Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 58: Nguyên thần tiên đạo chi môn

Dịch giả: quantl
Nguyên Cát Đạo Nhân đã về.
Áo bào vàng đỏ, phất trần, râu đen, vẫn tiên phong đạo cốt.


Chuyện đầu tiên khi y về là mở lại đạo tràng, cũng vì thế mà lại phiền Hoang Nguyên Tộc Trưởng bố trí một phen. Tộc Trưởng thầm nghĩ lẽ nào Nguyên Cát Đạo Nhân biết yêu quái trong núi bị Nam Lạc trừ khử nên mới dám phách lối trở về. Nguyên Cát cũng là người không khéo sao không nhìn ra sự hồ nghi của tộc trưởng, tự tin nói mình mượn được pháp bảo của sư huynh, nếu như yêu vương kia lại dám đến thì sẽ cho nó tới được đi không được.


Tộc trưởng thế mới biết Nguyên Cát đạo nhân không biết yêu vương đã bị Nam Lạc diệt, lão cũng không phải người lắm miệng, cũng không nói việc Nam Lạc đã giết yêu vương trong núi ra nói cho y, cứ dựa theo cách mà Nguyên Cát Đạo Nhân phân phó mà bài trí, xem ra Nguyên Cát Đạo Nhân có ý an cư lạc nghiệp ở đây.


Nguyên Cát Đạo nhân vẫn cứ tuyền hài đồng nhưng lần này có vài người được tuyển, bảo là làm ký danh đệ tử. Mấy hài đồng kia chạy tới trước Nam Lạc hỏi, Nam Lạc nói học với y hay học với ta cũng giống nhau, chỉ cần mình nổ lực là được, lúc này bọn chúng mới vui vẻ chạy đi.


Nguyêt Cát đạo nhân khi trở về cũng từng muốn nhập sơn giết quái, cầm yêu vương kia trở về cho Dương Bình Tộc xem, thế nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Một thời gian sau không biết từ lúc nào y nghe được việc Nam Lạc vào núi bình an trở về. Sau lại biến thành một cự nhân chống trời khiến cho y vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Lập tức sinh ý muốn tìm Nam Lạc so đấu, nhưng lại không dám quang minh chính đại đi tìm sợ Dương Bình Tộc Nhân biết được. Nếu thắng hẳn là phong quang vô hạn nhưng nếu thua thì thật mất mặt.


Vào một đêm khuya tĩnh lặng, Nguyên Cát đi tới trước gian nhà của Nam lạc, không kịp gõ cửa mà cửa lại lặng lẽ mở ra. Y đi vào trong một lát rồi sau đó lui lại, rồi biến mất trong bóng đêm.


Phòng Nam Lạc giản đơn, không có bất cứ hoạ tiết nào. Chỉ có hai cái bồ doàn, một cái giường chưa từng để ngủ. Nam Lạc ngồi xếp bằng trên giường gỗ khoác trên mình bộ Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào màu xanh. Đầu gối để một cây trường kiếm vỏ xanh, nhìn kỹ phía dưới còn phát hiện ra trên vỏ có khắc một con Phượng Hoàng đang bay lượn. Trên đỉnh đầu có một cái gương màu xanh. Đằng sau gương có hoa văn huyền ảo, tựa như liên thông thiên địa, một đám tinh quang từ trên trời rơi xuống, xuyên qua nóc nhà chậm rãi dung nhập thanh quang.


Kiếm, kính, người ngồi theo thế tam tài tạo thành một tiểu thiên địa.


Lạc Thuỷ mười bốn tuổi ngồi trên bồ đoàn đối diện hắn, tuy vóc người đã cao lên không ít nhưng nhìn vẫn rất yếu đuối. Trên người mặc một bộ y bào màu trắng, tóc giống như Nam Lạc, dùng một cây dây leo buộc lại, tóc dài màu đen để lệch qua vai buông xuống trước ngực.


Lạc Thuỷ từ lúc tu hành với Nam Lạc đến giờ vẫn luôn giống như hắn cũng đả toạ luyện khí, thể chất nàng yếu đuối, nếu không phải mỗi ngày Nam Lạc dùng linh khí tẩy phạt kinh mạch thì có thể lớn lên không vẫn còn là cả vấn đề. Cho dù như vậy ba bốn năm qua đi nàng khó khăn lắm cũng mới chỉ đạt tới thể chất của người bình thường. Bất qua ba bốn năm tẩy phạt kinh mạch của nàng cũng không chỉ tăng cường thể chất bình thường. Thân thể của nàng thuần tĩnh, cũng đã bước vào cánh cửa luyện khí.


Nếu không phải vì nàng có một người cữu cữu như Nam Lạc, vô luận là bái ai làm thầy, cũng không rảnh để chậm rãi tẩy phạt kinh mạch điều dưỡng thể chất trong thời gian dài như vậy


“Cữu cữu, Nguyên Tiên Sư nói người đã bước vào Nguyên Thần Tiên Đạo chi môn là gì” Lạc Thuỷ nâng cằm, khuôn mặt có chút gầy yếu hơi trắng nhưng lông mi mang theo một luồng anh khí, khiến nàng có thần thái rạng rỡ, cặp mắt dưới đôi mi hắc bạch phân minh vô cùng thuần tĩnh.


“Ha ha, Nguyên Thần Tiên Đạo chi môn, nhiều năm trước ta cũng đã nhìn qua một lần chỉ là bây giờ còn chưa chân chính bước vào” Nam Lạc cười nói, tựa hồ như nhớ tới cái gì thở dài nói: “Con cũng coi như là tiến vào luyện khí chi môn, cữu cữu liền nói cho con sư thừa lai lịch của bộ luyện pháp này”


Lạc Thuỷ vui vẻ cười nói: “Lạc Thuỷ sớm muốn hỏi thế nhưng không nhập môn, lại sợ cữu cữu không nói cho nên không lên tiếng” Sóng mắt nàng lưu chuyển khiến người ta có cảm giác được một chút giảo hoạt.


Nam Lạc cười nói: “Ngươi còn có cái gì không dám hỏi, không được cười. Dụng tâm lắng nghe cho kỹ, miễn cho về sau người khác hỏi, lại không biết công pháp mình tu luyện xuất xứ ở đâu”


Lạc Thuỷ vội ngồi thẳng người, chỉnh sắc đáp, thế nhưng trong mắt vẫn có tiếu ý, Nam Lạc cũng không để ý tới, chỉ nói: “Trong Thiên Địa có một ngọn núi tên Côn Lôn, gọi là Vạn Sơn Chi Mẫu, trong núi có một nơi gọi là Thái Cực Cung... Công pháp con tu luyện gọi là “Thái Thanh Cảm Ứng Thiên” là phương pháp tu luyện nguyên thần đại đạo...”


Lạc Thuỷ trầm tư một lát rồi nói: “Thế cữu cữu đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất rồi sao, đã thành Nguyên Thần, nhập Tiên Đạo rồi”


Nam Lạc cười ha hả nói: “Cái gì là cảnh giới cao nhất, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, luyện thành vô thần, phản chiếu hư không, cái này không cách nào luyện, chỉ có thể thể ngộ thôi. Căn bản cũng sẽ không có cách nào để phân chia cảnh giới, người của cảnh giới này đấu với nhau, pháp lực không còn quan trọng nữa”


“Pháp lực không quan trọng thế cái gì quan trọng” Lạc Thuỷ nghi hoặc hỏi


“Trọng yếu có rất nhiều ví dụ như lĩnh ngộ đại đạo, thần thông, bí thuật, linh bảo... Cho nên về sau nếu có cơ hội ra ngoài nhất định phải cực kỳ cẩn thận không nên coi thường bất kỳ ai, có lẽ người ta sẽ có một mật thuật khiến người khó lòng phòng bị”


Lạc Thuỷ cười hi hi đáp: “Chờ Lạc Thuỷ luyện thành Nguyên Thần nhập Tiên Đạo, sẽ cùng cữu cữu ngao du thiên hạ”


Nam Lạc nhắm mắt lại, nói một câu nỗ lực đi rồi không nói gì nữa. Lạc Thuỷ chống cằm tựa hồ suy tư rồi sau một lát nói: “Cữu cữu, vu tộc không tu nguyên thần. Thế người chiến đấu với cữu cữu hôm đó có cảnh giới gì”


Nam Lạc nghe xong không mở mắt nói: “hắn là đại vu, đại vu cũng giống như Nguyên Thần Nhập Tiên Đạo của chúng ta vậy”
Lạc Thuỷ vâng một tiếng rồi yên lặng, được một lúc lại hỏi: “Yêu Vương từng tới bộ tộc ta là tầng gì, có đạt được nguyên thần tiên đạo không?”


“Thiên hạ yêu tu thú loại đếm không hết, mỗi người đều có thần thông, mỗi người đều bất đồng không cách nào rõ ràng được. Mau đả toạ tu luyện đi, chớ có lười biếng, nếu hiểu đại đạo, ngộ thần thông việc gì phải đi quản những thứ đó, phất tay là có thể đánh thắng rồi” Nam Lạc nói tới đây thì trong lòng nghĩ tới cảnh Ngũ Sắc Thần Quang xuất bầy yêu cúi đầu.


Lạc Thuỷ cười hi hi, chống cằm xuất thần, có vài phần giảo hoạt tựa hồ ly.
Bất tri bất giác đã thêm hai năm nữa.


Hai năm này không rời Dương Bình thị tộc một bước, mỗi ngày chỉ đả toạ tồn thần, câu thông thiên địa, tụng Hoàng Đình, Thanh Nhan Kiếm và Yêu Nguyệt Kính cũng đã được hắn tế luyện hoàn toàn.


Cũng may là Thanh Nhan và Yêu Nguyệt tuy là tiên thiên linh bảo nhưng không chứa tiên thiên đại đạo nên mới nhanh chóng bị tế luyện như vậy.


Tuy rằng không chứa tiên thiên đại đạo, nhưng Nam Lạc không cho rằng kém những linh bảo khác là bao. Hắn cho rằng linh bảo không chứa tiên thiên đại đạo lại càng có nhiều diệu dụng hơn, vô luận là pháp thuật hay đạo pháp nào đều có thể phát huy ra uy lực lớn hơn. Nếu lĩnh ngộ được một chút đại đạo thì khi dùng linh bảo này tuyệt đối không thua bất cứ linh bảo nào khác.


Một ngày, trong lòng Nam Lạc bỗng nhiên có sở cảm, đi ra khỏi phòng. Thiên địa nguyên khí tựa như đang bạo động ở một nơi nào đó. Hắn không thể xác định được nguyên nguyên nhân dẫn tới việc này.


Còn đang nghi hoặc thì bỗng dung trong hắc ám vô tận có một đạo quang hoa diễm lệ loé lên rồi biến mất, vô thanh vô tức. Ngay sau đó là lôi quang, hoả quang. Lóng lánh trong trời đêm. Nếu không phải là ban đêm thì chỉ sợ Nam Lạc cũng không nhìn thấy quang mang kia.


Thiên địa nguyên khí vẫn cứ bạo động, liên tiếp ba ngày, không ngừng không nghỉ, trong lòng Nam Lạc kinh nghi. Ban đầu hắn cho rằng người có đại thần thông chiến đấu, mới dẫn tới chuyện này. Nhưng ba ngày không ngừng không nghỉ, giống như là không chết không thôi vậy, điều này khiến hắn khó có thể xác định được, người có thể dẫn động thiên địa nguyên khí tới mức như vậy tại sao lại có thể đấu tới mức không chết không thôi được?


Liên tục trong một tháng, Nam Lạc đều đã đoán hết mọi loại khả năng trong đó cao nhất là Bất Tử Cung đấu với Long Cung và Kì Lân Nhai. Vấn đề này luôn là điều Nam Lạc lo lắng nhất, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể nào đi tới nơi đó được, vả lại cho dù hắn đến cũng vô ích.


Cuối cùng, nửa năm sau, ngoài Dương Bình Thị Tộc đột nhiên xuất hiện một nhóm người