Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1904: Thần khí Vãng Sinh (2)

Thân thể Chung Nhạc chấn động, từ trong móng vuốt của Tống Tử Hạc nhảy ra, rơi xuống dưới. Mà ở phía sau, Thiên Dực Cổ Thuyền nhanh chóng bay tới, hắn vừa vặn rơi xuống trên đầu thuyền của Cổ thuyền, thân thể đứng vững trên thuyền.

- Vãng Sinh Thần Vương và Tống Tử Thần Vương quả thật đã chết rồi!

Chung Nhạc quan sát kiện Thần khí Tạo Hóa trời sinh này. Rất nhiều đại đạo thiên nhiên trên đó cũng đều đã đứt gãy. Cái này nói rõ Đại đạo Vãng Sinh đã bị hủy diệt, hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử đã không thể phục sinh trở lại.

Bất quá, Thần khí Tạo Hóa cũng không có bị triệt để hủy đi, hơn nữa vẫn còn đang vận chuyển, cái này chính là mười phần cổ quái rồi.

- Chúng ta không nên tới nơi này!

Táng Linh Thần Vương đột nhiên trở nên khẩn trương, kêu lên:

- Chủ công, tồn tại đã giết chết hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử kia sở dĩ lưu Thần khí Tạo Hóa lại, chỉ sợ chính là vì thao túng sinh dục! Hắn chuẩn bị chế tạo ra một chủng tộc to lớn khôn cùng! Kiện Thần khí này vẫn còn đang vận chuyển, nói rõ hắn vẫn luôn chú ý tới nơi này! Đám linh hồn mới sinh này, chỉ sợ đều được đưa tới trong chủng tộc của hắn!

Khóe mắt Chung Nhạc nhảy loạn, nếu vị tồn tại đáng sợ kia dám làm như thế, khẳng định đã lưu lại bố trí ở nơi này. Thậm chí nói không chừng hắn còn đích thân thủ ở nơi này, tránh cho bị người khác phát hiện ra hành vi của hắn.

- Rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật, tùy tiện làm bậy như vậy? Không ngờ đã giết chết hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử, điều khiển sinh dục?

- Chủng tộc này tất nhiên là cực kỳ khổng lồ! Chủng tộc khổng lồ nhất, số lượng tộc nhân nhiều nhất trên thế gian này, không ai qua được Nhân Tộc. Chẳng lẽ là hành vi của Phục Mân Đạo Tôn sao?

Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:

- Nhân Tộc cũng không phải là chủng tộc khổng lồ nhất! Ta biết rồi!

Ầm ầm!


Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên nứt ra, một sợi xúc tu thật dài từ dưới lòng đất bay lên, quấn lấy Thiên Dực Cổ Thuyền, ném xuống mặt đất. Chiếc Cổ thuyền khổng lồ đập thẳng lên trên mặt đất, Chung Nhạc ở trên thuyền bị chấn cho bay lên, chật vật không chịu nổi.

Xuy xuy xuy!

Cánh chim của Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động, đám cánh thịt cắt sợi xúc tu kia nhao nhao đứt đoạn.

- Côn Tộc mới là chủng tộc khổng lồ nhất trên thế gian!

Thân thể Chung Nhạc phiêu phù giữa không trung, Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bay tới, hắn một lần nữa đáp xuống đầu thuyền, nhìn về phía kiện Thần khí Tạo Hóa kia.

Chỉ thấy phía sau kiện Thần khí Tạo Hóa kia, từng sợi từng sợi xúc tu vô cùng thô to vươn ra, quấn lấy kiện Thần khí trời sinh này. Tiếp theo từ phía sau kiện Thần khí, một nàng nữ tử dáng người duyên dáng chậm rãi xuất hiện, cười khanh khách, nói:

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Phục Hy thị! Phục Hy thị, ngươi tới đây làm gì? Ước định giữa ta và các ngươi đã kết thúc rồi, sao lại còn tới đây nữa?

- Mẫu Hoàng?

Trong đầu Chung Nhạc nhất thời ngây ngốc, nàng nữ tử này lại là một tôn Mẫu Hoàng Đại Đế!

Càng khiến cho trong lòng hắn chấn kinh chính là, khuôn mặt của nàng nữ tử này vô cùng quen thuộc.

- Ước định? Giữa Phục Hy Thần Tộc ta và Mẫu Hoàng đã có ước định gì?

Trong đầu hắn một mảnh mờ mịt.

- Ngươi không biết ước định này, lẽ nào Phục Hy thị đã diệt tuyệt? Cũng đúng! Phục Hy thị các ngươi đã đắc tội quá nhiều tồn tại không thể đắc tội, bị diệt tộc cũng là chuyện đương nhiên!


Khuôn mặt của nàng nữ tử này vô cùng thanh tú. Dung mạo của nàng cơ hồ giống Tư Mệnh như đúc, đây mới là nguyên nhân khiến cho Chung Nhạc kinh hãi.

Nàng không ngừng chạy loạn trên Thần khí Tạo Hóa, cười khanh khách, nói:

- Tàn quân của Phục Hy Thần Tộc các ngươi đã dốc lực lượng toàn tộc giúp ta giết chết hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử, để cho ta chiếm lĩnh nơi này, chưởng khống sinh dục. Mà dựa theo ước định, ta giao phân nửa Thần khí Tạo Hóa cho các ngươi, Tộc trưởng Phong Thường Dương của các ngươi đã lệnh cho đệ đệ của hắn mang phân nửa kiện Thần khí này đi rồi. Hắn không nói chuyện này cho ngươi biết sao?

Ngoài mặt Chung Nhạc bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại nhấc lên cự lãng ngập trời. Mạt đại Tộc trưởng của Phục Hy Thần Tộc vậy mà liên thủ với một vị Mẫu Hoàng Đại Đế, dốc lực lượng toàn tộc diệt trừ hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử.

Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này hẳn là một trong Chư Đế Thượng Cổ, có thực lực đáng sợ, tuyệt đối là tồn tại tuyệt đỉnh trong Chư Đế năm xưa.

Trong các Chư Đế Thượng Cổ, cường đại nhất chính là Phục Mân Đạo Tôn, nhưng trong Chư Đế cũng không thiếu những tồn tại đạt tới cấp bậc Thần Vương. Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này sợ rằng chính là một tồn tại trong số đó.

- Ta chính là đương đại Tộc trưởng của Phục Hy thị, tự nhiên biết rõ chuyện này!

Thần sắc Chung Nhạc bất biến, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Lần này ta tới đây là muốn lại ký kết với Mẫu Hoàng Bệ hạ một hiệp nghị khác!

Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia không ngừng chạy loạn tới lui trên Thần khí Tạo Hóa, sắc mặt cảnh giác, ánh mắt âm nhu mà quỷ dị giống như một con rắn vậy, cười khanh khách, nói:

- Ngươi đang gạt ta! Ngươi căn bản không biết ta và Phong Tộc trưởng nội dung hiệp nghị, có đúng không? Phục Hy Thần Tộc các ngươi đã không còn thực lực để lại hợp tác với ta nữa. Các ngươi đã thất bại rồi! Đã thua rồi! Phục Hy Thần Tộc các ngươi chỉ sợ chỉ còn lại có một mình ngươi mà thôi!

Ánh mắt nàng âm hiểm giống hệt một con rắn vậy, nhìn chằm chằm Chung Nhạc, bộ dáng như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới ăn tươi hắn vậy.

Chung Nhạc cười ha hả, bảy đạo quang luân sau đầu đại phóng, lặng lẽ truyền âm cho Táng Linh Thần Vương:

- Mau giúp ta thôi động Luân Hồi Đằng!

Táng Linh Thần Vương vội vàng thôi động Luân Hồi Đằng. Khí tức Chung Nhạc nhất thời tăng vọt, khiến cho sắc mặt tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia đại biến, vội vàng lùi nhanh về phía sau mấy bước.

Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Phục Hy Thần Tộc ta có còn tiền vốn để hợp tác với ngươi hay không?