Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 59: Nhân tộc công chủ

Dịch giả: quantl


Những người này đều vô cùng chật vật, giống như từ xa mà tới. Tộc trưởng Hoang Nguyên cho người đóng chặt cửa trại, tuy không sợ họ tranh nhau đến, nhưng để ngừa vạn nhất. Cũng may Dương Bình Thị Tộc mấy năm nay luôn an ổn thái bình, lương thực sung túc, sau khi đưa cho họ rất nhiều thực vật cũng tránh được tranh chấp. Bọn họ tuy rất thoả mãn với nơi này nhưng sau cùng vẫn an cư ở ngoài vài dặm.


Trong vùng đất này không có việc gì giấu được con mắt của Nam Lạc, những người từ xa tới đều là kẻ thông hiểu tu hành. Tuy không cao nhưng cũng miễn cưỡng coi như hiểu. Hắn tin rằng chỉ cần hơn hai mươi năm trong Dương Bình Thị Tộc sẽ có rất nhiều người biết tu hành. Chủ yết là vì nơi này có Nam Lạc. Vì thế có thể biết được trong bộ tộc này chắc cũng có một người có tu vi cao thâm.


Trong lòng khẽ động, người liền xuất hiện trước mấy người tương đương luyện khí hậu kì và luyện thần. Sự xuất hiện của Nam Lạc tuy khiến họ cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ hơi sửng sốt rồi tiến lên chào, hiển nhiên là người đã gặp việc trọng đại, sẽ không quá hoảng hốt, sợ hãi.


Từ cuộc đối thoại của tộc trưởng họ, Nam Lạc hiểu được bọn họ tới từ nơi thiên địa nguyên khí bao động. Sau đó hỏi bọn họ có chuyện gì xảy ra mà cả tộc lại di chuyển vậy.


Một người lớn tuổi đi tới trước Nam Lạc khom người nói: “Thiên giáng hoả vũ, hồng thuỷ ngập trời, thần nhân loạn chiến, chúng ta không thể không đi” Nam Lạc nghi hoặc hỏi tỉ mỉ cây chuyện.


Chúng ta vốn là Chiêu Viêm bộ tộc, mấy đời cư trú ở dưới chân núi Chiêu Viêm. Luôn tu hành dưới trướng công chủ Phục Hy, đột nhiên một ngày, người bảo chúng ta nhanh quay về tộc, dẫn tộc nhân rời đi, nhằm về phía đông. Chúng ta đương nhiên không dám chậm trễ, sau khi trở lại bộ tộc lập tức triệu hồi tộc nhân rời đi. Ước chừng nửa năm, đột nhiên trong một đêm, mưa lửa hạ xuống rồi hồng thuỷ ngập trời, tộc nhân tử thương vô số” Người lớn tuổi nói tới đây thì mắt ngấn lệ, thần tình bi thiết.


Nam Lạc khẽ thở dài hỏi tiếp: “Ngươi chắc là một buổi tối nửa năm trước chứ”
“Bọn ta không dám lừa gạt tiên trưởng” Người lớn tuổi nhìn Nam Lạc cúi đầu nói.


Nam Lạc lại vội hỏi tiếp: “Ngày đó trừ mưa lửa, hồng thuỷ ra, bầu trời còn có cảnh tượng gì” Thanh âm có thêm vài phần cấp thiết.


Người lớn tuổi nghe xong trầm tư một chút rồi đáp: “Hồi bẩm tiên trưởng, ngày đó trừ mưa lửa, hồng thuỷ còn có thải quang như cầu vồng, hào quang như mặt trời, còn có tiếng sấm, tiếng thú, trong tộc còn có người nhìn thấy con vật người như rắn, đầu có hai sừng xuất hiện trên trời”


Nam Lạc nghe thế trong lòng nhất thời xác định được đó là đêm mà linh khí hỗn loạn nửa năm trước. Mà vật thân rắn có sừng chỉ sợ là nguyên thân của long tộc, đến mức này hắn cơ hồ xác định được Phượng Hoàng Sơn đã cùng Long Cung địa chiến, chỉ là không biết có Kỳ Lân Nhai không. Nhưng trong lòng Nam Lạc cho rằng Kỳ Lân Nhai nhất định tham dự, dù sao còn có một vị thái tử đặt dưới Bất Tử Cung.


Đột nhiên nghĩ tới Phục Hy một năm trước lại có thể bảo những người này nhằm hướng đông mà đi, lẽ nào y là một người giỏi toán thuật. Không khỏi hỏi người kia: “Không biết Phục Hy công chủ trong lời ngươi là ai?”


Lão già có chút ngạc nhiên nói: “Phục Hy là công chủ của Nhân Tộc, tại sao tiên trưởng không biết hắn” Những người khác cũng có chút kinh ngạc nhìn Nam Lạc, việc Nam Lạc không biết Phục Hy khiến họ cực kỳ kinh ngạc.


Nam Lạc nhìn ánh mắt họ không khỏi cười nói: “Ha ha, nhân tộc công chủ, danh thật lớn, cũng không biết là người nào phong cho” Trong lòng hắn nghĩ hẳn là tự phong, có lẽ là nhờ vào tu vi cao thâm mà được danh tiếng, chỉ là “Nhân Tộc Công Chủ” quá lớn rồi.


“Tiên trưởng, nhân tộc công chủ là tôn xưng của chúng ta với người, cũng không phải là tự phong hay được phong” Người lớn tuổi thấy thái độ của Nam Lạc có chút là lạ, lại không có kính ý với Phục Hy, còn nói thêm: “Tiên trưởng ở nơi xa xôi, chưa từng nghe thấy Phục Hy Công Chủ là chuyện bình thường nhưng mong tiên trưởng đừng đánh giá công chủ vội”


Nam Lạc có chút kinh ngạc, không ngờ người này lại vì câu nói của mình mà nói nhiều tới vậy. Mỉm cười nói: “Nếu luận vị trí địa lý thì nơi đây quả là cách trung tâm khá xa, nhưng dù sao ta cũng là nhân loại, chúng ta cũng có rất nhiều tộc nhân, nếu như hắn được gọi là công chủ, thì phải có tư cách làm công chủ, nếu như có tư cách đó ta gọi một tiếng công chủ cũng chưa chắc là không thể, nếu không có thì cũng đừng trách”


“Không biết tiên trưởng có tiêu chuẩn gì, công chủ vô luận là đức hạnh, pháp lực đều là nhân tộc đệ nhất nhân, không người có thể đụng, không thì sao lại có danh là nhân tộc công chủ” Người lớn tuổi tự tin hiên ngang lẫm liệt nói, nhưng nói Phục Hy là nhân tộc đệ nhất nhân khiến Nam Lạc không khỏi bật cười nói: “Chỉ là phán đoán của các người thôi, ta chưa từng thấy, thiên địa rộng nhưng không phải chỉ có Bất Chu Sơn mới có nhân loại sinh sống”


Hắn cười cười, nhìn những người này tựa hồ có vẻ tức giận lại nói tiếp: “Các vị chớ trách, tuy ta chưa từng thấy hắn nhưng mà theo sự tôn kính của chư vị với hắn thì nhất định đó cũng là một tu sĩ có đại đức, huống hồ chỉ bằng việc hắn bảo các người rời tới phía đông thì có thể thấy hắn là một người tinh thông thuật tính chi đạo. Các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, Nam Lạc cáo từ” Dứt lời liền rời đi, thân hình phiêu hốt, phảng phất giẫm trên đám mây, chỉ vài bước đã biến mất trong tầm mắt mọi người.


Người lớn tuổi nhìn Nam Lạc rời đi, sau một lát có một người khoảng chừng ba bốn mươi tuổi đứng bên cạnh nói: “Phong trưởng lão, người này pháp lực sâu không lường được, nói vậy hẳn cũng đã nhập tiên đạo chi môn. Chỉ là hắn tựa hồ có chút coi thường công chủ, đáng tiếc hắn chưa từng thấy phong tư của công chủ, đáng tiếc... đáng tiếc...”


Nam Lạc không quan tâm tới những người này nữa, trong lòng đã hiểu thiên địa nguyên khí hỗn loạn nửa năm trước là do có người đại chiến mà người địa chiến kia có khả năng là Khổng Tuyên. Sau khi trở về hắn đứng trước phòng ốc một lúc lâu không hề động đậy.


Dười bầu trời đêm, tinh quang nhàn nhạt, tinh không bao la, khiến một vùng trời đất này càng thêm yên tĩnh. Lạc Thuỷ đứng cách đó không xa nhìn lại, nàng đoán trong nửa năm qua cữu cữu tựa hồ có chuyện gì đó chần chờ bất quyết. Nàng không biết đã bao nhiêu lần nhìn thấy Nam Lạc đứng như vậy trong trời đêm. Đang lúc thất thần thi giọng của Nam Lạc truyền tới tai nàng, Lạc Thuỷ vội bước tới gần hắn.


“Lạc Thuỷ, cữu cữu quyết định phải đi ra ngoài một chuyến... Ngươi chiếu cố tốt bản thân và mẹ mình, nếu tộc trưởng tới hỏi, ngươi nói ta đi thăm bằng hữu”


“Lúc nào cữu cữu trở về?” Lạc Thuỷ không hỏi Nam Lạc đi đâu mà hỏi lúc nào về. Nàng không biết Nam Lạc muốn đi làm chuyện gì nhưng biết chuyện mà khiến Nam Lạc mỗi đêm đứng dưới trời đêm trầm tư không thể là chuyện đơn giản được.
“Chậm thì một, lâu thì hai năm”