Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 56: Làm nũng

Bàn tay Ôn Trĩ Sơ nắm chặt lấy đầu bút, ngòi bút ấn trên giấy đã thấm ra một vết mực đen.


Cả tiết học lúc nãy khuôn mặt Tần Gia Thụ nghiêm túc đến đáng sợ, Ôn Trĩ Sơ nơm nớp lo sợ, cứ như đang ngồi bên cạnh một vị Diêm Vương sống, rất sợ người ta không vui sẽ cho cậu một nét mực lên sổ sinh tử.


Sau khi cậu nói xong rồi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm vào đám từ đơn mình viết sai.
"Bây giờ cậu còn bàn cả điều kiện với tôi cơ à?"
Ôn Trĩ Sơ sợ hãi vội vã lắc đầu.


Nhìn cái bánh bao buồn bực không nhìn mình, Tần Gia Thụ mở miệng định giảng đạo lý với người ta, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
"Giảng xong đề này thì chúng ta nghỉ".
Mặc dù hắn không để ý đến oán giận nhỏ nhoi của Ôn Trĩ Sơ, nhưng giọng điệu vẫn có chút nhẹ nhàng hơn hẳn.


Trong lòng hắn cũng tự cảm thấy hơi khó chịu với sự thay đổi giọng điệu này, ánh mắt lạnh lùng lướt qua lướt lại trên người cậu, từ đơn học được chẳng mấy chữ, thế mà nũng nịu người ta lại thật giỏi giang.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn dính chiêu rồi.


Sau đó, khi tiết học kết thúc, Tần Gia Thụ lại cho cậu thêm một đám từ mới và ngữ pháp về học.


Ôn Trĩ Sơ liếc nhìn, số lượng không kém lần trước là bao. Tuy vậy, cậu biết là đối phương đang có lòng tốt giúp cậu, không phải do hiệu quả học của cậu hôm nay quá tồi thì người ta cũng chẳng đen mặt với cậu làm gì.
"Sẽ... sẽ học thuộc".


Tần Gia Thụ liếc mắt nhìn cậu, thật ra thì thành tích của cậu cũng chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng sự tiến bộ của Ôn Trĩ Sơ lại đang khiêu chiến ham muốn thắng bại của hắn, hơn nữa trước giờ hắn làm gì cũng không bao giờ bỏ dở, nếu hắn quay lưng bỏ thẳng cái sạp hàng thầy cô nhờ vả này đi, thì nó chẳng khác gì một công trình tạo nên từ bã đậu.


Hắn lạnh lùng nói với cậu: "Tôi hi vọng cậu sẽ không nói suông".
"Không... không đâu".
Nói xong, Ôn Trĩ Sơ lấy ra năm tệ đưa cho hắn.
Tần Gia Thụ nhíu mày: "Tôi không lấy tiền."


Ôn Trĩ Sơ: "Cái này... cái này là tôi đưa trước cho cậu, lần sau nếu tôi có thể học thuộc thì cậu... cậu lại đưa nó cho tôi, chứng minh tôi không hề nói dối".
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu nghĩ kỹ đi, năm tệ đó, đây chính là một khoản tiền lớn nha].
Ôn Trĩ Sơ: "Có đầu tư mới có lợi nhuận".


[Hệ thống: Lần đầu tôi thấy một người tự đầu tư cho chính mình luôn đó].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Tần Gia Thụ nhìn tiền giấy trong tay cậu: "Vậy nếu cậu không thuộc thì sao?"


Ôn Trĩ Sơ nghe xong rõ ràng đã bối rối, hiển nhiên cậu chưa nghĩ đến chuyện mình không thuộc thì sẽ thế nào, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Vậy tôi... tôi lại đưa cậu thêm 45 tệ".
Tần Gia Thụ: ?
"Giả một đền mười."


(câu nói của các người bán hàng: Nếu hàng này là hàng giả, tôi đền gấp mười cho cậu)
Tần Gia Thụ: . . .
Cuối cùng hai người đã đạt được sự đồng thuận, Ôn Trĩ Sơ chăm chăm nhìn theo bóng dáng Tần Gia Thụ cầm số tiền đầu tư tài chính của mình rời đi.


Thiên Miêu tinh linh lúc này vẫn chưa hiểu được hành vi của cậu, dù sao suất đầu tư này của Ôn Trĩ Sơ chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài.
[Hệ thống: Sao cậu phải làm như thế?]
Ôn Trĩ Sơ: "Tri thức có giá trị vô hạn".
[Hệ thống: Vậy sao cậu không đưa nhiều hơn?]


"Nhưng ví tiền của tôi có giá trị hữu hạn".
Thiên Miêu tinh linh: . . .


Mặc dù nó vẫn không hiểu, nhưng nếu đổi một góc nhìn khác, thì có thể xem như Ôn Trĩ Sơ đang tự khuyến khích chính mình, dù sao Tần Gia Thụ cũng không có nghĩa vụ phải giúp cậu học bài, nhưng nếu cậu không cố gắng chăm chỉ thì thật sự là có lỗi với đối phương.


Huống hồ cái chai rỗng giá hai mao cậu còn tiếc của tích về một đống, năm tệ đem ra đánh bạc này có chết cậu cũng phải lấy lại.
Mộc Tình thấy Ôn Trĩ Sơ đi vào lớp, hỏi thăm: "Sao giờ mới về?"
Ôn Trĩ Sơ: "Ở lại... ở lại học thêm".


Bạn cùng bàn Mộc Tình ngồi cạnh ước ao nhìn ngắm cậu: "Sướng thế".
Ôn Trĩ Sơ: ?
Cô ấy ghen tị với cậu ở chỗ nào vậy?
[Hệ thống: Thành tích tiếng Anh được loại bỏ đầu tiên].
Ôn Trĩ Sơ: ...


Thành tích của cậu đúng là không có gì đáng hâm mộ, dù sao môn tiếng Anh của cậu đã đi đến tình trạng người người gặp nó đều cảm thấy oán hận.
Người bị hại đầu tiên là cô giáo tiếng Anh, người bị hại thứ hai là Tần Gia Thụ.


Hơn một tuần nữa, kỳ thi tháng sẽ tới, cơ hội nhờ Tần Gia Thụ dạy thêm còn ba lần, cậu phải nhanh chóng nắm chắc cơ hội này mới được.


Vì năm tệ, Ôn Trĩ Sơ học từ đơn đến mức gần như bị tẩu hỏa nhập ma, về đến nhà mới mở đèn lên thì lại bị một đám động vật nhỏ đang tán loạn khắp nơi đập vào mí mắt.


So với lúc Ôn Trĩ Sơ mới đến thế giới này, thì số lượng động vật nhỏ đã ít đi khá nhiều, những con còn lại đều là những kẻ may mắn sống sót sau cuộc đại chiến thuốc diệt côn trùng.
Trong đầu Ôn Trĩ Sơ hiện giờ toàn là từ đơn, mở miệng bật thốt lên: "Cockroach". (con gián)


Thiên Miêu tinh linh giật mình.
[Hệ thống: Mẹ nó chứ, cậu nói gì đó, nghe cao cấp vậy].
Ôn Trĩ Sơ giơ tay chỉ một con: "Tên bọn nó".
[Hệ thống: Vậy cậu cũng đặt cho tôi một cái đi].
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: "Không phải cậu cũng từng có rồi hả?"
Skycat.


[Hệ thống: Cái đó nghe không cao cấp, cái tên đó quá thông dụng, ai nghe cũng hiểu].
Ôn Trĩ Sơ vắt hết óc: "Miaomiaomiao?"
Thiên Miêu tinh linh: . . .


Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng một cái đã đến tiết sinh hoạt câu lạc bộ. Mặc dù lần này Ôn Trĩ Sơ đã có kế hoạch học thuộc từ đơn và ngữ pháp, nhưng bước chân vẫn chậm rì rì, vẫn còn chút sợ hãi với căn phòng sinh hoạt câu lạc bộ kia.


Mộc Tình nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, hỏi han, "Sao giờ mới đi đến đây?"
Cô nhớ rõ ràng là chuông mới reo cậu đã thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng học, chẳng lẽ trên đường gặp chuyện gì làm chậm trễ?
Ôn Trĩ Sơ: "Không có gì đâu... chỉ là tôi đi hơi chậm".


Mộc Tình khó hiểu: "Sao thế, cậu không muốn đi tới phòng hoạt động hả?"
Bóng dáng cao lớn đi tới chỗ rẽ trên cầu thang dừng bước lại.
Ôn Trĩ Sơ lúng túng đầy mặt: "Cũng không phải đâu, chỉ là..."
Mộc Tình hỏi: "Chỉ là làm sao?"


"Chỉ là... mỗi lần đi tới phòng sinh hoạt cứ có cảm giác như đang đi hẹn hò vậy".
Lời này nói ra, cả hành lang bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, chỉ còn loáng thoáng những tiếng bước chân của bạn học xung quanh, nhìn lại thì bóng dáng cao lớn nơi chỗ rẽ kia đã biến mất từ lúc nào.


Mộc Tình ngạc nhiên nhìn cậu: "Tại sao?"
Ôn Trĩ Sơ: "Tại trước tình yêu, tri thức gần như biến mất, tôi gặp được tiếng Anh... cũng có cảm giác như thế này".
Mộc Tình: "Vậy... vậy phải làm sao?"
Ôn Trĩ Sơ: "Chịu đựng thôi. . . Dù sao cũng chẳng thể chia tay."
". . ."


Sau khi Ôn Trĩ Sơ đến phòng sinh hoạt, nhân lúc Tần Gia Thụ chưa đến lật mở từ điển ra ôn luyện một lần, muốn tranh thủ lấy lại năm tệ đã đưa cho hắn.
Nhưng chuông vào lớp đã vang lên, mà Tần Gia Thụ vẫn chưa thấy đến.


Chu Thanh đến chậm, sau khi vào phòng mới chuyển lời cho Ôn Trĩ Sơ: "Hôm nay Tần Gia Thụ có việc, không thể tới. Cậu ấy bảo cậu làm đề đi, từ đơn và ngữ pháp hai lần gộp làm một, lần sau cậu ấy kiểm tra một thể".
"A~".
Ôn Trĩ Sơ còn chưa mở miệng, lại nghe thấy người bên cạnh a một tiếng, tiếc nuối vô cùng.


Mộc Tình nhìn cô bạn cùng bàn: "Cậu a gì chứ?"
Cô bạn cùng bàn uyển chuyển trả lời: "Tiếc hộ Ôn Trĩ Sơ đó".
Ôn Trĩ Sơ: "... Cám ơn cậu".
Cô bạn kia ngại ngùng cười một tiếng, "Đừng khách khí."
". . ."


Quý Phong Trường đang ở trong tiệm net điên cuồng đấu đá với mấy thằng nhóc trẻ trâu, đột nhiên bên cạnh có thêm một bóng người, quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Gia Thụ mới ngồi xuống bên cạnh.
Quý Phong Trường giật mình, "Sao mày lại tới, không phải có việc hả?"
Tần Gia Thụ: "Thay đổi ý định."


"Đờ mờ, thế thì mày mau vào đây, tao đánh xong trận này sẽ kéo mày". Cậu ta còn khoe khoang kể: "Mày nhìn tao đánh trận này này, tao gặp được một kỳ phùng địch thủ đấy".
Tần Gia Thụ nhìn lướt qua, "Hai còn gà đang mổ nhau hả?"
Quý Phong Trường: . . .


Tần Gia Thụ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hôm nay hắn đứng trong chỗ rẽ trên cầu thang nghe được lời nói của Ôn Trĩ Sơ xong liền quay người đi mất.
Hắn không biết đối phương đang tự bổ não thứ gì trong đầu, nhưng lần sau đến câu lạc bộ nhất định hắn sẽ duy trì khoảng cách với cậu.


Mặc dù hiện giờ trong lòng hắn đã không còn cái cảm giác bài xích lúc đầu, nhưng chuyện này cũng không nói được điều gì khác, hắn tuyệt đối không thể cho đối phương bất kỳ ảo tưởng nào không thực tế.


Vài ngày sau, Tần Gia Thụ lại một lần nữa đi tới phòng sinh hoạt. Ôn Trĩ Sơ đã sớm ngồi trong đó, cúi đầu ôn tập từ đơn. Nghe thấy bước chân, cậu quay đầu, vừa thấy Tần Gia Thụ hai mắt đã sáng lên.


Cậu không thể kìm nén được vui sướng nho nhỏ trong giọng nói của chính mình, "Cậu... cậu tới rồi". Năm tệ của tôi ơi.


Nhìn thấy đôi mắt xán lạn ánh sao, gương mặt Tần Gia Thụ hơi cứng đờ chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Vị trí đối diện đã không còn, đành phải ngồi xuống bên cạnh người ta, mặt không biến sắc kéo giãn khoảng cách.
Ôn Trĩ Sơ vô cùng biết điều lấy giấy và bút ra.


[Hệ thống: Nói tôi nghe, ai đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nào!]
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi đã sẵn sàng!"
[Hệ thống: Ai đã chuẩn bị sẵn sàng?!]
"Tôi đã sẵn sàng!"
[Hệ thống: Tốt lắm, chờ SpongeBob báo cáo cậu vi phạm bản quyền đi!](*)
Ôn Trĩ Sơ: . . .


Thiên Miêu tinh linh nói như vậy cũng chỉ vì muốn làm cho Ôn Trĩ Sơ bớt căng thẳng, lỡ đâu lát nữa 5 tệ của cậu không thể nào cầm về, sợ hàng phòng ngự tâm lý của cậu nhóc Ôn Trĩ Sơ này sẽ bị phá hủy tuyệt đối.


Tần Gia Thụ cũng nhớ chuyện năm tệ lần trước, lấy tờ tiền giấy ra đặt lên mặt bàn.
[Hệ thống: Yên tâm đi, đúng là đồng tiền của cậu, số seri đúng chuẩn luôn].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Tốt lắm, hóa ra không phải một mình cậu quan tâm đến đồng tiền này.


Tần Gia Thụ mang theo vẻ mặt lạnh lùng kiểm tra từ đơn của cậu, chọn ngẫu nhiên một số từ đơn trong sáu trăm từ đó để kiểm tra, sau đó khép từ điển, lấy tờ giấy của Ôn Trĩ Sơ tới xem.
Ôn Trĩ Sơ căng thẳng, hai bàn tay xoắn xuýt lấy nhau, lòng đầy thấp thỏm.


Tần Gia Thụ xem từ đầu tới cuối, khó được một lần Ôn Trĩ Sơ đúng hết hoàn toàn.
"Cầm tiền về đi".
Ôn Trĩ Sơ cầm tiền, Thiên Miêu tinh linh mở miệng.
[Hệ thống: Lần sau đừng làm chuyện thế này nữa, nguy hiểm quá].
Ai ngờ Ôn Trĩ Sơ lại không đồng ý, "Không được."
Thiên Miêu tinh linh: ?


Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ bày ra vẻ mặt thành thật, "Có khi nào yêu đương lại không tốn tiền".
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Về phương diện này cậu hào phóng thật đấy.
Ôn Trĩ Sơ tò mò với số từ đơn mình viết ra đúng sai thế nào.
Tần Gia Thụ thản nhiên nói: "Đúng toàn bộ."


Gần như là hắn vừa dứt lời, trên mặt Ôn Trĩ Sơ đã lập tức xuất hiện nụ cười xán lạn, ánh sáng trong đôi mắt kia càng sáng tỏ hơn: "Thật... thật sao!"
"Ừ".


Sau đó Tần Gia Thụ viết một đề xuống cho đối phương, định để Ôn Trĩ Sơ làm, ai ngờ đối phương lại không có thêm một động tác nào khác.
Tần Gia Thụ nhíu mày, quay đầu sang liền đối mặt với đôi mắt đầy sao sáng tỏ kia của Ôn Trĩ Sơ, cậu chớp chớp mắt, nhìn hắn đầy mong đợi.


Quá vui sướng nên cậu đã quên cả nỗi sợ hãi với Tần Gia Thụ.
Lông mày Tần Gia Thụ giật một cái, gần như vô thức đã hiểu cậu đang muốn gì.
Ánh mắt này giống y như ánh mắt lần trước đối phương say rượu.
Tần Gia Thụ hoảng hốt, nhưng trong nháy mắt lý trí đã nhanh chóng tìm về.


Không, hắn sẽ không khen cậu.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ chẳng khác gì đóa hoa hướng dương, nhìn người ta rồi còn hơi nghiêng người về phía hắn, nụ cười trên mặt ngoan ngoãn ngại ngùng.


Khoảng cách bị kéo lại, khuôn mặt vô hại của Ôn Trĩ Sơ tấn công vào thị giác, khiến ánh mắt hắn không thể tự chủ được, bị cậu hấp dẫn.
Yết hầu Tần Gia Thụ nhấp nhô, quay đầu sang chỗ khác, chuyển ánh mắt đi, cắn răng nói: "Cậu giỏi lắm".
Đáng chết, cậu ta quá biết cách làm nũng.


(*) Câu thoại: Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng (I"m ready) là một câu thoại trong phim cậu bé bọt biển: