Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 541: Tây Hoang Thần Miếu (1)

Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang giật mình, tốc độ của Kim Xí Đại Bằng tăng nhanh đột ngột. Sau khi tốc độ tăng tới cực hạn, không khí phía trước suýt thì đánh ngã hai vị võ đạo thiên sư xuống.

Không khí bị ép thành bức tường nặng nề, gần như có thể sánh ngang với công kích lực của cự phách, đập mạnh lên người hai bọn họ.

Cũng may nhục thân của võ đạo thiên sư cực kỳ cường hãn, có thể chống đỡ được. Nhưng hai cái chân mới lắp của họ thì không chịu nổi. Dù sao cũng là chân cắt từ sinh linh khác, tế luyện lâu như vậy cũng vẫn chưa đạt được tới trình độ như nhục thân của họ.

Da chân da tay của họ phát nổ, bị kình phong xé toác, cơ thịt đều bị gió kéo đi, gân đứt phừn phựt.

Hai người khổ sợ gắng gượng, trong bụng đầy kinh hãi, tốc độ của hai con Kim Xí Đại Bằng này thực sự quá nhanh, nhanh tới mức không thở nổi.

- Ủa, tốc độ của tiểu tử đó cũng không chậm.

Bằng Kim Dật ủa một tiếng, đột nhiên cười:

- Vậy thì dốc hết sức xem ngươi nhanh hay Côn Bằng thần tộc ta nhanh!

Hai con Kim Xí Đại Bằng lập tức lại tăng tốc, Hạ Trọng Tấn vội hét lớn:

- Hai vị hiền huynh, đây là Tây Hoang, đâu đâu cũng có thần miếu, tuyệt đối không được bay qua phía trên thần miếu!

- Biết rồi!

Hai con đại bằng hạ thấp độ cao, tốc độ không hề giảm, từng ngọn núi vun vút biến mất phía sau, các tòa thần miếu cũng nháy mắt biến mất, tốc độ tựa chớp giật.

Áp lực nặng nề đó đè nát cơ thịt trên tứ chi của hai vị võ đạo thiên sư, chỉ còn lại xương, cho dù là xương cũng xuất hiện vết rạn nứt.

Hai vị võ đạo thiên sư sợ chân tay đứt mất, vội vàng cúi xuống nằm sát trên lưng đại bằng, tóc dài ra chui vào lớp lông để tránh bị hất ngã, trong bụng vô cùng kinh hãi.


Phía trước họ, tốc độ của Chung Nhạc cũng tăng đến cực hạn, cánh vỗ mạnh dẫn động Phong Lôi Chân Hỏa, nhanh như tia chớp, tựa một vầng mặt trời đang bay về phía trước.

Lực cản không khí giống như công kích của cự phách đánh lên người hắn, da thịt rách toác, cơ thịt gần như bị ép nát, lúc này là lúc thể hiện sự cường đại của Bất Tử Chi Thân.

Da thịt hắn rách rồi lại lành, nhục thân liên tục sinh mới, luôn giữ tốc độ không hề giảm.

Hắn trở thành Pháp Thiên Cảnh, dù là nhục thân hay pháp lực đều tăng nhanh một cách kinh người. Lần này đến Tây Hoang lấy trộm bảo vật của các tốc, dùng linh dược như ăn cà rốt, khiến trong cơ thể hắn chứa đầy dược lực chưa luyện hóa hết, cùng với củng cố tu vi cũng giúp hắn không hề lo lắng về việc tiêu hao pháp lực.

Uỳnh uỳnh!

Một ngọn núi lớn lao tới, Chung Nhạc không kịp tránh, đâm thẳng tới, xuyên thủng ngọn núi tạo thành một lỗ thủng lớn ở chính giữa.

Chung Nhạc khóe miệng rỉ máu, lục phủ ngũ tạng bị trọng thương nhưng đôi cánh vẫn không ngừng nghỉ.

Phía sau hắn, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu cũng không kịp giảm tốc, liều mình lao thẳng qua ngọn núi. Tốc độ của họ quá nhanh, ngọn núi chỉ rung chuyển mấy cái rồi bị xuyên thủng, để lại thêm hai cái lỗ lớn nữa.

Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu bị chấn động khiến lục phủ ngũ tàng gần vỡ nát, đều hự lên một tiếng.

Tuy họ là cự phách, một quyền có thể phá tan cả ngọn núi, thậm chí có thể khiến cả ngọn núi lớn tan tành, nhưng lao vào núi với tốc độ nhanh như vậy thì vẫn không chịu nổi.

Từ trên trời rơi xuống mặt nước chẳng khác gì đập vào đá, huống hồ là lao vào đá thật?

Áp lực phải hứng chịu đương nhiên sẽ lớn hơn nhiều, cự phách cũng không chịu nổi sự va chạm này.

Đột nhiên phía trước càng ngày càng nhiều núi. Thế núi đều rất hiểm trở. Chung Nhạc bay lượn trong quần thể núi, hai con đại bằng đuổi sát phía sau. Ba con đại điểu liên tục thay đổi phương hướng để tránh các ngọn núi, núi non lao vun vút về phía sau nhanh tới mức không nhìn rõ được gì.

Giữa các ngọn núi có tiếng sấm vang rền, tiếng sấm còn chưa vang lên thì ba đạo kim quang đã lướt qua rồi biến mất.


- Đây chính là Thập Vạn Đại Sơn ở Tây Hoang, phải thận trọng!

Hạ Trọng Quang nhìn mà giật mình thon thót, vội vàng nhắc nhở:

- Trong Thập Vạn Đại Sơn có ẩn chứa nhiều thần sơn, là núi do thần luyện hóa, bên trong phủ đầy thần ma đồ đằng văn, rất cứng, nếu không tránh kịp mà đâm vào thì không chết cũng bị trọng thương.

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe rầm một tiếng, Chung Nhạc đâm thẳng lên đỉnh núi phía trước. Cả ngọn núi bừng sáng thần ma đồ đằng văn, là một ngọn thần sơn.

Rồi rầm rầm hai tiếng nữa, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu cũng không kịp, cùng lao thẳng vào ngọn núi, cánh giang rộng, chân thẳng đơ.

Chung Nhạc là chữ “thái” -太, còn Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu thì chữ “đại” -大. Khác nhau là vì Chung Nhạc hình Kim Ô ba chân.

Còn Hạ Trọng Quang và Hạ Trọng Tấn trên lưng hai con đại bằng cũng bị chấn động choáng váng. Ba con chim bảy cái chân thẳng đứ rơi xuống vực núi.

Đột nhiên Chung Nhạc ho ra máu, tỉnh lại đầu tiên, nhục thân liên tục sinh ra thay thế huyết nhục đã tan tành, xương cốt mới mọc ra thay thế xương đã gãy, cánh vỗ mạnh bay lên trời.

Còn hai con đại bằng rơi xuống, cũng ho ra máu, nhưng chúng thật sự hung mãnh dị thường, nhục thân cũng cường hãn đáng sợ, lập tức áp chế thương thế, đập cánh bay lên đuổi theo Chung Nhạc.

Hai con đại bằng há mỏ hít vào một hơi dài, không khí phía trước lôi Chung Nhạc về phía chúng.

Thể phách Côn Bằng dài tới nghìn dặm, tuy chỉ còn nghìn trượng nhưng bên trong có không gian nghìn dặm, hít vào một hơi có thẻ nuốt gọn sinh linh trong phạm vi trăm nghìn dặm.

Chung Nhạc đột nhiên xoay tròn lốc xoáy, lao về phía trước phá vỡ lực hút. Cùng lúc đó đôi cánh không ngừng có Thái Dương Chân Hỏa hòa lẫn Thái Dương Ma Hỏa bay ra, các quả cầu lửa bị Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu hút vào khiến chúng mũi xì khói, phải vội vàng nhả ra.

- Hai vị hiền huynh, ở đâu còn có thần sơn nữa?

Bằng Thiên Thu hét lên:

- Các ngươi có thể nhắc nhở trước một tiếng không?

- Tây Hoang Thập Vạn Đại Sơn vốn là Tây Hoang Thần Đình, là nơi Thần Hoang cư ngụ, nơi chư thần triều bái, thần sơn rất nhiều.

Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang ngẩng lên cố nhìn phía trước, thấy quần sơn lao tới rồi biến mất, hoa mày chóng mặt, căn bản không kịp phân biệt, vội nói:

- Các ngươi bay chậm lại chút là ta có thể nhìn rõ cái nào là thần sơn…

Rầm rầm..