
"Có phải do tôi... tôi làm không tốt?" Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, "Hôm nay tôi... tôi cố gắng hơn chút có được không?"
Tần Gia Thụ không hiểu đối phương đang nói gì, "Cái gì?"
Sau đó hắn liền thấy được một cái tay đang đưa về phía thắt lưng mình.
Lông mày hắn giật nảy lên, đưa tay ra giữ chặt tay cậu lại: "Cậu muốn làm gì!"
Ôn Trĩ Sơ không hiểu nhìn hắn, "Giúp cậu. . . Giúp cậu làm."
Nói xong cậu chỉ vào miệng mình, giúp thế nào dùng nơi nào cũng nhắn nhủ rõ ràng, tựa như cậu rất quen thuộc với chuyện này, cũng đã làm không ít lần.
Sắc mặt Tần Gia Thụ đen đến dọa người: "Cái này là ai dạy cậu".
Mặc dù mặt ngoài một mực chống đối Ôn Trĩ Sơ, nhưng cho dù có nghĩ cậu xảo quyệt thế nào thì cũng chỉ là mấy trò khôn vặt, trong tiềm thức vẫn nghĩ cậu là một trang giấy trắng tương đối sạch sẽ nào ngờ cậu lại làm ra hành động ngoài dự đoán của hắn.
Một nỗi bực bội hiện lên trong lòng, ngọn lửa bùng cháy lên, còn chưa đợi đối phương đáp lời, đã hung ác ép hỏi.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, rụt cổ lại, run run chỉ vào hắn.
Nhìn phương hướng ngón tay của cậu, Tần Gia Thụ tức đến bật cười, kẻ khốn khϊế͙p͙ kia chính là mình, mẹ nó thật sự là rất tốt.
Nhìn Ôn Trĩ Sơ trước mặt mặc cho mình nắm bắt, ánh mắt hắn bỗng hiện lên sự tàn nhẫn.
5 giờ sáng, đồng hồ sinh học đến đúng giờ, Tần Gia Thụ mở to hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Sau đó hắn định đứng dậy đi tắm, lúc vén chăn lên lại sững sỡ.
Nhìn thế cục trước mặt, gương mặt hắn đen đến mức sắp có thể nhỏ mực ra.
Tần Gia Thụ, mày mẹ nó bị điên thật rồi!
———
Đội quần ? hộ nè ?